Saturday, December 29, 2012

Blog Radio 266: Gửi người con gái của đời tôi!



Blog Radio

  • Lá thư trong tuần: Gửi người con gái của đời tôi!

Lời tác giả: Xin kính chào chương trình Blog Radio, mình là một thính giả của chương trình đã lâu nhưng hôm nay mình mới mạnh dạn nhờ chương trình phát dùm mình một bức thư gửi tới người vợ yêu mến của mình để nói lên những yêu thương ngọt ngào mà mình muốn tặng cho người vợ của mình đang từng ngày mong ngóng chồng về, bức thư được viết từ một nơi xa cách đất liền hơn 500km tại một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảoTrường Sa, kính mong chương trình sớm phát đi cho mình bức thư này, xin cảm ơn chương trình, chúc cho chương trình của chúng ta ngày càng có nhiều thính giả!

Em ah!

Anh biết mùa đông giá lạnh này anh không có ở nơi quê nhà để sưởi ấm cho em được vì Bộ Đội Hải Quân thì thường phải đi công tác xa nhà, anh biết em buồn lắm, nhưng em đã tình nguyện đem lòng yêu anh một chiến sỹ Hải Quân thì lúc này ngồi đây anh mới hiểu được tại sao mình lại có được tình yêu cao thượng đó, em yêu anh một người lính mà em không hề suy nghĩ là sẽ hay phải xa chồng vì chồng hay đi công tác xa nhà, vì là bộ đội thiếu thốn vật chất, thiếu thôn những ngày bên nhau. Nhưng em ah, là lính Hải Quân anh chỉ có tình cảm cho em mà thôi, anh có lòng yêu thương người vợ nơi quê nhà đang tầng ngày mong ngóng anh trở về. anh có tình yêu của người lính mà không phải ai cũng có được, tình yêu của người lính Hải Quân lớn như biển vậy, nó dạt dào con sóng, lúc bềnh bồng lúc chao nghiêng, lúc nhung nhớ thì nó giận dữ cuốn lên những hạt trắng xóa, lúc hạnh phúc êm ả thì nó chao nghiêng bạc đầu, lúc thương  người vợ bé nhỏ nơi xa đó thì nó lại muôn xô mạnh vào bờ cát để dường như muốn chạy vào bờ và ôm lấy em thật chặt để không bao giờ phải xa nhau.

Tình yêu của em người con gái anh yêu thật là to lớn, em đã làm cho anh phải nghẹn ngào khi nghĩ về em, khi anh biết được một điều rằng em đã chấp nhận tất cả để yêu anh, em chấp nhận yêu và lấy anh một anh Hải Quân thiếu thốn về vật chất và giàu về tình cảm, cái hình bóng đó của em đã in sâu vào anh như một mảnh linh hồn những trưa chiều về và những lúc cô đơn buồn tẻ, em đã đến mang lại cho tim anh cảm giác được sống được yêu thương được hạnh phúc được giạn hờn vu vơ, em đã làm cho con tim anh phải thức tỉnh và gắn kết lấy em không rời xa, cảm ơn em nhé, cảm ơn em đã đến trong cuội đời anh.

Em ah. .. nơi xa xôi này anh  rất nhớ và thương em, anh thương em người vợ chung thủy, thương em những lúc em cô đơn buồn tẻ một mình trong căn phòng không có anh ở nhà để chăm sóc cho em những lúc em đau ốm, những em nhớ chồng, càng như thế anh càng công tác tốt hơn để nhanh về với em về với mái ấm tình yêu nhỏ của chúng mình, để bù đắp lại những ngày tháng xa nhau luôn nhung nhớ, nỗi nhớ càng lớn bao nhiêu anh lại càng thương em đến bấy nhiêu...

Rồi những chiều thứ 7 không có ai đón đưa em trên con đường Hoa Sữa nữa, anh lại không cho em được cái nắm tay mỗi khi bàn tay em lạnh giá, không có bờ vai cho em dựa mỗi khi em cần, không có cái ôm từ phía sau mỗi khi em nũng nịu, không cho em được cảm nhận lại được cái tình yêu mùa thu hoa sữa, nhưng anh sẽ lại cho em cái khác, anh cho em cái niềm hạnh phúc của tình yêu cao thượng, cho em cái tình yêu của một người lính thủy đang ngày đêm canh giữ biển trời thiêng liêng của tổ quốc nơi đầu sóng ngọn gió. Dù biết yêu Hải Quân là thiếu thốn vật chất thiếu thốn những ngày bên nhau nhưng em đừng thấy thế mà buồn, là vợ của người lính thì phải mạnh mẽ để cùng nhau bước qua gian khó để tình yêu luôn bền lâu và mãi mãi nhé người vợ chung thủy của anh. Anh sẽ làm tất cả để có được Hạnh Phúc cho em, có được mái ấm cho chúng mình có được anh và có được em  để hạnh phúc  bền lâu em nhé người vợ của anh.


Nơi đây nơi hải đảo xa xôi này mặc dù thiếu thốn tình cảm nơi quê nhà nhưng lại có tình cảm của đồng đội dành cho nhau nên anh cũng thấy bớt cô đơn và tủi thân đi phần nào, em hãy yên tâm đi em nhé, đừng lo lắng cho anh quá nhiều mà lại ốm đau nhé, anh đi công tác xa nhà không chăm sóc cho em được thì em phải tự chăm sóc bản thân mình và phải luôn lạc quan yêu đời để mau khỏe lại nhé , cuộc sống sẽ trả lại tất cả những gì  mình đã mất một cách bình yên hơn người vợ của anh ah,…

Xin nhờ cánh gió nâng bước chân em đi
Xin bờ cát dài làm điểm tựa em đến
Xin cánh hải âu nhỏ đưa tôi về với em

Những ngày tháng mình bên nhau tuy không được dài nhưng nó cũng đủ để  tình yêu của chúng mình lơn hơn những thứ khác, tình yêu chỉ có vẹn tròn 4 ngày bên nhau rồi anh lại phải đi công tác xa, thế mà em vẫn chung thủy em vẫn cho anh cái tình cảm ấm áp vào tận con tim anh. Anh yêu vợ của anh. Nơi quê nhà em hãy yên lòng và cầu chúc cho anh luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ để nhanh về với em nhé có được không?

Hôm nay  đây 13/11/2012 nơi anh đang công tác tại Quần đảo Trường sa biển trời bỗng dưng nổi sóng gió to, báo hiệu thời tiết xấu, tầng con sóng  cuộn cao cuốn tung những giọt trắng xóa cứ thế xô vào nhau, những cơn gió giật mạnh va vào những ngọn sóng đang giận hờn tạo nên những âm thanh nghe như những bản nhạc giận hờn và nhung nhớ vậy, chắc hẳn nó muốn nói lên điều gì, hay nó muốn gửi nỗi nhớ thương của anh về đất liền cho em, làm vợ lính khổ lắm em ak, gian nan lắm thiếu thốn nhiều lắm, nhưng em vẫn cứ chịu đựng được, em vẫ cứ chờ vẫn đợi quả thật tình yêu mình thật lớn lao em ah, nó thật là diệu kỳ… Em như ngọn Hải Đăng vậy, hằng đêm vẫn cứ sang và giõi theo tang bước chân anh đi bước chân anh đến, anh ở đâu là Ngọn Hải Đăng có ở đó, Anh là thuyền tình chở đầy những yêu thương khao khát về chuyện tình của biển để mang về cho em đầy ấp những yêu thương, niềm hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu.  Đúng như thế, con thuyền muốn cập được bến thì phải có ánh sáng ngọn Hải Đăng dẫn đường thì thuyền mới không bị lạc bến, cũng giống như tình yêu của em dành cho anh vậy, nếu không có được sự hy sinh từ hậu phương thì tiền tuyến cũng không thể thắng lớn được và anh cũng biết được điều đó, anh cảm nhận được từ hơi thở ấm áp của tình yêu của chúng mình, anh cảm ơn em nhé người con gái anh yêu cảm ơn em đã đến trong cuộc đời anh  và cho anh được hạnh phúc! Anh sẽ làm tất cả để tình yêu của chúng mình ngày càng lớn thêm và hạnh phúc hơn, hãy  cùng nhau nắm tay bước lên đỉnh cao của tình yêu và xây dựng hạnh phúc em nhé, hãy để cho con thuyền tình anh được cập bến bờ thương. Và chúng mình sẽ mãi đi bên nhau đến hết cuộc đời cho dù sóng gió đang chờ đón phía trước em nhé! tình yêu của cuộc đời anh - Nguyễn Trần Minh Hạnh!

  • Gửi từ thính giả Đặng Văn Hà - lính thông tin hải quân từ đảo Trường Sa
  • Truyện ngắn: Bản sonate 14
Lời tác giảĐây là bài viết dựa trên một câu chuyện có thật, đã xảy ra với bạn tôi, một thanh niên bị nhiễm chất độc màu da cam, thân hình loèo khoèo, co quắt như đứa trẻ lên 10, dù đã 30 tuổi, hai tay dài quá đầu gối, các ngón tay cong queo ... phát âm không rõ, gằn từng chữ một, nhưng đã vươn lên, bằng cách làm bạn với cây đàn Piano... và đã làm được nhiều việc có ích cho xã hội. Tôi viết bài này nhằm ca ngợi tinh thần của bạn tôi…

Tháng Giêng, Sài Gòn về chiều chợt có những cơn mưa lê thê, làm Trung nhớ Pleiku kinh khủng. Nhớ thành phố mù sương có những con dốc dài hun hút, nhớ cả tiếng đàn của Kiên, tiếng dương cầm của một thằng bạn, lúc nào cũng đầy ắp những khát khao, cháy bỏng lạ thường. Hình như, tiếng đàn của Kiên mới chính là động lực, thúc giục Trung tìm về Pleiku sau 3 năm biền biệt.
Chiều Pleiku tím sẫm, làm vơi bớt nỗi mệt nhoài trong người Trung sau một ngày lăn lóc trên xe. Trung lững thững bước đi dưới trời mưa bay bay, những hạt mưa bụi đan vào màn sương như cố níu bầu trời xuống đất. Trung cứ ngỡ mình đang bay theo những đám mây bồng bềnh, quay lưng nhìn lại thành phố chợt gần, chợt xa...Văng vẳng từ quán cà phê bên đường, tiếng hát của một ca sĩ quen thuộc "...Phố núi cao, phố núi mù sương...phố núi không xa... nên phố tình thân..." Tiếng hát lúc ấy, sao mà nghe thân thiết lạ!

Trung rẽ vào con ngõ đến nhà Kiên, mẹ Kiên, cô H'linh là cô giáo của Trung một thời. Đã 3 năm, Trung rời phố núi, thành phố thay đổi nhiều, nhưng con ngõ nhỏ vẫn như còn nguyên vẹn với hai dãy nhà trồng đầy hoa, hoa leo lên mái nhà, hoa tuôn tràn ra ngõ, hoa quấn quýt bước chân người đi qua, những cánh hoa rung rinh trong màn sương mỏng đẹp như mơ như thực, làm Trung ngơ ngẩn......mãi đến khi cô H'linh reo lên, Trung mới giật mình:

 - Ôi! Em ... Trung...

Trung mừng rỡ:

- Em chào cô! Cô không già đi mấy!

Cô cười giòn giã:

- Không già mấy, tức là đã già...

Bàn tay cô nắm chặt lấy vai Trung, bàn tay ấm đến nỗi, Trung chợt nhận ra trời Pleiku lạnh ngắt! Xa xa, dưới giàn xu xu xanh mướt, trĩu quả, Kiên giơ hai cánh tay ngoằng ngoèo, dài quá đầu gối ra vẫy Trung, thân hình quắt queo như đứa trẻ lên mười chực đổ ập xuống khi Trung vừa đến. Trung ôm chầm lấy bạn , Kiên rú lên thay tiếng reo, nước dãi chảy xuống vai áo Trung ướt đẫm. Cô H'linh vội vàng vào bếp nấu nồi nước lá cho Trung tắm, mùi lá rừng thơm ngào ngạt, mùi thơm lạ lẫm chẳng nơi nào có được.

Đêm Pleiku tĩnh lặng... Kiên nằm cạnh Trung chuyện trò không ngớt, giọng nói ồm oàm của Kiên làm cô H'linh thỉnh thoảng lại nhắc "Nói nhỏ con ơi! khuya lắm rồi!" - Kiên cố nói nhỏ, nhưng cái lưỡi khác người bình thường khiến Kiên phải gằn từng chữ một, khản đục... không tài nào nhỏ hơn được.

- Mày ...có ...có người yêu chưa?
                                                               
Trung nghịch ngợm giơ hai ngón tay, Kiên cười khùng khục. Trung hứa sẽ nhường cho Kiên một cô, Kiên cười ré lên, hồn nhiên nằm gác chân lên người Trung, yên lăng nghe Trung sôi nổi vạch kế hoạch cho ngày mai…

Sáng chủ nhật, theo kế hoạch Trung mở máy tính, vô cái nick Trung Kiên 83, cái nick ghép tên của hai thằng, chẳng hiểu sao lại trùng khớp như một định mệnh....Trên màn hình, nick yahoo đề

- Chào bạn!

Hoàng Thi vui vẻ:

- Bạn khỏe không?

…Thật tình, Trung biết Hoàng Thi đã lâu, cô gái sống trên đất Mỹ từ bé nhưng rất "Việt Nam" với nụ cười có chiếc răng khểnh hiền lành và mái tóc dài đen nhánh. Nhiếu lúc, Hoàng Thi đề nghị Trung on cam, nhưng Trung ngại nết ghen của người yêu nên luôn tìm cách né tránh. Lần này, Trung mạnh dạn xuất hiện, Hoàng Thi thật thà khen:

- Trung Kiên rất đẹp trai!

Kiên ngồi canh Trung suýt rú lên khi nhìn thấy Hoàng Thi, Trung ra hiệu cho bạn yên lặng rồi mở voice:

- Tặng Hoàng Thi một bản nhạc để kỷ niệm cho tình bạn nhé!

Nói xong Trung ra dấu cho Kiên ngồi vào đàn, tiếng dương cầm réo rắt vang lên thô mộc, nhưng tha thiết nồng nàn... Nhìn Kiên bò rạp trên phím đàn, Trung hiểu, cả trái tim Kiên đã hòa vào cung đàn trầm bổng để bật ra những ước mơ tràn trề sức trẻ... Những ước mơ được sống, được yêu, được cống hiến... như tất cả bạn bè chung quanh Kiên. Hình như nỗi niềm ấy đã làm nên tiếng đàn của Kiên, tiếng đàn có một sắc thái nhân văn, cá biệt làm rung động lòng người. Cô H'linh kể: "có lần nghe Kiên đàn, một cô bé hàng xóm đã lén gài lên rào dậu nhà cô một bông hoa hồng, trước khi lên xe hoa theo chồng…"


... Ngay lúc tiếng đàn của Kiên vừa dứt, Hoàng Thi gửi ùa về một bó hoa hồng với lời thì thầm "Trung Kiên làm Hoàng Thi nhớ quê hương quá!". Trung và Kiên lặng đi khi nhìn thấy đôi mắt Hoàng Thi ướt nhòe sau làn kính trắng. Từ hôm ấy, ngày nào hộp thư Trung Kiên 83 cũng có tin nhắn của Hoàng Thi và cũng từ hôm ấy, nick yahoo Hoang Thi bao giờ cũng sáng đèn, như chờ nghe tiếng dương cầm của Kiên. Lắm hôm, Pleiku trở trời lạnh buốt, di chứng chất độc màu da cam hành hạ, làm Kiên không tài nào duỗi được những ngón tay nên tiếng đàn im bặt. Hoàng Thi nhắn tin lo lắng hỏi:

- Trung Kiên khỏe không vậy?...Sao im ắng quá?...
                                                                 
Suốt một tháng ở Pleiku, Trung quên mất cô người yêu... mãi đến khi trở về Sài Gòn, bạn bè kéo đến to nhỏ "Bảo Trân đòi lấy chồng" Trung mới sực nhớ đến, vội vã đi tìm, nhưng Bảo Trân đã ngúng nguẩy lúc lắc mái tóc đuôi gà tuyên bố:

- Cuối tháng này tui gửi thiệp hồng cho ông...

