Friday, September 28, 2012

Blog Radio 253: Khi anh thật gần bên em

 

Blog Radio

Lá thư trong tuần: Ký ức trung thu và những nụ cười

Hôm nay trong khi loay hoay chọn cho mình một bản nhạc để bắt đầu một ngày làm việc tôi vô tình click vào một hình ảnh với 4 chữ giản dị… “Ký ức trung thu”. Đúng lúc những giai điệu đầu tiên của bản nhạc vang lên cũng là lúc những ký ức trung thu xưa cũ thi nhau ùa về. Và tôi quyết định viết bài viết nhỏ này mà không hề có sự sắp đặt hay mục đích gì, chỉ là viết khi lòng đã xốn xang ký ức vẫy gọi mình quay về qua trang giấy…

Trung thu 1988

Tôi là một cô bé 4 tuổi, lúc ấy tôi thực sự chưa hiểu Trung Thu là gì, chỉ biết hôm đó bố đón tôi từ nhà trẻ về rất sớm, bố bảo tôi: “hôm nay con sẽ đi phá cỗ trung thu đấy”. “Phá - cỗ” hai từ ấy thực sự gợi lên trong tâm trí của một đứa trẻ sự háo hức và tò mò. Đến tối tôi mới thật sự biết phá cỗ là như thế nào… Đèn lồng, đèn ông sư, đèn ông sao, những chiếc bánh nướng bánh dẻo hình cá chép, hình đàn lợn, những chú chó kết bằng múi bưởi, những chiếc đèn kéo quân… Tất cả thật lung linh trong ánh mắt và cái cười ngoác miệng của tôi và những đứa trẻ hàng xóm. Trung thu đầu tiên còn giữ lại trong ký ức của tôi là như vậy đó…

Trung thu 1990

Tôi đã biết cứ mỗi độ bà, mẹ và các cô chuẩn bị những trái bưởi rám nắng để tết những chú chó ngộ nghĩnh hay khi bà nội cắt giấy màu từ những mẩu giấy gói hương, giấy bạc từ các bao thuốc cũ để làm tai, làm mắt trang trí cho những quả bưởi… Ấy là khi mùa trung thu đã về. Bỗng thấy rưng rưng như vừa mới hôm qua thôi, khi bà còn ở bên chúng tôi và làm cho chúng tôi những chú thỏ ngộ nghĩnh bằng mảnh giấy màu ấy. Đây cũng là năm trung thu bố tôi đi công tác nước ngoài vắng nhà, là năm trung thu tôi đã học vỡ lòng chuẩn bị vào lớp 1. Tối trung thu hôm ấy trong khi lũ trẻ hàng xóm ùa ra với đội múa lân trong tiếng trống “tùng dinh dinh” vang dội khắp con phố nhỏ… là lúc tôi ngồi bên mẹ và đang cố nặn ra những dòng viết nắn nót nhất: Thư gửi bố! Hai mẹ con “đánh vật” với nhau một hồi tôi cũng hoàn thành lá thư, chữ tôi viết to như gà mái mẹ, “lá thư” chỉ có khoảng hai ba dòng gì đó khoe con đã biết viết bằng bút chì thôi, lá thư ấy bây giờ không biết đã úa màu ở một góc nào đó nhưng nó vẫn còn sống động lắm trong trí nhớ của tôi…





Trung thu 1998

Tôi đã thành một cô gái nhỏ rồi đấy, cứ mỗi độ trung thu là chúng tôi lại háo hức phân công nhau mỗi đứa mang theo thứ gì đó, bánh nướng, bánh dẻo, hoa quả, bánh kẹo, nước ngọt… đến sân thượng nhà một đứa để liên hoan trung thu. Dưới ánh trăng sáng lồng lộng chúng tôi cười đùa vô tư trong sáng, những rung động đầu đời, những câu chuyện không đầu không cuối, những tràng cười giòn tan cứ cuốn nhau đi theo thời gian, tối muộn rồi bố mẹ nháo nhác gọi điện tìm mới lục tục kéo nhau về… Bây giờ những người bạn ấu thơ ấy chúng tôi chỉ thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện qua FaceBook, có ai còn nhớ những kỷ niệm xưa… 

Trung thu 2002

Tôi đã là một tân sinh viên rồi! Trong niềm vui và hãnh diện của bất kỳ cô cậu học trò nào thời ấy khi đã trở thành sinh viên, chúng tôi dành cho mình những khoảng thời gian xả hơi thật sự trước khi bước vào một quãng đường mới mà có lẽ chính đêm trung thu 2002 là một dấu ấn quan trọng không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi!

Viết cho Trung thu 2012 sắp tới,

Tôi đang mỉm cười viết những dòng này khi những ký ức tự nhiên ùa về và những giọt nước mắt của hạnh phúc cũng tự nhiên chảy theo từng  ký ức nhỏ bé.

Đã 10 năm trôi qua từ trung thu năm ấy  -  trung thu 2002 – dấn ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi, đến giờ tôi đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc bên chồng và cậu con trai tuổi rưỡi. Như sự chảy trôi của thời gian, chúng tôi cũng đang cố gắng bằng tất cả tình yêu thương của mình để có thể mang lại cho con những ký ức đẹp như những gì mình đã có!

Và hôm nay tôi muốn cám ơn trung thu của 10 năm trước - đêm rằm tháng 8 tròn trịa vầng trăng, lai láng thứ ánh sáng vàng lãng mạn 2002 đã cho tôi gặp một nửa của mình. 10 năm bên nhau, chúng tôi luôn trân trọng từng ngày bên nhau và cố gắng để yêu thương mỗi ngày. Bên nhau chúng tôi được cùng làm những công việc mình yêu thích, được cùng nhau chăm chút sóc bố mẹ và gia đình nhỏ của mình, được cùng sẻ chia những khoảnh khắc vui buồn cuộc sống mang lại. 

Tôi đang vừa viết, vừa ngoác miệng mỉm cười mà thấy rưng rưng nước mắt – những giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi biết rằng mình đã là một người cực kỳ may mắn thì mới lưu giữ được những ký ức đẹp như vậy.

Tự khi nào chúng tôi luôn nhắc mình: “Sống là chắt chiu niềm vui từ những điều giản dị của cuộc sống để được an vui” vậy thôi! Bất kể lúc nào, khi có một điều ước tôi cũng chỉ muốn cám ơn cuộc sống và ước duy nhất một điều là “sức khỏe” để có thể mang lại cho gia đình và những người thân yêu bên mình niềm hạnh phúc, niềm vui từ những điều giản dị nhất của cuộc sống!

Cám ơn cuộc sống, cám ơn gia đình thân yêu, cám ơn những đêm trung thu tràn đầy kỷ niệm tròn vành vạnh như vầng trăng vàng kỳ diệu ấy đã mang đến cho tôi những điều “kỳ diệu nhỏ bé” của cuộc sống, trước đây, hôm nay, và sẽ rất nhiều trung thu sau này nữa nhé!
  • ChipChit

  • Truyện ngắn: Khi anh thật gần bên em  - chuyển thể từ Mưa đầu mùa - Thính giả Ninja Meo
1. Tôi biết em có cảm tình với tôi bởi em hay đưa ống kính máy ảnh của mình về hướng tôi khi tôi không để ý, em hay làm như vô tình đi ngang qua sân bóng rổ mỗi khi tôi tập, đứng lại nhìn vài giây rồi đi, và bởi vì cái cách em tỏ thái độ với tôi, xã giao một cách chừng mực và lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực.

Tôi thích đôi mắt của em. Đó là cả một bầu trời đầy những điều bí ẩn. Em hay lang thang chụp ảnh. Em chụp mọi thứ, và mọi thứ khi vào ống kính của em đều đẹp lạ lùng. Em hay lẩm nhẩm hát một mình những giai điệu xáo trộn bởi nhiều bài hát. Tôi đã hơn một lần bật cười vì cái thói quen ấy của em, khi nghe những giai điệu cứ đập tứ tung vào nhau. Tuy nhiên, em hát hay. Em biết chơi cả piano lẫn guitar. Và cứ mỗi lần em ngồi trong câu lạc bộ của trường ôm đàn hát trước mọi người, tôi lại không thể rời mắt khỏi em được. Khi em hát và chụp ảnh, em là một người khác hẳn con người mà tôi và mọi người vẫn thấy.

Tôi thường dành riêng một ngày chủ nhật để đi theo em. Đơn giản chỉ để biết hôm ấy em chụp những gì, có uống loại cà phê như mọi ngày không. Đương nhiên, tôi giữ một khoảng cách đủ xa mà tôi cho rằng em sẽ không phát hiện được tôi.

2. Tôi biết anh có cảm tình với tôi. Bằng cái cách anh nhìn tôi khi tôi hát, cái cách anh cố gắng ghi một bàn vào rổ khi tôi dừng lại vài giây chỉ để nhìn giọt mồ hôi trên trán anh, và bằng cái cách anh chấp nhận sự lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.

Tôi thích màu mắt anh.Màu cà phê sữa.Tôi bị ám ảnh màu mắt đó bởi người được gọi là mối tình đầu. Nhưng màu cà phê sữa trong đôi mắt anh không có vị ngọt ngào như người ấy mà có vị khói, vị đắng dìu dịu, giống như loại cà phê tôi thích uống.

Tôi biết anh hay theo tôi những ngày chủ nhật. Và hơn một lần tôi đã lén cười vì sự ngốc nghếch của anh.Tại sao anh lại nghĩ rằng khoảng cách như thế có thể làm tôi không phát hiện ra anh nhỉ?Trong vai trò là một người giấu mình, anh thật tệ. Nhưng trong vai trò là một người con trai chân thành, anh đã gần đến được trái tim tôi...Tuy nhiên, một trái tim đã bị vỡ đôi lần, dù đã được chủ của nó cố gắng hàn gắn, làm lành bằng mọi cách, thì những vết rạn cũ vẫn hằn sâu. Tôi thì không chắc anh có thể chữa lành chúng. Tôi sợ anh đến gần rồi lại vô tình làm vỡ những mảnh cũ...Đó là lí do cho thái độ lạh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.




3. Em ngồi chỗ cũ. Bên cạnh một ô cửa sổ sơn trắng nhìn ra khoảng trời lấp lánh ngọc bích. Nắng chiếu nửa khuôn mặt em làm mắt em nheo nheo, đôi môi mỏng hồng hồng bỗng nhiên nhoẻn cười bí mật. Người phục vụ bê tách cà phê đặt xuống trước mặt tôi và bất ngờ đặt tiếp một tách nữa xuống chỗ đối diện với tôi. Tôi chưa kịp nói gì, anh ta đã cúi chào và đi vào trong mất. Tôi xoay người lại cố gọi với theo anh ta để nhắc rằng tôi chỉ gọi có một tách, nhưng anh ta làm như không nghe. Tôi bất lực quay lưng lại và giật thót mình. Em ngồi trước mặt tôi, chống cằm nhìn thẳng vào mắt tôi và cười một cách bí mật:

- Anh không làm thám tử được đâu! Đừng cố.

- Em nói gì vậy...

Tôi gãi đầu ấp úng, mặt nóng lên. Em vẫn thản nhiên, ngả người ra sau ghế, em cười:

- Hôm nay là ngày chủ nhật thứ 12 anh theo dõi em rồi nhé.

Tôi ngạc nhiên và lúng túng trước ánh mắt của em. Người tôi cứng đơ và miệng tôi không thể mở ra để nói thêm lời nào được. Em vẫn giữ nụ cười đó:

- Đừng nói gì cả. Hãy yên lặng nghe nhạc và tận hưởng buổi sáng đẹp trời!

Nói rồi em nhấc khẽ tách cà phê của mình và kê lên miệng, ánh mắt em cũng hướng về chỗ khác.

Tim tôi đập nhẹ trở lại. Vậy là sự giấu mặt của tôi đã bị bại lộ ngay từ lần đầu tiên. Và bây giờ em đang ngồi trước mặt tôi. Tại sao em không chờ đến lúc tôi tiến về phía em mà lại chủ động đến chỗ nấp của tôi trước? Tôi không nói ra những suy nghĩ của mình mà chỉ lén nhìn em. Nhưng dường như em đọc được những gì tôi nghĩ. Bỗng nhiên em quay lại, nhoẻn cười:

- Lần sau anh không cần nấp, em sẽ ngồi bàn này với anh. Dù gì anh cũng sẽ chẳng bao giờ sang bàn bên đó. Nhớ gọi hộ em một tách khi anh đến. Chắc em khỏi cần nói loại nào nhỉ?

Tôi đặt tách cà phê của mình xuống bàn. Bây giờ tôi đã đủ bình tĩnh và bắt đồi nhìn thẳng vào em:

- Tại sao em biết anh sẽ không bao giờ sang?

Em chống cằm, nhìn tôi một chút rồi cười:

- Đôi mắt anh nói vậy! ...Vả lại, anh giống như một người thích chụp ảnh bầu trời.

- Một người thích chụp ảnh bầu trời?

- Đúng. Chỉ muốn chiêm ngưỡng cái đẹp từ xa, qua lăng kính của mình mà chưa bao giờ khát khao chạm đến. Em thì khác, em luôn thích nhìn cái đẹp ở cự li thật gần.

Em lại nhấc tách cà phê lên và nhìn ra hướng khác. Kể từ lúc đó, tôi và em im lặng cho đến khi chúng tôi rời khỏi quán cà phê.

Câu nói của em làm tôi suy nghĩ nhiều. Có phải em có điều gì muốn nói với tôi chăng?




