Wednesday, May 29, 2013

Blog Radio 287: Muguet tháng 5


Blog Radio 287 - Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn cảm thấy còn có thể tiếp tục – Đừng bao giờ nói bạn không yêu ai nữa nếu ánh mắt ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn! Blog Radio 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - đồng phát trên sóng phát thanh vào 0h30' đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần trên Hệ thông tin giải trí VOV3 - Đài tiếng nói Việt Nam
  • Lá thư trong tuần: Chàng trai của định mệnh
Tôi đang ngồi đây, nơi quán café lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, nghe lại bài hát If you and me của Juris. Bài hát mà tôi đã từng gửi cho anh nghe và nói với anh rằng đó là một ca khúc chạm đến trái tim. Còn anh lại nói với tôi anh hiểu những tâm sự tôi gửi gắm trong bài hát, lời bài hát là lời trái tim tôi muốn nói: “Nếu như em có thể nói ra cho anh biết Tất cả mọi bí mật cất giữ trong trái tim Và tâm hồn sâu thẳm này Anh sẽ ôm chặt lấy em Hay để em ra đi ? Những ngày tháng tươi đẹp đó Liệu có phai nhạt đi như những lời thầm thì thoảng trong gió?” Tôi đang chạy trốn những cảm xúc thật trong lòng tôi. Khi tôi nhận ra tôi đã thực sự yêu anh thì tôi cũng hiểu rằng tôi chẳng có cơ hội nào trong câu chuyện tình này. Những cảm xúc đó mãi chỉ là niềm yêu đơn phương mà tôi dành cho anh, người con trai đã tình cờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi như một định mệnh. Ngày….tháng…năm Hôm nay tôi đã có một bữa trưa vô cùng vui vẻ, tôi tự làm vài món và mời bạn bè đến nhà. Từ ngày chuyển về khu phố này bạn bè vẫn chưa có cơ hội đến thăm nhà tôi. Cũng khá lâu rồi chúng tôi mới tụ tập đông đủ như vậy, cười nói, trêu đùa vui vẻ. Bạn bè có đôi, hạnh phúc và yêu đời, tôi cũng hạnh phúc với những bận rộn của riêng mình, cảm giác tuyệt vời sau mỗi chuyến công tác xa nhà,  hạnh phúc khi được làm những gì mình thích và tự tin độc lập trên đôi chân của mình. Mọi thứ thật hoàn hảo cho một ngày cuối tuần đầy nắng. 7h30 tối Minh gọi tôi. Minh là chị họ cũng là người bạn thân thiết nhất, là một phần gia đình của tôi. Minh rủ tôi đi café cùng vài người bạn của Minh, những người tôi cũng biết và thân thiết từ lâu. Tôi đến quán khá muộn sau cả nhóm. Khi đến quán tôi thấy anh ngồi cùng mọi người, cũng lăn tăn tự hỏi ai đây nhỉ, không biết là đối tượng của cô nàng nào trong nhóm này đây. Nhưng câu hỏi đó tôi giữ lại cho riêng mình, không nhiệt tình cũng chẳng để tâm. Tôi cứ tiếp tục những câu chuyện không đầu không cuối với những người bạn thân quen. Tôi sẽ chẳng chú ý nếu như anh không hỏi tôi làm gì và tặng tôi một hòn đá to đùng thẳng vào công việc vốn là niềm tin sống của tôi. Rồi sau đó trên đường về, tình cờ anh lại đi cùng đường với tôi, nhà chỉ cách nhà tôi một đoạn. Những câu hỏi những câu trả lời vu vơ, không thật tâm kèm theo một chút xã giao kéo dài trên suốt đường về nhà. Ấn tượng duy nhất về anh trong tôi lúc đó đơn giản chỉ là một hòn đá to anh tặng tôi trong lần đầu gặp mặt. Tôi ấm ức với hòn đá đó thì đúng hơn. Ngày…tháng…năm Tôi chủ động add FB của anh chỉ để gửi lại anh hòn đá mà anh đã tặng tôi hôm trước. Sự nghịch ngợm trong tôi đã thôi thúc tôi phải làm gì đó để tặng lại kẻ đáng ghét kia một hòn đá to hơn hòn đá hôm trước tôi đã nhận. Sau này nghĩ lại chuyện này tôi vẫn thường tủm tỉm cười cho sự ngu ngốc của mình. Bởi vì sau khi add FB và bắt đầu nói chuyện, thay vì ném đá chúng tôi lại trêu đùa, nói chuyện tự nhiên như hai người bạn đã quen từ lâu. Đó chính là sự khởi đầu cho những niềm vui và nỗi buồn sau này.