Trung online tâm sự với Kiên, Kiên hỏi:

- Mày có thật sự yêu Bảo Trân không?

Trung bộc bạch:

- Bây giờ tao mới biết đó chỉ là một tình bạn bị ngộ nhận thành tình yêu để vui đùa thôi!

Kiên mắng:

- Mày bậy thật! vậy mà cũng thề thốt sẽ yêu người ta suốt đời...mày phải xin lỗi Bảo Trân ngay đi!

Trung cũng biết mình sai, nhưng mọi chuyện đã muộn màng, khi anh nhìn thấy tấm thiệp báo hỷ của Bảo Trân nằm hờ hững trên bàn. Bảo Trân lên xe hoa với một Việt kiều đã qua một đời vợ... Trung lao vào công việc như một cách giải thoát những dày vò, nông nổi của một thời tuổi trẻ dại khờ... Lạ thay, chính lúc ấy, Trung lại thấy nhớ Hoàng Thi, nhớ cô gái có nụ cười răng khểnh, nhớ khuôn mặt trầm tư như bà cụ non khi nghe tiếng dương cầm, nhớ đến nỗi... Trung nằm mơ thấy mình là chú rể đệm đàn cho cô dâu Hoàng Thi hát trong ngày cưới.... Tỉnh cơn mơ, Trung lao đến bên chiếc Piano phủ tấm vải nhung đầy bụi, lòng bâng khuâng thầm hỏi, sao lại chỉ là giấc mơ ...? Từ hôm ấy, sau giờ làm việc, Trung say mê luyện lại ngón đàn đã bỏ quên với nỗi nhớ Hoàng Thi ngày thêm quay quắt. Rồi một ngày, khi Trung tin mình đã có thể mang cả một bầu trời đầy sao, bàng bạc ánh trăng, tặng Hoàng Thi nhân sinh nhật mừng cô 18 tuổi thì Hoàng Thi lại ngỡ ngàng hỏi:

- Trung Kiên hôm nay sao lạ wa!
- Anh vẫn thế thôi mà! Có khác là trái tim đã thổn thức vì một người...
- Không! Em đã từng nghe tiếng ánh trăng vỡ òa trên mặt biển cuồn cuộn sóng, trong bão tố, trăng vẫn bàng bạc lung linh đẹp đến mê hồn... Em đã từng nghe suốt một mùa đông, tuyết phủ trắng trời, ánh trăng vẫn huyền ảo vắt ngang bầu trời Cali rực rỡ... Em.... Em ....không tin anh thay đổi đến vậy...

Hoàng Thi hờn dỗi tắt đèn yahoo. Trung thẫn thờ, anh mở bản Sonate 14, nghe lại tiếng đàn của Kiên, tiếng đàn như một trận cuồng phong ào ạt trút xuống, dội vào lòng Trung giằng xé như một mũi tên vừa xuyên qua ngực đau nhói… chỉ một lát thôi, Trung như nhìn thấy, ánh trăng  mềm mại bềnh bồng trôi trên mặt Biển Hồ Pleiku hiền hòa, phẳng lặng... Bỗng dưng Trung nhớ Kiên,nhớ những đêm nằm nghe tiếng dương cầm của Kiên, tiếng đàn thổn thức của một phận người  cả đời đi trong giông bão  nhưng vẫn nhìn thấy ánh bình minh le lói cuối chân trời. Trong tích tắc Trung nhận ra…Tiếng đàn của Kiên đã len lỏi vào trái tim của Hoàng Thi, khiến cô bé  hụt hẫng khi nghe một âm thanh khác lạ, như tiếng nói của trái tim thân yêu trong phút chốc bị lỗi nhịp. Ôi! Trung thấy mình thật ngốc nghếch, anh vội vàng điện thoại cho Kiên thú tội:

-Tao xin lỗi, tao vừa mạo nhận tiếng đàn của mày làm Hoàng Thi tức giận.

Kiên lo lắng:

-Hay…hay  mình nói…nói… thật đi!

-Không được, hôm nay sinh nhật cô bé

Trung gạt ý kiến của Kiên, anh bàn:

-Mày làm lành với Hoàng Thi dùm tao lần này đi…tao hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa!

Không kịp cho Kiên trả lời, Trung lặng lẽ tắt điện thoại, lặng lẽ nghe lại bản Sonate 14…trước mắt anh, hình  ảnh Kiên bò rạp trên phím đàn, những ngón tay loèo khoèo thoăn thoắt lướt nhẹ nhàng… Anh mỉm cười thầm nghĩ, trời Cali đêm nay chắc chắn sẽ có một ánh trăng bàng bạc.


Hai năm sau...

Kiên hồi hộp, khi lần đầu tiên được biểu diễn trên sân khấu của một thành phố lớn. Ngày nhận được thư mời, Kiên vui mừng báo tin với Trung và Hoàng Thi. Trung nói chắc nịch "Tao phải đến!" - Hoàng Thi trả lời: " Em cũng muốn về, để được ở bên cạnh anh lúc anh vui nhất!". Câu nói của Hoang Thi làm Kiên suy nghĩ... Gần hai năm nay, ngày nào Kiên cũng đàn cho Hoàng Thi nghe... Nhiều lúc, Kiên muốn nói thật với cô rằng, mình không phải là người đã từng on cam, cũng không phải là người đã từng nói chuyện với cô qua voice mà là Trung... nhưng lần nào cũng vậy, khi Kiên có ý muốn nói, Hoàng Thi lại ngăn: "Anh không cần nói gì cả...em đã nhìn thấy anh rồi!".

Có lúc, Kiên ngờ ngợ nhận ra, Hoàng Thi đã biết rất rõ về mình… ngay cả hôm nay, lúc chuẩn bị bước ra sân khấu, Kiên cũng có cảm giác như Hoàng Thi đang ở rất gần Kiên... Suy nghĩ đó làm Kiên tự tin. Anh đặt bàn tay  lên phím đàn, cả rừng người im phăng phắc chờ đợi, họ bàng hoàng khi nhìn thấy bàn tay Kiên cong queo lướt nhẹ nhàng, những âm thanh trong trẻo, hồn nhiên, bật ra, không gian dường như thoát tục.... Kiên nghe rõ tiếng xẹt của một vì sao vừa băng ngang bầu trời, Kiên nghe cả tiếng thở của những em bé đang há hốc mồm nhìn lên sân khấu, và Kiên nghe có tiếng chân của Hoàng Thi đến gần. Trước mặt Kiên, một rừng hoa rực rỡ, giữa rừng hoa có chiếc răng khểnh cười thật tươi với Kiên. Kiên ngỡ ngàng nhưng biết mình không mơ... Từ dưới sân khấu, bạn bè của Trung và Kiên hò reo "Hoàng Thi - Trung Kiên...”.

Trung bước lên cùng với Hoàng Thi, anh nắm lấy bàn tay Kiên đặt lên tay cô, đôi mắt đen chớp chớp long lanh...Trung đứng giữa hai người cười tít mắt như muốn nói rằng: "Ta chính là thiên sứ của tình yêu"…

  •   Blog Radio chuyển thể từ  Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp của Havy Vu - havy_vu@...

Friday, December 21, 2012

Blog Radio 265: Về nơi gió thổi



Blog Radio - Blog Radio dành tặng giáng sinh 2012, một câu chuyện tình yêu cảm động giữa hai tâm hồn đã trải qua những mất mát và những cú sốc rất lớn của cuộc sống- để bạn luôn tin rằng những điều kỳ diệu luôn tồn tại trong cuộc sống này, đôi khi cuộc sống lấy đi của ta tất cả, mọi thứ dường như trở về con số 0 nhưng chỉ cần ta cố gắng và giữ niềm tin vào những gì mình làm cuộc sống sẽ lại nở hoa và mang đến tình yêu đích thực! Mời bạn cùng nghe câu chuyện của tuần này! 

-Mày  sẽ về lại Việt Nam chứ?

Đó là câu đầu tiên Dương hỏi khi tôi vừa cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học trên tay. Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Đã hơn một lần tôi nghĩ sẽ về lại Việt Nam nhưng tôi sợ. Thực sự sợ. Tôi sợ mình lại phải đối mặt với nỗi đau ngày ấy. Nỗi đau đã bám riết lấy tôi trong những năm tháng ở Mỹ, nó theo vào những giấc ngủ chập chờn rồi sáng mai tỉnh dậy nước mắt tôi đã chảy ướt gối. Tôi muốn tìm em, tìm về lời hứa ngày nào nhưng tôi sợ về lại nơi đó, nơi đã lấy đi cả tuổi thơ tôi. Cũng giống như bao người khác, tôi ước mình có một gia đình hạnh phúc có mẹ có cha, tôi cũng ước sẽ có một cuộc tình chẳng phai phôi nhưng đó cũng chỉ là những điều viển vông không tưởng. Lớn lên trong nỗi ám ảnh về quá khứ, tôi luôn chỉ biết tìm quên trong men rượu nồng cùng tiếng nhạc inh ỏi, luôn tự ru lòng mình “sẽ ổn cả thôi”.

Tối, tôi đến chỗ hẹn của mấy đứa bạn cùng lớp đại học. Tốt nghiệp rồi nên mọi người rủ nhau làm bữa gọi là chia tay. Tiếng nhạc mạnh cùng những ly rượu bạn bè chuốc nhau khiến tôi chao đảo. Thế là tôi đã tốt nghiệp. Trong cơn say tôi vẫn nghe thấy tiếng cười xen lẫn tiếng khóc của mấy đứa con gái. Tôi cười như một người điên rồi hét lên:

-    Don’t cry!
-    Chẳng phải mày cũng đang chực khóc đó sao. Tuần tới tao về nước, về cùng tao chứ Harry, à không phải gọi mày là Vũ chứ - Dương ghé sát vào mặt tôi.
-    Chưa biết được- tôi trả lời rồi nốc cạn ly rượu trên tay.

Dương là thằng bạn thân duy nhất của tôi ở Mỹ. Ngày đầu tiên đi học đại học, tôi đã gặp Dương. Cùng là người Việt nên chúng tôi dễ dàng trở thành bạn thân của nhau. Chúng tôi chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống.

Tối, thành phố lên đèn. Những ánh đèn leo lắt phản chiếu lên tôi. Vội vã, trốn chạy. Lao xe trong đêm đen để lại nỗi đau sau lưng. Gió táp vào mặt mang theo dòng nước mắt. Đau rát.
San Francisco. Đêm. Lạnh.

Trở về nhà trong trạng thái say mèm. Hình ảnh bố mẹ hiện về trong tâm trí tôi. Họ tới bên tôi, rồi bóng họ lại khuất dần, tôi đưa tay ra với lấy mà không được. Rồi em xuất hiện. Em nhìn tôi cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như bảy năm về trước khi tôi còn là một cậu nhóc 16 tuổi, còn em là cô bé 15 tuổi. Tôi thấy em dẫn tôi lên ngọn đồi đầy hoa dại, em nói “ở đây rất nhiều gió, gió sẽ mang nước mắt và nỗi buồn của anh đi thật xa”. Tôi thiếp đi khi hình bóng em mờ dần.

Sáng sớm tôi tỉnh giấc khi những tia nắng chiếu rọi vào căn phòng, tôi không còn nhớ nổi hôm qua tôi về nhà bằng cách nào. Đầu đau như búa bổ. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã gặp lại em, trên ngọn đồi đầy gió ấy. Bảy năm chẳng phải ngắn nhưng cũng chẳng đủ dài để nỗi đau trong tôi ngủ yên.

San Francisco ngày nắng, tôi đem kỉ niệm ra hong, nỗi nhớ về em ngập tràn nơi tôi. Tôi nhớ em – cô bạn nhỏ đã giúp tôi vượt qua nỗi đau năm đó.  Nhưng rồi tôi lại ra đi bỏ em lại một mình. Những ngày tháng đầu ở Mỹ, tôi nhớ cô bạn nhỏ ấy. Khi còn ở cô nhi viện, ngày nào em cũng nói chuyện với tôi, sang đây không có ai trò chuyện, nỗi đau về quá khứ lại dày vò tôi đến mức tôi muốn ngạt thở. Đã có lúc tôi muốn từ bỏ cuộc sống này, nhưng tôi nghĩ tới em, tới lời hứa năm đó: “anh sẽ quay lại tìm em”. “Có lẽ đã đến lúc rồi” – tôi nghĩ thầm. Nhấc điện thoại gọi cho Dương:

-Tuần tới, tao sẽ cùng về Việt Nam với mày.
                       
Khi tôi nói tôi sẽ về lại Việt Nam, không biết khi nào quay lại Mỹ mẹđã rất hốt hoảng. Mẹ hết lời khuyên tôi:

-Con nghĩ kỹ chưa, nơi đó…

Mẹ bỏ lửng câu nói nhưng tôi hiểu mẹ lo cho tôi, sợ khi trở về nỗi đau lại dày vò tôi.

-Không sao đâu mẹ đừng lo, con quên hết rồi. Con muốn về tìm lại một người bạn.

Bố tôi ngồi lặng im nãy giờ, giờ mới cất tiếng nói ồm ồm:

-Con cũng lớn rồi, tự con quyết định những gì con cho là đúng. Bố ủng hộ.


7 giờ 30 theo giờ Mỹ.

Tôi cùng Dương ở sân bay San Francisco International. Sân bay náo nhiệt, tôi hồi hộp. Lần này về nước không biết có thay đổi gì không, không biết em còn nhớ tôi không? Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì tiếng của người phát thanh vang lên đều đều gọi chúng tôi lên máy bay.

Tôi đã nhiều lần tưởng tượng về em, chắc bây giờ em xinh xắn lắm. Đặt chân xuống sân bay với bao cảm xúc dâng trào. Đã bao lần tôi nhớ em, nhớ Việt Nam đến quay quắt mà tôi không dám trở về. Nơi đây khác xa so với bảy năm về trước, tôi tới thăm mộ bố mẹ, cỏ mọc um tùm. Có lẽ chẳng có ai hương khói chăm nom. Nước mắt lặng lẽ rơi, chắc bố mẹ lạnh lắm. Trái với dự đoán của tôi, trở về lần này tôi không quá sợ hãi và bị ám ảnh với quá khứ như những ngày bên Mỹ. Tôi bình tâm đến lạ.

Tôi đi một vòng rồi dừng lại trước cổng cô nhi viện. Chần chừ, tôi bước vào. Tôi gặp mẹ Nga, người đã chăm sóc tôi trong thời gian tôi ở đây. Mẹ ngỡ ngàng lắm:

-Vũ, Vũ phải không con?
-Vâng, con đây. Con về rồi đây.

Hai mẹ con ôm nhau mà khóc. Kỉ niệm trong tôi ùa về. Nếu ngày ấy không có mẹ nhận nuôi thì có lẽ bây giờ tôi cũng chẳng còn trên cõi đời này nữa. Mẹ quay vào gọi lũ trẻ:

-Các con, anh Vũ của các con về rồi đây.

Lũ trẻ chạy ra ôm trầm lấy tôi, đứa hôn má, đứa nắm tay hỏi tôi rối rít. Bảy năm không gặp chúng đã lớn cả rồi. Ánh mắt tôi đảo quanh một lượt không thấy em, tôi ngập ngùng hỏi mẹ:

-Mẹ, Mai Linh đâu rồi ạ ?

Ánh mắt mẹ thoáng buồn:

-Nó đi rồi con, mẹ cũng không biết nó đi đâu nữa. Mọi người đã đi tìm nhưng không thấy. Tháng trước bỗng dưng có người nhận là mẹ đẻ tới đón nó, con bé xúc động quá không chấp nhận người mẹ đã bỏ rơi mình nên đã bỏ đi. Tội nghiệp nó, thân thể như thế thì đi được đâu cơ chứ. Bao năm nay có nhiều người tốt bụng tới nhận nuôi nó nhưng nó không chịu, nó nói phải ở đây chờ con về. Vậy mà…

Cổ họng tôi nghẹn đắng. Em đang ở đâu, em giờ ra sao ? Chưa kịp chào hỏi hết mọi người, tôi xin phép mẹ ra ngoài. Tôi đi tìm em, nhất định phải tìm được em. Rồi ý nghĩ trong tôi chợt chững lại. Bảy năm rồi tôi và em không gặp, liệu chúng tôi có còn nhận ra nhau? Nhưng tôi vẫn cứ đi, đi miết.