4. Tôi đã chủ động tiến về phía anh. Tuy nhiên tôi vẫn giữ mọi thứ ở mức chừng mực. Chỉ là vì tôi muốn thấy nét mặt anh khi bị phát hiện mà thôi. Tôi nhận ra rằng, khoảng cách xa không phải chỉ vì một trái tim vẫn còn dọc ngang nhiều sẹo, mà còn bởi vì mọi thứ vẫn đứng yên. Anh vẫn đứng yên, và chỉ muốn đứng yên ngắm nhìn bầu trời chứ chưa thực sự muốn chạm đến. Còn tôi là bầu trời.

Tôi đã quyết định đến gần người chụp ảnh bầu trời, đủ gần để anh bị bất ngờ và nhận ra một điều gì đó tôi cũng chẳng rõ. Tôi không biết bản thân mình muốn gì, cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì. Có lẽ, nếu anh là một người thích chụp ảnh bầu trời, chỉ muốn ngắm bầu trời từ xa mà chưa có khát khao chạm đến, thì tôi, một người thích ngắm nhìn cái đẹp ở cự li gần, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngắm nhìn thôi chứ chưa thực sự muốn chạm vào điều đẹp đẽ đó. Phải chăng tôi sợ rằng mình sẽ làm hư hao cái đẹp. Hay là bởi những thứ đẹp bao giờ cũng có cái gì đó che chắn bảo vệ, giống như hoa hồng thì luôn có gai. Tôi sợ những mảnh sắc nhọn ấy lại đâm vào tay mình, đâm vào tay nhưng khiến tim tôi chảy máu...

Thôi kệ. Có lẽ tôi nên để số phận quyết định. Nếu có duyên, bầu trời trong ảnh sẽ không xa vời nữa... Ngày trước, tôi cũng từng có một bầu trời như thế, nhưng ngày ấy trời nắng, tôi còn quá vô tư nên chưa biết giữ gìn bầu trời của mình. Khi nắng tắt, u ám cũng kéo về, cuối cùng thứ còn lại là màn đêm. Nếu bầu trời của tôi xuất hiện một lần nữa, hi vọng đó sẽ là bầu trời của cơn mưa đầu mùa. Bởi mưa đầu mùa, nếu nhẹ nhàng thì sẽ xuất hiện cầu vồng, mang theo nắng, nếu xối xả thì sau mưa đất trời cũng sẽ được gột rửa mọi muộn phiền và trở nên tươi tắn hơn. Cuối cùng, kết thúc vẫn là tốt đẹp.

À mà...tôi vẫn chưa biết tên anh!

5. Những ngày chủ nhật sau đó, tôi luôn đến sớm 5 phút chờ em, còn em luôn đúng giờ. Tôi luôn gọi sẵn 2 tách cà phê loại em thường uống và chúng tôi vẫn chỉ im lặng nhấm nháp vị khói đắng dìu dịu, thưởng thức loại nhạc cổ điển đặc trưng của quán. Đôi khi chúng tôi cũng có nói với nhau vài ba câu, nhưng hầu hết là về những thứ vu vơ. Tôi phát hiện ra mình thích nhìn em ở cự li gần. Cái cảm giác này hạnh phúc và sung sướng hơn những lúc tôi dặn lòng mình chỉ nên nhìn ngắm em từ xa. Tôi biết trái tim em ngang dọc sẹo. Và tôi từng nghĩ có lẽ nên đợi ai đó bước ra hẳn khỏi trái tim em, tôi sẽ bước vào. Nhưng cảm giác này là gì đây?

Em ngồi trước mặt tôi, ánh mắt và đôi mi dài vẫn hướng ra phía khung cửa sổ trắng có treo mấy giò lan tím, có vài dải mây vắt ngang qua bờ vai biếc của bầu trời. Em suy nghĩ điều gì mà đôi lúc lại cười một mình vu vơ vậy? Vị khói đắng dìu dịu có làm ấm trái tim em không mà sao má em lại hồng? Tôi ngồi đây, trước mặt em, chăm chú nhìn em nhưng em lại thản nhiên như thể đang ngồi một mình ở chiếc bàn của em đằng kia vậy. Giống như thể trước mặt tôi là một vách ngăn vô hình, cả hai rất gần nhưng lại không thể chạm vào nhau...Bỗng dưng, tôi tự đặt cho mình những dấu hỏi. Tôi muốn gì? Trái tim tôi muốn gì? Tại sao lại có bức ngăn vô hình đó? Tại sao em chỉ đến gần để ngắm nhìn mà chưa đưa tay ra để chạm vào? ..Hay tại tôi chưa bao giờ dũng cảm và cứ mãi đứng yên?...

Đã ba chủ nhật như thế trôi qua. Chúng tôi cứ gặp nhau lặng lẽ và ra về lặng lẽ trong nụ cười... Hôm nay cũng vậy. Tôi quay đi khi nhìn thấy bóng em đã khuất sau cửa xe bus. Thôi kệ. Có lẽ nên để mọi việc diễn ra tự nhiên. Tôi sẽ bước đến thật gần em vào ngày nào đó mà cả tôi và em đều không chuẩn bị trước điều gì cả. Một cuộc gặp không sắp đặt và không hẹn trước sẽ thú vị hơn. Tôi nghĩ rằng, khi ấy tôi sẽ có nhiều can đảm hơn là cứ ngồi trước mặt em trong một không gian chật chội, lặp lại và đơn điệu như quán cà phê này.

...Bỗng nhiên tôi sực nhớ, tôi chưa hề biết tên em...




6. Cơn mưa đầu mùa kéo theo không nhiều mây nên bầu trời không u ám lắm. Tôi bắt gặp cơn mưa khi vừa bước ra từ một hiệu sách cũ nho nhỏ ở góc một con phố vắng vẻ trông hơi buồn kiểu cổ điển. Cơn mưa bất chợt làm tôi lóng ngóng một lúc, rồi quyết định đứng trú tạm dưới mái hiên của hiệu sách. Tôi đeo headphone và bật đi bật lại ca khúc " So fell autumn rain" trong play list. Mỗi khi mưa, tôi thích nghe bài này. Như một sự gột rửa tâm hồn.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến cái suy nghĩ vơ vẩn của mình cách đây vài hôm, rằng tôi muốn sẽ gặp được bầu trời của tôi trong một cơn mưa đầu mùa. Và tôi bật cười vì điều đó.

...Chiếc ô màu cam phía cuối con phố nổi bật giữa màu xám tro của trời đất khiến tôi chú ý. Cái dáng người quen quen, dáng đi quen quen làm tôi tò mò. Và đến khi chiếc ô đến gần, để lộ hơn một nửa khuôn mặt hơi ngạc nhiên của người đang cầm nó. Tôi đứng sững khi anh bước tới, một cách không e ngại, giống như anh đã đoán được trước mọi chuyện, miệng mỉm cười:

- Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.




7. Tôi cần mua một cuốn tiểu thuyết của Quỳnh Giao, nhưng tìm khắp các nhà sách mà không chỗ nào có cả. Vậy nên tôi đành lang thang ở vài hiệu sách cũ. Khi đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, bất chợt trông thấy một chiếc ô màu cam, bỗng dưng tôi nảy ra ý định sẽ tặng chiếc ô ấy cho em. Thành phố sắp vào mùa mưa, và tôi nghĩ rằng nếu em cầm nó đi giữa màu xám tro của phố phường thì hẳn rằng sẽ rất nổi bật. Tôi thích thú khi nghĩ đến điều đó và quyết định mua chiếc ô màu cam ấy.

Đi qua thêm vài con phố, trời bỗng bất chợt đổ cơn mưa. Mưa đầu mùa không nặng hạt và cũng không khiến bầu trời u ám lắm. Tôi bước chậm hơn. Hẳn là ngày mai, nếu sức khỏe không tốt tôi sẽ ốm ngay, nhưng có mấy khi được ngắm nhìn cơn mưa ở cự li gần đến vậy, khi tôi đứng giữa nó. Tôi bật ô và đi theo cảm tính. Có lẽ sẽ chẳng có hiệu sách cũ nào còn giữ cuốn tiểu thuyết cũ mà tôi cần nữa.

Giữa thành phố ồn ào, bỗng nhiên có một con phố mang hơi hướng cổ điển và đẹp lạ. Mưa giăng những sợi lạt mềm làm con phố trông ảo như tranh. Tôi bước từng bước lạ lẫm, sâu dần vào trong con phố. Cho đến khi ngước lên và ngạc nhiên. Em đứng đó, trước mái hiên của một hiệu sách cũ, tai đeo headphone, miệng lẩm nhẩm một giai điệu rất quen. Em cũng ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sững sờ nhưng thích thú. Có khi nào là ông trời sắp đặt? Tôi bỗng nhớ đến suy nghĩ của mình cách đây vài hôm. Hẳn là ông trời sắp đặt rồi! Nếu vậy, còn ngần ngừ gì mà tôi không tiến tới? Thê nên tôi bước đến, mỉm cười:

 - Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.

Thật bất ngờ, em tháo headphone rồi chợt cười rất tươi, như thể em đã đoán trước và đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi:

- Chào anh! Em là Hạ Vũ. Đừng chỉ ngắm mưa ở cự li gần. Chạm tay vào sẽ hạnh phúc hơn nhiều đấy!

Tôi đưa tay ra, và em nắm lấy.

 Hạ Vũ ư? Cơm mưa đầu mùa! Hẳn không phải là ngẫu nhiên đâu, nhỉ!
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Jin Na Meo.
Nguồn: nhacvietplus.com.vn - (kenhsachnoi.blogspot.com)

Saturday, September 22, 2012

Blog Radio 252: Vợ - Người tình - Hồng nhan tri kỷ

Lời tác giả: Gửi ban biên tập của chương trình. Tôi rất mong truyện ngắn của mình có thể được đăng tải trên Blog Radio. đó là những gì tôi muốn gửi gắm cho những người thứ ba, và những người có cuộc sống hôn nhân đau khổ sau những quyết định sai lầm. Không phải cái sai nào cũng không thể sữa chữa, không phải bó buộc trong cái hạn hẹp, qui cũ là điều tốt. Hai từ hạnh phúc bản chất là rất rộng và khó nắm bắt. và không phải ai cũng nhận thức được nó một cách trọn vẹn. Tôi không ủng hộ người thứ ba, nhưng tôi muốn đưa ra một con đường, một suy nghĩ khác, một cái nhìn khác cho tất cả.


Blog Radio - Nhất Phong đang làm việc thì nghe thấy tiếng bàn luận của mấy đồng nghiệp ở bàn kế bên. Họ đang ganh tỵ với một anh chàng nào đó trong một câu chuyện được cô gái hết lòng yêu thương và hi sinh mặc dù anh ta đã có gia đình. Bình thường anh có khi nào quan tâm đến mấy chuyện này đâu, tuy nhiên chủ đề này có phần khiến anh nhạy cảm….


Nhưng trong lúc mấy anh thì ao ước và mơ tưởng cũng có được một người tình, một hồng nhan tri kỉ như nhân vật nam ấy thì mấy cô gái lại cho rằng nhân vật nữ quá ngu muội, tương lai rạng rỡ thế mà không đi, lại đi con đường chẳng ra làm sao? Muốn làm người tình, hồng nhan tri kỷ phải chăng là cả đời ôm lấy tình yêu ấy, lo cho người đàn ông ấy. Đẹp đấy nhưng… không thiết thực. Có lẽ chỉ là trong truyện thôi, chứ chẳng có thực bao giờ…

Chẳng hiểu sao, hôm nay Phong lại để những lời lẽ này lọt vào lỗ tai mình. Chỉ biết rằng nó đã thật sự lọt vào, và hơn nữa còn nằm trong trái tim của anh, làm đầu óc anh phải suy nghĩ và phân tích. Chẳng phải anh cũng lâm vào tình cảnh như anh chàng trong truyện sao, anh cũng là người vương mang tình cảm với người con gái bên ngoài. Anh cũng là người có gia đình, nhưng không thể chia sẻ được với người trong gia đình. Chỉ có Hạnh Trang mới là người có thể mang đến ấm áp và bình yên cho anh. Ở cạnh cô, anh thấy mình thật sự yêu và được yêu, cảm giác là một gia đình hạnh phúc. Nhưng Hạnh Trang thì sao? Cô ấy nghĩ gì khi chấp nhận mối quan hệ như thế với mình, tại sao 4 năm nay cô chưa hề than trách bất cứ điều gì, mặc dù có thỉnh thoảng cô hỏi anh rằng có hạnh phúc với gia đình hiện tại không? Và đương nhiên anh đã trả lời là không, và anh tự thấy mình không hổ thẹn với câu nói ấy. Hiện thực anh sống trong một hạnh phúc ảo, với một gia đình, người vợ, người con trên danh nghĩa. Mà vì sao có cái danh nghĩa ấy thì là một câu chuyện dài mà có nói chắc cũng không ai tin. Vậy thì liệu Hạnh Trang sẽ nghĩ gì, hay cô cho rằng anh đang ngụy biện… thế nên anh không nói về quá khứ. Anh chỉ nói rằng anh không hạnh phúc, và nếu cô ấy không tin anh, cô ấy có quyền quyết định mọi chuyện. Cô ấy có thể từ bỏ anh….