Ngày…tháng…năm 3h sáng chúng tôi vẫn đang nói chuyện say sưa trên mạng. Chúng tôi tìm ra những sở thích giống nhau đến kì lạ. Tôi chợt nhận ra anh không lạnh lùng như vẻ bên ngoài của mình, còn anh nhìn nhận về tôi như một người hướng nội, suy nghĩ già dặn không như đơn giản vô tư như ấn tượng ban đầu. Bất ngờ tôi phát hiện ra anh chơi thân với anh họ của cô bạn thân của tôi. Bất ngờ anh phát hiện ra anh rể anh là thầy giáo cũ của tôi. Và đột ngột ghép nối các mảnh ghép chúng tôi khám phá ra em trai tôi chơi thân với em họ anh và cũng chính em trai tôi đã đến giúp anh chuẩn bị cho đám cưới của chị gái và anh rể anh. Cách đây 3 năm chúng tôi đã làm cùng một tòa nhà, chỉ cách nhau 2 tầng, hàng ngày đi chung một thang máy nhưng chưa bao giờ nhớ mặt nhau. Cứ thế cứ thế mỗi ngày chúng tôi tìm ra những sự kiện, những mối quan hệ, những sở thích trùng lặp tồn tại trong cuộc sống của chúng tôi. Ngạc nhiên có, vui mừng có, sợ hãi cũng có, chúng tôi cứ đối diện với rất nhiều trạng thái phức tạp như vậy kể từ khi chúng tôi nói chuyện, tâm sự, chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống riêng của mình. Dần dần tôi nhận ra tôi có thể cảm giác về những gì anh đang suy nghĩ, cảm giác về những gì anh định nói và định làm. Anh có thể hiểu tôi hơn cả những người bạn đã chơi với tôi 15 năm qua. Chúng tôi cứ trôi theo những cảm xúc của người kia và những câu hỏi liệu đây có phải là định mệnh, tại sao lại có những trùng hợp tình cờ đến thế. Trong mỗi người tồn tại cảm giác người kia dường như đã quen từ rất lâu dù mới chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn. Ngày…tháng…năm Chúng tôi có cuộc hẹn chính thức đầu tiên, nói chuyện, trêu đùa, cười vui rồi lại thủ thỉ tâm sự. Nhìn vào mắt anh tôi ngạc nhiên khi thấy mình trong đó. Nhắm mắt lại, trong tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh của anh. Ngồi bên anh, tôi tự nhiên nói, tự nhiên cười, là chính tôi với những gì ngốc nghếch nhất cũng như thông thái nhất. Chúng tôi không phải lo lắng những gì mình nói người kia sẽ không hiểu hay người kia sẽ đánh giá mình như thế nào sau những gì mình thể hiện. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác được sống thật, được hạnh phúc, vui vẻ và an toàn như thế. Cảm giác ấm áp khi ngồi sau xe anh, mặc cho gió lạnh và trời lất phất mưa chúng tôi cứ đi vòng quanh những khu phố, những vòng hồ cứ dài thật dài. Đêm lạnh nhưng tôi lại thấy tim mình thật ấm và êm. Ngày…tháng…năm “Em giống như một món quà từ trên trời rơi xuống với anh vậy, anh thật sự rất trân trọng em đấy. Anh không muốn tạo thêm một vết sẹo nào cho em chỉ vì những khó khăn của riêng anh. Bản thân anh còn nhiều vấn đề khiến anh phải lo lắng trước khi anh có thể nghĩ đến điều gì đó xa hơn…” Anh đã nói với tôi như vậy sau rất nhiều ngày trăn trở suy tư. Bỗng nhiên tôi thấy tôi thật nhỏ bé và tôi chen vào cuộc sống của anh giống như một viên đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng. Tôi đã phá vỡ sự cân bằng trong cuộc sống bấy lâu nay của anh. Và tôi đã khóc… Ngày…tháng…năm Anh vẫn ở bên tôi như một người bạn lớn, vẫn lắng nghe những chia sẻ, tâm sự của tôi và cho tôi lời khuyên cho những vấn đề tôi gặp phải trong cuộc sống. Nhưng anh không còn chia sẻ với tôi về cuộc sống và những lo toan của mình. Anh cố gắng tạo những khoảng cách an toàn để giữ tôi bên cạnh anh như một người bạn, một người em gái bé nhỏ. Tôi vẫn cười, vẫn trêu đùa anh và coi như chúng tôi là hai người bạn thân thiết. Nhưng sâu thẳm trong tim mình tôi biết tôi đã dành cho anh tình cảm đặc biệt hơn thế. Tôi yêu anh mất rồi nhưng tôi sẽ mãi mãi phải giữ lại tình yêu đó trong lòng mình. “Bởi em lo sợ rằng anh sẽ rời bỏ em Khi em nói ra những cảm xúc thật sự trong trái tim mình. Nếu như em có thể nói ra cho anh biết Tất cả mọi bí mật cất giữ trong trái tim Và tâm hồn sâu thẳm này Anh sẽ ôm chặt lấy em Hay để em ra đi ? Những ngày tháng tươi đẹp đó Liệu có phai nhạt đi như những lời thầm thì thoảng trong gió ?” Tôi cố gắng giấu kín cảm xúc của riêng mình, cố gắng cười vang dù trong lòng hoang mang dậy sóng. Anh vẫn tiếp tục quan tâm đến tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Anh hiểu tình cảm của tôi, tôi biết điều đó. Làm sao anh có thể không hiểu chứ vì anh hiểu tôi còn hơn chính tôi hiểu về bản thân mình mà. Làm sao tôi lại không hiểu cách anh đang lảng tránh, giữ khoảng cách và khép chặt cánh cửa trái tim để tôi không hi vọng nhiều hơn vào mối quan hệ này, để tôi tĩnh tâm đối diện với anh như với một người bạn. Hiểu nhiều, đau lòng nhiều và sau đó tôi chợt nghĩ tôi có nên biến mất khỏi cuộc sống của anh. Tôi có nên trả lại anh mặt hồ phẳng lặng của anh trước kia, để anh lo lắng cho những gánh nặng trách nhiệm của riêng mình, để con bé là tôi lại cất bước theo một con đường khác, đến những vùng trời khác. Ngày…tháng…năm Tôi tạm đóng cửa FB, nơi ấy có những kí ức cũ, những mối liên lạc, những sợi dây kết nối mà tôi không thể từ bỏ. Nhưng lúc này đây, tôi phải tạm khép cửa lại, để lòng tôi tĩnh, để tôi đối diện với những cảm xúc của riêng mình và để những gì về anh dần trôi vào quá khứ. Mỗi sáng thức dậy, mỗi khi đi ngủ và cả trong giấc mơ hình ảnh anh vẫn hiện lên thật rõ ràng. Định mệnh mang anh đến cho tôi nhưng trên con đường tương lai của mình chúng tôi mãi mãi chỉ là hai người bạn. Hôm nay tôi ngồi ở quán café này chỉ một lần cho mình nhớ lại tất cả những kỉ niệm chưa phai, được sống thật với cảm xúc của riêng mình và được nghĩ đến anh một cách tự do bằng cả trái tim. Ngày mai tôi sẽ vào Sài Gòn công tác, Sài Gòn của những cơn mưa rào bất chợt mà có lần chúng tôi đã hẹn một ngày nào đó sẽ cùng ghé qua. Anh thích mưa và tôi cũng yêu mưa. Từ ngày anh đến, Hà Nội mưa nhiều hơn, thế giới cũng rộng lớn hơn. Anh mãi mãi là miền kí ức đẹp mà tôi tạm thời phải cất vào chiếc hộp kín mang tên Quá khứ. Anh đã giúp tôi yêu bản thân mình nhiều hơn, suy nghĩ chín chắn và tin vào những giá trị của riêng tôi. Cảm ơn anh đã đến…định mệnh của em! “Ẩn sâu bên trong đôi mắt này không ? Em, cô gái ngốc nghếch này Quá sợ hãi để nói ra câu “em yêu anh” anh à…”
  • Gửi từ Green Lemon
blog radio 287
  • Truyện ngắn: Muguet tháng năm
Tôi trở lại Paris vào một chiều Tháng Năm bỏng rát nỗi nhớ. Đón tôi, chỉ có Tháp Eiffel cao vời vợi, vườn hoa Luxembourg và những đài phun nước rì rầm chảy. Tôi đi bộ trên phố, chiếc vali kéo lê ở tay, dáng điệu mệt mỏi. Lần trở lại này của tôi, nhanh thôi, rồi tôi sẽ về Sài Gòn, và biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời em, như cái cách em đã chọn lựa. Chọn lựa một cuộc sống không có tôi, và không có loài hoa muguet. Check – in ở một khách sạn nhỏ trên khu phố sầm uất, tôi đón lấy chiếc chìa khóa phòng từ tay cô nhân viên lễ tân và từ chối lời đề nghị xách đồ lên phòng giúp của người phục vụ. Không phải tôi kẻ cả gì đâu, chỉ là túi đồ quá nhỏ, và tôi chẳng muốn phiền hà gì. Thói quen tự làm lấy mọi thứ đã ăn sâu vào nếp nghĩ của tôi, bắt đầu từ khi quen em, và yêu em. Paris giữa tiết trời Tháng Năm. Đi trên phố nghe lòng mình xào xạc nắng, bâng quơ gió, và da diết nỗi nhớ không tên. Tôi thèm được nhấc điện thoại và bấm số gọi cho em. Hoặc leo lên chiếc tàu điện ngầm và đến ga cuối cùng quen thuộc, rồi đi bộ qua một khu vườn nhỏ, là đến học xá của em. Trước khi rời Sài Gòn sang đây, tôi tự nhủ với lòng sẽ chỉ sang lấy bằng thạc sĩ và kết thúc đợt học của mình, rồi nhanh chóng trở về Việt Nam, đi làm, hẹn hò với một vài cô nàng chân dài nào đấy. Và quên em. Thế nhưng, khi vừa đặt chân đến thành phố của tình yêu này thôi, tôi đã biết mình nhầm, một sự nhầm lẫn to lớn. Tôi sẽ chẳng thể quên em, chẳng thể hết yêu em, và chẳng thể ngăn mình kiếm tìm em giữa hàng triệu người trong cái thành phố sầm uất và tráng lệ này. Tôi quen em rất tình cờ và có phần do duyên số. Quán cafe quen nơi tôi thường đến cũng là nơi em làm part-time vào mỗi giờ nghỉ. Lần đầu nhìn thấy em, thấy một dáng người và cử chỉ rất “Châu Á”, tôi đã không khỏi ngạc nhiên, vồn vã làm quen bằng mấy câu tiếng pháp nhạt toẹt của mình - thứ ngôn ngữ từ khi sang đây đã trở thành thứ tiếng duy nhất được nói ra, được hiểu và được giao tiếp. Em nhìn tôi. Ba giây. Rồi khẽ cười. Chào tôi bằng một câu hỏi thăm kiểu Việt Nam, bằng giọng Hà Nội thật nhẹ: -Ấy có khỏe không? Mình cũng là người Việt Nam đấy. Bất cứ kẻ xa quê hương nào cũng hiểu được rằng, điều quý giá nhất khi ở giữa nơi đất khách quê người xa xôi, đó là được nghe, được nói thứ tiếng mẹ đẻ quen thuộc của mình. Tôi, những tưởng đã vỡ òa cái sự sung sướng trong lồng ngực mình, mà nhào tới ôm lấy em, lắc lắc đôi vai gầy nhẳng của em, mà hỏi han, mà nói cho đủ đầy sự nhung nhớ của thứ ngôn ngữ “phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam”, thứ ngôn ngữ tôi chỉ được nói trong những cuộc điện thoại đường dài gọi về cho gia đình vào mỗi tối thứ bảy cuối tuần.