Màn đêm buông xuống, tôi trở về cô nhi viện. Mẹ Nga nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Tôi lặng lẽ trở về căn phòng trước đây. Lũ trẻ đã yên giấc, tôi nhẹ nhàng leo lên chiếc giường của mình. Như một thước phim quay chậm, tất cả bỗng hiện ra, rõ nét và góc cạnh đến đáng sợ.

Khi đó tôi 16 tuổi, là con trai duy nhất của một gia đình giàu có. Rồi công ty của gia đình tôi phá sản, các chủ nợ tới nhà đòi nợ khiến tôi phải cùng bố mẹ chạy trốn. Trong đêm đông rét mướt đó, một chiếc xe tải chạy ngược chiều đâm vào bố mẹ tôi, họ chết ngay tại chỗ, chỉ còn mình tôi hốt hoảng kêu gào. Họ hàng mai táng cho bố mẹ tôi xong thì xua đuổi tôi, căn nhà cũng bị tịch thu để trả nợ. Lúc đó chính mẹ Nga đã nhận tôi về nuôi. Tôi chỉ tin tưởng mỗi mẹ nên kể cho mẹ nghe hoàn cảnh của tôi. Mẹ an ủi, động viên nhưng những ngày đầu ở cô nhi viện thật không thoải mái chút nào. Tôi không quen với một nơi nhỏ bé và chật hẹp này, nhưng giờ làm gì còn nơi nào tốt hơn nơi này nữa. Hàng đêm tôi đều mơ thấy cảnh tai nạn của bố mẹ, mơ thấy sự xua đuổi của họ hàng. Một đứa bé 16 tuổi bỗng chốc mất đi tất cả. Tôi luôn ngồi thu mình trong góc tối của căn phòng. Rồi tôi gặp em, em nói với tôi:

-Anh đừng hành hạ bản thân mình như thế nữa, bố mẹ anh thấy thế có vui không?

Tôi không thèm nhìn cô bé mà quát lên đầy bực tức :

-Mày thì biết cái gì, cút đi. Cút hết đi.
-Mẹ Nga kể cho em nghe rồi, anh còn hạnh phúc hơn em, ít ra anh cũng biết mặt bố mẹ mình, hơn nữa thân thể anh còn lành lặn, anh xem em này.

Lúc này tôi mới ngước mắt lên nhìn con bé. Em có đôi mắt sáng, đôi mắt của em rất đẹp, nhưng em lại ngồi trên xe lăn. Tôi đang định thắc mắc thì em đã đáp:

-Từ nhỏ em đã bị vầy rồi, nghe mẹ Nga kể mẹ nhặt được em trước cổng cô nhi viện khi em còn đỏ hỏn quấn trong chiếc chăn mỏng. Chân em bị teo sau trận sốt bại liệt, không thể đi lại được. Anh xem, anh còn hạnh phúc hơn em mà. Anh sống trong tình yêu của bố mẹ, thân hình anh lành lặn, còn em từ nhỏ đã bị bỏ rơi, chân em lại thế này, thế mà em vẫn luôn vui để tiếp tục sống, anh đừng buồn nữa anh nhé! Chuyện của gia đình anh là tai nạn không ai muốn, vì thế anh phải mạnh mẽ lên.


Từ hôm đó ngày nào em cũng tới kể chuyện cho tôi nghe, ban đầu tôi thực sự khó chịu nhưng dần dần tôi thấy mến em. Tôi chẳng đáp lời em, cứ để em kể chuyện một mình nhưng chính em lại giúp tôi ổn định lại sau cú sốc về gia đình, vắng em tôi thấy thiếu thiếu. Một ngày nọ tôi đang đi quanh quẩn trong cô nhi viện thì thấy em đứng lên khỏi chiếc xe lăn, em tập đi. Em ngã, rồi em lại đứng lên. Tôi thấy sự đau đớn hiện trên khuôn mặt em. Nhưng em chẳng từ bỏ. Và em cứ lặp đi lặp lại cái hành động tôi cho là ngớ ngẩn đó, chân em thế kia sao em có thể  nhưng lạ thay em chẳng tỏ ra chút mệt mỏi hay nản lòng gì. Em kiên trì khiến tôi bực cả mình. Tôi xót thương cho em, chạy lại chỗ em tôi quát:

-Em làm cái trò gì thế, không đau đớn hay mệt mỏi sao ?
-Em ước một ngày nào đó có thể chạy nhảy như các bạn, em ước em có thể tự đi đến những nơi em thích. Ngã thì lại đứng lên có gì phải sợ chứ, đau về thể xác có là gì, tàn lụi về tâm hồn mới đáng sợ kìa.

Tôi nhìn em. Tôi nhìn mình. Em - một người bất hạnh hơn tôi cả trăm ngàn lần thế mà em vẫn lạc quan yêu đời, còn tôi thì sao? Tự dưng tôi thấy xấu hổ, so với em tôi thật hèn nhát. «Ngã thì lại đứng lên có gì phải sợ chứ». Câu nói đó của em cứ xoáy sâu vào lòng tôi. Tôi thay đổi suy nghĩ về em và thay đổi cả suy nghĩ về cuộc sống của mình. Từ đó tôi và em trở thành bạn. Em luôn bên tôi lúc tôi buồn, em kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Tôi dạy em học, em dạy tôi nấu ăn. Những ngày tháng đó rất vui. Em dạy tôi nhiều thứ mà trước kia tôi chưa từng biết.

Em làm tôi không còn cô đơn và nỗi đau của tôi cũng vơi đi phần nào. Có một lần em kéo tay tôi chỉ về phía xa:

-Anh, anh thấy đồi kia không. Bạn em phát hiện ra đấy. Trước kia bạn ấy hay đưa em tới nhưng từ khi bạn ấy về nhà với bố mẹ chẳng ai đưa em đi nữa. Anh đưa em đi nhé.

Tôi gật đầu khe khẽ. Ngọn đồi đầy hoa dại, đẹp thật. Em nói:

-Ở đây rất nhiều gió, gió sẽ mang nước mắt và nỗi buồn của anh đi thật xa.

Tôi cũng tin là như vậy, khi buồn chúng tôi thường tới đó. Em kể chuyện ở trường khuyết tật nơi em học cho tôi nghe, ở đó bạn nào cũng giỏi, bạn nào cũng mạnh mẽ hết. Mọi người rất yêu thương nhau, khi nào em sẽ dẫn tôi tới trường em chơi với các bạn. Em còn nói với tôi:«anh phải mạnh mẽ lên, như cây xanh đón gió ấy, nhiều người còn bất hạnh hơn anh nữa cơ». Em nói, ngúng nguẩy hai bím tóc xinh xinh. Và rồi em trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Nhưng rồi một ngày nọ cơn đau hành hạ em. Em kêu gào trong đau đớn. Lần đầu tiên kể từ khi gặp em tôi thấy em khóc, những giọt nước mắt lăn trên gương mặt non nớt. Mọi người trong cô nhi viện lo lắng cho em, chạy vạy đưa em đi chữa trị khắp nơi nhưng không khỏi. Sau đó lần nào tôi đến bệnh viện thăm em, em cũng cười nhưng tôi biết em cũng đau lắm.

Tôi chẳng biết nói gì với em. Tôi khâm phục cô bé nhỏ nhắn mà nghị lực của em lại lớn lao và mạnh mẽ đến vậy. Ngày học xong cấp hai, trong khi bạn bè chuẩn bị thi chuyển cấp thì em phải ngậm ngùi gác lại giấc mơ để tiếp tục việc chữa bệnh. Một năm nằm viện với bao lần mổ để cứu vớt đôi chân, nhiều lúc sức khỏe của em không kham nổi em muốn bỏ cuộc. Nhưng em thấy ánh mắt động viên và chan chứa tình thương của mọi người em lại cố gắng để tiếp tục ước mơ tới trường. Vượt qua những ngày tháng đầy khó khăn trên giường bệnh, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào lớp 10 một trường công lập.

Tôi và em ở cô nhi viện với nhau được nửa năm thì cô chú Năm bạn thân của bố mẹ tôi ở Mỹ về nhận nuôi tôi và đưa tôi đi. Ngày tôi đi, em tiễn tôi. Tôi chỉ tay lên ngọn đồi đầy gió:

-Nơi đó có gió thổi, khi nào buồn em nhờ bạn đưa lên đó nhé. Gió sẽ mang nỗi buồn và nước mắt của em đi. Anh sẽ quay lại tìm em.
Đặt một nụ hôn lên má em, tôi quay đầu bước đi giấu hai hàng nước mắt.


Sáng sớm tôi bước về phía ngọn đồi, nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm ngày đó. Tôi thấy em ngúng nguẩy hai cái bím tóc xinh xinh, tôi nghe thấy tiếng cười giòn tan của em. Bảy năm qua tôi mong gặp lại em, khi đủ mạnh mẽ để trở về thì em lại bỏ đi mất. Lần đầu tiên gió không thể mang nỗi buồn của tôi đi thật xa như lời em nói.

Những ngày tiếp theo tôi và mọi người trong cô nhi viện đi khắp Sài Gòn tìm em. Tìm em trong cả những giấc mơ, tìm trong vô vọng. Khi tưởng chừng như sắp hết hi vọng, khi toàn thân tôi đã rã rời thì tôi gặp em trong một hoàn cảnh không thể tồi tệ hơn nữa. Hôm đó, tôi và Phương - đứa em cùng cô nhi viện thấy một vụ tai nạn, chiếc xe lăn nằm chỏng chơ trên đường, Phương thất kinh khi nhận ra Mai Linh - em của tôi nằm trên một vũng máu. Là em. Chính là em. Tôi hốt hoảng đưa em vào bệnh viện. Căn phòng cấp cứu đèn sáng rồi lại tắt, bác sĩ ra vào mườm mượp. Mọi người nhận được tin vội chạy đến bệnh viện, mẹ Nga khóc nấc lên từng tiếng. Phương gì chặt lấy tay tôi. Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật khó. Cảnh tượng bố mẹ nằm đó, cảnh tượng em nằm đó khiến tôi không còn đủ bình tĩnh. Em của tôi, cô bé đáng thương, em nằm đó như một thiên thần gãy cánh trong chính địa đàng của e. Xót xa và đau đớn.

-Bệnh nhân thiếu nhiều máu mà dự trữ của bệnh viện đã hết, người nhà có ai có nhóm máu O không ?
-Tôi, tôi cùng nhóm máu với cô ấy
-Đi theo tôi, mau lên.

Tiếng bác sĩ làm tôi giật cả mình. Tôi hớt hải chạy theo người mặc áo blu trắng. Tôi nghĩ tới em, chỉ mong em qua cơn hoạn nạn.

Bốn tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ và y tá lần lượt đi ra. Một bác sĩ nói với chúng tôi:

-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, tuy nhiên do bị trấn động mạnh, có thể cô ấy sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Em nằm đó, không gian yên tĩnh đến lạ. Chỉ có tiếng chạy của mấy cái máy gắn vào người em và  mùi sát khuẩn nồng nặc. Em xanh xao và hao gầy. Em đây ư? Người mà tôi nhung nhớ bấy lâu đây ư ? Em, anh về rồi đây. Tỉnh dậy nhìn anh đi nào. Tỉnh dậy đi rồi anh đưa em lên ngọn đồi của chúng mình, em sẽ không còn buồn nữa, sẽ không phải nhớ về người mẹ đã bỏ rơi em nữa. Anh về rồi, anh sẽ bảo vệ em, không để ai bắt nạt em nữa. Tôi khóc, khóc như lần bố mẹ bỏ tôi đi. Tôi lo lắng cho em. Khi tỉnh dậy không còn đôi mắt em sẽ ra sao?
Tôi ở luôn trong bệnh viện túc trực bên em. Đêm đó em tỉnh. Tôi nhẹ nhàng cầm tay em:

-Mai Linh, anh Vũ về với em rồi đây. Anh xin lỗi vì để em lại một mình lâu như thế.
-Anh, là anh sao? Trời tối quá, anh bật đèn lên giùm em, em muốn thấy anh.
-Bóng đèn hư rồi, tới sáng em sẽ thấy anh mà. – tôi nói dối em mà lòng chẳng thoải mái chút nào.
-Anh về lâu chưa ?
-Anh về lâu rồi, anh đi tìm em mãi. Sao em lại ngốc thế sao không chờ anh về.
-Em xin lỗi. Mà em đang ở đâu đây anh ? Sao người em đau thế này.
-Em bị tai nạn, em đang trong bệnh viện. Giờ thì ổn cả rồi.

Đêm đó tôi và em kể rất nhiều chuyện mà tôi quên mất em là bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi. Tôi kể cho em nghe cuộc sống của tôi ở bên Mỹ, về con người và cảnh vật nơi đó, về những đêm nỗi đau cào xé tôi. Kể cho em nghe rằng tôi nhớ em và mọi người như thế nào, kể cho em tất cả. Rằng ngày đó có cậu nhóc 16 tuổi đã thương thầm cô bé 15 tuổi. Rằng bảy năm qua cậu vẫn mong trở về để gặp lại cô bé đó, gặp lại người đã dạy cậu nhiều bài học cuộc sống, dạy cậu phải biết vươn lên mạnh mẽ như cây xanh đón gió. Kể cho em nghe rằng tôi đã nhớ ngọn đồi kia đến thế nào. Em khẽ mỉm cười. Tôi ôm em vào lòng.

Sáng mẹ tới thăm em. Phòng bệnh em nằm tôi thả hết rèm, đóng cửa. Mẹ vô tình nói:

-Sao không mở cửa sổ ra cho thoáng, sáng rồi mà. Trời hôm nay đẹp lắm.

Em bất ngờ, đặt tay lên đôi mắt, nơi có tấm băng gạc quấn quanh mắt. Đêm qua có lẽ quá vui nên em không nhận ra trên mặt mình có băng gạc. Em gào lên, quăng tất cả mọi thứ trên giường. Tôi nhìn em, ái ngại và xót xa.

-Tại sao anh lại nói dối em, anh đang thương hại em phải không. Anh đi đi, đi đi.
Em xua đuổi tôi, tôi cố gắng hết sức giữ chặt em :
-Bình tĩnh đi em, chỉ là tạm thời không nhìn được thôi mà. Còn anh đây, anh sẽ là đôi mắt của em.
-Em không cần, không cần anh thương hại em
-Anh không thương hại em, anh yêu em.
Vừa nói dứt lời thì cô y tá vào tiêm cho em mũi an thần. Em thiếp đi.
-Tại sao mẹ rời bỏ em, tại sao ông trời lấy đi đôi chân của em, giờ lại lấy đi đôi mắt của em. Tại sao hả anh?


Đấy là câu hỏi đầu tiên em hỏi tôi khi em tỉnh dậy sau cơn kích động. Ngủ một giấc em có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều. Tôi không nói gì, chỉ ôm em vào lòng. Những ngày sau sức khỏe của em hồi phục, em không còn gào thét nữa. Tôi vẫn luôn bên em, yêu em lặng lẽ. Em xuất viện, cả gia đình cô nhi viện đón em trong niềm vui. Không ai nhắc đến tai nạn đó. Nhưng sau khi tai nạn em trở nên trầm cảm. Em không gào thét nhưng cũng chẳng cười nói như trước. Em như vậy tôi càng buồn hơn. Tôi kể lại những kỉ niệm ngày xưa, tôi đưa em lên ngọn đồi gió thổi, mong gió sẽ mang nỗi buồn của em đi thật xa. Tôi mong thấy nụ cười thường trực trên môi em như trước nhưng thật khó. Tôi đành nói với em:

-Em tàn nhưng không được phế. Trước đây không đi lại được em vẫn vui vẻ, vẫn hi vọng về cuộc sống tươi đẹp. Bây giờ chỉ khác là em không thấy gì, vậy anh sẽ là đôi mắt của em. Anh sẽ đưa em tới những nơi mà em muốn, anh sẽ luôn bên em. Anh biết một Mai Linh lạc quan yêu đời chứ không phải một người như bây giờ. Em đừng để mọi người phải lo lắng cho em như thế chứ. –Em tràn nước mắt,  gật đầu khe khẽ. 