Nói thì nói vậy nhưng anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ thế nào khi không có Trang. Chắc sẽ cô đơn và buồn tẻ lắm, chắc anh sẽ lầm lũi đi làm rồi về nhà, nói chuyện với con, tranh cãi với vợ vài câu rồi ngủ. Nghĩ đến đấy, tự dưng thấy trong lòng buồn đến lạ. Bây giờ có Trang, tối về có thể gọi điện trò chuyện, bất cứ chuyện gì trên đời anh đều có thể nói với cô. Đôi khi hai người còn đem chuyện ngày xưa, cái thời đi học và cả thời thơ ấu ra nói. Những tháng ngày tươi đẹp, hay gian khổ đều đem ra thảo luận sôi nổi. Anh nói về những loài cây trong khu vườn ở nhà cũ của anh, nói về thói quen đu từ cây này sang cây khác bắt chước miêu hiệp Triển Chiêu,... còn cô thì kể cho anh nghe những ngày sống cùng ông nội, cả hai ông cháu đi nhặt củi, lá khô về nấu cơm. Gương mặt cô rạng ngời niềm tự hào, khi nói là mới 6 tuổi đã biết thổi cơm và phụ ông.


Rất rất nhiều chuyện nữa đã qua, cả hai cùng chia sẻ cho nhau. Cũng có khi anh và cô giận nhau, nhưng rồi cô cũng biết nhận sai, hoặc là cô biết tôn trọng cho lòng tự tôn của đấng nam nhân như anh. Cô biết xoa dịu và cũng hiền hậu để dung hòa. Cô mang đến cho anh không ít nỗi buồn, bởi vì cô là người tự do, nhiều người theo đuổi. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng mang đến cho anh niềm tự hào, vì cô cho anh biết rằng trong lòng cô chỉ có duy nhất một tình yêu với anh.


Nhưng hôm nay vô tình nghe được đoạn đối thoại của những đồng nghiệp, bỗng dưng anh nhìn nhận lại sự việc, và thấy tò mò không biết suy nghĩ và tình cảm của người con gái mình yêu như thế nào?


Anh bước đến chỗ mọi người vờ hỏi :
-Mọi người bàn tán gì mà sôi nổi thế?
-Chúng tôi đang bình luận về một mẫu truyện ngắn được đăng tải trên một trang web.
-Nội dung thế nào nhỉ?
Mấy anh con trai thì nói:
-Mối tình của một người đàn ông có vợ và một cô gái. Ngưỡng mộ nhất là cô ấy tôn thờ người mình yêu, không vụ lợi, không hạch sách, chỉ hi vọng mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người mình yêu. Cô ấy nguyện một đời làm người tình, người hồng nhan tri kỷ với anh chàng kia.


Những cô gái thì chen vào:
-Nhưng em nghĩ đấy chỉ là truyện thôi, ở ngoài không cô gái nào ngu dại đến thế. Vừa tồn thời gian, đánh mất tuổi thanh xuân, lại vừa lý tưởng đến thế. Ai chẳng muốn nhốt người đàn ông của mình bằng xiềng xích của hôn nhân kia chứ?
Mấy anh kia lại cãi lại:
-Nhưng tác giả rõ ràng đã nói là cô kia cũng từng có cuộc hôn nhân không hạnh phúc còn gì. Anh ấy là tình đầu, lại là tình cũ khi gặp lại. Có hi sinh âu cũng là điều tự nhiên.
-Haiz… đã từng có gia đình thì sao? Không có được nữa à, trong khi nhân vật nữ cũng dễ thương, xinh xắn, có tính cách thế kia?
Thế Phong hỏi lại:
-Câu chuyện đó kết thúc thế nào nhỉ?
-Truyện dài kỳ anh ơi, vẫn chưa có hồi kết. Hiện tại là tình huống vợ của anh bạn kia đến gặp cô gái ấy. Cả hai người đã nói chuyện cùng nhau. Từ ngữ thật sự rất hay và thu hút. Ai cũng có lý luận khiến chúng ta phải suy nghĩ.
Đến đấy, Thế Phong không thể nào kiềm chế sự tò mò của mình. Anh đề nghị mọi người gửi link cho mình để sau khi về nhà có thể giải trí và thử xem câu chuyện có hấp dẫn như các bạn đã nói không.


Tối hôm đó Thế Phong online và tìm đọc câu chuyện.


… Phần số 10, người vợ đến căn nhà nhỏ của cô gái ấy. Cô gái tiếp đón với sự bình thản và ung dung, cô pha cho người vợ một ly cam vắt, rồi cùng ngồi trò chuyện:


Người vợ có phần tỏ ra sốt ruột, nói với giọng hơi mất bình tĩnh:


-Cô không cần khách sáo, chắc cô biết tôi đến đây vì chuyện gì?
-Chị cứ uống nước đi, dù biết rằng chị nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nhưng theo phép lịch sự tôi vẫn kêu bằng chị. Thật sự thì tôi không biết chị đến đây vì việc gì?
-Cô cũng thật trơ trẽn nhỉ? Gian díu với chồng người khác mà dám nói là không có gì, cô cũng hay thật.
-Xin chị tự trọng cho, tôi không trơ trẽn, nhưng tôi thiết nghĩ nếu tôi là gian díu và xấu xa như những cô gái khác thì tại sao 4 năm nay chị không biết?
Người vợ tỏ vẻ hơi ngập ngừng, và cố cay đắng:
-Vậy sao cô không nghĩ là chồng tôi giỏi lừa dối vợ con?
-Vậy là chị không hiểu con người của anh ấy, tôi biết anh ấy 10 năm nay, và tôi tin rằng anh không phải là người sống 2 mặt. Có chăng là chị không tinh tế hoặc không hiểu ý chồng.
-Cô cũng sắc bén nhỉ? Có lẽ vì thế mà có khả năng giữ chân đàn ông.
-Xin lỗi nếu chị còn nói chuyện kiểu đó, thì mời chị ra khỏi nhà tôi.
-Cô….
-Tôi chỉ muốn nói với chị một điều là làm vợ không đơn giản và không dễ dàng. Ngoài ra làm vợ với một người chồng không thương yêu mình bằng tình yêu thật sự càng khó khăn hơn. Nếu chị nghĩ cuộc sống hôn nhân chỉ đơn giản là lấy nhau, ở cùng gia đình, sinh con, làm việc, ….thì chị nhầm rồi. chị có khi nào tự hỏi mình có hạnh phúc không? Chồng mình có hạnh phúc không? Hai người đã thật sự hiểu nhau và cần có nhau trong cuộc sống này chưa?
-Nếu không có chút liên kết nào, cô nghĩ chúng tôi thật sự có thể duy trì đến bây giờ sao?
-Đó là cuộc sống vì trách nhiệm. Và những mệt mỏi trong cuộc sống của anh ấy đã được tôi chia sẻ. Chị đừng vội hờn ghen hay nghi ngờ, tôi chỉ muốn là một hồng nhan tri kỷ của anh mà thôi, tôi không có ý định chiếm đoạt hay sở hữu. Đối với tôi, cuộc sống hôn nhân cũng đã từng mệt mỏi lắm rồi.
-Thì ra chị là loại người thích tự do bay nhảy, vui thì đến, buồn thì đi, không thích sự ràng buộc. Chẳng hay ông xã tôi có biết điều này không nhỉ?
-Tùy chị muốn nghĩ sao cũng được. Tuy nhiên nếu chị không làm tròn bổn phận của mình, nếu chị làm cho anh ấy mệt mỏi thêm. Thì tôi sẽ khiến chị phải hối hận đấy. Hôn nhân không phải là nấm mồ chôn tình yêu. Tôi có đủ tự tin để làm người vợ tốt. Nhưng tôi tin rằng chị không muốn thử đâu.
-Tôi không dài dòng với cô, tôi đến đây chỉ để nói cho cô biết rằng cô nên chấm dứt mối quan hệ này, nếu không tôi không hứa là sẽ để cho cô yên bình mà tận hưởng cuộc sống tình tứ này đâu.
-Nếu tôi sợ vũ lực hay tai tiếng thì đã không duy trì mối quan hệ này hơn 4 năm. Tôi hi vọng chị có thể khôn khéo hơn, dùng tình cảm và sự quan tâm của mình để giữ lấy hạnh phúc.
-Ý cô là tôi không đủ khôn khéo và không quan tâm đến gia đình mình?
-Cái này chị nên tự hỏi lại bản thân mình. Ngày chị mới lấy anh ấy chị đã như thế nào? Chị có thương yêu và kính trọng ba mẹ anh ấy như ba mẹ của mình không? Chị tự thấy mình đã hết lòng vì gia đình, hi sinh và lo lắng cho gia đình của mình chưa?
Câu nói này khiến cô vợ khựng lại mấy giây, dường như cô nhân tình này biết rất rõ chuyện gia đình của cô. Biết được cô đã từng vì chán nản cuộc sống với mẹ chồng mà về nhà một thời gian. Sao thế nhỉ? Mình đã sai sao?
-Tôi nghĩ chị nên về đi, cũng đến giờ lo cơm chiều rồi. Anh ấy cũng sắp về rồi đấy.


Cô vợ ra về, với rất nhiều những suy nghĩ. Và câu chuyện kết thúc ở phần ấy. Thế Phong bỗng dưng thấy tim mình gần như thắt nghẹn. Sao có nhiều chuyện trùng hợp vậy nhỉ? Có cái gì đó gần như đúc ra từ cuộc sống của anh. Anh lần hồi tìm tên tác giả, tuy nhiên tác giả xin được ẩn danh cho đến khi phần cuối được viết tiếp.


Thế Phong ra ngoài hiên nằm chõng, không hiểu vì sao những lời đối thoại đó cứ mãi nằm trong đầu anh, cứ như anh đã học thuộc lòng từ lâu lắm. Rồi anh nghĩ đến Hạnh Trang, đến vợ mình. Đúng là cuộc sống vô cùng tẻ nhạt nếu như không có Trang động viên và sưởi ấm trái tim của anh. Anh đã yêu và được yêu một cách tự nhiên như thời còn trai trẻ. Vợ anh đã từng biết đến mối quan hệ này, vì anh cũng không che giấu. Anh cũng từng tuyên bố ly hôn, nhưng rồi lại thôi, vì thấy thương cho đứa con còn nhỏ. Nhưng cũng lâu rồi vợ anh không nói gì đến chuyện của Trang. Hai người cứ như hai cái bóng trong gia đình, sáng đi làm, tối về, hỏi thăm nhau vài câu rồi thôi…. Một sự buồn tẻ ….


Cái mà Thế Phong đang còn vướng mắc cũng chính là kết thúc của câu chuyện, tác giả sẽ để cái kết thế nào nhỉ?
Ngày hôm sau là cuối tuần, Phong làm xong việc thì ghé qua nhà của Hạnh Trang. Căn nhà thuê nhưng gọn gàng sạch sẽ và được Trang bày trí gọn gàng. Không khí thật sự ấm cúng như một gia đình nhỏ, Thế Phong rất thích mỗi lần đến đây, được ăn bữa cơm gia đình, cùng trò chuyện và ngồi cạnh Trang. Cô ấy chính là mối tình đầu của anh, vậy mà duyên số cứ lận đận, hết lần này đến lần khác đều chia cách 2 người. Đôi khi anh cũng nghĩ, anh giữ cô thế này phải chăng là quá ích kỷ. Nhưng cũng chính Trang đã cho anh cảm giác rằng anh là hạnh phúc của cô ấy và cô ấy mãn nguyện với hiện tại.


Chiều nay dùng cơm xong, Thế Phong đem câu chuyện kia ra trao đổi với Trang. Nghe Phong nói xong, Trang thoáng một chút bần thần rồi hỏi:


-Lúc này anh cũng quan tâm chuyện trên mấy trang mạng sao?
-Cũng không phải, thật sự là nội dung đó làm anh thấy tò mò, có nhiều chi tiết giống chuyện của chúng ta. Chỉ có điều cuộc đụng độ giữa người vợ và người yêu thì…..
-Thì anh cứ xem đó như là một câu chuyện, đợi đến hồi kết sẽ biết mà.
-Nhưng đọc câu chuyện đó rồi anh suy nghĩ đến em. Không biết em có sống vì lý tưởng như cô gái ấy không? Có khi nào em thấy hối hận vì đã bên cạnh anh 4 năm qua?
-Giờ này anh còn hỏi em câu này sao? Em chỉ hi vọng là anh sẽ hạnh phúc. Em mong rằng người đó có thể mang đến điều tốt đẹp nhất cho anh. Nếu không thì hãy cho em được chia sẻ một phần, để em chuộc lại lỗi lầm ngày xưa đã phụ bạc anh.
-Anh sai rồi, anh xin lỗi em. Nhưng mà ….không biết tác giả sẽ kết thúc câu chuyện như thế nào em nhỉ? Và chuyện của mình sẽ thế nào?
Hạnh Trang từ tốn tách một múi cam, gỡ bỏ phần gân, sau đó đưa cho Thế Phong, rồi nhẹ nhàng nói:
-Nếu như em là tác giả thì có thể em sẽ để câu chuyện có một kết thúc mở. Để cho cả 3 người cùng suy nghĩ về quá khứ, hiện tại, và tương lai. Cái gì cần và cái gì đủ để xây dựng hai từ “hạnh phúc”. Họ phải chấp nhận đánh đổi và hi sinh. Người vợ nếu không thể mang đến hạnh phúc cho gia đình của mình, không tự tin làm tốt nghĩa vụ người vợ, người con dâu, không thể chia sẻ và thấu hiểu chồng, cô ấy cũng sẽ muốn kết thúc, để mở ra chặng đường mới cho mình. Ngược lại, cô ấy phải cố sức dùng tình cảm để yêu thương và gìn giữ gia đình mình. Cô gái kia thì cũng vậy, nếu không thể suốt đời làm một hồng nhan tri kỷ thì từ bỏ. về phía người chồng chính là người quyết định quan trọng nhất, anh ấy cần người tình, hồng nhan tri kỷ hay một người vợ. Anh ta phải chọn lựa thôi…. Đương nhiên phía sau sự chọn lựa sẽ là được và mất và mỗi người phải biết chấp nhận.
-Xem ra em cũng có thể viết tiểu thuyết rồi ?
Hạnh Trang nở một nụ cười rất ấm rồi hỏi anh:
-Vậy với anh em là người tình hay hồng nhan tri kỷ nhỉ?
Thế Phong thấy tim mình thắt lại, đến mơ anh cũng mơ có một mái ấm thật sự với Trang, anh thành thật:
-Với anh em vừa là người tình, vừa là hồng nhan tri kỷ, và cũng chính là người vợ thương yêu. Anh xin lỗi em….
-Đừng nói vậy anh, số phận có những sắp đặt nghiệt ngã và chúng ta phải tuân theo. Chúng ta yêu nhau từ rất lâu, nhưng lại cách trở rất nhiều lần. Em đã từng dang dở, em hiểu được nỗi đau và cái khổ của người phải đứng trong hoàn cảnh dở dang. Không ai muốn mình ảnh hưởng đến người khác, không ai muốn mình làm người khác đau khổ. Em chỉ là muốn giữ lại tất cả thôi, tình yêu của chúng ta, và cả gia đình của anh. Em tình nguyện là người tình, làm hồng nhan tri kỷ, sống bên cạnh cuộc sống của anh. Nhưng nếu như điều đó làm phiền gia đình anh thì em sẽ ra đi…….em ra đi để mỗi người trong chúng ta suy nghĩ lại tất cả, và có quyết định cuối cùng một cách tốt nhất. Được và mất, cần và đủ cho hai từ hạnh phúc, dù thế nào đi nữa cũng phải có một cái kết anh à. Nhưng dù có bao nhiêu năm đi nữa, dù anh cần bao nhiêu thời gian để quyết định, em vẫn là vợ, là hồng nhan tri kỷ, là người tình của anh.