blog radio 287

Lam Giang. Tên của em nghe có chút gì đó ủy mị mà vời vợi, mà đầy màu sắc. Tôi vẫn hay trêu em, tên của em là Sông Xanh. Những lúc ấy, em chỉ cười, hồn nhiên mà rằng, dòng sông của em, là dòng sông Việt Nam, xanh màu Việt Nam, chứ không phải màu xanh của sông Nil. Tôi vẫn đến quán cafe đều đặn, thậm chí còn nhiều hơn trước. Để nhâm nhi cốc cafe nóng hổi nhận từ tay em. Để hỏi han dăm bảy câu này nọ về Việt Nam, về Hà Nội. Và để được nhìn em rổn rang nói cười, ê a hát ca bồng bềnh bằng thứ ngôn ngữ thuần khiết nhất và trong sáng nhất. Tôi hay kể cho Lam Giang nghe về Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng, về cảm giác thèm đến quay quắt mùa đông khi nhìn trong tivi các bạn Hà Nội xúng xính nào khăn nào áo. Những lúc ấy, Lam Giang chỉ cười, rồi nheo mắt lắng nghe. Có đôi khi, nắng Tháng Năm xiêng ngang hắt lên óng ánh trên khuân mặt cô bạn gái, tôi thấy yêu đến lạ, và rất lâu sau đó chẳng thể quên. Mãi sau này tôi mới biết, mẹ Lam Giang là nhà báo, bố là dân quay phim truyền hình, nên từ nhỏ, em đã được theo bố mẹ đi khắp nơi. Việc em sang Pháp du học ngay từ khi bước vào lớp mười cũng là một điều hiển nhiên cho thỏa khao khát được đi xa, được vẫy vùng, khám phá. Tôi hỏi em có nhớ nhà hay không? Em cười. Nhớ Việt Nam, nhớ Hà Nội thì có, chứ nhà thì không. Khi ấy, tôi thấy mắt em thật buồn, và hoe hoe đỏ. Có điều gì đó xa xăm quá, mà tôi chẳng thể chạm tay vào. Rồi tôi và Lam Giang yêu nhau. Như những kẻ cô đơn giữa chốn xa lạ tìm thấy nhau. Cứ đều đặn mỗi buổi chiều, sau khi kết thúc ca học trên lớp, tôi lại chạy nhanh ra trạm xe bus, và bắt chuyến bus dài đến khu học xá của em. Trong cùng Thành phố, khoảng cách chẳng bao xa, nhưng Paris sầm uất, và giao thông Paris không bao giờ lộn xộn như Hà Nội, nên thời gian đi bus để đến gặp em cũng khá mất thời giờ. Chúng tôi thường nấu cho nhau một bữa tối. Rồi đi dạo ở khoảng sân dưới chân khu học xá của em. Nói cười vu vơ. Trao đổi về cuộc sống, về việc học của em và những khó khăn của tôi trong thời gian nghiên cứu bảo vệ luận án. Chúng tôi nói bằng Tiếng Việt, và thổ lộ tình cảm với nhau bằng Tiếng Việt. Những khi ấy, tôi thấy trái tim mình mỉm cười. Và thấy em cũng mỉm cười. Nụ cười lấp lánh màu xanh của những dòng sông Việt Nam hiền hòa, thơ mộng. Khi ấy, Paris đang là Tháng Năm. Và người ta thường tặng nhau loài hoa mang tên Muguet, vì người Pháp cho rằng đó là hoa của sự thương yêu. Mỗi buổi chiều đến phòng Lam Giang, tôi luôn mang tặng em một bó hoa muguet màu trắng tinh khôi. Với tôi, em đã là loài hoa như hàng ngàn chiếc chuông nhỏ này rồi, leng keng, và thuần khiết vô ngần trong trái tim tôi.

blog radio 287

Những ngày cuối cùng tôi ở Paris trước khi về nước, chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, dành thời gian ở bên nhau nhiều hơn. Khi đó, tôi chợt nhận ra sự thay đổi đột ngột ở em. Em ít nói hơn, trầm tĩnh hơn, thường im lặng trước những câu chuyện tôi kể, hoặc ậm ừ cho qua. Có đôi khi để em gối đầu lên ngực mình, hờ hững hát một bản Trịnh ca, tôi thấy em khóc, những giọt nước mắt nóng hôi hổi rơi ướt vòm ngực trần của tôi. Em, vẫn luôn như thế. Xa xăm quá và vời vợi quá, mà tôi dù cố gắng cách nào cũng chẳng thể chạm vào. Đêm cuối cùng trước khi tôi rời khỏi nơi đây, em mua hoa muguet về cắm ngợp trong phòng. Những bông hoa nhỏ bé như những chiếc chuông nhỏ, trắng muốt, đung đưa trong gió sớm. Bất giác, tôi có cảm giác nhớ da diết Việt Nam, nhớ những chiếc chuông chùa văng vẳng đánh trên núi Yên Tử của mỗi dịp đầu năm đi lễ cùng bà nội. Bữa cơm chia tay. Không ai nói gì. Sâm panh đỏ rót đầy ly. Bàn bày la liệt đồ ăn Pháp. Tôi hỏi em sao không nấu đồ ăn Việt Nam như mọi khi. Em cười, bảo “Nấu cho anh ăn đồ Pháp nốt hôm nay, kẻo mai anh về nước rồi, quên mất Paris, quên mất em”. Tôi nhấp một ngụm sâm panh, khẽ vuốt tóc em, thì thầm: - Anh sẽ chẳng bao giờ quên em. Anh sẽ đợi em, Sông Xanh ạ. Em im lặng một hồi lâu. Rồi nhìn sâu vào mắt tôi, nhẹ bẫng: -Đừng đợi em, anh đừng đợi em, anh nhé. -Vì sao? - Ngụm sâm panh thứ hai vừa chảy đến cổ, suýt nữa bật ra đắng ngắt. -Em sẽ không về đâu. Paris là nhà của em rồi. Tôi thở hắt ra, buông ly rượu trên tay và nắm lấy bàn tay xương gầy của em. -Về đi mà em. Anh đợi em. Và Hà Nội của em, cũng đợi em. Em không nhớ Hà Nội sao? -Em nhớ Hà Nội nhiều lắm. Và sẽ nhớ anh suốt cả cuộc đời, nhiều lắm. – Em vẫn ương bướng trước lời nói dịu dàng của tôi. Đôi mắt xa vời, buồn đến thế. Đứng dậy, rời khỏi bàn, bước đến phía sau và vòng tay ôm chặt lấy em. Cơ thể em lạnh toát, giữa tháng Năm mà sao có cảm giác nước đá đang ngấm qua từng tế bào trong cơ thể, rồi truyền lạnh giá ra ngoài. Xoay người em lại phía mình, nhìn sâu vào đôi mắt hun hút nỗi buồn như mùa thu Hà Nội. Em rướn người, và hôn vào môi tôi. Nụ hôn có vị rượu vang đắng ngắt nơi khóe miệng, nhưng ấm nồng, và ngọt lịm mãi về sau.

blog radio 287

-Ba mẹ chia tay nhau rồi. Rời bỏ em rồi. Nhà, chẳng còn là nhà nữa. Chỉ là một khái niệm mơ hồ thôi. Đêm hôm ấy, tôi ôm em trong tay. Nghe em rủ rì kể về cuộc sống của mình, về lí do tại sao ngay từ lớp 10 em đã sang Pháp sống. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ, những chuyến đi dài của cả ba và mẹ đã đẩy mỗi người ra xa nhau hơn, và đi tìm vùng trời riêng của mỗi người. Em sống một mình trong căn nhà lớn. Thi thoảng gặp mẹ trong mỗi bài báo, bài phóng sự trên truyền hình. Thi thoảng gặp ba trong mỗi bộ phim ông làm đạo diễn, trong những lần trả lời báo đài. Tiền được gửi về đều đặn trong tài khoản, chỉ có thương yêu là chẳng có ai gửi về cho em. Rồi qua một vài người bạn trong nhóm tình nguyện xanh của thành phố, em tìm được một học bổng sang Pháp du học, và liên hệ được một gia đình nhận em làm con nuôi. Đó là một người phụ nữ trung niên, sống bằng nghề vẽ tranh và trợ cấp xã hội. Em gọi bà là mẹ, và ở với bà được hai năm thì bà mất vì một tai nạn. Em chuyển vào kí túc xá của trường, và sống bằng số tiền đi làm thêm cùng học bổng toàn phần của mình. Em quên gia đình từ đó. Gia đình chỉ còn là cái bóng mờ mờ trong kỉ niệm. Có ngôi nhà với chú mèo lông xù ham ngủ, với những dây điện mắc ngang qua cửa trên phố Hàng Mành. Kỉ niệm và gia đình trong em, gom hết lại trong nỗi nhớ Hà Nội. Em thích hoa muguet. Yêu đến da diết loài hoa này, vì nó chỉ nở vào tháng năm, tháng em chào đời, và tên gọi của nó, có nghĩa là yêu thương, những điều em đã thèm khát bấy lâu nay. Tôi lên máy bay về nước. Em không ra sân bay tiễn tôi. Chỉ tặng tôi một bó muguet trắng tinh khôi, và nói với tôi rằng, đừng đợi em, cũng đừng liên lạc với em, vì em sẽ không trở về nữa đâu, mãi mãi. Trở về nước. Với giấy chứng nhận thạc sĩ của mình (tôi đã bảo vệ xong nhưng đang chờ phía bên Pháp cấp bằng), tôi dễ dàng xin được vào làm trong một cơ quan trực thuộc Chính phủ. Tôi hẹn hò với nhiều cô gái khác nhau. Chân dài có. Hoa khôi, hotgirl có. Nhưng có lẽ, chưa lúc nào tôi thật sự yêu. Có đôi lúc, tôi vẫn tự hỏi mình câu hỏi: Tôi quên em chưa? Tôi không rõ, và không thể nào cho mình được một lời giải đáp thỏa đáng. Chỉ biết rằng trong tim mình từ đó đọng lại một nỗi nhớ xa xôi, vời vợi, với dòng sông xanh ngọt ngào mang nỗi buồn của mùa thu Hà Nội, và những ám ảnh từ hình chiếc chuông nhỏ của loài hoa linh lan – hoa lan chuông.