Từ hôm đó em mở lòng với mọi người hơn, tôi luôn bên em, đưa em tới những nơi mà em thích. Em trở thành cô giáo của lũ trẻ trong cô nhi viện và trở lại trường học của lũ trẻ khuyết tật, nơi trước đây em từng làm việc. Tuy em chẳng thể đọc sách cho chúng nghe, chẳng thể viết bảng nhưng em lại dạy chúng những bài học về cuộc sống. Học trò rất yêu quý em. Em yêu chúng như yêu bản thân mình. Em cùng tôi tham gia rất nhiều tổ chức tình nguyện, em hát ở các hội nghị dành cho người khuyết tật, em học chữ nổi và có những bài viết đăng báo. Mỗi bài viết của em đều chan chứa tình người và ấp ủ một khát vọng sống lớn lao. Em tập bước đi, em ngã, tôi đau nhưng em vẫn muốn tiếp tục. Em trở lại là mình của trước kia, tôi thấy em cười. Ấm áp. Em nỗ lực không ngừng. Năm đó em được danh hiệu vì sự nghiệp giáo dục. Em nói với tôi:

-Cảm ơn anh đã bên em, tuy em không thấy gì nhưng em hình dung chắc anh không khác xưa là mấy, chắc vẫn đẹp trai như xưa rồi. – em cười khì.
-Sao lại cảm ơn anh, em thành công như bây giờ là nỗ lực của em mà anh có công gì đâu. Anh xấu trai lắm, không như em tưởng tượng đâu.


Tôi và em đang nói chuyện vui vẻ thì bên phía bệnh viện điện cho tôi nói rằng có người hiến tặng mắt. Tôi sung sướng và hạnh phúc đến vỡ òa. Vội vàng đưa em tới bệnh viện. Tất cả mọi người đều lo lắng và hồi hộp như lần em bị tai nạn. Tôi cứ đi đi lại lại khiến mẹ phải gắt lên:

-Con có ngồi im không, đi lại lắm thế sốt ruột quá
-Cô ấy sắp thấy con rồi mẹ ơi.- tôi nói trong sự sung sướng

Phòng mổ bật mở, ca mổ của em thành công. Một tuần sau có thể tháo băng. Trong những ngày ở viện học sinh của em đến thăm em rất đông khiến tôi chẳng được nói chuyện với em mấy. Lúc không có ai em bắt tôi tả cho em nghe về tôi bây giờ. Tôi cố tình tả mình thật xấu để khi mở mắt ra em không giật mình. Em cười, chưa bao giờ em cười nhiều thế. Nụ cười của em khiến tôi trái tim tôi nhảy nhót. Và rồi ngày em thấy ánh sáng cũng đến. Mọi người hồi hộp khi bác sĩ tháo tấm gạc trên mắt em. Mọi ngời im lặng rồi vỡ òa trong sung sướng khi em gọi tên từng người. Tôi đứng đó, nhìn em hạnh phúc. Em nhìn tôi cất tiếng gọi:

-Anh Vũ lâu lắm không gặp. Anh phong độ quá.

Ngày đón em ra viện cũng là ngày tôi ngỏ lời cầu hôn em. Cõng em lên đồi tôi lấy hết dũng khí cầu hôn em và được em chấp nhận. Tôi yêu em, người con gái nhỏ bé với trái tim yêu thương vô hạn, người con gái đã giúp tôi vượt qua nỗi đau của quá khứ, người đã dạy tôi về nghị lực khi cuộc sống nổi sóng và hơn hết em dạy tôi vượt qua nỗi đau để nhìn về một ngày mai tươi sáng hơn. Em cho tôi biết rằng cuộc đời này tươi đẹp lắm. Em như cây xương rồng giữa sa mạc khô cằn, em vẫn đứng đó, vẫn chịu mọi khó khăn vất vả nhưng rồi một ngày kia em nở những bông hoa đẹp đẽ dâng cho đời. Là em, chính em- một người tàn nhưng không phế.

Lễ cưới của chúng tôi được cử hành ngay trên ngọn đồi đầy gió ấy với sự tham gia của bố mẹ Năm, mẹ Nga, mọi người trong cô nhi viện, bạn bè của chúng tôi, cả lũ nhóc học sinh của em nữa.

Tôi nhìn em, đẹp rạng ngời trong màu áo cưới. Em nhìn tôi, mỉm cười hạnh phúc.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây.

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn - bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp" của thính giả Aren Dương

Saturday, December 15, 2012

Blog Radio 264: Đánh thức yêu thương




Blog Radio - Mẹ sinh tôi ra vào những năm khi còn chiến tranh, đất nước vẫn còn chìm trong bom đạn. Cha đi lính, ở ngoài chiến trường, mẹ một mình sinh rồi nuôi tôi lớn. Năm tôi 3 tuổi, người ta báo tin cha tôi đã hy sinh, mẹ phát bệnh cả tháng không đi lại được, chỉ nằm một chỗ, nước mắt lã chã lăn trên hai bờ mi. Mẹ không có sức làm được gì nên tôi cũng chẳng có gì để ăn. Mặc dù nghèo khổ gạo ăn còn không có nhưng mọi người trong xóm thấy hoàn cảnh mẹ con tôi tội nghiệp nên cũng thương tình, người mang củ sắn, người mang củ khoai sang hỏi thăm chia buồn với mẹ. Cô Tư nhéo má tôi nói “con ngoan, mẹ đang ốm con phải chăm sóc mẹ, đừng quấy mẹ nghe con”. Tôi chạy đến bên giường cầm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ khóc oà lên “ Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con, con không muốn mất mẹ!”. Lúc đó mẹ không còn sức lực để nối nữa, chỉ biết ôm tôi vào lòng, tay vỗ về lưng tôi. Mắt mẹ nhắm nghiền lại, nước mắt nuốt vào trong. Tôi không biết sao mẹ khóc, hỏi cô Tư, cô bảo mẹ đang đau, tôi vuốt má mẹ rồi thút thít “Mẹ khỏi nhanh lên, con sẽ đau thay mẹ….”

Một mình mẹ nuôi tôi vất vả, lại ốm đau liên miên. Hai mẹ con sống bằng mảnh vườn nhỏ trước sân nhà. Có đợt trong thùng không còn một hạt gạo, tôi ôm cái bụng đói quằn quại trên phản, chợt mẹ ngồi bên đưa tôi một củ khoai nướng cháy xém cạnh nói tôi ăn đi, ăn vào mới khoẻ mạnh giúp mẹ nhiều việc được. Lúc đó trong đầu tôi không còn suy nghĩ gì cả, chỉ biết ăn lấy ăn để, cũng chẳng hỏi han gì tới mẹ. Ăn gần hết củ thấy bụng bớt sôi rồi tôi mới đưa tay quệt ngang mép hỏi mẹ ăn chưa. Mẹ mỉm cười đưa đôi bàn tay xương xương lên xoà đầu tôi bảo mẹ ăn no rồi. Tôi lại tiếp tục ăn ngon lành, chẳng để ý tới những gì xung quanh. Lúc đó tôi 4 tuổi, tôi vô tư không biết rằng đó là củ khoai sót lại cuối cùng trong xó bếp. Mẹ đã nướng rồi để dành lại cho tôi, còn mẹ thì ôm bụng đói.



Năm tôi học lớp vỡ lòng, quen được rất nhiều bạn mới từ các làng khác. Chúng ngồi kể chuyện về cha mẹ, gia đình, còn tôi thì chỉ ngồi im thin thít.

-Ê, cha mày làm gì? Sao không bao giờ thấy vậy?- Thằng Chiến bỗng hỏi tôi
-Cha tao đi bộ đội- Tôi ấp úng
-Đi bộ đội gì mà giờ chưa về? Đất nước bây giờ hoà bình rồi, ai còn giữ cha mày lại
-Mẹ tao bảo cha tao làm chức cao lắm, là đại tá đấy
-Vậy sao? Cha mày oai thật đấy, mày sướng thật
-Chứ còn sao- Tôi huyênh hoang nói, còn trong lòng thì khó chịu vô cùng. Mẹ dạy tôi không được nói dối, nhưng mẹ cũng chưa bao giờ kể về cha cả. Đến mặt mũi, tính tình cha ra sao tôi cũng chưa từng nhìn thấy, các bạn có cả cha lẫn mẹ, được vỗ về che chở, tại sao tôi lại chỉ có mình mẹ thôi?

Về đến nhà tôi cuống cuồng tìm mẹ, tôi nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện. Tôi không muốn mình là một đứa trẻ không cha…

-Mẹ, mẹ ơi

Thấy mẹ đang hì hụi trong bếp tôi gào toáng lên rồi chạy vào giật lấy tay áo mẹ
-Mẹ ơi con muốn hỏi
-Sao? Con muốn hỏi gì?
-Cha con đâu ạ? Tại sao các bạn đều có cha, còn con thì không?
-Mẹ nói với con rồi, cha con đi bộ đội mà
-Nhưng thằng Chiến bảo đất nước hoà bình rồi, không cần bộ đội nữa
-Nước nhà hoà bình nhưng vẫn cần những người gìn giữ, cha con là 1 trong số những người đó, con phải thấy tự hào chứ- Mẹ nhéo 2 má tôi rồi nói tiếp- Mẹ có thể làm mẹ, thì  cũng có thể làm một người cha, con không tin mẹ sao?

Tôi vội xua xua 2 bàn tay ngắn cũn cỡn

-Không không, con tin mẹ mà

Thấy 2 mẹ con côi cút bà con trong làng nghĩ thương mẹ, nói đàn bà không có chỗ tựa của đàn ông thì sống sao nổi. Hơn nữa lại còn đứa con nhỏ. Không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con, sao cho nó chịu khổ với mình suốt được. Ban đầu mẹ để ngoài tai, nhưng rồi sau nghèo quá, đến con gà mẹ nuôi cũng chẳng đẻ được ra trứng, nhìn nó và 2 mẹ con tôi, gầy rộc đến nỗi chỉ nhìn thấy xương. Năm tôi 7 tuổi, mẹ xuất giá, lấy một người đàn ông hơn 40 tuổi. Ông ta già, da đã nhăn nheo lại, đã vậy còn rất xấu, xấu đến nỗi tôi không dám nhìn vào khuôn mặt ấy. Vì cứ mỗi lần vô tình nhìn phải tôi lại liên tưởng đến ông Ba bị mà lũ trẻ con trong làng thường kể cho nhau nghe.

Mẹ dắt tay tôi đứng trước mặt người đàn ông đó. Tôi sợ hãi nép mình phía sau mẹ hệt như một chú gà con. Ông ta bước lại gần, tôi lại càng bám chặt lấy mẹ hơn. Khi ông tay đưa tay định động đễn người tôi, tôi sợ quá khóc ầm ĩ lên nói ông ta là Ông ba bị tới bắt con đi, rồi lại quay sang mẹ giật giật vạt áo

-Mẹ ơi con xin lỗi, con sẽ không hư nữa, mẹ đừng bảo ông ba bị tới bắt con mà….

Mẹ cúi xuống lau nước mắt rồi ôm chặt lấy tôi nói rằng đó là cha tôi. Tôi lập tức đẩy mẹ ra rồi lùi lại

-Không, mẹ nói dối, cha con không xấu thế, không già thế, mẹ nói cha con là bộ đội bảo vệ tổ quốc cơ mà. Tại sao mẹ lại phản bội cha? Mẹ thật xấu, con sẽ không nhìn mẹ nữa…

Nói rồi tôi chạy đi, mẹ chỉ biết đứng yên nhìn theo cái bóng bé nhỏ của tôi rồi lặng lẽ khóc. Trời đã sẩm tối, gió rít lên khiến lá cây xào xạc khiến tôi rùng mình. Tôi không biết đi đâu cả, cứ lang thang trên con đê dài miên man, trong đầu chỉ hiện lên những lời oán trách. Tôi ghét mẹ, tại sao mẹ lại đối xử với tôi và cha như thế? Lại còn bắt tôi gọi người khác là cha nữa. Tôi sẽ không bao giờ gọi, ông ấy không phải cha tôi, cha tôi đang bảo vệ tổ quốc, rồi cha sẽ nhất định trở về với tôi.


Phía xa có một thằng nhóc cỡ bằng tuổi tôi đang dắt trâu về. Khi đi qua thấy tôi đang ngồi thu lu một góc nó liền dừng lại nhòm kĩ mặt tôi rồi kêu lên

-Ơ Việt, sao mày lại ở đây thế này?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, mắt vẫn còn ướt ướt. Thì ra là thằng Chiến, nó vừa mới đi chăn trâu về
-Tao không muốn về nhà nữa
-À, nghe nói mẹ mày vừa lấy chồng mới, có cha mới lại không thích à- Rồi nó cười lên khoái chí, tiếng cười của nó như trêu ngươi tôi lúc này, tôi túm lấy cổ áo nó gầm lên
-Đó không phải cha tao, cha tao là…
-Thằng nói dối, tao hỏi mẹ tao, mẹ tao bảo cha mày chết rồi, đồ nói dối

Bao nỗi căm phận, hận thù trong lòng bấy lâu tôi dồn hết vào bàn tay rồi tung thẳng một cú đấm vào bụng thằng Chiến, nó ngã ngửa ra đất. Tôi vẫn không tha, cứ đè nó ra mà đấm túi bụi. Lúc đó tôi nghĩ thằng Chiến là lão già đã cướp mẹ của tôi đi. Tôi muốn đánh chết nó.

Thằng Chiến kêu gào vang xóm, bố mẹ nó và người làng chạy tới đẩy tôi ra. Bố nó tát mạnh vào mặt tôi một cái rồi chửi xa xả, rằng tôi là đồ không cha, là đồ mất dạy, mới tí tuổi đầu đã học thói du côn. Nói rồi ông xách cổ tôi về nhà lão già kia đòi tiền thuốc cho thằng Chiến. Mẹ ngồi thu lu một góc ở trước cửa nhà đợi tôi. Thấy mọi người kéo đến, mẹ chạy ra ngay, thấy tôi bầm dập. mẹ lập tức chạy tới sờ khắp người tôi hỏi đâu không. Tôi lì lợm, vẫn chưa hết giận mẹ nên chỉ ngoảnh mặt đi không nói gì.

Người nhà thằng Chiến bắt đền mẹ tôi, mẹ tôi đau khổ chỉ biết khóc. Gia cảnh túng quẫn thế này. Một đồng còn chẳng có thì đền bù sao đây? Trước lúc không biết nên làm thế nào nà dân làng làm căng quá, nếu không đền thì sẽ đập tan mọi thứ trong nhà thì ông già kia bước ra, trên tay cầm một con gà nói:

- Cháu nó còn bé chỉ đùa nghịch nhau chưa ý thức được gì mong mọi người bỏ qua cho cháu. Chứ nhà cháu các bác xem, đâu có khá giả gì, chỉ còn mỗi con gà này mang các bác nhận cho mà tha cho cháu.

Mẹ tôi cũng vội vã buông tôi ra mà chạy tới dập đầu lia lịa

- Cháu xin các bác, cháu chỉ có mỗi thằng con ngu dốt này, các bác vì nó nhỏ dại mà tha cho.

Thấy thương tình quá nên bọn họ bỏ đi, cũng không lấy gà nữa. Tôi run sợ nhìn mẹ đang rũ rượi trước mặt, tim gan như lộn hết cả lên. Lúc ấy mọi sự giận dữ của tôi đã bị xua tan hết, chỉ biết thương mẹ mà thôi. Lấy hết can đảm, tôi quỳ xuống trước mặt mẹ nói lời xin lỗi. Mẹ tức giận đứng dậy lấy chổi đập vào lưng tôi mắng:

- Sao mày ngu thế hả con? Mẹ có dạy mày đi đánh người à?Tôi đau đến nỗi chỉ biết đưa tay lên đầu che rồi khóc

- Mẹ ơi con xin lỗi, con sẽ không bao giờ như thế nữa. Đừng đánh con mẹ ơi.

Người đàn ông kia tới giữ chặt mẹ tôi, lại lắc đầu

- Đừng đánh con, nó còn nhỏ.Mẹ buông chổi rồi khuỵ xuống nhìn tôi, nước mắt đầm đìa.