Ba ngày sau, những người đồng nghiệp của anh lại túm tụm cùng nhau và bàn luận về cái kết của câu chuyện. Ai ai cũng thấy rằng cái kết thúc mở này thật sự khiến người khác khó nghĩ. Có người thì tôn thờ tình yêu muốn anh chàng chọn cô người yêu, có người thì theo đạo lý anh ta phải quay về với vợ, một số thì còn thêm thắt thêm là có thể cô vợ sẽ thay đổi, hoặc cô người tình chán rồi cũng sẽ bỏ anh ta. Đa phần là người ta nghĩ anh ta sẽ về với vợ, vì cô người tình cũng là người tốt.
Còn anh thì thấy trái tim mình dường như thắt nghẹn, đau mà không thể kêu la, rên xiết. Lúc vừa đọc xong đoạn kết ấy, anh nhìn thấy tên của tác giả, và cũng nhận được tin nhắn từ cô.


“Chắc anh đã biết em là tác giả của câu chuyện ấy. Và cuộc gặp gỡ giữa em và vợ anh là có thật. Em cũng rất thật lòng nói lên cảm giác của mình. Chỉ có điều cái kết em chọn là một kết thúc mở, còn thực tế của chúng ta là một kết thúc đóng. Em sẽ ra đi, vì dù em có mạnh miệng hay tự tin đến mấy, em cũng không thể lừa dối bản thân mình rằng em bị lung lay bởi lời nói của vợ anh. Nếu giữa hai người là mâu thuẫn đến tột cùng, thì làm sao có thể duy trì cho đến tận hôm nay. Huống chi giữa hai người còn có bé Quỳnh Như. Em thương con gái anh, và cũng thương mẹ anh. Em cũng rất vui vì anh không chỉ xem em là người tình, người hồng nhan tri kỷ, mà anh còn đối với em, lo cho em như là một người vợ. Em sẽ là người vợ tốt, em sẽ sống và giữ lấy tình yêu của anh, còn anh hãy là người chồng tốt anh nhé! Em yêu anh”
Thế Phong lặng người đi. Chưa sang đông mà sao trái tim anh thấy lạnh đến thế này. Gọi điện cho Hạnh Trang chỉ nghe thấy tín hiệu “số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Tắt máy, anh cảm giác mình vừa đánh mất điều gì đó thật lớn lao, thế nào là được và mất nhỉ…? Có phải mình vừa cảm nhận thật trọn vẹn.


Hôm đó về đến nhà, Phong lại nhận được 1 bức thư khác từ Quỳnh Thi (vợ anh)
“Thú thật với anh là em đã từng gặp cô gái ấy. Em đã định dùng lời lẽ và danh nghĩa đối với anh để ép buộc, và đe  dọa cô ta, em muốn cô ta rời xa anh. Nhưng cuối cùng chính cô ta cho em thấy được rằng em chưa phải là người vợ có thể sẻ chia và mang hạnh phúc đến cho anh. Vì sao nhỉ? Có lẽ vì chúng ta chưa thật sự yêu thương nhau. Bản thân em có lẽ cũng chưa yêu anh nhiều đủ để cùng anh vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống hôn nhân. Bản chất của cuộc sống lứa đôi là cơm, áo, gạo, tiền,…là muôn vàn thứ vặt vãnh, vậy mà em chỉ sống cho bản thân. Luôn muốn anh làm người chồng tốt và yêu chiều vợ, em đã nghĩ hai người lấy nhau là số phận thuộc về nhau không bao giờ thay đổi. Tuy nhiên, tình cảm là thứ cần và điều kiện đủ để xây dựng hạnh phúc. Chúng ta có lẽ cần thời gian để khẳng định điều này đúng không anh? Tạm biệt anh”
Vậy là Quỳnh Thi cũng đi, nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Anh sẽ có thời gian để suy gẫm lại những gì đã qua và những gì sắp đến. Nó sẽ giúp cho lòng anh tĩnh lặng hơn, để bắt đầu nghĩ đến cái gọi là lựa chọn, được và mất….


Ba năm sau nữa, cũng vào một ngày đầu đông……anh lang thang lên mạng, và rồi dừng lại ở trang xưa. Thời gian qua anh luôn theo dõi trang viết ấy, nhưng dường như tác giả ngày xưa đã ngừng viết, và không còn câu chuyện nào để tiếp tục. Cô ấy đã đi đến những đâu, cuộc sống giờ thế nào nhỉ?


Cầm chiếc thiệp hồng của Quỳnh Thi lên, anh mỉm cười nhẹ nhõm, ít nhất cũng đã có một người được giải thoát, anh tin rằng Thi sẽ hạnh phúc với những gì cô bắt đầu lại. Yêu và được yêu chân thành sẽ giúp cô có được một cuộc sống hôn nhân viên mãn. Anh vẫn thầm cầu chúc cho cô. Cô và anh vẫn giữ mối quan hệ tốt và chăm sóc cho Quỳnh Như chu đáo. Anh tin con gái mình lớn khôn, sẽ hiểu và cảm thông cho ba mẹ.


Bất chợt có một bài viết “Vợ, người tình, hay hồng nhan tri kỷ” vừa mới đăng. Anh thấy trống ngực mình loạn nhịp, phải chăng là….?
Bài viết mở đầu bằng một câu: “Em còn nhớ anh từng nói rằng anh không chỉ xem em là người tình, hay hồng nhan tri kỷ mà em chính là người vợ mà anh yêu thương, là gia đình mà anh khao khát muốn đắp xây…. Chúng ta còn cócơ hội không anh nhỉ…”


Anh vui mừng vụt chạy ra ngoài, anh biết anh sẽ tìm được cô ấy ở đâu... gió mùa đông ngoài kia không thể ngăn bước chân anh, không thể làm lạnh dòng máu nóng đang tuôn chảy trong anh. Có những điều được và mất sẽ chỉ vụt đi sau một vài giây, và rồi trở về sau một khoảng thời gian dài. và bây giờ anh đã học được cách nắm bắt nó, nhất định phải bắt thật nhanh và nắm thật chặt……

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Son Nguyen
Nguồn: Nhacvietplus.com.vn (kenhsachnoi.blogspot.com)

Thursday, September 20, 2012

[Ebook] Tuyển tập Hạt Giống Tâm hồn từ Tập 1 đến tập 11

Chào các bạn hôm nay mình sẽ post bộ "Hạt giống tâm hồn" tập hợp những câu chuyện làm rung động lòng người. Bạn sẽ tìm thấy được những giá trị lớn lao thông qua những câu chuyện rất giản dị, đời thường.

Những cuốn sách này như một món quà tặng của tâm hồn, nó tiếp thêm cho bạn niềm tin, lòng dũng cảm để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Tôi mong muốn bạn luôn thành công trên chính con đường bạn đã chọn.

Tập 1: Hạt giống tâm hồn cho lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống T1



Link down: http://www.mediafire.com/?x141z1fykj2fcw5

Tập 2: Hạt giống tâm hồn cho lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống T2



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?x141z1fykj2fcw5

Tập 3: Từ những điều bình dị



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?qaj2h79vjjjq299

Tập 4: Từ những điều bình dị



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?nxtq2kfn18iit77

Tập 5: Ý nghĩa cuộc sống



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?5596dsa1a1pwnt8

Tập 6: Ý nghĩa cuộc sống



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?2asf8huo2qasqn0

Tập 7: Những câu chuyện cuộc sống



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?z5vwlnrr1tog39l

Tập 8: Những câ chuyện cuộc sống



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?o3c97n0iv1w3in1

Tập 9: Vượt qua thử thách



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?4356k2dzc97rp3n

Tập 10: Theo dòng thời gian



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?rlq3yahwakbblks

Tập 11: Những trải nghiệm cuộc sống



Link down: http://www.mediafire.com/download.php?7xf3q3e7le69z66

Tổng hợp 11 tập:
PRC: http://www.mediafire.com/?hnsxxe03fqdf57j
PDF: http://www.mediafire.com/?vmqbwknirjnvdc4

Sunday, September 16, 2012

[Sách Nói Phật Pháp] - Kinh Phổ Môn - Minh Mẫn



Tỳ-kheo Thích Nhật Từ Soạn dịch

MỤC LỤC

LỜI NÓI ĐẦU                                                      

PHẦN NGHI THỨC DẪN NHẬP

1. Nguyện Hương                                        
2. Đảnh Lễ Tam Bảo                                  
3. Tán Hương                                              
4. Phát Nguyện Trì Kinh                              
5. Tán Dương Giáo Pháp                            

PHẦN CHÁNH KINH

6. Kinh Phổ Môn                                

PHẦN SÁM NGUYỆN VÀ HỒI HƯỚNG

7. Kinh Tinh Hoa Trí Tuệ
8. Niệm Bồ-tát
9. Mười Hai Lời Nguyện
10a. Năm Điều Quán Tưởng
10b. Quán Chiếu Thực Tại
11a. Sám Quy Nguyện
11b. Sám Cầu An
11c. Hồi Hướng Công Đức
12. Phục Nguyện
13. Đảnh Lễ Ba Ngôi Báu

THAY LỜI TỰA

I. VÀI NÉT VỀ BẢN DỊCH

Tên gọi thông thường của bài kinh này là Phẩm Phổ Môn, kinh Phổ Môn hay kinh Quán Thế Âm và gọi đủ là Quan Thế Âm Bồ-tát Phổ Môn Phẩm. Đây là bài kinh nói về hạnh nguyện độ sanh của Bồ-tát Quan Thế Âm, và thông qua đó, giới thiệu cách “quán chiếu” cuộc đời để đạt được giác ngộ và giải thoát như phương pháp tu tập phổ biến và có hiệu quả trong cõi Ta-bà.

Nguyên tác của bản kinh được viết bằng tiếng Sanskrit. Có ba bản dịch chữ Hán: 1) Bản của ngài Trúc Pháp Hộ dịch mang tựa đề “Quan Thế Âm Bồ-tát” là phẩm thứ 23 trong Chánh Pháp Hoa Kinh, 2) Bản của ngài Cưu-ma-la-thập dịch mang tựa đề “Quan Thế Âm Bồ-tát Phổ Môn Phẩm”, là phẩm thứ 25 trong kinh Hoa Sen Chánh Pháp (Diệu Pháp Liên Hoa Kinh), và 3) Bản của hai ngài Xà-na-quật-đa và Đạt-ma-cấp-đa dịch mang cùng tựa đề với bản Cưu-ma-la-thập, là phẩm thứ 24 trong Thiêm Phẩm Pháp Hoa Kinh. Trong ba bản Hán dịch, chỉ có bản thứ ba có đủ hai phần trường hàng (văn xuôi) và kệ trùng tụng (thi hoá phần văn xuôi). Kể từ khi bản dịch thứ ba ra đời, các ấn bản mới của ngài Cưu-ma-la-thập có bổ túc phần thi kệ của bản dịch thứ ba, như nội dung mà chúng ta sử dụng hiện nay. Trong bản dịch tiếng Việt, chúng tôi sử dụng bản chữ Hán của ngài Cưu-ma-la-thập và giữ nguyên phần trùng tụng. Là vì, có những điều được trình bày trong phần trùng tụng không có trong phần trường hàng và ngược lại.