blog radio 287

Tôi trở về khách sạn khi đường phố Paris đã ngập choang ánh đèn. Đẩy cửa ban công và bước ra ngoài, bất chợt tôi bắt gặp hình ảnh một cô gái nhỏ bé đang ôm trong tay bó muguet trắng muốt. Tự nhiên, tôi nhớ em nhiều quá. Điền nốt những con số cuối cùng vào tấm bưu thiệp, cũng là số điện thoại của khách sạn, tôi trao tấm bưu ảnh với hình một đóa lan chuông cho người phục vụ, mỉm cười và dúi vào tay cho anh ta một ít tiền boa. Tôi biết, chỉ một lát nữa thôi, tấm bưu thiếp sẽ đến được nơi cần đến, và cơ hội mang em về bên tôi, mang em về cho Hà Nội, là năm mươi phần trăm. Những con chữ nghiêng nghiêng viết bằng thứ mực đen loại đắt tiền, ngắn gọn, nhưng đủ làm cô gái trẻ nhận nó vỡ òa vì hạnh phúc trong những giọt nước mắt của thương yêu: “Anh là hoa muguet của em nhé!”.
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Nguyen Minh Hien <minhhien0601@>

Blog Radio 286: Tháng 5 đến từ ngày hôm qua


Blog Radio - Tháng 5 trong ký ức của những người trưởng thành luôn là tháng ghi dấu những kỷ niệm sáng trong của tuổi học trò yêu dấu, tháng khắc sâu những ký ức và kỷ niệm về những rung động đầu đời, những mối tình đầu, những mối tình học trò đôi khi sẽ giữ mãi trong tim. Mời bạn cùng lắng nghe những cảm xúc gọi nỗi nhớ tháng 5 học trò cùng Blog Radio Tháng 5 đến từ hôm qua...  Blog Radio 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - đồng phát trên sóng phát thanh vào 0h30' đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần trên Hệ thông tin giải trí VOV3 - Đài tiếng nói Việt Nam
  • Tháng 5 anh vẫn đợi
Bỗng một bình minh thức dậy, gạt qua những bận rộn của những ngày ngột ngạt, nhìn thấy vẻ mặt háo hức của cậu học trò đạp xe nhanh đến trường cái ngày tổng kết để đón mùa hè, tình cờ bắt gặp những áo dài ngày nào sẽ không còn gặp lại nhau. Tự nhủ lòng mình đã gặp chúng ở đâu trong cuộc đời đi qua để rồi bất chợt nhận ra đang mùa… Tháng 5 về dọc trên con đường Hoàng Diệu, và ẩn mình nhẹ nhẹ sau những tán lá xà cừ. Thảnh thơi và thật hồn nhiên như gió, điểm vào đó là những cánh hoa loa kèn trắng tinh khôi. Xanh đến tận cùng mà vàng khô cũng đến tận cùng.... những chiếc lá kia dù đã rụng xuống từ lâu vẫn còn vẹn nguyên bay đi theo gió. Với anh, em đã từng như hơi thở, chiếm lĩnh mọi thời gian và tâm trí của anh. Cả cái khoảng không để dành cho những ưu tư, phiền muộn cũng bị em lẳng lặng chiếm mất. Em chia sớt bớt cho anh những câu chuyện về màu xanh của lá; về màu vàng của nắng; về những giận hờn của gió, những dịu dàng của mưa và cả những gay gắt của nắng hạ đầu mùa.


Tháng 5 về anh nhớ những trò chơi trong mùa lá đổ cuối sân trường thuở ấu thơ. Xếp những chiếc lá vào một cái cọng dài và cong vút. Xếp mải miết, mải miết để đến cuối cùng lại góp gom bỏ vảo đống lá đang đốt dở ở góc sân trường cuối mỗi buổi chiều. Anh chợt muốn nhớ cái mùi lá khi đó nhưng chẳng tài nào nhớ nổi. Tháng năm cô bé vu vơ Khắc tên người không quen lên tường lớp học Tháng năm cậu học trò cuối cấp Vô tư khoác áo ra đi Lá xà cừ tháng năm không sao tìm được nữa Kỉ niệm trong lòng rồi cũng đến vu vơ Tháng 5 qua đi, xà cừ rụng lá, thời gian nhuốm màu theo từng vạt nắng. Những chiếc lá xà cừ cứ nhẹ nhàng xoay trong gió, gió vô tình cứ cuốn lá đi xa để rồi cây vô tình chợt hỏi lá xa cây hay gió cuốn lá đi. Tháng 5 anh vẫn đợi….
  • Gửi từ Giao Pham Ngoc ngocgiaofet@
 