-Mẹ xin lỗi

Đây là lần đầu tiên mẹ đánh tôi, hơn nữa lại còn rất đau. Tôi biết mẹ yêu tôi rất nhiều nên mới làm thế. Tôi biết có đau thế nào cũng không đau bằng nỗi đau trong trái tim mẹ. Lúc đó thì tôi tự nhủ rằng sẽ không bao giờ làm mẹ buồn, không bao giờ khiến mẹ khóc nữa. Bàn tay mẹ vất vả nuôi tôi, mẹ gầy gộc lắm rồi, cũng vì tôi mà như thế …
Đêm hôm đó mẹ ôm tôi ngủ, thấy tôi nhắm mắt rồi mẹ mới bắt đầu nói

- Mẹ xin lỗi, con yêu à, mẹ đã không nuôi nấng dạy dỗ con cẩn thận. Mẹ xin lỗi vì bắt con gọi người khác là cha nhưng con à, mẹ không còn cách nào khác. Mẹ con mình nghèo quá, khổ quá rồi. Một mình mẹ thì có thể sống qua ngày được, nhưng còn con, mẹ không muốn con phải chịu khổ cùng với mẹ. Con còn có tương lai, con không thể sống trong vũng bùn của sự nghèo đói. Mẹ không muốn con thất học như mẹ, rồi lại bị người khác coi khinh. Cuộc sống của con, không thể để giống như mẹ được.

Tôi vờ vươn tay, xoay lưng lại rồi kéo lấy cổ áo lên lau nước mắt. Thực ra lúc đó tôi chưa ngủ, tôi đã nghe được hết những gì mẹ nói. Tôi cảm thấy mình là một đứa trẻ bất hiếu, mẹ đã vì tôi mà đau khổ suốt cả một đời người, tại sao tôi lại ngu ngốc đã không chịu hiểu được lại còn bất hiểu với mẹ như thế. Tôi đúng là một đứa con xấu xa, một thằng hư đốn…



Tôi đã rất cố gắng không làm mẹ phải phiền lòng khi gọi người đàn ông kia là dượng. Tôi không thể gọi là cha vì mỗi người chỉ có một người cha thôi, không thể có hai được. Nhưng điều đó cũng đủ làm ông ấy rất vui rồi. Dượng rất hay để phần tôi những đồ ăn ngon, nói con trai phải ăn nhiều mới khoẻ mạnh, thông minh và học hành giỏi giang được. Tôi và từng miếng cơm vào trong miệng nhủ thầm ông ta đối tốt với tôi chỉ mong tôi đi học rồi kiếm nhiều tiền để phụng dưỡng ông ta chứ gì? Thật là biết nghĩ xa xôi, đúng là một lão già nham hiểm. Khi đó tôi 13 tuổi.

Sắp tới dịp Tết, nhìn bọn ở lớp xúng xính khoe áo quần mới, nhìn xuống cái áo khoác nhồi bông mẹ tự may đã sờn rách của mình mà tôi lại tủi thân.

Thấy ánh mắt thằng Biên đang nhìn vào chỗ chỉ đã bị bật ra trên áo của mình, tôi ngượng ngùng lấy tay che lại rồi đuổi nó ra chỗ khác chơi. Nhìn chiếc áo mới của nó, tôi đã thèm muốn biết bao nhiêu. Mười mấy năm sống trên đời áo mẹ mua cho tôi chắc chỉ đếm được trên đốt ngón tay, vì hầu hết đồ tôi mặc mẹ đều tự may.
11h đêm, đèn ngủ buồng mẹ vẫn sáng, tôi định vào xem sao nhưng bước tới cánh cửa thì thấy mẹ đang hì hụi khâu lại chiếc áo khoác bông cho tôi rồi thở dài với dượng

-Tội cho thằng Việt quá. Học hành chăm chỉ lại ngoan ngoãn vậy mà bốn, năm năm nay vẫn chỉ có một cái áo khoác để mặc đến nỗi bục hết cả chỉ, bông nhồi trong áo cũng bật cả ra ngoài. Sắp tết rồi mà chẳng thể mua cho con được cái áo tử tế. Tôi định sang năm nếu có tiền sẽ mua cho nó một bộ hẳn hoi, khích lệ con nó cố gắng học mà đậu đại học. Có học mới thoát nghèo ông ạ.

Tôi vội quay người lại đi về giường, lặng người đi về những câu nói của mẹ. Quả thật là chẳng ai yêu tôi hơn mẹ. Mẹ luôn đoán được những suy nghĩ trong đầu tôi. Cái áo, cái quần nào của tôi đều một tay mẹ khâu, từng mũi đều chỉ chứa chan bao tình yêu của mẹ dành cho đứa con thiếu suy nghĩ này. Thế mà tôi luôn cảm thấy xấu hổ, cảm thấy thua kém bạn bè khi xuất thân từ một gia đình bần hàn! Trong khi đó mẹ luôn tự hào về tôi.

Đi khắp thế gian này, liệu có tìm được ai tốt hơn mẹ tôi không?




Thời gian ấy tôi có nuôi một con chó và rất yêu quý nó, tên là Lu. Cứ có tâm sự gì tôi lại kể nó. Đó là một chú chó rất thông minh, nó biết vẫy đuôi ra cổng đón tôi về nhà, biết liếm tay, dụi đầu vào người tôi khi tôi tức giận. Có lần không hiểu thế nào mà nó gặm một con các chép vẫn đang quẫy mình về, người thì ướt sũng. Tôi vui mừng, chạy tới thả con cá vào chậu rồi xoa đầu nó. Nó đúng là một người bạn tri kỉ duy nhất với tôi trong suốt một thời gian dài.

Hôm đó tôi đi học về, không thấy con Lu ra đón. Tôi lo lắng chạy vào trong tìm khắp nhà. Không thấy tôi càng lo sợ hơn, liền chạy quanh làng nhưng vẫn không thấy. Nó không bao giờ đi chơi trong lúc này, nó luôn đợi tôi về nhà rồi mới đi cơ mà? Tại sao hôm nay lại không thấy? Có khi nào nó bị bọn bắt chó bắt trộm rồi không? Nghĩ đến đó là tôi thấy lạnh toát sống lưng, không dám tưởng tượng nữa.

Buổi tối, mẹ có mang một miếng thịt chó về rồi gọi tôi dậy ăn cơm. Nhìn miếng thịt chó tôi lại nghĩ ngay tới con Lu. Tôi trợn mắt hỏi mẹ có phải mẹ đã giết con Lu rồi không? Mẹ chỉ im lặng không nói gì. Đoán được chuyện tôi ném bát đũa xuống rồi bật dậy đi vào nằm. Nước mắt tôi ướt đẫm gối. Mẹ tôi độc ác từ khi nào vậy? Con chó đó tôi nuôi 2 năm nay, sao mẹ nhỡ nhẫn tâm mà giết nó? Lại còn ăn thịt nó nữa. Tôi thút thít khóc vì thương con Lu, vì giận cả mẹ nữa.

Một lúc sau, dượng mang cơm vào, trong bát cơm có vài miếng thịt, vài cọng rau xào. Nhìn thấy thịt tôi lại nhớ tới con Lu rồi khóc oà lên. Trong lúc đó tôi chỉ biết gọi “Lu ơi!”.

- Con không ăn thịt cũng phải ăn cơm…

Không đợi dượng nói hết câu, mắt tôi đỏ ngầu gào lên giận dữ.
-Là ông, chính ông đã giết nó, mẹ không thể giết được con Lu. Là ông, ông giết thịt rồi bán nó đi phải không? Tại sao ông có thể dã man như vậy được? Đến con chó ở với mình từng ấy năm cũng có thể cầm dao ra giết. Ông đúng là không có tính người.

Nói xong tôi bị mẹ cho một cái tát thẳng vào mặt. Ánh mắt mẹ phát ra những tia giận dữ rất đáng sợ. Mẹ nhìn tôi trừng trừng rồi quát:

- Mày biết mày ăn học hết bao nhiêu không? Không bán con chó lấy đâu ra tiền cho mày học hết cấp 3 rồi lên đại học? Một con chó cũng không bằng cha mày sao? Tại sao mày có thể nói ra những lời vô nhân tính như thế? Mày đi học mà không có não hay sao hả thằng kia?
-Vậy con sẽ không đi học nữa.
- Không đi học thì định suốt đời làm trâu chó à? Tại sao lại ngu dốt thế? Tại sao đầu óc mày lại tối tăm thế hả?Mẹ gào lên trong nước mắt, còn tôi không dám khóc, chỉ cắn chặt môi đến bật máu. Lúc đó tôi vẫn nghĩ rằng mình không sai.

Năm tôi 18 tuổi, với số điểm 28, tôi đỗ được vào Đại học Y Hà Nôi. Tôi không nhớ lúc đó mình đã hạnh phúc đến mức độ nào. Nhận được giấy báo trúng tuyển tôi hết chạy loanh quanh nhà rồi lại đi quanh làng hét lên sung sướng “ Tôi đỗ đại hộc rồi”. 18 tuổi, tôi vẫn vô tư sống mà không nghĩ đến nỗi lo và gánh nặng từ gia đình. Đỗ đại học, nhưng không phải là thủ khoa, tôi vẫn phải chịu học phí như bình thường như những người khác. Tiền học phí là một nỗi lo cho cả nhà tôi khi đó. Thử hỏi cả nhà 3 người sống bằng mảnh vườn nhỏ bé cùng một sào ruộng thì kham sao cho nổi khoản tiền học lớn như thế. Trong 2 đôi mắt lấp lánh niềm vui là cả một nỗi lo về gắng nặng đồng tiền.

Vì hoàn cảnh khó khăn, nhà lại xa trường nên tôi làm đơn ở kí túc xá và được nhà trường chấp nhận. Gia đình thở phào vì đỡ một phần của gánh nặng lo toan.

Trước ngày tôi nhập học, ở nhà mẹ và dượng chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ. Nào là quần áo, chai nước mang đi uống dọc đường, cái bánh chưng mẹ mua ban chiều ở ngoài chợ … nhìn cả hai với hình dạng khắc khổ cả đời mà tôi chỉ muốn khóc. Tôi đi rồi ai sẽ chăm sóc cả 2 đây? Mẹ đã ngoài 40 mà già hơn tuổi, dượng thì cũng gần 60, tóc đã bạc trắng rồi, sức khoẻ cũng yếu dần … Trước kia mẹ và dượng gồng lưng lên làm nuôi tôi học mà cũng chỉ đủ ăn. Giờ tôi sống xa nhà… Nghĩ tới đây tôi nói một câu mà khiến cả nhà lặng người đi.

- Hay con đi làm kiếm tiền, không đi học nữa.Nói xong tôi thấy ân hận với lời nói đó, chỉ biết cúi mặt xuống nhìn sàn nhà, đôi lúc lén lút nhìn mẹ và dượng.

- Con không phải lo về khoản tiền nong đâu. Hơn chục năm nay dượng và mẹ cũng dành dụm được chút ít, đủ đề gửi tiền hàng tháng lên cho con.

Tôi biết đó chỉ là lời nói cố trấn an tôi mà thôi. Vất vả cả đời cũng đâu có dành dụm được bao nhiêu…


Đêm đó tôi cứ dán mắt lên trần nhà, trằn trọc không ngủ được. 4h sáng hôm sau, dượng đánh thức tôi dậy, đưa cho tôi một cái bánh mì nói tôi ăn còn ra bến xe nữa. Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi. Gặm miếng bánh mì mà nước mắt tôi rơi lã chã, lăn xuống cả môi, chiếc bánh mì khô rom bỗng dưng bị dưới thêm nước mắt.

Đưa tôi ra bến xe, dượng có dặn tôi rất nhiều điều, nói trên thành phố có nhiều cạm bẫy, phải biết giữ mình, không được sa ngã. Phải ráng chăm chỉ học hành thật tốt, sau này có thể làm bác sĩ chữa bệnh cho nhiều người… Sau đó ông giở một chiếc khăn mùi xoa có bọc một tập tiền lẻ bên trong đặt lên tay tôi.

-Ở đây có 400 ngàn, dượng để dành mấy năm nay cốt để cho con đi học. Trên đường đi có thèm gì con cứ ăn, đừng tiết kiệm quá dượng biết con cũng không sung sướng gì, chỉ biết dành dụm vì con thôi…

Nhìn bọc tiền dầy cộp toàn tiền một, hai nghàn, hiếm hoi mới thấy có tờ mười, hai mươi. Tôi vừa thương dượng lại vừa tủi thân. Người ta đi học xa được cha mẹ lo cho đầy đủ, tiền nong chu cấp thường xuyên. Số tiền của tôi so với bọn họ có thể coi là rất nhỏ, nhưng với tôi và dượng, đó là cả một khoản tiền lớn, đó là tiền dượng dành dụm bao lâu cốt để đưa cho tôi vào ngày hôm nay, vậy mà trong suốt hơn 10 năm qua tôi đã làm được gì nào? Ngay cả một lời nói tử tế, hành động yêu thương cũng không hề có, tại sao tôi lại được dượng đối xử tốt như thế? Tôi đâu có xứng đáng để nhận được điều đó.

Bất chợt tôi ôm lấy dượng, khóc tức tưởi rồi nghẹn ngào nói “Con xin lỗi, con đã không tốt với dượng, con xin lỗi …” .Mẹ đứng ngoài cũng lặng lẽ lấy khăn chấm 2 khoé mắt. Nước mắt dượng không chảy, nhưng tôi biết, là do dượng cố nén vào trong đó thôi.

Phụ xe bắt đầu thúc giục mọi người lên xe, bước chân tôi quyến luyến không muốn rời xa gia đình.

Bánh xe bắt đầu lăn, qua cánh cửa kính tôi thấy dượng đang ôm chặt lấy vai mẹ, chạm tay vào cánh cửa kính, nhìn dượng đang dõi theo mình. Hai mắt dượng tuy đỏ nhưng vẫn tươi cười vẫy tay tạm biệt tôi như muốn nói “Dượng và mẹ luôn dõi theo từng bước chân con đi! Cố gắng lên con trai! Ta biết con sẽ làm được mà!”

Không kìm được nước mắt, tôi khẽ gọi “Cha ơi!!”

Không có người cha nào hoàn hảo, chỉ có những người cha yêu thương con bằng tình thương hoàn hảo!

  • Chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Silenttear - love_romantic_rainbow@

Friday, December 7, 2012

Blog Radio 263: Tặng những người con xa nhà



Thư gửi cha

Cơn gió đầu mùa lạnh lắm phải không cha?

Nơi xa quê, con chỉ biết gió mùa qua thông tin đài báo

Ruột gan con chưa hết đau, sau nhưng tháng ngày mưa bão

Giờ lại lo sức khỏe cha, trong đợt gió tràn về


Những lúc trở trời, cha đổ bệnh, lòng con thấy tái tê

Cơn ho khan hành cha, suốt đêm rướn người khó thở

Hồi nhỏ con vô tư nghĩ rồi thời gian, bệnh cha sẽ đỡ

Đâu có ngờ rằng, nó đã mãi mãi theo cha.


Mái ấm đơn sơ giờ bọn con cũng đã vắng nhà

Chỉ biết động viên cha qua những cuộc điện về nhà ngắn ngủi

Ở nơi quê, con biết cha, có những lần chạnh lòng, buồn tủi

Thế mà cha vẫn cười, bảo có sao đâu


Đêm, huyện vùng cao sương  giăng cả đêm thâu

Chiếc chăn mỏng manh, đắp ngang có làm cha đủ ấm

Cảnh một mình chăm lo bản thân, ít nhiều con đã thấm

Nên nghĩ tới đây, mắt con nước chực trào


Ở trong này, có những đêm, con ngước mắt tìm những vì sao

Để chọn cho mình một ngôi, ngồi ngắm lúc thiếu cha bên cạnh

Nhưng cha ơi!  đất thành phố răng mà sao không cánh?

Tìm ở chân trời, nhưng cũng chỉ thấy xa xăm



Ngồi trong căn phòng, nhìn ra con chỉ nghĩ tới cuối năm

Đất mình tuy nghòe nhưng tình cha vẫn ấm

Lạnh cuối đông chắc cũng yếu dần rồi ấm

Con sẽ về bên mái ấm… cha yêu.

(SG, cuối mùa mưa con mong sức khỏe cha hãy thật gìn giữ)
  • Gửi từ thính giả Đăng Hồng


  • Lá thư: Cha, người hùng thầm lặng trong tim con
Có một người cha giữ hai cuốn nhật ký viết về con gái. Trong đó có một cuốn anh viết khi con đang còn trong bụng mẹ. Chín tháng mười ngày trải dài trong 100 trang viết khắc khoải mong chờ đứa con đầu lòng.

Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi chữ số 34. Ít ai biết vật này có giá trị gì mà anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quý giá nào.

Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng "lẻn" vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏng mảnh đang nằm trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị "lạc". Ngày đón con từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên "vật báu" 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽ là vật quý còn theo anh mãi mãi.

Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lên tường để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạch vôi là những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào.

Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm một tuổi. Và vườn cây cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc đớn đau của người cha, khi nghĩ về cái ngày con lên xe hoa về nhà người khác.

Tất cả những việc tưởng chừng như "ngớ ngẩn" của người cha dành cho con để làm gì?

"Để một ngày kia con về cùng hạnh phúc
Ba đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình".

Câu thơ trên đã giải thích hộ cho mọi người cha yêu con gái, rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết ngự trị vào tất cả, là gia đình, là ngôi nhà. Đến mức nếu con gái không còn có con trong ngôi nhà này, thì có nghĩa là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khác mất rồi. May mắn sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, "vườn cây-con gái" kia, là hiện thân của con qua năm tháng vẫn còn ở lại. Và thế là cha nhìn quanh, nhìn lên những "hiện thân" ấy để gặp lại một chút nhà mình, cho đỡ nhớ nhà mình.

Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một cô bạn gái đang đút cháo cho bố ăn, tôi chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh "Bố cho con ăn, con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc". Và câu tục ngữ xưa chợt vọng về trong tâm thức "cơm mẹ thì ngon cơm con thì đắng". Mới thấy vòng đời ngắn ngủi làm sao!


Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé
Để con đi…



Cha tôi khuất núi cũng khá lâu rồi, cha tôi hiền lành và chăm chỉ, rất trách nhiệm với gia đình. Khi tôi mới lọt lòng, mẹ bị bệnh nên không có sữa cho tôi, hầu như đêm nào cũng vậy tôi khóc ngằn ngặt vì đói. Cha tôi vô cùng vất vả để chăm sóc cậu "con trai háu đói" của mình. Mẹ tôi kể, hồi đó mỗi đêm cha dậy 9, hoặc 10 lần nấu bột để "chữa" tính xấu "háu đói" của tôi. Cha thường xuyên mất ngủ như vậy, nhưng sáng mai vẫn phải ra đồng tất bật với công việc của nhà nông.

Hồi tôi lên 6 lên 7 mỗi lần theo cha đi chơi tôi vẫn thường đánh đu vào cánh tay vững chắc của cha, hoặc tôi sẽ được ngồi trên cổ cha nhong nhong, những lần như vậy cha lắc lư người trong khi tôi cười khanh khách vì thích thú. Mỗi lần đi ăn cỗ ở nhà họ hàng, cha luôn luôn không quên đem phần về cho tôi và đứa em ở nhà, phần quà nhỏ thôi – đa phần là nắm xôi, hoặc nắm cháy cơm nếp, nhưng tôi hiểu tình yêu cha dành cho anh em tôi không gì đo đếm được, (từ đó đến nay cơm nếp luôn là món mà tôi chưa bao giờ không thích).

Tôi vốn "nhát" nên hãi lắm khi phát hiện rằng răng của mình đang chắc chắn là thế bỗng nhiên nhiều cái lung lay. Biết chuyện cha cười phá lên "con sẽ phải nhổ những chiếc răng đó đi" – câu nói đó làm tôi vô cùng hoảng sợ. Cha dùng bàn tay thô ráp và chai sạn xoa đầu tôi: "Ai cũng phải chịu đau con ạ, muốn làm "anh hùng" thì phải chịu được những đau đớn lớn hơn việc nhổ răng sâu kia". Dưới sự khích lệ của cha, tôi tưởng như mình đã là một "anh hùng" thực sự, càng về sau chuyện nhổ răng càng đơn giản đối với tôi, tới mức sau này tôi có thể tự mình "xử lí" mà không cần bất kì sự trợ giúp của ai khác.
Nhiều trưa hè oi ả, cha thường hi sinh giấc ngủ trưa của mình nếu không để quạt mát cho anh em tôi say giấc, cha sẽ hì hụi làm những chiếc diều để anh em tôi gửi gắm ước mơ. Tôi chưa bao giờ nhận thấy cha hết niềm vui khi phục vụ những yêu cầu "rắc rối" của tôi. Tôi biết vì anh em tôi cha sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng mà không hề mảy may do dự. Cha đã truyền cho anh em tôi sự cẩn trọng, lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm và đặc biệt là tình yêu lao động. Mặc dù ốm đau bệnh tật nhưng cha chỉ âm thầm chịu đựng, đặt hết niềm tin và sự kì vọng vào sự trưởng thành của anh em tôi.

Tôi nhớ về sự tích chim Hải Âu, tôi được đọc hồi bé xíu. Chuyện kể rằng có hai cha con nhà nọ sống nghèo khổ ở một làng chài ven biển. Người con ngỗ ngược thường không nghe lời cha dặn, bất kì chuyện gì anh cũng làm ngược lại những điều cha anh mong muốn. Người cha buồn rầu và lâm bệnh nặng, trước khi từ giã cõi đời ông nghĩ: "Con mình trước nay luôn làm trái với nguyện vọng của mình, khi nằm xuống mình chỉ mong được an táng trên núi cao. Nếu mình nói ra nguyện vọng đó nó sẽ làm ngược lại đem mình chôn xuống biển thì khổ lắm. Chi bằng mình cứ bảo nó chôn mình dưới biển, nó sẽ làm ngược lại". Nghĩ vậy, người cha gọi con lại nói: "Sau khi cha chết con hãy an táng ta dưới đáy biển", nói xong ông nhắm mắt từ trần. Người con đau khổ nghĩ: "Từ trước tới nay ta luôn làm trái ý cha, để chuộc lại lỗi lầm lần này ta sẽ thực hiện tâm nguyện cuối cùng của cha", anh đã đem người cha đáng thương của mình an táng trong lòng biển. Một thời gian sau có vị thần báo cho anh biết về tâm nguyện thực sự của người cha muốn được chôn cất trên núi. Anh òa khóc, đau khổ và hối hận, ngày ngày ra khơi quăng lưới, lặn ngụp để tìm xác người cha tội nghiệp của mình, nhưng biển khơi thăm thẳm, mọi nỗ lực của anh để chuộc lại lỗi lầm đều vô vọng, anh kiệt sức và chết, hóa thành một loài chim luôn bay vờn sát mặt nước như tìm kiếm điều gì đó. Loài chim đó có tên Hải Âu, người ta bảo tiếng kêu của loài chim đó, là tiếng khóc than của người con khi tìm kiếm xác người cha khốn khổ của mình – "Xác cha đâu, xác cha đâu".

Đó là một câu chuyện buồn thảm, câu chuyện là một lời cảnh tỉnh cho những ai không nghe lời cha mẹ, hiếu thuận với cha mẹ không bao giờ là quá muộn. Có nhiều sai lầm có thể sửa chữa được, nhưng có không ít những sai lầm mà chúng ta không thể cứu vãn, sai lầm như anh chàng trong câu chuyện đau lòng trên là một ví dụ, đừng mắc những sai lầm như thế nhé bạn của tôi.

Mỗi người đều lưu giữ trong tim hình ảnh một người cha. Dù giàu có hay nghèo khổ thì bất kì người cha nào cũng luôn dành cho con những tình cảm lớn lao, vẫn sẵn sàng gánh chịu vô điều kiện với lòng mong mỏi những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với con mình. Bất kì người cha nào cũng mong con mình là chỗ dựa vững chắc khi mình bước vào tuổi xế chiều – trẻ cậy cha già cậy con là vì vậy. Những hình ảnh tiếp theo về người cha xin dành cho bạn, cho những ai được may mắn sinh ra trên cõi đời này.

    Gửi từ  Âu Hải _  haiau.vy@gmail.com


  • Vì tất cả, tôi gọi đó là hạnh phúc

Yêu và biết cách yêu luôn luôn là hai điều khác nhau. Tôi nghĩ vậy.


Kỉ niệm 30 năm ngày cưới của Ba Mẹ, 20/11/1982 - 20/11/2012


Mẹ, một cô gái trẻ xinh đẹp, cá tính nhưng có vẻ lạnh lùng và có nhiều vệ tinh xoay quanh. Ba, anh chàng đẹp trai, có phong cách, được nhiều cô để ý và hay ngồi uống rượu một mình. Đó là ấn tượng ban đầu của 2 người khi mới quen biết nhau. Họ có cái nhìn ban đầu không thiện cảm, cũng có thể dùng từ ghét cay ghét đắng. Ba Mẹ thường kể như vậy…


Mẹ, cô gái được cưng chiều trong 1 gia đình cán bộ về hưu, có thể lựa chọn cho mình một người bạn đời có cuộc sống đầy đủ, tốt hơn Ba về vật chất. Ba, con của "chủ tịch huyện mà nghèo rớt mùng tơi", ưu điểm ngoài sự chân thành và coi trọng tình cảm gia đình thì chẳng có gì hơn. Đó là điều Mẹ đánh giá về Ba, mối tình đầu của Mẹ. Còn Ba, lúc đó đã kịp trải qua một số mối tình…


Đám cưới của 2 người diễn ra, không ảnh cưới, không comple áo cưới như những đôi uyên ương bấy giờ vẫn thuê được, chỉ có cho cô dâu 1 chiếc áo dài trắng tự may tay trong 2 đêm trời, chú rể thì vẫn mặc bộ đồ thường lên lớp. Một đám cưới không có rước dâu bởi nhà Ba quá nghèo, không đủ điều kiện kinh tế cho việc đó, cũng chẳng có tiệc đãi khách như người ta. Phải đến mấy tháng sau khi cưới thì Mẹ mới chính thức gọi là về nhà chồng, cũng là kết hợp về đám giỗ bà Nội [Có 3 mâm cơm mời chú bác thì phải].


Họ đến với nhau, không tính toán và chỉ có tình yêu. Đến giờ Ba Mẹ vẫn thầm tiếc, giá như ngày đó có 1 bức ảnh để giờ con cháu được xem. Nhưng cuộc sống vẫn diễn ra mà chẳng chấp nhận từ giá như trong đó. Có lẽ ở thời buổi này, người ta gọi đó là dại và chẳng ai làm thế nữa...


Cuộc sống qua lời kể của Ba Mẹ là chuỗi ngày khổ cực nhưng đầy hạnh phúc, là chồng chở vợ lên rừng quét lá về nấu cơm. Là bao vất vả để có được một mái nhà riêng mà tôi gọi là tổ ấm. Là sức khỏe phi thường của Ba khi đạp xe chở Mẹ, lúc đó đang có bầu chị Nhung vượt hơn 100km về quê thăm nội, mẹ ngồi sau hỏi "Anh mệt không" và Ba nói "Anh vẫn  Phình phường"


bên nhau, hạnh phúc và những đứa trẻ lần lượt ra đời, hạnh phúc ở trong những giọt nước mắt của Ba khi nhận tin con chào đời mà mẹ thường kể. Niềm vui nhân lên và khó khăn cũng nhiều hơn gấp bội. Vào thời điểm đó, đồng lương của 2 giáo viên không thể nuôi con đủ no bụng. Giáo viên là nghề cao quý nhưng lại là những người khổ nhất. Ngoài công việc ở trường, ba mẹ còn phải quần quật làm thêm để kiếm cơm cho 2 đứa con. Mẹ thường nói, khi khổ cực và khó khăn nhất mới hiểu được lòng nhau và biết được khả năng, sức chịu đựng của con người. Mẹ từ 1 cô gái được cưng chiều ở nhà ông Ngoại vì đau khớp từ nhỏ đã lăn lộn với nấu rượu nuôi heo, đan len, may áo quần và đủ thứ việc không tên khác ngoài giờ lên lớp.


Ba, từ 1 người chỉ biết cầm bút mộng mơ (ba là giáo viên dạy văn mà ) đã phải lăn lộn với thương trường... tất cả cũng chỉ vì 1 mục đích, để vợ và 2 đứa con sống sung sướng hơn người ta. Và quả thật, đó là những việc làm đáng để tự hào của một người đàn ông mặc dù đôi khi là trái pháp luật. Khi đứng giữa đạo đức xã hội và những đứa con ốm đói, bạn sẽ hiểu và đừng quá bận tâm về điều này. Nếu là tôi, tôi cũng sẵn sàng làm như vậy.



Cuộc sống cứ thế trôi đi, Mẹ vẫn chịu khó và Ba vẫn bươn chải giữa cuộc đời. Nhưng có lẽ "Bôn ba không qua thời vận", cuộc sống vẫn chẳng khá lên mặc dù con người ta đã cố hết sức. Lúc đó ba đã nghỉ dạy, bỏ cái nghề chẳng giúp ba nuôi nổi những đứa con.


Bé Rên ra đời, lúc đó mình đang học lớp 1, đó có thể được gọi là khoảng thời gian khó khăn nhất của gia đình. Sinh con thứ 3 - một thiên thần chào đời và Ba Mẹ nó phải chịu bao khiển trách, Mẹ bị trừ 1 bậc lương vào cái khoản lương còm cõi, mấy năm liền không được nhận bất kì một danh hiệu và ngừng thêm 2 lần nâng lương nữa, mặc dù ai cũng phải thừa nhận năng lực và chuyên môn của Mẹ ở tỉnh nhà ít người có được. Thế nhưng, Ba Mẹ vẫn luôn tự hào rằng mình có 1 cô bé ngoan, xinh xắn, là mục tiêu của biết bao chàng… Mình có hơi tự hào về cô em 1 cách quá đáng không nhỉ?


Ngày bé Rên ra đời, Ba ở Sa Trầm đang mua sắt, Mẹ ở nhà đau bụng phải nhờ các thầy trong trường đưa đi viện sinh em. Tất cả tiền mặt lúc đó là 36 ngàn, tiền bán con heo không dám ăn, dám tiêu để dành sinh nở. Mà kể cũng lạ, Mẹ sinh 3 chị em mà không lúc nào có mặt Ba ở bên cạnh vào thời điểm quan trọng nhất. Đó cũng là sự thiệt thòi và hi sinh lớn của Ba. Ngày mẹ đi sinh em, 2 chị em thìháo hức lắm, ở nhà chạy vô chạy ra không biết mẹ sinh em trai hay em gái, ngồi mãi ở cổng chờ dì Thuận về báo tin, ai cũng có ý muốn của mình, muốn có 1 đồng minh trong những cuộc chiến thường diễn ra giữa những chị em sát tuổi. Sự háo hức của trẻ con và quan tâm của những đứa trẻ thật bình dị và buồn cười. Giữa trưa nắng chang chang, con chị 9 tuổi dắt thằng em 7 tuổi lên Động hái lá Vằng, cái lá mà chúng nghe nói Mẹ sinh em bé thì cần uống, kết quả không được khen mà còn bị nạt tơi bời… Đôi lúc người lớn không đặt mình vào cách nhìn của con trẻ, mình thấy mình thật đáng thương!


Cuộc sống như 1 bản nhạc hay, có lúc trầm lúc bổng, việc buôn bán của ba không còn suôn sẻ, những chuyến hàng mất trắng đã kéo theo bao công sức lâu nay đổ xuống sông, tay trắng vẫn hoàn tay trắng, Mẹ khuyên ba ở nhà không đi buôn nữa và từ đó xác định gánh nặng gia đình Mẹ phải gánh vác nhiều thêm. Cũng bởi lúc đó việc dạy thêm của 1 cô giáo dạy Toán giỏi đã có thể giúp Mẹ kiếm được ít tiền, Mẹ cũng tận dụng thời gian buổi tối để đan len hay may áo quần cho người ta kiếm thêm thu nhập. Tôi gọi đó là sự hi sinh và chia sẻ, Ba bắt đầu tập làm quen với công việc bếp núc chăm sóc vợ con, nuôi heo và nấu rượu, những việc mà ít người đàn ông có thể làm tốt và chu toàn như Ba. Thời gian đó Mẹ là Ba và Ba là Mẹ, họ cố gắng làm tốt những công việc mà đáng nhẽ người kia phải làm.