II. CẤU TRÚC VÀ ỨNG DỤNG

Cũng như cách bố cục truyền thống, khoá lễ này gồm ba phần. Phần thứ nhất là nghi thức dẫn nhập, bao gồm 5 tiết mục như nguyện hương, đảnh lễ ba ngôi báu, tán hương, phát nguyện trì kinh và tán dương giáo pháp. Phần thứ hai là phần chánh kinh, giới thiệu về hạnh nguyện độ sanh của Bồ-tát Quan Thế Âm. Phần thứ ba là phần sám nguyện và hồi hướng, bắt đầu bằng bài kinh ngắn, tóm thâu tinh túy của kinh Đại Bát-nhã của Phật giáo Đại thừa: Bát-nhã Tâm Kinh. Mặc dù chỉ có 260 chữ, nhưng bài kinh này tập trung các pháp tu căn bản của Phật giáo đại thừa, giúp hành giả diệt trừ tất cả các khổ đau trong cuộc đời bằng phương pháp quán chiếu năm yếu tố hình thành nên con người là không có một thực thể hay ngã thể. Từ đó, với trí tuệ duyên khởi, hành giả thấu suốt mọi sự vật hiện tượng theo một cách thức tương tự. Kế đến là mười hai lời nguyện của Bồ-tát Quan Thế Âm, giúp cho người thọ trì hiểu rõ hơn về bản nguyện cứu thế độ sanh của vị Bồ-tát nổi tiếng về từ bi này. Các mục còn lại trong phần này là niệm Phật, đọc sám nguyện, hồi hướng công đức, phục nguyện và nương tựa ba ngôi báu.

Về phương diện ứng dụng, kinh Phổ Môn chủ yếu được tụng vào các dịp cầu an bệnh nhân, cầu tai qua nạn khỏi, cầu gia đạo bình an, cầu quốc thới dân an, cầu mưa hòa gió thuận, hay tụng vào những dịp khánh hỷ, lễ an vị Phật, lễ khai trương, lễ khởi công, lễ khánh thành, lễ tân gia, lễ sinh nhật, lễ đáo tuế, lễ cầu thọ, lễ chúc thọ v.v...

III. NỘI DUNG VÀ TRIẾT LÝ

Nội dung chính của Kinh bao gồm ba phần: a) thần lực trì danh Quan Âm, b) cứu thế độ sanh qua 33 ứng thân, c)  phương pháp ngũ âm và ngũ quán.

Trước nhất, thần lực độ sanh nhiệm mầu của Bồ-tát Quan Thế Âm được giới thiệu theo mô-típ tương giao nhân quả giữa chúng sanh và Bồ-tát, trong một giao thoa “hữu cầu tất ứng.” Đức Quan Thế Âm sở dĩ được tôn xưng với danh hiệu này là vì ngài là vị Bồ-tát luôn luôn ban bố niềm vui không sợ sệt (vô úy thí) cho tất cả chúng sanh đang chịu nhiều đau khổ trong đời, từ thiên tai, hoả hoạn, lũ lụt, cho đến nạn vua quan và giặc cướp, và thậm chí ngài còn là điểm tựa tinh thần cho quá trình chuyển hoá các tâm lý âm tính của con người thành các chất liệu đạo đức và  tuệ giác, giúp cho người phàm phu trở thành thánh nhân.

Cũng cần lưu ý rằng bài kinh này mang ý nghĩa ẩn dụ rất cao, theo phong cách biểu đạt của các kinh điển Đại thừa. Do đó, người đọc kinh không nên chấp chữ quên ý. Đừng đơn thuần nghĩ rằng công thức “cầu gì được nấy” trong Kinh mang “nghĩa đen” chỉ cho tha lực của Bồ-tát như một vị thần linh ban phước cứu nguy, mà thật chất còn hàm chứa các biểu tượng triết lý ứng xử và tu tập rất độc đáo. Nói cách khác, yếu tố “Tha lực” của Bồ-tát Quan Thế Âm cũng như thái độ cầu nguyện van xin của người tín ngưỡng không phải là mục tiêu chính yếu của Kinh. Phương pháp tu tập quán chiếu (Quán) cuộc đời (Thế) mới chính là cốt lõi của Kinh. Nhờ quán chiếu cuộc đời theo phương thức duyên khởi và vô ngã, hành giả tự độ thoát chính mình khỏi các đau khổ đang hoành hành.

Ngoài ra, kinh này còn nói lên tình thương bao la của một vị bồ-tát qua phương pháp độ sanh với 33 ứng thân khác nhau, phù hợp với căn cơ và đối tượng của người tu tập. Hình ảnh 33 ứng thân gợi cho chúng ta tinh thần nhập thế đa dạng của vị Bồ-tát vì sự nghiệp duy nhất là đem lại an lạc và hạnh phúc cho chúng sanh. Triết lý ứng thân này còn cho thấy muốn độ sanh có hiệu quả, người hành đạo phải hiểu rõ tâm lý và hành vi của đối tượng. Hiểu biết căn tánh của chúng sanh là cách tốt nhất để thể hiện tính khế lý và khế cơ trong độ sanh của một vị bồ-tát nhập thế để cứu độ đời.

Cần nhấn mạnh rằng triết lý độ sanh trong kinh này mang tính ẩn dụ cao. Ở đây không có một vị bồ-tát Quán Thế Âm thật để cứu độ chúng ta theo phương thức cầu gì được nấy. Bởi vì điều này trái với nguyên lý nhân quả và nghiệp báo mà đức Phật đã giảng dạy. Sự cứu độ của kinh này là “pháp tu” Quán Thế Âm. Kinh giới thiệu đến năm loại âm thanh hiện hữu trong cuộc đời, đó là, tiếng nhiệm mầu (Diệu Âm), tiếng quán chiếu cuộc đời (Quán thế âm), tiếng thanh tịnh (Phạm âm), tiếng sóng vỗ (Hải triều âm) và tiếng siêu việt thế gian (Siêu việt thế gian âm).

Nếu tiếng nói của cuộc đời mang sắc thái của khổ đau, than vãn, thù hận, đố kỵ, tranh chấp, xung đột và thị phi, v.v... phản ánh các tầng số âm hưởng của tâm thấp kém thuộc về trần thế, thì năm âm thanh mà ngài Quán Thế Âm sử dụng giới thiệu tầng số sóng âm tâm linh cao cấp, chứa đựng chất liệu chuyển hoá tâm thức và thăng hoa đời sống con người và xã hội.

Tiếng nói của tình thương là tiếng nói mầu nhiệm (diệu âm), thiết lập tính nhân văn trong các quan hệ con người. Quán chiếu âm thanh của cuộc đời (quan thế âm) để nắm bắt và đáp ứng được nhu cầu của con người và cuộc sống, theo đó, con người độ sanh sẽ dấn thân phục vụ nhân sinh đúng căn cơ và đối tượng. Đời sống đạo đức của con người tuệ giác sẽ trở thành lời nói bênh vực đời sống mô phạm và công chính. Nói cách khác, đời sống trong sạch sẽ thành lời tôn vinh đạo đức (phạm âm). Sự nhập thế và dấn thân mang lại hạnh phúc và an vui cho mọi người và cộng đồng chính là tiếng sóng vỗ (hải triều âm), xoá tan cái không khí ù lì, thụ động và tiêu cực. Tiếng nói của chân lý duyên sinh vô ngã là âm thanh làm khiếp sợ các học thuyết nhất nguyên và thần luận của cuộc đời (thắng bỉ thế gian âm). Năm loại âm thanh này chính là năm thái độ sống và ứng xử cần thiết cho thế giới hôm nay và mai sau.

Đối lại năm âm thanh này là năm pháp quán chiếu hay thiền định: quán chân thật (chân quán), quán thanh tịnh (thanh tịnh quán), quán trí tuệ rộng lớn (quảng đại trí tuệ quán), quán cứu khổ (bi quán) và quán ban tình thương (từ quán). Chính nhờ nương vào năm pháp quán chiếu này, hành giả tự giải thoát chính mình ra khỏi mọi khổ ách của cuộc đời.

Quán chân thật là quán bản chất của mọi sự vật hiện tượng theo nguyên lý duyên khởi, tùy thuộc, vô ngã và vô thường. Nhờ quán chiếu pháp này, hành giả thoát được các chấp mắc về ngã và pháp. Quán thanh tịnh nhằm giúp hành giả có cái nhìn lạc quan và tích cực về thế giới đau khổ này. Nói cách khác bản chất cuộc đời vốn không có nhơ và sạch. Do chấp mắc, chúng ta cho là nhơ uế. Phương pháp quán thanh tịnh nhằm giúp chúng ta xóa bỏ sự chấp mắc sai lạc trên. Quán trí tuệ rộng lớn là pháp quán rất cần thiết với mọi người. Ngoại diên của trí tuệ và vô bờ bến. Do đó, ảnh hưởng của trí tuệ đối với cuộc sống của chúng ta cũng không có giới hạn. Nói cách khác, với hành trang của trí tuệ, cuộc hành trình của chúng sanh trong cõi ta-bà sẽ là cuộc hành trì đầy an lạc và hạnh phúc. Trí tuệ là đầu mối của sự giải thoát. Quán cứu khổ (bi quán) và quán ban vui (từ quán) là hai pháp quán thể hiện tình thương bao la, vô ngã và vị tha đối chúng sanh. Với pháp quán này, hành giả đã từng bước trở thành một vị bồ-tát cứu độ cho chính mình và cứu độ chúng sanh thoát khỏi đau khổ.

Nói rõ hơn, khi tu tập 5 pháp quán đó mỗi chúng ta là một bồ-tát Quán Thế Âm cứu chính chúng ta và tha nhân ra khỏi nhà lửa của khổ đau và bất hạnh.

***

Do đó, đọc tụng và thọ trì Kinh Phổ Môn không chỉ để được Bồ-tát Quan Thế Âm gia hộ, mà quan trọng hơn, chúng ta nên để tâm đến phương pháp “quán chiếu cuộc đời,” và phương thức “sống không sợ hãi” của vị Bồ-tát nổi tiếng dung hoà và song hành giữa tình thương và trí tuệ, để an lạc và thảnh thơi của mình và tha nhân được thiết lập bây giờ và tại đây, một cách vững chải, lâu dài.

 Xin hồi hướng công đức của bản dịch này đến với tất cả chúng sanh trong ba cõi và sáu đường. Nguyện cầu mọi người sống với cái nhìn quán chiếu tuệ giác, để an lành, hạnh phúc và hoà bình có mặt khắp nơi trên hành tinh này.

Ngày vía Bồ-tát Quan Thế Âm 19-2-Giáp Thân (10-3-04)

DOWNLOAD AUDIO PHẬT PHÁP
Thích Nhật Từ - kenhsachnoi.blogspot.com

[Sách Nói Phật Pháp] - Hiếu Kính Cha Mẹ - Minh Mẫn




“Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất, mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho.” (Xuất Hành 20:12)

Có lẽ tất cả chúng ta, ai cũng đã một đôi lần được nghe những câu hát thật dễ thương của Nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu viết về Ba Mẹ:
“Ba sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa, Mẹ sẽ là cành hoa cho con cài lên ngực. Ba Mẹ là lá chắn che chở suốt đời con. Vì con là con Ba, con của Ba rất ngoan. Vì con là con Mẹ, con của Mẹ rất hiền. Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền, Con đừng quên con nhé! Ba Mẹ là quê hương.” (Cho con. Thơ: Tuấn Dũng.)

Hằng năm, cứ đến tháng năm, thế giới dành riêng Chúa Nhật thứ hai trong tháng để mừng “Lễ Mẫu thân.”  Giữa dòng đời ngược xuôi, cuốn trôi như thác lũ, mục đích của ngày lễ này là để nhắc nhở mọi người “Đừng quên con nhé! Ba mẹ là quê hương”. Hãy hướng về Phụ mẫu thân yêu để bày tỏ tấm lòng biết ơn đối với công lao “Dưỡng dục, Sinh thành”.

 Vào thời Cựu Ước, khi dân Do Thái đang trên hành trình tiến về miền đất Hứa, Thiên Chúa đã ban cho dân sự 10 Điều răn.  Đây là những “giới luật” nhằm giúp con người sống có nề nếp, trật tự, ngõ hầu được an bình và hạnh phúc lâu dài.

 I. Bổn phận trở thành Giới luật.
Mười Điều răn là luật pháp và cũng là giao ước của Đức Chúa Trời với tuyển dân của Ngài gồm có hai phần: Phần thứ nhất có bốn điều là những tiêu chuẩn cho mối liên hệ giữa con người đối với Thiên Chúa. Phần thứ hai gồm sáu điều còn lại là những tiêu chuẩn cho mối liên hệ “Đối nhân” mà trước hết là bổn phận của con cái đối với cha mẹ.

 “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất, mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho” (Xuất Hành 20:12).

 Thế gian đã bị băng hoại vì tội lỗi và Kinh Thánh cho biết rằng : “Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa; ai có thể biết được?” (Giê 17:9). Vì thế, ngay trong mối quan hệ vô cùng thiêng liêng giữa cha mẹ và con cái, một khởi đầu cho tất cả những mối quan hệ gia đình và xã hội cũng đã bị tội lỗi làm cho vẩn đục. Thực tế cho thấy có nhiều bậc cha mẹ có công sinh thành nhưng lại không chu toàn trách nhiệm dưỡng dục. Có nhiều phụ mẫu đã lạm dụng quyền hành, đối xử tàn nhẫn, bất nhân với con cái. Ngược lại, cũng có rất nhiều con cái đối xử bạc ác, vô ơn đối với cha mẹ.

Lòng hiếu kính đối với cha mẹ, một bổn phận vốn mang ý thức tự nguyện, phản ánh nét đẹp cao quý của tình người đã trở thành Giới Luật (đòi hỏi một sự chấp hành triệt để, thưởng phạt công minh.) Đặc biệt là chỉ riêng giới răn này Thiên Chúa kèm theo một lời hứa để cho những ai thực thi, sẽ được hưởng ân phúc “trường thọ”.