 
  • Nhặt hoa phượng, nhặt mùa hè bỏ quên!
Những cơn mưa hè đổ sầm bất chợt cuốn phăng đi bao suy nghĩ, bao mệt nhọc của những thắng ngày bôn ba học tập xứ người. Từng dòng nước chảy mạnh dọn sạch đám lá phượng bé nhỏ trên đường phố, một mùa hè nữa lại về, không sôi động ồn ào, không còn cái nao nức chờ đợi mùa của tự do, của những kế hoạch “ăn chơi” dài bất tận. Khi tuổi học trò qua đi, mùa hè nào trôi qua cũng giống nhau, chia tay với giảng đường ĐH, trở về không gian của bản thân với những vòng quay bất tận, không chút thi vị, đó đơn giản là sự nghỉ ngơi của một chiếc máy, một nhu cầu rất đỗi bình thường của con người, đôi khi giữa cái tấp nập của phố xá hay cái tĩnh lặng “quá đáng” của đồng quê, ta thấy nhớ thời áo trắng da diết và bất lực… Tháng năm trôi đi, biết bao biến cố của thời cuộc, của bản thân và của cả tương lai nữa, không lúc nào trái tim tôi thôi nhớ về nới ấy, nới dấu ấn thời gian còn nằm lại trên từng dấu chân nhạt nhòa cát bụi, trên từng chiếc bàn, trên từng hàng ghế đá và trong mỗi giấc mơ nhộm đỏ màu hoa phượng. Gần ba năm sau mùa hè cuối cùng, mùa hè chia tay đầy lưu luyến bịn rịn, chưa một lần về thăm trường, chưa một lần có cơ hội hít thở lại  bầu không khí trong sáng tinh khôi ấy, kỉ niệm về mái trường ngày xưa đâu đó chỉ còn lại trong những tấm ảnh, trên chiếc áo phủ đầy chữ hay trong mớ kỉ niệm gói vội lúc chia xa. Đôi lúc thấy lòng trĩu nặng, một cảm giác bâng khuâng tiếc nuối pha lẫn vị cay nơi khoe mắt khi tình cờ bắt gặp bức ảnh nào đó về trường, về lớp hay đơn giản là nghe từng ca từ của những bài hát “bán nước mắt cho học trò”. Mái trường ngày xưa đâu đó là nụ cười, là thành công, là nước mắt thất bại và một khi đã thấm đẫm tình đời, tình người, ta lại chợt khao khát những cảm giác ngày xưa, những cảm giác tưởng như đã ngủ vùi trong quên lãng bỗng một ngày kia chợt tỉnh và cháy bỏng đến kì lạ. Thèm một lần lại được mặt bộ quần áo trắng giản dị, dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà và long nhong tới lớp lòng thanh thản, hồn nhiên vô tư lự. Thèm cái quát mắng của thầy của cô, thèm cái bối rối cuối đầu xin lỗi vì không học bài,quên làm bài...Trường đời khó lắm thầy ơi! khi con sai chẳng ai la mắng, nhưng đổi lại là những cái giá, những cái giá còn đau đớn và tủi hổ hơn nhìu những lời trách móc của thầy ngày xưa… Tiếng ve inh ỏi phá tan màn sương bao phủ thành phố,những tia nắng sớm gay gắt đắc trưng của ngày hè xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng trọ của chàng trai nọ, cậu chợt tỉnh và nhận ra rằng mình sẽ muộn học trong vài ba phút nữa, lao đến trường nhanh nhất có thể, cậu nhận ra những điều thật lạ lẫm, cổng trường vẫn đóng, không một tiếng cười đùa của học sinh hay tiếng giảng bài, những cánh phượng vì trận mưa giông đêm qua rơi lã chã trong nắng. Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên,chàng trai lại chợt tỉnh, lần này là tỉnh thật, là trở về thật với thực tại, đó lại là một giấc mơ, giấc mơ tà áo trắng vơi cậu, với tôi, bạn và cả ai kia nữa. Không tin nhắn điện thoại, email hay mạng xã hội, học trò ngày xưa yêu nhau bằng cái nhìn si dại pha lén lút của những trái tim non nớt chập chững những rung động đầu đời, là thu hết cản đảm viết lá thư “dạm hỏi,trình bày tình cảm”, là cảm giác lo lắng khi gữi thư đi, đợi chờ, thất vọng, buồn bã rồi chợt vỡ òa hạnh phúc khi được nàng “mở cửa”.
Nếu một ngày bạn cảm thấy thực sự lúng túng trước những lựa chọn, nếu một ngày bạn vấp ngã mà không biết sẽ đứng dậy từ đâu, những cánh phượng, một phút trải lòng bên những người bạn học cũ hay say sưa kể về những kỉ niệm ngày đi học,bạn sẽ thấy khá hơn, sẽ thấy lòng mình tươi mát và sự mạnh mẽ se lại đến trong từng suy nghĩ, bởi con người đa số ghét vin vào quá khứ nhưng thông thường quá khứ dù buồnn hay vui sẽ là động lực thực sự để ta càng quyết tâm chiến đấu. Đã hơn một lần,tôi vô tâm tự hỏi,không biết giờ thầy thế nào, người đáng kính,đáng yêu và gần gũi hơn bất kì một ai khác mà tôi từng có cơ hội đối diện. Ở cuối của con đương học vấn, thầy đứng đó lặng lẽ nhìn những đứa con tinh thần ra đi, ra đi trên con đường ước mơ với hành trang là đủ đầy kiến thức, yêu thương và cả những bài học đối nhân xử thế căn bản. Tôi đã không chộp được một khoảnh khắc nào của thầy trong buỗi lễ bế giảng, đúng hơn là đã không có cơ hội làm điều đó, sau cái ôm vội mỗi đứa cùng những lời chúc, thầy lẫn đâu đó trong nhóm giảng viên, thầy chẳng trốn tránh điều gì cả, là thầy muốn che đi những giọt nước mắt của người lái đò, của người đàn ông nghiêm khắc một đời chở tri thức, lặng lẽ nhưng không thể lẫn lộn,đó là thầy tôi! Đi ngang qua những ngôi trường phổ thông, thấy lòng ganh tị đầy ngốc nghếch, mùa hè đỏ hoa phượng, ngập yêu thương đang sống lại…
Vậy thì, gửi những ai đang may mắn còn là học trò, gữi những ai đang hạnh phúc “vô thức” trong những tháng ngày quý hơn vàng ấy, hãy sống, hãy học, hãy yêu, hãy vui chơi bằng tất cả trái tim. Bao nhiêu yêu thương để có thể trở thành một kỉ niệm, bao nhiêu kỉ niệm để trở thành một miền kí ức, và miền kí ức đó có giá trị đến đâu, câu trả lời sẽ có khi bánh xe thời gian đưa bạn đến nơi tôi đang đứng. Những bước chân mơ hồ trên con đường nhỏ ngoại ô thành phố, từng loạt lá phượng, hoa phượng vẫn rơi. Nếu có một mong ước, tôi ước gì mùa hoa phượng năm ấy mãi không nở, để rồi những cánh hóa phượng đã không rơi, không bao giờ rơi để tôi tháng năm học trò như ngưng đọng. Nhặt cánh hoa phượng,hay tôi đang nhặt mùa hè bỏ quên của mình… Có những mùa hè không hề trở lại Chỉ tiếng ve trĩu cánh phượng hồng Trang sách cũ xa rồi mãi mãi Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi bâng khuâng...
  • Gửi từ <ronalsin.flu@>
  •   Gửi bạn thân vào một ngày hè tháng 5…
…Tháng 5 gõ cữa bằng những cơn mưa rào bất chợt và nó càng bợt chợt ùa về những kỉ niệm tình bạn của tụi mình… …Vu vơ dọc nẻo đường, góc phố Hà Nội hoa bằng lăng đã nhuốm tím cả góc trời…màu tím thủy chung như tình bạn của bọn mình vậy…Hè về, phượng nở, ve kêu cuốn bao kí ức của thời học sinh chia tay ùa về… Tớ không thể nào ngăn cho trái tim nhói lên khi đọc lại những dòng nhật ký viết trong miền thương nhớ… Người ta bảo rằng không có tình bạn trong sáng giữa con trai và con gái? Cậu thừa nhận và tớ thừa nhận…có lẽ vì tình bạn của chúng mình trôi nhẹ trong thời gian đã hơn mức một tình bạn bình thường đúng không? Chơi thân với nhau ngay từ cấp 1 rồi lên cấp 2, cậu nhìn đẹp trai và có ánh mắt cuốn hút nhiều cô nàng dễ thương… vậy mà cậu lại chọn chơi thân với tớ đứa con gái mét mốt bẻ đôi và thiếu nét dịu dàng… Ngày cuối cùng chung kỉ niệm lớp học có lẽ là ngày ra trường kết thúc cấp trung học…tình bạn vẫn nhẹ nhàng và chân thành như thế… Cuộc đời thật may mắn… cậu và tớ như bị ràng buộc bởi mối nhân duyên có trước, ngày nhập học là ngày cùng chung bước chân vào cổng trường cấp III… cùng có nhiều ước mơ, hoài bão để thực hiện…
Mặc dù cậu chọn chuyên Hóa còn tớ chọn chuyên Văn nhưng khoảng cách giữa hai lớp chỉ là dãy hành lang thôi… Sáng đi học, chiều đi học đều ngồi vắt vẻo sau xe cậu, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là thế…Và những buổi trưa hè nắng miền trung như thiêu như đốt nhưng cậu vẫn chở tớ không chút than phiền, tớ chỉ biết ngồi và nói đủ thứ chuyện cho cậu nghe… thỉnh thoảng lưng cậu thấm mồ hôi, cậu còn hỏi tớ có thấy khó chịu không chứ? Thực ra tớ quen dần ngay cả mùi cơ thể cậu rồi! Ngày đó, hồn nhiên và vô tư lạ…Tớ có khi cảm giác như mỗi ngày không gặp cậu là tớ phát điên lên được, tớ phải làm cậu bực mình hoặc là phải sai vặt cậu như một con rối mới chịu thôi…. Bây giờ, đang ngồi nghĩ về những kỉ niệm đẹp, vui, và có cả buồn giữa tình bạn tụi mình. Vẫn đó, cậu và tớ… nhưng không gian đã xa rồi… càng xa hơn những quan tâm, lo lắng tủn mụn cho nhau… Bởi giờ đây cậu phải dành nhiều thời gian cho yêu thương của cậu mà… Vào đại học, cả hai đều thực hiện được ước mơ ấp ủ bấy lâu … Nhưng kẻ Bắc người Nam âu cũng là vì quyết định của mỗi người cho con đường tương lai mà thôi. Tớ vẫn nhớ buổi chiều tan học ngày hôm đó, cậu hỏi tớ “cậu quyết định thi trường gì? ở đâu vậy?” Tớ trả lời không chút đắn đo: Hà Nội cậu à, tớ muốn thi vào Học viện Hành Chính… Lúc đó tớ nhìn vội nét mặt cậu, tớ thấy thoáng chút gì đó không vui lắm! Sau đó tớ mới hiểu, cậu đi vào Sài Gòn, ước mơ của cậu là học Cầu Đường và chỉ có Sài Thành mới là nơi cậu hướng tới… Vậy là, tương lai đã chia hai ngã chúng ta, kẻ Bắc người Nam cậu nhỉ? Những ngày chung mái trường còn lại quá ngắn ngủi, nó ngắn đến nỗi tớ chưa kịp nói với cậu rằng thực ra trái tim tớ luôn loạn nhịp khi nhìn cậu, đi với cậu, nói chuyện với cậu và cả những lúc một mình ngĩ tới cậu rồi tủm tỉm cười một mình như thế…Thực ra, với tớ tình bạn đã hơn mức tình bạn thân rồi cậu à, đôi khi tớ không biết mình có bị nhầm lẫn giữa hai thái cực này không nữa… nhưng trái tim tớ đã nhói đau khi biết rằng cậu có bạn gái - là tớ biết trong tớ tồn tại tình yêu dành cho cậu mất rồi… Tối hôm nay Hà Nội có vẻ buồn cậu à, trời mưa và còn kéo theo cả sấm vang nữa, chiếc điện thoại rung lên và tin nhắn của cậu: “tao đang yêu con pé hàng xóm mày à, mày thấy được không? Duyệt hộ tao đi?hi” Trời cũng biết trêu ngươi lòng người thật đấy, trong cơn miên man về những kỉ niệm và  hồi ức nhung nhớ thì cái tin như sét đánh ngang tai. Thôi thế là chút tình cảm này chưa kịp nói sẽ bị dập tắt không chút đắn đo. “Ừ,mày yêu đi tao ủng hộ” send xong và tớ như nghẹn lại ở cổ họng, từ từ giọt nước mắt chảy xuôi trên gò má… Tại sao tớ lại ích kỉ thế chứ… đáng lẽ tớ nên vui vì cuối cùng có người đã khiến trái tim cậu rung động đúng không? Nhưng…
Bây giờ thì muộn rồi đúng không cậu, tình cảm ấy đã dành cho người con gái khác không phải là tớ rồi,….tớ buồn…vì trái tim tớ dường như quá tràn ngập hình ảnh cậu trong tim… Xin lỗi cậu! Hình như nhiều lần tớ muốn nói thế… nhưng chúng ta là bạn thân cơ mà. Vậy mà sao tớ lại buồn, sao tớ lại ghen với hạnh phúc của cậu cơ chứ… sao tớ lại rơi nước mắt khi những dòng nhật kí mưa mùa hạ đang viết dở để gửi cậu? Tại sao? Tại sao? Trong tớ đang giằng xé và tớ chọn cách im lặng để không làm mất đi một tình bạn tốt đẹp… Ừ thì chúng ta chỉ là bạn thân mà… ừ thì ngày đó tớ đã chọn mối quan hệ chỉ là bạn thân thôi… Thôi cứ để vậy đi… chúng mình cứ để mối quan hệ này trôi qua nhẹ nhàng cậu nhé… tớ sẽ vẫn âm thầm dõi theo bước chân của cậu… hạnh phúc của cậu đấy… người bạn thân…!
  • Gửi từ <tranquynhcute@>