Ngày xưa, cuộc sống tuy khổ cực, nhiều bữa cơm ăn với muối Lạc thôi nhưng không vì thế trong nhà thiếu những tiếng cười, vẫn có những buổi tối cuối tuần cả nhà đạp xe chở nhau đi ăn kem que hay là xem phim rạp Ngô Đồng, tất nhiên cũng có thể là phim rạp lúc đó được Dượng Hiển cho coi chùa thì mới có được vinh hạnh đó.


Ngày xưa của tôi là 2 chị em mỗi chiều đạp xe dàng chở nhau đi bỏ rượu cho Ba hay là đem đồ đi vắt sổ để tối về Mẹ may áo, đi bẻ cành khô về làm củi. Là tranh nhau trông em để khỏi phải ngồi canh nồi rượu hay tị nạnh phải bồng em không được chạy nhảy nhiều. Nhưng trong mắt chúng, ắt hẳn việc giúp đỡ Ba Mẹ đó là đáng tự hào lắm lắm. Và có lẽ chúng chẳng bao giờ quên được.


30 năm sống bên nhau, Ba Mẹ hi sinh và chia sẻ cho nhau, là 1 quãng đường dài. Từng đứa con của Ba Mẹ lớn lên rồi vào đại học, cuộc sống xa gia đình có đứa giữ được mình chăm ngoan và cũng có đứa ham vui bị dòng đời xô đẩy. Có lẽ mình đã làm cho Ba Mẹ khóc nhiều lần, tuy nhiên Ba Mẹ giữ cho những giọt nước mắt hay lời nạt nộ không bao giờ xuất hiện, luôn là sự động viên và nhẹ nhàng khuyên bảo. Vẫn là những câu nói " Ba Mẹ luôn tin tưởng và tự hào ở con, ai chả có sai lầm". Và đặc biệt, hình như Ba Mẹ chẳng giấu nhau điều gì. Những lúc túng quẫn nợ nần sau những trò đỏ đen, mình giấu Ba xin Mẹ hay ngược lại thì 2 người đều nói cho nhau, vẫn cho nhưng chẳng có kiểu thương con mà giấu để cho như người khác. Có lẽ cũng vì những điều đó mà mình có thể rút chân không quá sa lầy. Ở đó, gia đình vẫn luôn có sự tin tưởng cho đứa con vấp ngã nhìn vào để bước về.


30 năm, những đứa con đã lớn và không còn bên cạnh. Ba Mẹ lại trở về với đúng nghĩa 2 vợ chồng son, sống và tự chăm sóc lẫn nhau như lúc trước. Ba Mẹ giờ đã là Ông là Bà, và vẫn với niềm vui khi được quan tâm con cháu, vẫn lúi húi chuẩn bị hết cái này đến cái kia gửi cho thằng cháu đầu lòng, tay xách nách mang gửi cho con cho rể mặc dù vẫn biết ở nơi chúng sống chẳng thiếu thứ gì. Đó là niềm vui mà nhiều người không có được. 30 năm đó, tất cả những gì Ba Mẹ dành dụm được đó là những đứa con, là sự mãn nguyện trên khuôn mặt bởi đã không chọn sai đường. 30 năm bên nhau, vẫn tay trắng nhưng miệng luôn cười tự hào về tài sản vô giá mà mình có được.


Cuộc sống đã diễn ra như vậy, họ hi sinh, tin tưởng và chia sẻ cho nhau. Cuộc sống gia đình thì đôi khi vẫn có những lời nặng nhẹ ra vào nhưng tuyệt nhiên mình chưa thấy ba mẹ dằn vặt nhau 1 tiếng về chuyện tiền nong thiếu thốn, chưa thấy so kè về việc tại sao đời tôi phải khổ như những gì mình từng thấy ở 1 số nơi nào đó. Họ tới với nhau và chấp nhận mọi chông gai phía trước, chấp nhận mọi khó khăn mình sẽ trải qua mà không 1 lời than vãn. Trong cuộc sống lứa đôi có điều gì tuyệt hơn.


"Hạnh phúc là ở trên đường đi chứ không phải ở đích đến" để chốt lại cho những gì tôi thường ngưỡng mộ.

  • Gửi từ thính giả Bá Toàn Lêbatoan7685@gmail.com

Saturday, December 1, 2012

Blog Radio 262: Trả lại mùa đông



Blog Radio 262 dành tặng những cô gái đang một mình đi qua một tình yêu...
Blog Radio - Cô gái vẫn ngồi đó, hai tay ép chặt cốc trà nóng hồi lâu, cô nghĩ suy về một điều gì đó, hai chân dang rộng như một người đàn ông. Khuôn mặt cô luôn có những nét biểu cảm mâu thuẫn, nét mặt mộc hiền lành, tóc mai bay nhè nhẹ trong  gió mong manh không dấu được nét bướng bỉnh,quả quyết và  sắt đá. Bà chủ quán nước đã quá quen với hình ảnh của cô, hình như lần nào đến quán nước cô cũng ngồi như vậy.Cô đang nhìn say sưa một ai đó, hình như là một tràng trai  mặc chiếc áo khoác mỏng có mũ không quen. Bất giác, cô tự cười một mình, đôi mắt buồn man mác, cô ngồi thu mình lại hình như là hơi lạnh. Những cơn gió nhẹ khẽ bứt những những chiếc lá úa màu còn xót lại. Mùa đông lại đến rồi cơ đấy, mùa đông lạnh lùng, cô sợ mùa đông nhưng mùa đông là của cô cơ mà, cô đợi chờ những mùa đông rồi lại tự an ủi mình rồi mùa đông sẽ qua …

Anh đến với cô vào một mùa đông lạnh giá, khi mà cuộc đời cô có nhiều mất mát, đau khổ. Anh khô khan, không màu mè, không nhẹ nhàng, không lãng mạng … Anh không giống như diễn viên nam chính trong bộ phim Hàn Quốc, không nhiều nhiệt đủ sưởi ấm trái tim cô nhưng ở anh cô tìm thấy một sự tin tưởng ở sự thẳng thắng, thật thà và bản lĩnh. Anh không giống với đám con trai nhiệt tình chạy theo cái đẹp tầm thường, thích chơi trội mà cô coi là mẫu hình quá ư bằng phẳng, cô ghét cái gì đó bằng phẳng.

Cô chưa từng hẹn hò với ai nhưng cô đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc tình cảm, những cảm xúc làm trái tim cô bị tê liệt. Nó không giống với cái cách mà cô vẫn hay tươi cười vui vẻ vô tư với người khác. Cô… một trái tim hiền dịu mà sắt đá, một tấm lòng trắc ẩn nhưng cứng rắn, dứt khoát. Cô sống hết mình, yêu hết mình và một mực thủy chung nhưng nếu ai đó không cần cô nữa, nếu ai đó làm tổn thương cô, cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc đời người đó một cách âm thầm, không một chút oán trách.

Đã qua hơn hai năm kể từ khi cô vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của người mà cô hết mực tin tưởng, cuộc sống của cô như một điều bí ẩn. Cô không hề trách cái người đã làm tổn thương cô, càng không tin cái người ta gọi là tình cảm, cho dù đó là tình bạn hay tình yêu. Cô rong ruổi với chính mình, vui vẻ và làm bạn với chính mình.  Cô tự đi dạo trên những con phố mua cho mình những món đồ yêu thích, ăn một món ăn hợp khẩu vị. Cô chọn cho mình những cuộn len nhiều màu sắc ấm áp, màu của nắng nhẹ, màu của thời gian và màu của yêu thương như  tự tìm hạnh phúc cho riêng mình, hạnh phúc  chỉ một mình cô biết, một mình cô trải nghiệm và tận hưởng.

Người ta bảo khi hai người gặp nhau đó là định mệnh … Và cô tin như vậy.


Mùa đông lạnh quá, những cơn gió thổi tung  những tán lá cây ven đường, cái lạnh se sắt như muốn cắt vào da vào thịt. Mùa đông khoác lên mình tấm áo choàng màu trời xám xịt kéo theo theo những cơn mưa phùn lất phất làm cho cái lạnh càng  đáng đáng sợ. Con đường dường như rộng và dài hơn, các cô cậu sinh viên kinh tế không còn tụ tập đông đúc trên đường Trần Đại Nghĩa, mấy cửa hàng thời trang trên phố Đại La vắng khách, thấp thoáng  đôi vai nặng của cô bán hàng rong lấp sau làn khói nghi ngút từ quán ngô luộc, mùi sắn hấp dừa thơm nức lòng… Một tin nhắn… đã từ lâu lắm cô không hào hứng với chiếc điện thoại di dộng, nó luôn được cài đặt ở chế độ yên lặng và nằm gọn trong túi áo của cô. Cô chỉ dùng nó khi thực sự cần. Cô đã quen sống trong cái vỏ bọc bình yên mà mình tự tạo ra, cô sợ những ồn ào ngoài kia sẽ làm cô mệt mỏi, cô sợ một tin nhắn sẽ làm cô đau, những nỗi đau không tên tuổi đeo bám cô. Vết thương cách đây hai năm đã làm cô sống như một con robot tự động không chút cảm xúc, vết thương đã lành nhưng để lại một vết sẹo hằn sâu vào con tim cô, lúc âm ỉ, lúc giằng xé.Vì vậy cô đã phải tự tạo ra một vỏ bọc kháng sinh để bảo vệ tâm hồn vốn dĩ không được lành lặn của mình.

Sự lạnh lùng của cô đã khiến cô trở thành con người vô tình. Cô không một chút mảy may quan tâm đến bất kỳ ai kể cả những người bạn thân nhất sẵn sàng bên cô những lúc buồn vui. Những suy nghĩ thoáng qua... Cô chợt nhớ đến những người bạn đã lâu cô lãng quên, mà cũng không phải là quên, chỉ là do cô muốn dành cho mình một khoảng lặng. Không liên lạc được với cô chắc giờ họ cũng lo cho cô nhiều lắm, biết đâu họ đang rất cần cô hay muốn báo cho cô một điều gì đó. Bất giác, luồn tay vào túi ấm lấy chiếc điện thoại, nhấn nút mở bàn phím… Tin nhắn của một số lạ: “Chào bạn! Bạn đang làm gì vậy? Bạn về Vĩnh Yên chưa? Bao giờ bạn về Vĩnh Yên”. Một tin nhắn làm quen không cũng không chút biểu cảm, rành mạch, tuần tự và rất nhiều nội dung hỏi. Cô thường phớt lờ với những tin nhắn từ số lạ, đơn giản vì cô không biết họ là ai, vì cô không biết đó là khởi đầu của một câu chuyện đẹp hay chỉ là những cơn gió nhẹ thoảng qua rồi cuốn hạnh phúc đi mất để lại những chiếc lá đơn độc. Người thì cho cô là khinh khỉnh, có người chọn cách mãi mãi không liên lạc với cô nữa nhưng riêng anh thì vẫn đáp trả, anh vẫn ở lại bên cô như một sự sắp đặt của ông trời. Những tin nhắn quan tâm không chút biểu cảm của anh hình như đã nhen nhóm trong cô những cảm xúc lạ kỳ …

 …Cô gọi đó là định mệnh và cô dành riêng cho anh một góc trong điện thoại với cái tên “hỏi chấm”.

Những ngày sau đó cô có “hỏi chấm” nói chuyện và quan tâm. Anh nhắn tin cho cô mỗi khi anh rảnh. Những quan tâm vụng về của anh dần dần đã phá vỡ cái kén mà cô đã ngủ một giấc dài trong đó. Anh đưa cô ra khỏi cái kén và nuôi nấng cảm xúc cho cô. Cô tìm lại được chính cô, một cô bé tự nhiên  đến  trong sáng, một cá tính lạ và tinh tế. Sau mỗi ngày làm việc anh lại chui vào chiếc chăn ấm áp nhắn tin hỏi thăm cô. Anh vẫn đi theo cô từng ngày, từng ngày:

-Anh mới xong việc, em đang làm gì vậy? Ôn thi đến đâu rồi.
-Em đang mơ ngủ, tin nhắn của anh làm em tỉnh giấc đấy. Cô mắt nhắm mặt mở, tủm tỉm cười.
-Trời ! Thế mà anh cứ tưởng em đang vất vả ôn thi cơ đấy? Ngủ đủ rồi thì dậy học đi nào!
-Mà anh nhắn tin cho em làm nhỉ nhỉ. Em hỏi thật \: Anh có đẹp trai không? Em chỉ thích nói chuyện với người đẹp trai thôi.
-Anh có đẹp trai hay không thì em phải gặp mới biết được  nhưng anh không đẹp trai như em nghĩ đâu. Anh sống khô khan lắm …  Anh điềm tĩnh trả lời.Cô làm anh tỉnh cả người, chưa có một cô gái nào dám hỏi anh như vậy.  Chính cái tin nhắn tinh nghịch của của cô đã thôi thúc anh phải gặp cô bằng được.


Lần đầu tiên cô và anh gặp nhau ở một quán nước ven hồ vào một đêm đông rét buốt, chẳng có ai dám đi ra đường với thời tiết như thế, gió rít nhẹ cũng đủ làm những tán lá cây run rẩy, mặt nước hồ lặng im không chút gợn sóng. Tất cả đều đầu hàng trước cái lạnh đang bủa vây, chỉ có mình cô là uống hai cốc nước dừa đá. Tiết trời lạnh làm cho cái miệng cô xì khói mỗi khi nói luyên thuyên. Anh ngồi điềm tĩnh như một người từng trải, anh xoa nhẹ đôi bàn tay rồi gọi một cốc trà nóng để sưởi ấm mình, anh mặc một chiếc áo khoác có mũ, hai chân dang rộng và một giọng nói cứng nhắc quen thuộc. Đó là hình ảnh của anh làm cô nhớ nhất và cô có anh.

Họ chỉ gặp nhau vào cuối tuần bởi anh ở quê nhà còn cô là sinh viên sống trên đất Hà Thành. Cô học theo khoa kiến trúc năm cuối. Cô sống nội tâm, thích ngồi một mình suy nghĩ và viết về một điều gì đó theo cách nghĩ của riêng mình, cô thích nghe và hát những khúc nhạc buồn và đẹp, thích đi một mình giữa đám đông không một ai biết mình. Cô… Một con người bản năng, tư duy và cá tính sáng tạo thiết kế luôn chạy trong mạch máu. Chính cái nghề cô theo đuổi đôi khi cũng làm cô thích cái gì đó hiện đại, một chút lửa và sự quả quyết. Hai tính cách tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng lại tồn tại hài hòa trong một con người như cô, đôi khi chính hỗn hợp ấy làm cô phức tạp. Cô vốn dĩ phức tạp … Bước chân của anh xuất hiện trên lối mòn ngổn ngang những vết sẹo và sự trai sạn của cô, anh thổi vào hồn cô những niềm vui mới, những ý tưởng thiết kế bất tận và những thói quen không sắp đặt. Cô chọn thêm cho mình những cuộn len màu xám ghi đặt cạnh những cuộn len nhiều màu sắc, học bài xong cô lại chui vào chăn ấm đan khăn và đợi chờ tin của anh. Cô ngoan ngoãn ngồi sau xe anh đi dạo khắp phố, café hay đâu đó mỗi cuối tuần.