II. Lòng Hiếu Kính
Theo Đạo lý của người Việt nam, việc hiếu kính, phụng dưỡng mẹ cha, tôn quí ông bà là bổn phận thiêng liêng mà cháu con phải gìn giữ “Một lòng thờ Mẹ, kính Cha, cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con.” Cho nên một khi được kể là thiêng liêng thì việc tỏ lòng hiếu kính trở thành mối quan hệ tình cảm máu thịt, một chu kỳ thương yêu khắn khít luân chuyển từ thế hệ này sang thế hệ khác. Điều quan trọng là cách thể hiện làm sao và thể hiện như thế nào để đẹp lòng Cha mẹ thì vẫn luôn là niềm trăn trở đối với những người còn Mẹ còn Cha và đôi khi trở thành nỗi ân hận, tiếc nuối trong những trường hợp Mẹ Cha đã đi vào yên nghỉ.

Người xưa đã để lại lời giáo huấn chí tình qua câu ca dao : “ Nuôi con cho được vuông tròn, Mẹ Thầy dầu dãi, xương mòn gối long. Con ơi cho trọn hiếu trung, Thảo ngay một dạ kẻo luống công Mẹ Thầy.”

Sự hiếu kính cha mẹ được bày tỏ qua ba điều cơ bản : Lòng biết ơn, sự hiếu thảo và thái độ tôn kính.

 1. Lòng biết ơn: Lòng biết ơn công lao dưỡng dục, sinh thành là động cơ dẫn đến sự hiếu kính.  Cha mẹ đã nuôi nấng, dạy dỗ, chăm sóc từng đứa con cho được lớn khôn thành người với bao nhiêu nước mắt và mồ hôi…Chưa kể đến những lúc con cái ốm đau, Cha phải chạy tiền thuốc thang, những đêm khuya Mẹ phải thức canh cho con tròn giấc ngủ…Cho đến một ngày, khi chúng ta cũng được làm cha, làm mẹ thì :“Nuôi con mới biết sự tình, Thảm thương Cha mẹ nuôi mình khi xưa.” (Ca dao)

 2. Sự hiếu thảo: Sự hiếu thảo được thể hiện qua hành động thực tế : Vâng lời và phụng dưỡng.

a) Vâng lời: “Hỡi kẻ làm con, mọi sự hãy vâng phục Cha mẹ mình, vì điều đó đẹp lòng Chúa.” (Col 3:20). Vâng phục cha mẹ cũng như vâng phục bất kỳ một thẩm quyền nào mà Thiên Chúa đặt để trên chúng ta không phải là một sự vâng phục mù quáng. Sự vâng phục đó phải được đặt trên nền tảng của Kinh thánh.

“Hỡi kẻ làm con cái, hãy vâng phục cha mẹ mình trong Chúa, vì điều đó là phải lắm.” (Eph 6:1) Vâng phục cha mẹ trong Chúa là vâng lời cha mẹ trong tất cả mọi sự, miễn là sự vâng lời đó không trái nghịch với Lời Chúa. Khi cha mẹ có những ý muốn hoàn toàn trái nghịch với Lời Chúa, chúng ta được phép không vâng theo, nhưng điều ấy không có nghĩa là chúng ta có thể bất kính với cha mẹ. Thái độ và lời nói của chúng ta đối với cha mẹ phải luôn luôn khiêm nhu , hòa nhã và kính trọng.

Một vị Mục sư vẫn thường xuyên bị tra hỏi và đánh đập, nhưng hôm nay lính gác lại đưa ông vào phòng để nói chuyện. Tên lính nói : “Tôi muốn biết về niềm tin của anh, xin anh hãy nói cho tôi biết về 10 Điều Răn.” Ngạc nhiên đến sửng sốt, vị mục sư bắt đầu chia sẻ 10 Điều răn. Khi ông nói đến Điều thứ 5 “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi.” Viên sĩ quan liền ngắt lời “Dừng lại, nếu anh tin rằng việc hiếu kính cha mẹ là một điều quan trọng thì hãy nhìn vào góc phòng kia.” Mục sư quay lại và thấy Mẹ của mình, một bà lão đang bị xích xiềng, thân thể bầm dập vì đòn roi đang nằm im, ngất lịm. Lính gác nói : “Hãy nhìn xem mẹ anh chịu khổ thế nào! Nếu anh khai ra những bí mật của Hội thánh thì anh và mẹ của anh sẽ được tự do. Nếu anh để bà phải chết dưới sự tra tấn của chúng tôi, có nghĩa là anh vi phạm Điều Răn hiếu kính cha mẹ, huyết của bà sẽ đổ trên đầu anh.”Mục sư quay sang nhìn mẹ, bà vừa mới hồi tỉnh sau khi bị ngất vì những đòn tra tấn. “Mẹ ơi, con phải làm gì?” Bà cụ trìu mến nhìn con và nói : “Từ ngày con còn thơ ấu, mẹ đã dạy con phải yêu Chúa và yêu Hội thánh của Ngài. Đừng phản bội Chúa, mẹ sẵn sàng hy sinh vì Danh Ngài.” Như được tiếp thêm sức mạnh, vị mục sư quay lại nhìn viên sĩ quan và nói với sự can đảm, quả quyết : “Ông đã nói rất đúng, sự hiếu kính thì trước hết phải biết vâng lời mẹ của mình.”

Câu chuyện cho chúng ta thấy gương mẫu đức tin và tình yêu hy sinh, tận hiến của một người mẹ Cơ đốc. Chúng ta cũng học được lòng hiếu kính của vị mục sư thể hiện qua sự vâng lời vượt trên cả nỗi đau thương, mất mát, để trọn lòng tín trung với Chúa.

b) Phụng dưỡng: "Con cháu trước phải học làm điều thảo đối với nhà riêng mình và báo đáp cha mẹ; vì điều đó đẹp lòng Đức Chúa Trời." (I Tim 5:4)
Sự hiếu thảo bày tỏ qua những hành động thực tế, phải biết giúp đỡ và phụng dưỡng cha mẹ, đừng đùn đẩy cho nhau…Câu ca dao “Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, Con nuôi Cha mẹ kể tháng kể ngày.” Phản ánh một thực trạng phũ phàng về sự phụng dưỡng của con cái dành cho cha mẹ.

 Hiếu thảo là phải biết phụng dưỡng khi cha mẹ còn sống; nếu không, khi họ qua đời rồi thì chẳng làm gì được nữa! Chỉ còn chăng là nỗi ân hận, nhớ tiếc mà thôi!..Hãy nghe tâm tình thảo hiếu của người thiếu nữ trong ca dao đối với Mẹ Cha như thế nào! “Ơn hoài thai như Biển, Ngãi dưỡng dục như sông. Em nguyện ở vậy không chồng, Lo nuôi Cha mẹ, hết lòng Đạo con.” Tuy nhiên, nếu chỉ lo phụng dưỡng thì vẫn chưa đủ. Đối với cha mẹ, ngoài lòng thương yêu, cần phải có thái độ tôn kính. Trong đối nhân xử thế, dân gian có câu “Cách cho hơn của đem cho.” Huống chi là đối với đấng bậc sinh thành.

 3. Thái độ Tôn kính: “Con mắt nhạo báng cha mình, khinh sự vâng lời đối với mẹ mình, các con quạ của trũng sẽ móc mắt ấy, và các chim ưng con sẽ ăn nó đi” (Châm ngôn 30:17)
Tôn kính có nghĩa là tôn trọng và kính phục. Theo quan điểm của Kinh Thánh, thì những người con bất hiếu sẽ bị hình phạt rất nặng. Ngày xưa, “Khi một người nào chửi cha mắng mẹ mình, thì phải bị xử tử: nó đã chửi rủa cha mẹ; huyết nó sẽ đổ lại trên mình nó.” (Lêvi 20:9)

Nếu Luật pháp ngày nay vẫn áp dụng điều luật này, thì xã hội loài người sẽ ra sao? !
Sự tôn kính cha mẹ còn được thể hiện qua cách sống của chúng ta. Việc gìn giữ “danh thơm, tiếng tốt” cho gia đình để Cha mẹ luôn tự hào về con cái cũng chính là cách thể hiện lòng hiếu kính. “ Cha người công bình sẽ có sự vui vẻ lớn, và người nào sanh con khôn ngoan sẽ khoái lạc nơi nó. Ước gì Cha và Mẹ con được hớn hở, và người đã sanh con lấy làm vui mừng.” (Châm 23:24,25)

III. Bổn Phận Dạy Con: “Hỡi kẻ làm con cái, hãy vâng phục cha mẹ mình trong Chúa, vì điều đó là phải lắm. Hãy tôn kính cha mẹ ngươi, hầu cho được phước và sống lâu trên đất.” (Êphêsô 6:1-3)

Mặc dầu vấn đề “hiếu kính” là bổn phận của con cái, nhưng trách nhiệm của các bậc cha mẹ là phải biết dạy dỗ và hướng dẫn, nhất là làm gươngcho con cái mình về sự thảo hiếu. “Nếu mình hiếu với mẹ cha, Chắc con cũng hiếu với ta khác gì? Nếu mình ăn ở vô nghì, Đừng mong con hiếu làm gì uổng công?”. (Ca dao)

Những thành quả mà chúng ta có được ngày nay là do công lao Cha Mẹ đã một đời gian lao, vất vả. Sự thật này như dòng chảy từ đời nọ tràn sang đời kia. Dù cuộc sống có đổi thay thế nào thì ơn Cha, nghĩa Mẹ luôn luôn “…Như núi Thái sơn, như nước trong nguồn…” Cho nên mỗi chúng ta hôm nay, ai có diễm phúc còn Cha, còn Mẹ trên đời, xin hãy tìm mọi cơ hội, thời giờ để bày tỏ tình cảm, lòng biết ơn dành cho Cha mẹ. Nếu có những thiếu sót, lỗi lầm nào đối với Cha mẹ, hãy can đảm nói lời xin lỗi để được thứ tha, dù vẫn biết rằng Mẹ Cha thì luôn luôn sẵn lòng tha thứ vì yêu con cái mình.

Ước mong mọi người luôn biết sống theo lời Chúa,  “Hiếu kính Cha mẹ” để Danh Ngài được vinh hiển và hạnh phúc gia đình được bền vững lâu dài. Amen!

DOWNLOAD AUDIO
Mục sư Hoàng Siêu - kenhsachnoi.blogspot.com

Saturday, September 15, 2012

Blog Radio 251: Chỉ có thể bước tiếp về phía trước


Mưa tháng năm, trời mây lặng lẽ, nắng đổ nhẹ trên những con đường. Gió ào ạt kéo về có khi lại như bão. Gió mang theo cái hương mát lành của mưa thoáng lơ đãng xuyên qua kẽ tóc. Những buổi chiều, mưa thường xuyên ghé qua, mưa rả rích, tạnh mưa lại nghe thấy đâu đó tiếng ve râm ran. Tiếng ve gọi hè về, cái mùa hoa phượng đỏ rực rỡ tuổi ban mai đã xa vời trong miền ký ức. Người bắt buộc phải rời bỏ, còn ai chọn lựa sự ra đi. Nơi kỷ niệm đã không còn thuộc về bất kỳ ai nữa…mãi mãi không thuộc về bất kỳ ai nữa…

Night, một quán bar mang phong cách trầm, lắng đọng với những bản tình ca bất hủ,  song pha lẫn sự nóng bỏng của phong cách hiện đại. Điểm nổi bật nhất của nơi này chính là rượu. Hầu như các loại rượu ngoại cao cấp nhất đều có mặt ở đây. Từ Hennessy, Whisky, Brandy, Chopin,Vodka…cho đến các loại vang Pháp, vang Úc, vang Chile... Khách đến đây chỉ thuộc vào hạng vip, họ là những con người thành đạt, những đại gia tiếng tăm ở chốn ăn chơi, những cô cậu chủ nhỏ thích tập tành làm người lớn. Nói chung dù không sôi nổi náo nhiệt như những quán bar khác, nhưng Night vẫn có một lượng khách quen đáng kể.

Cô đến đây vào mỗi tối, không phải để ngồi lặng lẽ. Night đã quá quen thuộc với hình ảnh của cô. Cô gái có gương mặt thánh thiện, non nớt như chưa một lần lăn xả với đời. Kiêu sa, đằm thắm, mỏng manh là những cụm từ chung mà dường như người đàn ông nào gặp cô cũng đều nói thế. Cô trở thành sự săn đón của họ, bởi cô khác biệt với những người con gái xung quanh chỉ biết bám víu vì tiền. Với cô niềm vui mới là quan trọng. Cô có thể cùng họ uống rượu, cùng tán gẫu rất lâu, cùng khiêu vũ một bản nhạc nhẹ, thậm chí cô cũng có thể lả lơi trong vòng tay của họ. Nhưng cô không bao giờ chấp nhận một lời mời đi chơi từ ai cả. Tất cả chỉ dừng lại là những cuộc vui ở Night và sau đó thì mọi thứ kết thúc. Nhưng họ thường không chịu bỏ cuộc đơn giản như vậy, những lúc đó cô chỉ thản nhiên mỉm cười và nói: “ Anh về bỏ vợ đi, thì em sẽ làm tình nhân của anh.”. Trong suy nghĩ, cô bật cười với câu nói của chính mình, vì cô hiểu rõ chẳng người đàn ông nào chịu từ bỏ gia đình để lấy tình nhân bao giờ. Đôi lúc cô cũng tự hỏi không hiểu sao những người tìm tới cô đều đã có gia đình?