Monday, May 13, 2013

Blog Radio 285: Bởi vì em đang yêu

 

Blog Radio 285: Bởi vì em đang yêu - Blog Radio 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - đồng phát vào 0h30' đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần tại kênh VOV3 - Đài tiếng nói Việt Nam
  • Lá thư trong tuần: Khi người ta yêu....
Khi người ta yêu người ta có thể liến thoắng nói bất cứ chuyện gì với bất cứ ai, chỉ khác bình thường là những câu chuyện đó nhân vật ẩn sau là người ấy, người liên quan tới những câu chuyện không ai khác là một nửa còn lại, và ngay cả khi kể thì ánh mắt vẻ mặt và cả dáng điệu của người ấy hiện lên rõ ràng trước mắt, cứ thế ta cứ hí hửng, lí lách kể, vui lắm.... Khi người ta yêu, người ta chỉ cần tủm tỉm cười dù mệt tới cỡ nào đi nữa, bởi hình ảnh của một ai đó choán hết cả cái mệt nhọc, thổi bay hết cả khó khăn  đi rồi, bởi chỉ cần ta mệt một tí thôi, buồn một tí thôi thì dù có xa tới tận đâu, có bận tới cỡ nào, họ cũng bên ta, chia cho ta nỗi buồn, để ta bình yên gục đầu lên vai họ, nhẹ nhàng mà yên bình lắm... Khi người ta yêu, người ta sẽ vẫn làm việc như thường, chỉ khác là cái điện thoại được họ chú ý hơn, cái đồng hồ sẽ được họ để tâm hơn...Bởi những yêu thương nhẹ nhàng dịu dàng nhất thường đến một cách bất ngờ. Và những người yêu nhau thường mang đến cho nhau nhẹ nhàng như thế...!!! Bởi ai biết được yêu thương như thế nào là đủ, mấy tin nhắn mới đong hết nhớ nhung, bao lâu mới đủ cho một tình yêu mòn mỏi cả sự đợi chờ, hoang hoải cả nỗi nhớ đem theo cả niềm tin... Khi người ta yêu, người ta chỉ cần biết này là nỗi nhớ, bên kia là niềm tin yêu...Dù cho có xa nhau về khoảng cách, thời gian chênh lệch hay đơn giản chỉ là một lí do nào đó họ không ở bên nhau, thì dù như thế trái tim của họ vẫn ở gần nhau, bên nhau và trao yêu thương cho nhau bằng một cách nào đó mà chỉ có hai người, duy nhất hai người hiểu được...


Khi người ta yêu, mọi điều mà người mình yêu có luôn là điều tuyệt vời nhất, đẹp nhất với người còn lại...dù cho đó chỉ là cái nhíu mày, cái mũi tẹt lét, cái trán dô bướng bỉnh hay đơn giản chỉ là một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng vương cả những giọt lấm tấm mồ hôi....nhưng nhẹ, ấm mà đong đầy nỗi nhớ...chỉ muốn gục đầu vào vai áo để đón yêu thương, để được nũng nịu, để được ấm áp và để cảm nhận được rằng, ai đó yêu mình rất nhiều... Khi người ta yêu, người ta giận nhau một cách khó chịu, người ta không thèm nói ra đâu nhưng mọi cử chỉ, mọi ánh mắt, mọi lời nói đều tỏ ra cái giận dỗi vu vơ đó. Chỉ cần một câu hỏi, một chút ủi an, một tí quan tâm là mọi ấm ức sẽ lại tuôn ra theo dòng nước mắt. Biết không? Chỉ vì người ta yêu đấy... Khi người ta yêu, dù chỉ một chút heo may thôi cũng bồi hồi lo lắng cho nửa kia còn lại, lại còn sợ cả những chớm lạnh đầu mùa khiến da người ta cũng theo thế mà nứt nẻ...Còn những chiều lồng lộng gió co ro trong chăn chỉ sợ người kia đi làm về bị cảm lạnh....Yêu là thế đó, chẳng nói ra đâu, nhưng lo lắm, bồn chồn không yên. Giá mà chắn được gió, che bớt lạnh cũng chịu cho nửa kia bớt được phần nào... Khi người ta yêu, người ta sẽ sợ một ngày mất nửa kia biết nhường nào, sợ rồi có đủ kiên nhẫn mà yêu thương hay chỉ như chớm nắng, vương qua, hằn lại, le lói sáng và tắt bặt như một ngày thiếu mặt trời....Và rồi chỉ cần một cái ôm thật nhẹ, một nụ cười thật ấm, một tin nhắn mà thôi, bao lo toan, bao nỗi niềm lại tan theo mây gió....Bởi vì khi yêu, ai ai cũng lo lắng, cũng bồn chồn....Tin tình yêu là thật, nhưng sợ nó mong manh, sợ nó dễ tuột quá...Lại là vì yêu... Khi người ta yêu, người ta nhớ lắm ánh mắt, nhớ lắm dáng đi,  nhớ cả những cái nhíu mày hay chép miệng. Chỉ là vô tình nó in sâu, vô tình nó lưu lại...Những thói quen của ai đó cũng bắt đầu bị lưu lại theo một trật tự nào đó khó định hình...Bởi, đó là từ một người....Người mà ta yêu...

Blog Radio 285: Bởi vì em đang yêu

Khi người ta yêu, dễ khóc và dễ tủi thân lắm, chỉ vì nửa kia buồn, chỉ sợ khiến nửa kia vất vả, chỉ lo nửa kia gặp chuyện gì bất trắc...Chỉ tại một câu nói, một hành động nào đó thôi...Cũng lại suy nghĩ khiến mất ngủ cả đêm trằn trọc không yên...Ấy à! bên kia ấy có thế không ... Khi người ta yêu, đơn giản lắm chỉ cần nắm tay thật chặt lúc buồn, một bờ vai thật vững khi đau, một cái ôm thật ấm khi bơ vơ....Và một ánh mắt khích lệ khi tất cả mọi người đều quay lưng lại...Chỉ cần một nụ cười thôi, tất cả mệt nhọc tan biến hết rồi... Và em biết, hình như em đang yêu... Vì có yêu, em mới như thế... Vì em biết mình đang yêu nên mình hạnh phúc, mình đang yêu nên tất cả đều cần trân trọng, mình đang yêu nên em cần nâng niu hết thảy, vì đang yêu nên những phút được bên anh là những giờ đáng trân trọng, những lúc chờ anh là cả một niềm hạnh phúc... Bởi vì, em đang yêu....                
  • Gửi từ thính giả Hàn Anh Trinh
Blog Radio 285: Bởi vì em đang yêu
  • Truyện ngắn: Ngược chiều gió cuốn để yêu anh
Thùy Lâm lơ đãng ngó vào màn hình máy tính, cái nick quen thuộc mà cô vẫn hay chat chit tâm sự hôm nay tắt tịt và cũng không có lấy một tin nhắn offline. Ngoài mặt cô tỏ ra vô cùng bình thường, nhưng bản thân cô biết trong lòng mình đang dậy sóng, có lẽ bão cấp 8 đang kéo về cũng nên. Dẹp mấy thứ giấy tờ lổn ngổn trên bàn qua một bên, Thùy Lâm tự cho phép mình nửa tiếng để kiểm điểm bản thân và xem có nên viết vài dòng cho “người đàn ông” của mình hay không?Cũng sẽ mất một ít thời gian để nghĩ xem nên viết gì?Viết gì sâu sắc mà có trọng lượng để “người ta” có thể hiểu được tâm tư tình cảm của cô lúc này nhỉ? Sau nửa tiếng đồng hồ, Thùy Lâm nhận ra mọi thứ có vẻ như không dễ dàng gì với một cô gái gần tuổi băm như cô.Nhất là khi đối tượng của cô lại là một người nhỏ hơn cô đến 5 tuổi…Biết nói và giải thích thế nào cho những điều vừa xảy ra nhỉ? Tay cô lướt trên bàn phím muốn lưu lại vài tin nhắn offline cho “người đàn ông bí ẩn” của mình… -    Em xin lỗi vì những gì đã xảy ra, em không…… Rồi cô lại xóa, tự hỏi trong hoàn cảnh này mà xưng em, kêu anh phải chăng là tự mình trêu mình, càng khiến người khác không tôn trọng mình hơn. Cô bắt đầu lại: -    Chị xin lỗi em, chị đã không nên vội vàng nói lời chia tay với em. Nhưng tất cả những gì em nói với chị, cái cách em thay đổi xưng hô, cách em nói rằng chị đã lừa dối em, mọi thứ làm chị vỡ òa…. Và chị đã tức giận để rồi nói lên câu nói ấy……… Nhưng rồi sau khi viết rất rất nhiều dòng suy nghĩ của mình, Thùy Lâm lại đóng cửa sổ, và offline. Mọi chuyện có lẽ nên kết thúc, biết đâu sẽ tốt cho người đó hơn, có đáng không khi yêu và chọn lựa người phụ nữ như cô kia chứ? Vẫn nổi tiếng là người phụ nữ lạnh lùng sắt đá, Thùy Lâm nhanh chóng bỏ quên “người đàn ông” của mình, và bắt đầu công việc một cách hăng say. Cô không thể là một cô gái ủy mị, cô phải chấp nhận sự thật rằng mình là một người đàn bà. Chẳng qua là người đàn bà chưa quá già và cằn cỗi mà thôi. Còn lại cô vẫn đúng nghĩa là một người đàn bà lở dở một đời chồng, vài ba mối tình không đầu không cuối với những người đàn ông có vợ, một gánh nặng gia đình…. Xong việc vào cuối ngày, cô nhận lời chào tạm biệt từ các đồng nghiệp bằng một cái khoác tayvì thường thì cô là người ra về trễ nhất. Cô khéo léo từ chối mọi lời mời café hay party cuối tuần, những lúc thế này cô lại thích một mình hơn, nếu có rượu cũng là rượu một mình thôi. Bước vào quán café quen thuộc, hôm nay cô không ngồi khoảng sân vườn bên ngoài, phía gần hồ nước như mọi khi nữa, mà chui tọt và trong một phòng lạnh, tìm một góc kín đáo đủ để che chắn, và đủ để tận hưởng cái “cô đơn”. Hằng ngày cô vẫn là người phụ nữ sắt đá và bản lĩnh nhất văn phòng, còn bây giờ cô muốn mình chỉ là người phụ nữ bình thường mà thôi. Tự kêu cho mình 2 lon Ken, cô hi vọng sẽ có đủ dũng cảm để đối diện với chính mình. Sao thế nhỉ? Thùy Lâm tự hỏi mình bằng một câu ngớ ngẩn, “tại sao mình chỉ mới 28 tuổi, mình cũng đâu phải là quá xấu nếu không nói là xinh đẹp, vậy thì tại sao mình cứ vẫn phải cô đơn? Mình có đòi hỏi gì cao xa lắm đâu? Có đòi nhà cao cửa rộng, giàu sang phú quý gì đâu? Chẳng qua là thèm khát một mái ấm với người đàn ông mình yêu thương, thèm nghe tiếng trẻ thơ khóc đòi sữa mẹ. Muốn được làm người đàn bà với tủn mủn những thứ phải lo toan, nhếch nhác với ngày trông con, làm bếp.Vậy đã là khó rồi sao?”