Anh hăm hở bước vào cuộc đời với nhiều hoài bão, mơ ước. Anh thích rượt đổi và khám phá những điều mới mẻ trên những địa hạt mới chưa có ai đặt chân tới. Anh là con người của công việc, “đối với anh công việc là số một, anh muốn làm một công việc phù hợp với chuyên môn dù công việc đó vất vả như thế nào”. Anh tự nhận mình là  kỹ thuật khô khan” và đặt cho cô một cái tên “ kỹ thuật sâu sắc”. Đó như hai mảnh ghép đối lập tạo nên một bức vẽ hoàn chỉnh, là sự bù đắp những thiếu xót không hoàn hảo của hai con người khác nhau.  Con người anh khô cằn nhưng anh có thể ngồi cả mấy tiếng nghe những câu chuyện trẻ con không ra trẻ con, người lớn không ra người lớn của cô. Câu chuyện của cô bắt đầu từ từ rồi liền mạch nhiều chi tiết thừa thãi và đột ngột kết thúc, chuyện chẳng có gì cũng làm anh cười ra nước mắt. Anh nhận ra bên trong một con người nghiêm khắc, chín chắn của cô là một trái tim non nớt, thánh thiện, chẳng bao giờ biết dấu diếm cảm xúc. Giọng nói nũng nịu của cô đã gieo vào lòng anh những niềm vui bất ngờ xua tan mệt mỏi sau mỗi tuần làm việc. Anh ít nói hơn cô, câu chuyện của anh là công việc, là máy móc, là mạch điện mà vốn dĩ cô chẳng hiểu gì. Đôi khi anh nói về những điều anh đọc được:

-Em này! Anh có đọc được một bài viết về gia đình?
-Sao cơ?
-Người ta hỏi: Nếu cho bạn chọn: Bố mẹ, vợ và con cái bạn sẽ chọn ai?
-Em sẽ chọn bố mẹ. Cô nhanh nhảu đáp lời.
-Em biết họ chọn ai không? Họ giải thích rằng: Bố mẹ già rồi cũng sẽ mất đi, con cái trưởng thành rồi sẽ lập gia đình, chỉ có vợ là sẽ theo ta đi suốt cuộc đời…

Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh, thì ra anh cũng có một chút sâu sắc và đáng yêu lắm chứ, làm gì có ai sống không cảm xúc. Bản thân cô cũng vậy, cô sắt đá, nghiêm khắc với anh nhưng cô cũng thương anh nhiều lắm. Làm việc cả ngày nhưng anh vẫn đường xa  đợi chờ cô ngoài đầu ngõ, từ ngày quen cô anh chưa bao giờ đặt chân đến cổng nhà cô khi cô chưa cho phép. Cô thích được anh đợi ngoài ngõ như vậy, thích cái cảm giác chạy ra ngõ nhìn thấy anh, cảm giác bắt anh phải đợi làm cô kiêu hãnh.

Có anh cũng làm cô phải suy nghĩ lo âu nhiều hơn và cô nhận ra lo âu đôi khi cũng là một niềm hạnh phúc. Lo những bữa ăn công ty không làm anh ngon miệng. Lo bữa tối của anh phải ăn muộn không đúng bữa sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Lo những hôm trời mưa không ngớt làm mắc lối anh đi làm. Lo trời lạnh thấu. gió xuyên qua cái mũ áo làm lạnh cái đầu ngộ ngộ của anh. Lo công việc không được xuôi làm anh vất vả. Công việc là một phần cuộc sống của anh, làm cô chạnh lòng muốn hỏi: “công việc là số một, vậy thì em là số mấy?” nhưng cô không cho phép mình hỏi như vậy, cô sợ những điều cô nói làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Lòng tự tin đến hãnh diện trong con người anh đã làm cho cô buồn lòng. Cái tôi kiêu hãnh của anh quá lớn khiến khoảng cách của cô và anh ngày càng lớn. Đã có lúc cô thấy anh lạ lẫm, xa vời. Cô muốn dời xa anh nhưng hình ảnh những ngày đầu quen nhau níu kéo cô ở lại bên anh, động viên anh hoàn thành tốt công việc và không quên nhắc anh phải nghĩ nhiều đến gia đình của mình rồi mới đến lượt cô. Cô dành cho anh những tình cảm giản dị nhất. Anh chân thật và cảm ơn cô về những điều thiêng liêng ấy:

-Cảm ơn em nhiều.Anh may mắn nên mới gặp được em.
-Kỹ thuật khô khan ơi! Em không tốt như anh nghĩ đâu, em chỉ cố gắng sống tốt thôi. Ông trời sẽ thương những người tốt.
-Anh cũng nghĩ vậy. Anh tin là ở đời sẽ có luật nhân quả.


Họ dành cho nhau những tin nhắn  mộc mạc, chân thành như vậy. Rồi … cuối năm công việc của anh không được suôn sẻ, những việc không đúng chuyên môn làm anh cảm thấy nhàm chán. Anh đau đáu tìm một công việc mới thực hiện mơ ước của mình. Một tuần liền anh không liên lạc với cô. Anh luôn giải thích bằng hai chữ công việc và để lại cô một mình phía sau. Đã lâu lắm cô không được nhận tin nhắn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ và anh cũng quên hỏi thăm và nhắc nhở cô học bài. Có thể là do công việc cũng có thể do anh không còn tình cảm với cô nữa.

Cô im lặng… Anh và cô lỗi nhịp.

Hơn một tháng qua đi…

Anh quyết định chuyển công việc về Hà Nội và lựa chọn cho mình một công việc yêu thích. Công việc đã tạo cho anh niềm tin mới. Anh gọi điện báo tin cho cô với giọng vui vẻ, anh không hề nghĩ tới hơn một tháng qua anh đã vô tình. Cô thì đã quá mệt mỏi và đuối sức để chờ đợi, sự mệt mỏi làm cho cô ích kỷ. Cô bình tĩnh nhấc máy muốn chứng tỏ cho ai đó biết không có anh cô vẫn sống tốt, giọng cô hờn dỗi : “biết đâu ở Hà Nội anh lại gặp được người phù hợp”. Đó cũng là câu trả lời cho mối quan hệ của anh và cô. Trái tim cô sắt lại, cô không muốn nói với anh những điều như vậy, anh đâu có biết rằng anh đã quá vô tâm để lại cho cô một khoảng trống quá lớn.

Ngày không anh … Cô vùi đầu vào với đồ án tốt nghiệp và quyết làm đồ án thật tốt, khối lượng công việc gấp nhiều lần, cô không để cho mình một khoảng thời gian trống nào, cô sợ những khoảng trống sẽ giết chết cô mỗi ngày.

Ngày không anh… nhói tim mỗi khi có tin nhắn mà vẫn cố tỏ ra bình thường.
Ngày không anh… Một  khoảnh khắc vô tình cũng chợt nhớ vẩn vơ, một lời trêu ghẹo cũng làm cô hờn dỗi vô cớ.
Ngày không anh…

 …Cái nắng đầu mùa oi bức len lỏi xuống xóm trọ nhỏ, những cơn mưa đầu mùa chợt đến chợt đi, có khi mưa không ngớt. Những cơn mưa không báo trước làm ướt dây phơi cô giăng nơi xóm nhỏ, mưa làm ngập con đường cô đi, mưa dửng dưng làm ướt cả mái tóc  vốn dĩ yếu ớt của cô. Cô trở về khi trời đã tạnh ráo, gió gọi cô về và sấy tóc cho cô. Bầu trời trong lành và mát dịu, cô mở những ô cửa đón nắng về. Nắng in những chùm lá hồng xiêm lấp lánh vào nơi phòng trọ nhỏ … Thời gian thoáng trôi như một giấc mơ, cô cũng đã chuẩn bị tốt nghiệp và bước sang một tuổi mới. Còn anh giờ này anh đang làm gì nhỉ ? Anh đang ở trên mảnh đất Hà Thành này cơ mà sao mà xa xôi quá. Anh đang làm việc cũng có thể lướt web, mà cũng có thể anh đang…  Có bao giờ trong một giây phút tĩnh lặng anh nhớ đến cô không. Cô đưa mấy câu trả lời làm giả thiết rồi lòng buồn mênh mang. Thì ra cô còn nhớ anh nhiều lắm, cô nhớ bóng dáng một người hay đợi cô ngoài đầu ngõ mỗi buổi tối cuối tuần, cô nhớ giọng nói đĩnh đạc không cảm xúc của anh, cô nhớ đôi lông mày hiền lành, nhớ những lúc anh cười khi cô kể chuyện tinh nghịch, nhớ lúc anh chữa mụn cho cô bằng nước miếng của anh mà cô không hiểu sao anh lại chữa khỏi được cái mụn đáng ghét mà cô đã từng trị nó cả một tuần liền. Nhớ sao mà nhiều đến thế, nỗi nhớ cứ đong đầy, đong đầy trong tim …

Tốt nghiệp… cô trở về quê nơi đã sinh ra cô, một vùng quê bình yên đến quen thuộc. Ngày tháng qua đi như không đợi ai.Thời  gian đã chứng kiến quê hương nuôi cô lớn lên, quê hương cho cô cánh diều, cho cô cả cánh đồng lạc bạt ngàn, cánh đồng lúa thơm ngát. Quê hương tiễn cô đi đến xứ lạ ăn học rồi lại dang tay đón cô trở về. Thời gian cũng cho cô nhiều trải nghiệm đẹp về cuộc sống giúp cô trưởng thành hơn. Cô giờ không còn là một cô sinh viên như ngày nào, cô đã trở thành một kiến trúc sư yêu nghề. Cô không muốn chui vào bất cứ một cái kén nào cũng không muốn làm đôi cánh rong ruổi, tìm kiếm thứ gì hết, chỉ là shopping, lướt web, tán ngẫu với bạn bè, công việc và đi chùa cầu phước lành khi cô mệt mỏi. Thế giới hiện tại của cô là một điều bình thường và giản dị, không phơi bày cũng không bí hiểm.

Với anh đơn giản là sự lựa chọn và quyết định. Vậy thôi. Đàn ông trong một thời điểm sẽ chọn điều gì là quan trọng nhất để làm mục tiêu đạt tới. Khi đạt được mục tiêu họ lại chuyển sang mục tiêu khác để tiếp tục cuộc sống… Tình yêu luôn trong tim họ, nhưng có lúc họ dẹp sang một bên, chỉ vậy thôi... Những lúc mệt mỏi trống vắng sau những bon chen khốc liệt của cuộc sông, họ lại nhớ tới những tình cảm đẹp nhất để xoa dịu tâm hồn:

-Chúc mừng em đã trở thành một kiến trúc sư nhé.
-Vâng. Em cảm ơn.
-Dạo này em thế nào ? Ra trường em định đi làm đâu chưa ?
-Em khỏe và  tăng hai kilogram rồi đấy.
-Thế cơ à. Thế thì phải chúc mừng em rồi. Em là còi quá đấy. Ăn nhiều vào,giữ sức rồi còn đi làm nữa chứ.


Cô như được sống lại những ngày hạnh phúc bên anh. Con người anh mãi mãi như vậy, cứ quan tâm rồi lại vô tình. Một lần cô muốn bước thật chậm, thật chậm vào cái thế giới riêng của anh tìm kiếm vị trí của cô trong lòng anh rồi sẽ bước ra đi thật nhẹ nhàng. Cuộc đời như một vở kịch không biết trước kịch bản  mà bất cứ ai muốn tồn tại cũng là những vai diễn đa diện và bí ẩn. Lúc nhập vai trẻ thơ, khi đóng vai người lớn… Lúc đóng vai vất vả, khi đóng vai thành đạt, dư giả. Anh diễn vai một người đàn ông chạy theo lý tưởng và hoài bão. Cô đóng vai một cô gái im lặng, sắt đá và thủy chung. Vở kịch cuộc đời không bao giờ hạ màn nó cứ diễn theo dòng thời gian, vai diễn liền mạch nối tiếp không bao giờ kết thúc, kết thúc có nghĩa là không tồn tại. Vào một thời điểm nhất định của tương lai cô và anh sẽ có những vai diễn khác nối tiếp hiện tại. Có thể trên hai con đường thăm thẳm họ sẽ gặp nhau, có thể  bước chân của cô và anh sẽ lỡ nhịp, có thể anh sẽ tìm được hạnh phúc khác. Với cô, cô chọn cách im lặng đi sau anh, cô chỉ mở lòng với người mới khi anh đã tìm được hạnh phúc mà thôi.

Rồi trời cũng chuyển mùa. Mùa đông đến nhẹ nhàng, gió heo may làm khô bờ môi nhạt màu. Cô biết tin anh đã tìm được hạnh phúc mới, người con gái đó hơn cô ở nhiều điểm mà cô không có. Mùa đông mang anh đến với cô như một định mệnh rồi mùa đông cũng báo cho cô biết cô mất anh. Anh đã vĩnh viễn không thuộc về cô. Cô nhớ anh đến quay quắt, cô chạy ra con đường thênh thang đầy gió… Có ai đó đang đợi cô ngoài đầu ngõ, cô chạy ra ngóng nhưng không thấy. Gió rít lên từng cơn làm rối làn tóc xõa dài, cô đuổi theo những người đội mũ có áo, anh đang lẫn ở đâu? Có một bóng dáng ai đó đang mặc chiếc áo khoác có mũ đang ngồi trong quán cà phê nhưng không phải là anh. Có ai đó bảo rằng “ Lấy khăn bịt cái mặt em vào kẻo lạnh” văng vẳng, thoáng qua rồi biến mất …
                           
Hôm nay cô vẽ …

Đã lâu lắm cô không vẽ một bức tranh nào, có lẽ đây là lần cuối cô tưởng tượng ra hình hài của anh.Từng nét, từng nét, nét đậm… nét nhạt … nét nhanh thoăn thoắt …những nét chậm dài... Hình ảnh của người con trai đeo kính cận, mặc áo khoác có mũ được hiện ra. Một bức thư cũng được cô viết cẩn thận:

 Kỹ thuật khô khan của em!
Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng em gọi tên anh ! Vì là lần cuối nên em sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của anh mà em mãi lặng im.
Câu hỏi đầu tiên “Anh có đẹp trai không?” của anh làm em cứ im lặng mãi, vì em ngượng ngùng xấu hổ, là hôm đó buổi tôi nên anh không nhìn rõ cái mặt  ngượng đỏ mặt của em đấy thôi. Anh ạ! Anh của em không đẹp trai đâu, những  mỗi lần anh cười đôi chàng mày của anh rât hiền làm em tin tưởng và ấm áp.

Anh lại hỏi em “Em đã biết mình thuộc về ai chưa?” - Khi ấy anh đi xe thật chậm, thật chậm đợi em trả lời. Trời lạnh và mưa phùn …Em lặng im. Khi ấy em chưa thuộc về ai đâu ngay cả khi em cho phép mình hẹn hò với anh. Nhưng với em hẹn hò với bất kỳ ai không phải là chuyện đùa vui, là một chuyện rất nghiêm túc trong cuộc đời.

Lần cuối anh hỏi mà em lại yên lặng “Anh đã không thực hiện lời hứa gì với em?” Lần này em nhận ra im lặng không phải là vàng, im lặng làm anh không thể hiểu em nhiều hơn, làm anh cứ phải nghĩ suy nhiều và làm khoảng cách giữa anh và em càng lớn. Anh tệ lắm anh có biết không? Đã hứa với em là sẽ cho em đi uống nước dừa bất kỳ lúc nào anh rảnh nhưng anh quên thì phải. Em cũng không dám đòi hỏi vì sợ anh bận rộn nhưng từ  nay cho đến mãi mãi em không được đòi hỏi và nũng nịu với anh nữa.

Kỹ thuật khô khan của em! Lần cuối cùng em gọi anh như thế. Anh sẽ có một cái tên mới bên một người khác tốt hơn em. Cầu mong anh luôn hoàn thành tốt công việc và hạnh phúc.
 ”


Cô gấp gọn bức thư rồi thắt chiếc nơ màu xám ghi thật đẹp, cùng với bức tranh cô đặt vào một chiếc hộp.

Quán nước vắng người, ánh điện đường lấp lánh phủ đầy sương mờ ảo. Có một cô gái ngồi một mình . Tiết trời đầu mùa đông heo may không đem theo cái lạnh nhưng cũng đủ làm cho lòng cô lạnh tê tái. Kỷ niệm ngày xưa như ùa về. Cái lạnh buốt của mùa đông cũ như vẫn còn đây. Cô uống hết hai cốc nước dừa rồi từ từ lấy cốc trà ấm áp chặt vào hai lòng bàn tay, cô nhìn những mạch máu trên bàn tay đã hồng và ấm lên, nhìn thật kỹ, thật kỹ. Cô cười ngượng ngịu một mình rồi lướt mắt ngang qua mặt hồ, mặt hồ trong xanh không chút gợn sóng. Cô nhấc chiếc hộp nhẹ nhàng thả trôi xuống mặt nước trong xanh kia.

Trả lại cho mùa đông nhé, mùa đông của cô … Nhưng trả rồi không có nghĩa là đã hết đơn giản là vì mùa đông là một trong bốn mùa tuần hoàn, đông đến rồi đông lại đi để lại trong lòng người những dư vị ngọt ngào. Lòng cô nhẹ tênh và ấm lên, cuộc đời sao dài và mênh mông thế nhưng cô sẽ bước tiếp dù không có anh…

  •  Blog Radio chuyển thể từ lá thư của thính giả Đỗ Thị Nhiên