Sân thượng ẩm ướt, ngoài trời mưa vẫn còn lất phất vài hạt. Cô đứng ở bậc thang thoạt nhìn đã đoán biết được Hoàng đang có mặt ở đây. Chai vang đỏ của Pháp vừa mới được bật nút, nhưng sao lại chẳng có ai. Ánh mắt cô di chuyển quan sát. Bất ngờ có một bàn tay đặt lên vai, cô biết rõ không ai khác chính là Hoàng.

- Nhớ anh rồi mới chạy lên đây hả?

- Bớt giỡn đi. Tại chơi chán rồi.

- Chứ không phải sợ tên nào chưa vợ tìm đến em nên kiếm anh để chống đạn hả?

- Anh, chỉ được cái…nói đúng thôi. - Ánh mắt cô tỏ ra thất vọng. - Còn anh? Rượu ở đây mà người thì không thấy đâu.

- Biết em sẽ đến nên đi lấy thêm một cái ly. - Hoàng cười tinh quái.

- Cảm động quá, chưa uống mà muốn say luôn.

Cô ngồi xuống ghế, đón lấy ly rượu từ Hoàng, hương vị nồng nàn thoang thoảng của rượu làm cô ngây ngất. Suy nghĩ trong cô lơ lững theo từng nhịp mưa. Cô hát, thật khẽ nhưng người ngồi kế bên vẫn có thể nghe được vì không gian quá yên lặng.

“Bật khóc rồi cười, lệ tràn khóe mi

          Em nhớ anh nhiều, em nhớ anh nhiều

                Hãy trả lời em. Hãy cười với em. Hãy nói một lời đừng làm em khóc…”


Câu hát ngưng lại dở dang, bài hát quen thuộc cô vẫn thường hát một mình, nhưng chẳng bao giờ Hoàng nghe cô hát trên sân khấu của Night:

          - Sao chẳng bao giờ anh nghe em hát bài này trên sân khấu vậy?

          - Cái gì cũng phải giữ lại cho riêng mình một chút chứ.

          - Thì xem như hát cho anh nghe cũng được mà. - Hoàng bật cười.

           - Được, ông chủ của Night đã nói thì ai dám từ chối. Tìm mấy cô cũng được chứ đừng nói chi là em. - Cô đáp lại tinh nghịch.

           - Nhưng anh chỉ cần cô này thôi.

Hoàng nói, tay anh nhẹ nhàng nâng lấy chiếc cằm của cô nhìn sâu vào đôi  mắt ấy thật dịu dàng.

           - Được luôn, nhưng mà hôm nay cô này say rồi. Nãy giờ nhìn chỗ nào cũng thấy choáng.

Cô hất nhẹ tay Hoàng xuống, tựa người vào chiếc ghế sofa. Đôi mắt khép lại thật hồn nhiên như mọi người vẫn lầm tưởng. Nhưng đâu đó trên má cô có một vệt nước lăn dài. Hoàng tưởng rằng chỉ là vệt nước mưa do gió thồi vào.

           - Lại giả vờ say nữa rồi. Lần nào muốn né tránh cũng làm như vậy, tưởng anh không biết hả?

Khi giấc mơ qua đi. Cảm giác quá thật, đến tưởng chừng khi tỉnh dậy mọi thứ vụt khỏi tầm tay thì vẫn không thể chấp nhận. Cô từng có một giấc mơ, giấc mơ về một miền ký ức xa xôi mà hình như chưa bao giờ cảm giác rằng nó đã tồn tại trong cuộc sống này. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao nước mắt đã rơi? Sao nụ cười nào cứ mãi đeo bám theo những năm tháng dai dẳng? Niềm tin nào vẫn còn vẹn nguyên chưa thể xóa bỏ? Nỗi day dứt nào không hiểu tại sao vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng?

Anh đến tựa như cơn mưa làm dịu mát những ngày nắng. Còn cô là cơn gió lạ thổi vào cuộc đời anh. Cứ ngỡ rằng cơn gió ấy đủ mát lành để níu giữ một tâm hồn. Nhưng tất cả chỉ là bóng nước, tựa như thủy tinh vỡ vụn khứa vào tim. Hình ảnh thân thuộc bỗng chốc ẩn dấu sau màn mưa, anh rời xa. Với cô nó còn hơn tất cả những điều bất ngờ nào đã từng trải qua. Đến nỗi cô chưa bao giờ kịp nghĩ ra để chấp nhận. Không một tin nhắn trả lời , không một lý do, chỉ duy nhất một lời nói quá đỗi bình thản: “Chúc em thành công với những gì mình mong muốn và hãy cố gắng gạt bỏ những gì không tốt.” Và rồi anh hoàn toàn biến mất. Dù là facebook hay yahoo cũng không thể tìm thấy sự hiện hữu của anh. Cô gái ấy ngày xưa hãy còn nhìn cuộc sống thật đơn giản, cứ viễn vông rằng khi đã đặt sự chân thành vào tất cả thì sẽ luôn có một kết thúc đẹp. Còn cô gái hôm nay, vô tư hơn, cười nhiều hơn nhưng trái tim có còn sự nhiệt huyết yêu thương như ngày nào?

Thời gian đã phủ mờ ký ức bao nhiêu tháng năm rồi? Một năm, hai năm rồi ba năm. Vắng anh mọi thứ cũng chẳng thể nào thay đổi, cô vẫn sống vui, bước qua những ngày không anh vẫn tràn ngập tiếng cười. Chỉ là mỗi khi nhìn mưa rơi, cô biết mình đang rất nhớ anh. Nỗi nhớ ấy chỉ muốn vỡ òa nhưng không thể bật khóc thành tiếng.

Buổi sớm bắt đầu mang theo cái hương trong lành còn vươn lại của cơn mưa đêm, thời tiết lại đổi khác bất chợt. Mưa cứ mãi không ngừng rả rích, giống như cái sớm mai của ngày nào khi cô giật mình tỉnh giấc.

Vẫn là cái khí trời se se, trong lành, thanh khiết đến lạ. Cô bước đến ôm choàng lấy anh từ đằng sau, giọng cười khúc khích. Cuốn sách trên tay đang đọc dang dở được đặt xuống. Nụ cười anh trẻ con nhìn cô trìu mến, bàn tay gõ nhẹ vào đầu:

- Mới sáng sớm mà đã nhớ anh rồi à?

- Ừ, nhớ lắm…

- Em thật là…sao thành thật quá vậy?

- Thành thật mà cũng ý kiến nữa? Thế người ta có nhớ không?

Anh bật cười, bàn tay xoa nhẹ lên đầu cô.

- Sao lại cười? - Cô cố tình hỏi.

- Thì có người thích anh cười.

- Ai vậy?

- Không biết hả? Không biết thì thôi.

Tiếng cười đùa vang vọng trong tâm trí cô, chỉ là một giấc mơ cũ kỹ. Cô cười nhạt, âm thanh của mưa như một giai điệu buồn. Có bao giờ sau mỗi giấc mơ là nước mắt?


Hình ảnh của Hoàng đôi lúc tìm đến trong tâm trí cô. Con người bất ngờ xuất hiện và xen vào cuộc sống vốn trầm lắng, làm mọi thứ trở nên sống động. Là người đã mang cô đến với cái thế giới xa hoa nhưng cũng lắm phù phiếm, nhưng không bao giờ để cô chịu một sự tổn hại nào từ những người đàn ông khác. Cũng có khi cô tự cho mình cái quyền ỷ lại vào Hoàng. Cuộc sống của cô không biết từ khi nào đã quen với sự hiện hữu của con người này. Một người luôn hiểu cô trong thầm lặng, một chút cảm thông, một chút niềm vui và cô đủ thông minh để cảm nhận từ Hoàng là những ánh nhìn chất đọng tình cảm.

Tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng đến. Cô nhìn anh không tránh khỏi sự ngạc nhiên. Bởi ít khi nào Hoàng dành cho cô những cuộc hẹn bất ngờ.

- Ra biển chơi không?

- Với thời tiết này á?

- Thế mới có cảm giác lạ. Em chuẩn bị đi.

Cô nhìn Hoàng với cái nhìn dò xét. Những ngày mưa làm cô có cảm giác biếng lười chẳng muốn đi đâu. Nhưng thời gian hôm nay cô không có kế hoạch nào khác, dù sao cũng lâu rồi không ra biển. Thế là cô đồng ý với cái đề nghị quái gở của Hoàng.

Trong khi chờ đợi, Hoàng bước đến bên bàn làm việc ngắm nhìn các vật dụng được cô trang trí khá tinh xảo. Bất chợt, Hoàng chạm vào chiếc hộp quà và không tránh khỏi sự tò mò. Vì lần nào đến nhà, chiếc hộp này vẫn nằm nguyên vẹn ở vị trí của nó. Hoàng còn nhớ lần đầu trông thấy chiếc hộp đó cách đây đã lâu lắm rồi.

            - Khăn len?

            - Khăn len nào?

Cô quay lại nhìn Hoàng. Đứng lặng. Sự bối rối trong phút chốc không thể che giấu. Cái cảm giác gợi nhớ trong cô không còn nhỏ bé thoáng qua. Đã nhiều lần cô chắc chắn với bản thân rằng “Rồi sẽ qua thôi. Rồi cũng sẽ quên.”

- Ừ, thì sao? - Cô cười nhạt.

- Anh không ngờ em cũng biết đan khăn đấy.

- Cũng biết sơ sơ đủ xài.

- Đẹp vậy mà nói là sơ sơ à?

- Hahaha…quá khen. - Cô bật cười.

- Em làm mà không tặng ai sao? Vậy tặng anh đi. Để đây bám bụi. Phí!

- Không thấy em để trong hộp hả? Thích thì em đan cho một cái. Màu đỏ không hợp với anh đâu.

- Hứa rồi đó.

Đêm và mưa, cơn mưa mùa thu dịu dàng hơn nhưng cũng là lúc những cảm xúc ngủ quên dễ dàng thức giấc. Night bắt đầu hoà nhịp vào men say của rượu  với những bài hát buồn. Cứ mỗi thứ sáu hàng tuần ở Niht lại có tiết mục mọi người cùng hát. Sân khấu được dàn dựng âm thanh cho bất cứ vị khách nào muốn hát. Cô gọi một ly Hennessy nhâm nhi và ngồi một mình. Suốt từ chiều tới giờ cô không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng, hình như hôm nay phải gặp một người bạn đặc biệt nào đó. Cô cũng không nhớ rõ là mình đã nghe điều đó ở đâu, vào lúc nào. Nỗi trống trải trong lòng không biết từ khi nào lại tìm đến cô và ngự trị. Như một thói quen, cô hát. Cô cần phải làm cái gì đó để tâm trí không có cơ hội để suy nghĩ nhiều. Rượu chẳng bao giờ được cô xem là giải pháp tốt mà người ta vẫn thường lấy để tìm quên. Giọng hát cô khẽ cất lên, bài hát mà cô vẫn thường giữ cho riêng mình chứ không  bao giờ hát cho bất kỳ ai. Từ hàng ghế sân khấu, cô đã nhìn thấy Hoàng đang chăm chú lắng nghe. Nhưng trước Hoàng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã bắt gặp một ánh mắt khác ngay bên cạnh. Người đàn ông đó đã xuất hiện từ bao giờ? Đủ kinh ngạc để làm nhạt nhoà những hình ảnh khác trong mắt cô. Những ca từ chầm chậm vang lên, rõ ràng hơn trong tiếng nấc nghẹn ngào mang theo cả sự lạnh lùng:

“Anh cho em bình yên, anh cho em hạnh phúc, ấm áp bên nhau, phút giây đùa vui.

             Anh cho em niềm tin, anh cho em cuộc sống như cơn gió ru bên em mỗi chiều.

             Sao nay em ngồi đây, đôi tay em lạnh quá, nước mắt em rơi phải chăng là mơ.

             Em đan tay vào nhau, nhưng sao trơ trọi quá, em đã mất anh, mất anh thật rồi.

             Bật khóc rồi cười, lệ tràn khóe môi.

             Em nhớ anh nhiều, em nhớ anh nhiều.

             Hãy trả lời em, hãy cười với em, hãy nói một lời.

             Đừng làm em khóc, đừng làm em khóc….”

Đôi mắt của ai đó cũng đang hướng tầm nhìn về phía cô. Là anh…có phải là anh không? Khoảng cách lúc này giữa hai con người chỉ còn lại giới hạn trong vài bước chân, nhưng sao cô vẫn cảm thấy quá xa vời. Chính là ánh mắt đó, gương mặt đó, anh đã thành công với những gì mình mong muốn rồi phải không? Thế nên trông anh thật xa lạ. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Nhưng ý nghĩa của ánh nhìn đó giờ đây là gì? Bao năm qua anh đã sống thế nào? Bên cạnh lúc này đâu chỉ có riêng mình anh? Phải chăng đã có người xứng đáng hơn cô để có được tình yêu của anh? Hàng ngàn câu hỏi chất ngập trong đầu.

Cuối cùng bản nhạc cũng kết thúc. Cô rời khỏi vị trí niềm nở một nụ cười. Bước chân ngập ngừng trong đám người đông đúc, cô không biết có nên bước đến chỗ Hoàng và người đó đang ngồi. Bất chợt, một bàn tay kéo cô lại thật nhẹ nhàng. Là một gã trai lạ mặt nào đó mà cô chưa từng gặp. Hắn mời cô một ly Brandy, loại rượu mạnh này cô chưa bao giờ thử qua. Cô thoáng chút bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười đồng ý. Lúc này cô không muốn có thêm bất cứ suy nghĩ nào nữa. Cô uống cạn mà cố không để lộ vẻ khó chịu trên gương mặt non nớt. Gã mời cô nhảy, cô cũng không từ chối. Lại tiếp tục một cuộc vui giống như mọi khi, nhưng rượu vào làm cô hơi choáng. Chỉ được một lúc, cô đã đẩy gã trai kia ra khỏi người mình, bước chậm rãi về phía ánh nhìn quen thuộc, nhưng lạnh lùng.