Blog Radio 285: Bởi vì em đang yêu

Cầm lon bia trên tay, cô nhấm nháp, rồi cô thấy đầu óc mình hơi xoay xoay sau khi hết lon thứ 2, kêu thêm 2 lon nữa. Và cô bắt đầu nghĩ đến “người đàn ông bí ẩn cuộc đời mình”. Đó là cái tên cô đặt cho người đó, như thế nghe rất thú vị và kỳ bí…. “Người bí ẩn xuất hiện trên cái yahoo messenger của cô vào một ngày đẹp trời.Làm quen và bắt đầu trò chuyện. Thông thường thì Thùy Lâm không thích mấy chuyện bạn bè trên mạng lắm, vì khỏi nói cũng biết đã có bao nhiêu là sự gian dối, lừa gạt diễn ra trến đấy. Ngay cả mấy ông anh, bà chị của cô cũng thừa nhận rằng 99% câu chuyện họ chat với nhau đều là giả tạo. Mà Thùy Lâm thì chúa ghét điều đó.Đối với cô chỉ cần “sống thật”, như vậy là đủ. Tuy nhiên  “cậu nhóc” này, là cái cách cô gọi người đàn ông của mình trước đây, thì xem ra cũng rất chân thật. Cách xưng hô cẩn trọng chị và em gây cảm mến với Thùy Lâm ngay từ đầu.Rồi dần dần, cô bị cuốn hút vào những câu chuyện đời thường, riêng tư của nhóc.Bản thân cô cũng bộc lộ mình nhiều hơn, hầu như bao nhiêu chuyện buồn vui thường ngày đều chờ đợi đến buổi online mỗi tối để đem ra kể lể cùng nhau. Thật lòng mà nói đã có đôi lần cô nghi hoặc về câu chuyện mà anh chàng trẻ tuổi kể cho mình. Con trai duy nhất của một nữ doanh nhân thành đạt, sống theo ý mẹ, tất tần tật đều được sắp xếp,….nhưng chẳng hiểu sao cô cũng nhanh chóng xua đi sự hồ nghi đó. Cảm giác còn lại đối với cô trong những cuộc trò chuyện là sự vui vẻ và cởi mở. Rồi đến một ngày cậu chàng bận bịu với công việc, cả một thời gian dài không online được nữa, Thùy Lâm cứ thế, online mỗi tối và chờ đợi, chờ đợi một cái nick sáng lên, cô tự hỏi mình đang nhớ ư? Hay chỉ là thói quen? Rồi một ngày nọ cậu nhóc gọi cho Thùy Lâm, giọng rất trầm ấm, cái kiểu giọng mà Thùy Lâm rất thích. Tiếp sau đó là những tin nhắn lúc nửa đêm khi nhóc không online được vì quá bận, đến nửa đêm lại “nhớ” chị nên nhắn chúc chị ngủ ngon và không quên kèm theo hai chữ “yêu chị”. “Chị” thì có gì đáng để yêu nhỉ? Dù vẻ ngoài thuộc dạng không xấu, nhưng cũng chẳng có gì nổi trội, không có nước da trắng ngần của mấy cô tiểu thư, không có tuổi trẻ và những trò nũng nịu. Vậy mà nhóc đã nói là thích chị cơ đấy? Tại sao lại thích chị khi chị đã từng kể cho nhóc nghe rất rất nhiều chuyện của mình, về cuộc đời dang dở, về mối tình chẳng có tương lai, về những vết thương mà may mắn thay chị đã tự gây ra cho chính mình…… Có quá nhiều thứ khiến chị phải tự ti khi so sánh với nhóc. Có quá nhiều điều làm chị không còn tự tin rằng mình có thể yêu và được yêu bởi một người con trai như nhóc. Vậy mà… một người gọi là sắt đá như chị cũng đã bị nhóc làm cho thổn thức, bởi những gì nhóc đối với chị, dành cho chị thật đặc biệt.Biết nói thế nào cho đúng nghĩa nhỉ?Có lẽ ai đó sẽ cho rằng chúng ta, chị hoặc nhóc hoặc cả hai chị em mình đều mù quáng, khi nghĩ đến từ yêu, khi tập cho bản thân mình yêu đối phương, mà đối phương thì ở cách xa mình bằng cả chiều dài của đất nước. Chị bắt đầu ấp úng xưng em, và gọi nhóc bằng “anh”, rồi được nghe lại từ nhóc tiếng anh và em rất ngọt. Mọi thứ bắt đầu như một giấc mơ, những tin nhắn mỗi sáng, mỗi tối, những lời hỏi thăm, trò chuyện, cảm giác thật vui và hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng…….hạnh phúc thường ít khi tồn tại quá lâu, đặc biệt là với một cô gái từ nhỏ đã thiệt thòi như Thùy Lâm, hạnh phúc vẫn cứ thế đến và đi theo cái cách riêng của nó. Cô không thể nắm bắt, không thể rượt đuổi hay níu kéo. Cô chỉ biết giam mình trong một góc như hôm nay, uống Ken và bắt đầu say, bắt đầu quên mọi thứ theo cách của cô.