- Hôm nay em sao vậy? Có chuyện gì à? - Hoàng hỏi.

Cô mỉm cười lắc đầu.

- Thì anh kêu em hát anh nghe còn gì. Giờ hát rồi thì lại thắc mắc.

- Vừa nãy gã đó đưa em uống gì vậy?

- Một ly Brady. - Cô cười tinh nghịch.

- Cái gì? Em đã uống thứ đó bao giờ đâu?

- Thì giờ uống rồi đó. Có sao đâu.

- Thật chứ.

Cô gật đầu. Bất giác ánh nhìn chạm phải con người ấy. Hoàng hình như cũng chợt nhớ ra điều gì đó.

- À quên, để anh giới thiệu. Đây là bạn anh. Mấy lần đã định giới thiệu với em rồi mà anh ta cứ cáo bận mãi.

- Thì tôi bận thật mà. Đâu được rãnh rỗi như cậu. Quán bar của cậu làm ăn rất khấm khá. Chẳng phải lo nghĩ gì.

- Còn anh thì sắp làm chủ quán bar này. Thế mà còn tham lam gì nữa hả ông anh?

- Ý anh là sao? Anh muốn sang lại quán này hả? - Cô ngạc nhiên quay sang hỏi Hoàng.

- Từ từ, đợi mọi việc đâu vào đấy anh sẽ nói hết với em. Em là nguyên nhân chính mà.

Cô im lặng né tránh ánh nhìn tình cảm của Hoàng. Bàn tay Hoàng đặt lên tay cô, cô vội vàng rút lại. Hôm nay có nhiều điều bất ngờ xảy đến, nhưng tất cả chỉ làm cô cảm thấy ngạt thở thôi. Với anh, cô bây giờ không khác gì một người xa lạ. Cô không muốn tiếp tục ngồi lại để nhìn anh thân thiết hơn với người con gái khác.

- Em mệt rồi. Em về trước đây. Mọi người ở lại vui vẻ.

Cô bỏ đi thật nhanh, nhưng bước chân chỉ kịp dừng lại ở ngay cửa vào. Bất giác, lại một bàn tay nữa kéo cô đi ra khỏi nơi đang đứng, lần này cô cảm thấy rõ rệt cái siết tay thật mạnh đến nỗi làm cô đau. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt cho đến khi đưa vào trong xe. Mọi thứ diễn ra chỉ trong phút chốc, bất ngờ đến đột ngột. Là anh. Lại là anh. Tại sao lần nào anh cũng trao cho cô sự kinh ngạc và rồi bắt cô chấp nhận nó mà không cần phải biết đến lý do?

Chiếc xe lao vút trên đường mưa, cô ngồi yên lặng, không la lối như một lẽ vốn dĩ cô chắc chắn sẽ làm với bất kỳ ai nếu hành động như vậy với cô. Vì sao ư? Cô muốn nghe anh nói. Cái càm giác xa cách ấy không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải là vài tháng mà đã là ba năm rồi. Nỗi nhớ ấy đã đủ dài chưa?

Xe bỗng dừng lại, khoảng lặng giữa hai con người cứ thế kéo dài. Nhưng rồi cô cũng lên tiếng:

- Những gì anh muốn, anh đã đạt được chưa?

- Cũng xem là có một chút.

- Vâng, em cũng nhìn thấy điều đó. Thành công…lẽ dĩ nhiên là sẽ có thay đổi.

- Em sai rồi. Anh vẫn là anh thôi.

- Anh chắc không?

- Còn em? Cô học trò ngày nào sao bây giờ lại…

- Em làm sao?- Cô cười nhạt. - Ý anh là em đã trở thành đứa con gái dễ dãi và hư hỏng, phải không?

- Không lẽ những gì anh tận mắt nhìn thấy là sai à? Điều đó em phải hiểu rõ hơn ai hết chứ?

- Nhìn ư ? - Cô lại bật cười trong tiếng nấc. - Anh không thấy bản thân vô lý lắm sao? Ai là người đã nói kết thúc? Không có lý do cũng không cần giải thích. Thật đơn giản như một câu nói đùa. Vậy thì bây giờ gặp lại, em có là gì, là ai, như thế nào…cũng đâu còn quan trọng.

- Nhưng anh không hy vọng gặp lại em trong hoàn cảnh như vậy?

- Với anh…em đã từng ở đâu trong trái tim anh vậy?...Có bao giờ…anh thật sự đã đặt một niềm tin nơi em?....

Cô nhìn anh thật lâu, ánh nhìn tràn ngập nỗi thất vọng như muốn xuyên thấu vào tâm trí người đối diện. Rồi cô lặng đi, mở cửa, bước ra khỏi xe, cô hòa mình vào cơn mưa đang xối xả. Tưởng chừng là những mảnh vỡ của thủy tinh đang khứa vào da thịt. Mưa phủ lấp trên gương mặt cô dòng nước mắt đau đớn. Ngày gặp lại là như thế sao? Cái viễn cảnh này dù có nằm mơ cô cũng không thể nào mường tượng ra. Đêm sao mà còn dài quá, cô mong trời sáng. Để ánh nắng hong khô nỗi đau, giọt nước mắt nào cũng sẽ không còn rơi nữa.


Kể từ đêm hôm đó cô không đến Night nữa, di động của cô im bặt suốt hơn một tháng. Những cuộc gọi nhỡ của Hoàng đã chất đầy trong danh sách. Thời gian này cô dành hoàn toàn cho công việc. Những buổi làm ngoài giờ cứ nhiều thêm cho tới tận khuya, cô mệt mỏi nhưng chỉ có như vậy khi nằm xuống giấc ngủ mới dễ dàng tìm đến mà không mang theo những cơn mộng mị. Sau khi đơn xin chuyển công tác đã được duyệt, cô mới chịu đến gặp Hoàng để chào tạm biệt.

Vẫn là cái thói quen thường nhật, Hoàng ngồi ở sân thượng của Night nhâm nhi loại rượu vang ưa thích. Trên bàn đã để sẵn hai ly rượu vừa được rót đầy. Nhìn thấy cô, dường như Hoàng không thẻ che giấu đi nỗi xúc động của mình:

- Cuối cùng em cũng chịu gặp anh.

- Đừng nghĩ là em muốn trốn anh. Không phải như thế.

- Vậy còn lý do nào khác ư?

- Điều đó không còn quan trọng. - Cô ngồi xuống, đưa đến trước mặt

Hoàng một chiếc túi nhỏ. - Tặng anh. Vì thời gian gấp quá nên cũng không biết tặng gì…em sắp phải đi. Em đã xin chuyển công tác rồi.

Hoàng vội mở ra. Món quà chính là chiếc khăn hôm trước đã nhìn thấy ở nhà cô.

- Đột ngột thật, em chán nơi này rồi à?

- Cũng có lẽ là vậy - Cô cười nhạt. - Dù sao cũng cám ơn anh thời gian vừa qua.

- Vậy hãy đi cùng anh.

 Hoàng nhìn cô nói thật nghiêm túc.

- Anh đang nói gì vậy?

- Ba mẹ vẫn luôn hối thúc anh sang Úc đoàn tụ gia đình. Chần chừ mãi là vì em thôi. Anh rất hy vọng em sẽ đi cùng anh.

- Cho nên anh muốn sang nhượng lại nơi này?

- Đúng vậy. Em có hiểu không? Anh đang bày tỏ tình cảm với em đó.

Cô lặng yên. Không phải cô không hiểu, đôi khi có những thứ dù biết trước sẽ xảy đến nhưng khi nó đến thật vẫn khiến ta bối rối. Trong thâm tâm, Hoàng ngự trị và chiếm một phần quan trọng. Cô đã kịp nhận ra và trân trọng, với cô Hoàng là một người tri kỷ và sẽ mãi là như thế.

- Cám ơn anh. - Cô cười rạng vỡ. - Nhưng em không thể…em biết mình nợ anh một lời xin lỗi.

- Em không cần thời gian để suy nghĩ sao?

Cô khẽ lắc đầu.

- Còn nhớ khi em tìm đến Night, em đã nói gì không?

- Vâng, em muốn tìm một người.

- Vì em nghĩ có thể sẽ gặp lại người đó ở chốn xa hoa này…người đó anh cũng biết đúng không?

Cô nhìn Hoàng, ánh mắt đầy kinh ngạc. Nhưng không thể nói thành lời.

- Anh đã nhìn thấy người đó kéo tay em đi.

Cảm xúc mang những tâm tư xáo trộng như muốn vỡ òa. Cô quay người chầm chậm bước về phía trước, nơi bầu trời cao vời vợi vẫn trong xanh.

- Cuộc đời thật lắm bất ngờ anh nhỉ? Họp rồi lại tan, hoặc là tương phùng để rồi chia xa mãi mãi. Anh sẽ có một cuộc sống mới, em thì bước tiếp con đường của em và người ta cũng chỉ muốn tiến về phía trước không đắng đo nhìn lại…Anh đi vui vẻ nhé, với em anh mãi là bạn là tri kỷ.

- Em vẫn còn đang chờ đợi phải không? Tại sao không nói với người đó? Đủ kiên nhẫn để chờ, tại sao lại không dám nói ra?

- Vì người em vẫn luôn chờ đợi là một giáo viên nghèo không có gì trong tay ngoài công việc và sự cố gắng với cuộc sống. Con người có trái tim ấm áp đó bây giờ đâu rồi…em cũng không biết nữa…

Nụ cười cô lại mỉm, nụ cười nhắn nhủ bình yên hay là nụ cười chào cáo biệt…dành cho ai đây? Hoàng đứng lặng, ánh mắt vẫn dõi theo dáng hình cô đang xa dần, cảm xúc như vỡ oà. Từ đằng sau, có tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Dường như với Hoàng sự hiện diện của con người này không hề bất ngờ chút nào.. Hai người đàn ông nhìn nhau, suy nghĩ chất chứa trong khoảng lặng vô định, mỗi người là một nỗi niềm riêng nhưng lại cùng nghĩ về một người.

Hoàng nâng niu trên tay chiếc khăn len mà cô đã tặng. Chiếc khăn len màu đỏ, màu của quyền lực nhưng cô độc…

- Trả lại cho anh.

- Không. Đó là quà cô ấy đã tặng cho cậu.

- Hãy giữa lấy đi. Vì anh đã chọn một con đường đầy huy hoàng nhưng đơn độc…và vì tôi biết khi đặt hết tâm ý vào chiếc khăn này cô ấy không phải muốn dành cho tôi.

Người đàn ông kia cầm lấy chiếc khăn trên tay, vuốt ve. Nét mặt vương lại chút buồn nào thoáng qua.

- Rốt cuộc thì khước từ một tình cảm chân thành của ai đó chưa chắc đã đúng. Nhưng cố chấp để yêu một người không còn tồn tại chắc gì đã sai…

Hoàng  bỏ đi, chỉ còn người đàn ông kia ở lại. Nắng chiều đã nán lại trên những vách nhà cao tầng, thứ ánh sáng mờ ảo dệt lại những chuỗi ngày đã qua.


Quá khứ có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là quá khứ. Đã đợi chờ, đã nhớ thương. Cảm giác vẫn còn đó thì đã sao? Gặp lại nhau đó nhưng hình như nơi ta đứng đã lạc nhau mất rồi. Cũng không xoá đi được cái sự thật của hiện tại. Không thể dừng lại, càng không thể quay lại. Chỉ có thể bước tiếp về phía trước. Cái cảm giác đó mơ hồ tựa là giấc mơ, dù là lúc bắt đầu hay kết thúc cũng vậy. Mảnh ký ức trong veo, chất đọng thứ tình cảm nào chân thành, nụ cười nào thật tinh khôi trong mưa chiều. Tất cả đã hoàn toàn tan biến hoá hư vô, không thể tìm lại một chút dấu vết nào…mãi mãi không còn thuộc về bất kỳ ai nữa. Bất giác em nhận ra sau mỗi giấc mơ có giọt nước mắt đọng lại nơi khoé mi…

Gió trời lặng lẽ sang thu

Hạt mưa cũng rớt từ mây nhẹ nhàng.

Bức tranh ngày ấy chiều vàng

Giật mình như thấy lập lờ sau mưa.

Cảnh đây vật chẳng hao gầy

Nhưng tình thơ ấy người còn đó không?

Ráng chiều tím lại sắc thu

Có chăng người để tình kia phai màu.

Tháng ngày vụt mất bao lâu?

Đủ cho ký ức lạc dòng xót xa.

Nhìn trong nước mắt nhạt nhoà

Nhớ ngày quay bước dấu chân lạnh lùng.

Nụ cười gắng gượng trên môi

Nguỵ trang cho những đắng cay nghẹn lời.

Tình mang theo những mặn nồng

Tin yêu vẫn biết người còn có ta.

Nhưng tình ngày cũ đã xa

Giờ đây hai đứa một phương khác trời.

Mỉm cười cho nhẹ nỗi đau

Cần chi nuối tiếc cho lòng vấn vương.

Chúc nhau trong tiếng lặng thầm

Bình yên đi hết đoạn đường ngày sau.
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Hàn Vi
Nguồn: Nhacvietplus.com.vn