Blog Radio 285: Bởi vì em đang yêu

Khi bắt đầu đến lon thứ 4, cô đã cảm giác thấy người mình nóng ran, từng dây thần kinh cứ rần rật chạy, đôi mắt nhòe đi, à thì ra không hẳn vì say mà mắt mờ đến vậy, hóa ra là cô đang khóc… Khóc vì gì nhỉ? Vì tuổi 28 đơn độc, hay vì mối tình chưa nở vội tàn, vì bản thân mình hay vì ai? Đầu óc Thùy Lâm có phần hơi chếnh choáng, cô nhắm nghiền đôi mắt, để mặc cho những dòng nước mắt tuôn rơi.Nghĩ về những gì đã qua, mối tình mà 10 năm cô đã trải qua bao cay đắng, khổ đau.Nghĩ về người đã mang đến cho cô cảm giác yên bình, hạnh phúc dù chưa từng gặp mặt. Cô đã từng vì nhóc mà quyết tâm hơn để rời xa anh, muốn vùng vẫy thoát ra cái gọi là định mệnh do chính bản thân mình sắp đặt. vậy mà một ngày nhóc lại nói với cô là “chị đã nói dối em, chị vẫn chưa quên được người đó, chị vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới….” Sau dòng tin nhắn đó, Thùy Lâm đã kết thúc bằng một tin nhắn khác “Chúc anh hạnh phúc, tạm biệt”. Nhóc trách cô sao lại nói tạm biệt dễ dàng đến như vậy, nhưng nếu không nói thế thì biết nói sao, chẳng lẽ van xin nhóc hãy cho cô thêm cơ hội để quên người đàn ông ấy, để sẵn sàng đến với nhóc? Thật sự là cô thấy mình bị tổn tương, cô đã suy nghĩ bao lâu để quyết định là “người phụ nữ của nhóc”, đã cố gắng thế nào để sắp xếp tất cả quá khứ và những điều xung quanh mối quan hệ cũ, cô đã cho mình cô hội để yêu thương bản thân mình nhiều hơn, để sống vì mình nhiều hơn (như nhóc từng khuyên cô). Vậy mà giờ nhóc lại nói với cô những lời đó. Đúng là ngay lúc này đây, khi cô say thật say, cô biết mình hối hận, hối hận vì lời tạm biệt của mình, hối hận vì đã làm nhóc buồn. Nhưng mà có những chuyện không thể nào cứu vãn được.Có những điều đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được.Cũng như cô không thể rửa sạch quá khứ của mình, không thể chối bỏ mối tình 10 năm mình đã từng ấp ủ hay mơ mộng.Cô chỉ hi vọng rằng nhóc sẽ khác, sẽ yêu thương cô và động viên cô, sẽ ở bên để nâng cô dậy, mang cô ra khỏi mớ bùng nhùng đó.Vậy mà….mọi chuyện có thể kết thúc thế này ư? Thùy Lâm loạng choạng ra khỏi quán, tuy đã say nhưng cũng không tệ đến nỗi nằm nhẹp ở nơi này.Tuy hình ảnh có hơi chút mất mặt vì nhòe nhoẹt nước mắt, chân khệnh khạng, nhưng ….mọi thứ còn có gì quan trọng nữa đâu. Về đến nhà, Thùy Lâm bỏ giày và nằm dài trên nệm, 10h đêm, tự dưng cảm giác trống trải đến lạ lùng vây bủa lấy cô. Úp mặt vào gối rắm rức khóc, ngăn không cho thứ âm thanh khó chịu này làm ba mẹ tỉnh giấc, chỉ đủ vừa để cô nghe và cảm nhận.Đã lâu rồi không khóc thì phải, và nhất là lâu rồi mới lại khóc vì đàn ông.Là lần đầu tiên khóc vì nhóc…….tự hỏi lòng mình đã yêu thật sao? Thùy Lâm chìm vào trong giấc ngủ mơ màng, sau khi nhắn một tin nhắn không đầu không cuối cho “người đàn ông bí ấn” “Ngủ ngon nhé nhóc, Chị đang say nhưng chị đủ tỉnh táo để biết mình đã sai, thật khập khiễng và thiệt thòi cho em khi phải yêu và chấp nhận chị”

Blog Radio 285: Bởi vì em đang yêu

Sáng tỉnh giấc, đầu óc nặng trịch và đau như búa bổ, cũng may hôm nay là cuối tuần. Với tay lấy chiếc điện thoại nằm lăn lốc trên nệm xem mấy giờ, Thùy Lâm thấy 1,2,3 tin nhắn của nhóc: “Chị sao vậy?sao lại say?” “sao em không trả lời anh?” “nếu say thật rồi thì em ngủ đi nhé. Em ngủ ngon” Cảm giác như mình nhẹ bổng và đang bay đến tận chín tầng mây.Thùy Lâm biết những tin nhắn đó không hẳn là “anh ấy” đã tha thứ cho cô, nhưng ít nhất “anh” vẫn quan tâm cô, lo lắng cho cô. Rồi cô sẽ có cơ hội chứng minh cho anh thấy cô yêu anh thật sự…. “Em không muốn để những gì chúng ta có được bấy lâu nay bỗng một ngày gió cuốn đi mất thế này. Cảm giác thật trống trải, cô đơn, ……..Em sẽ vì bản thân em nuôi dưỡng một tình yêu đẹp, dù có thật hay không? Dù có thế nào đi nữa em vẫn tin nó sẽ giúp em sống những ngày ý nghĩa nhất. Hãy chờ em anh nhé, một ngày không xa thôi, em sẽ ngược đường đất nước đến thăm “anh”, sẽ đứng trước “anh”, nhón chân hôn lên vầng trán, và ngọt ngào gọi từ “anh” đúng nghĩa. Sẽ cho anh biết em đã yêu anh bằng tình yêu chân thành nhất………”
  •  Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Cô gái bán mùa thu

Blog Radio 284: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?


Blog Radio 284 - Đừng nói là không thể mang lại hạnh phúc cho nhau thì phải rời xa để mỗi người đi tìm hạnh phúc mới. Hạnh phúc, căn nguyên trong hai tiếng thiêng liêng này, đã là sự TỒN TẠI của mỗi người – trong cuộc đời người kia rồi...
  • Lá thư trong tuần: Anh - điều ngọt ngào nhất
  • Truyện ngắn: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?
Cuối cùng tôi cũng rời xa Hà Nội, khép lại một vùng hoang hoải bình yên và yêu thương đến nhói đau. Sài Gòn đón tôi bằng những đợt nắng nóng đến nghẹt thở, và một cảm giác nặng nề chẳng thể nào lí giải thành tên. Trong suốt chuyến bay gần hai giờ đồng hồ vừa qua, tôi đã cố gắng nói cười, như một người bình thường nhất. Cái cách tôi nhường vị trí gần cửa sổ cho một cô gái trẻ, nói dăm ba câu bông đùa với một bác trung niên, và mỉm cười thân thiện chào cô tiếp viên xinh đẹp. Tất cả, cứ như một phản xạ tự nhiên, một vai diễn thuần thục, và tôi, học thuộc lòng kịch bản, cũng như làm tốt vài trò của mình. Xuống đến sân bay Tân Sơn Nhất, đứng giữa phi trường và cảm nhận cái nắng chói chang nhảy nhót, mơn trớn trên da thịt mình, tôi chợt nhớ mùa thu Hà Nội đến quặn lòng. Những ai đã từng sống ở Hà Nội, đang sống ở Hà Nội, và đã trót yêu Hà Nội bằng cả trái tim, thì dù có vô tình quên, vô tình nhớ, cũng chẳng bao giờ có thể phủ nhận được cảm giác trống trãi khi rời xa Hà Nội, để đến một vùng đất mới. Đâu đó trong tâm trí tôi, những lời hát về Hà Nội réo rắt khôn nguôi. Nó gợi nhắc trong tôi về những buổi sớm mai bị đánh thức bởi tiếng loa phường treo đầu phố. Lúc đó, hơn một lần, tôi những trùm chăn ngủ tiếp, mà không biết rằng, sẽ có những ngày dài phía trước, mỗi buổi sáng lại chợt thức dậy vào lúc năm giờ sáng, chờ đợi như một thói quen không thể bỏ để được nghe tiếng loa phường reo vang. Những điều mà rời xa Hà Nội, là rời xa mãi mãi. Chỉ còn lưu lại trong kí ức bình yên. Tôi lục tay trong túi quần tìm chiếc điện thoại đã được tắt máy trong suốt hành trình bay theo lời nhắc nhở của cô tiếp viên, khẽ trượt nắp, và tháo sim, thả trong ví. Chuỗi hành động diễn ra dồn dập, gấp gáp, vì tôi biết rằng chỉ cần một giây phân vân thôi, tôi sẽ muốn bật máy lên, nhìn vào hai dãy số điện thoại quen thuộc, và đọc tất cả những tin nhắn mới có, cũ có, những tin nhắn với lời lẽ vừa đầy yêu thương, lại vừa như trách móc, hờn giận. Có lẽ sau khi check – in phòng khách sạn, tôi sẽ mua một chiếc sim điện thoại mới để phù hợp với yêu cầu công việc, chỉ công việc mà thôi, tuyệt nhiên, không có chỗ cho bất kì mối quan hệ nào khác. Sẽ có ai đó ngạc nhiên mà hỏi tôi rằng, vì sao tôi lại cư xử như một kẻ trốn chạy mọi thứ, trốn chạy Hà Nội như vậy? Xin thưa, ngàn lần rằng, không phải tôi không dám đối diện, không phải tôi từ bỏ. Chỉ là khi người ta có một ước mơ, người ta sẽ cố gắng quyết tâm theo đuổi ước mơ đó, gạt lại sau lưng tất cả. Hà Nội, và An, và anh. Những điều mà đã bao lần tôi tự hỏi, có dễ gì mà mình từ bỏ được.


Tôi ở tạm khách sạn hai tuần thì tìm được một căn nhà nhỏ để thuê. Căn nhà ở quận chín, còn tôi làm việc ở quận nhất nên hàng ngày tôi đi xe buýt đi làm. Tôi bắt đầu công việc lại từ đầu, xuất phát điểm là con số 0 nên mọi việc cũng gặp không ít khó khăn. Thật ra, với uy tín có được từ những ngày còn làm ở công ty cũ ở Hà Nội, tôi có thể dễ dàng có được một vị trí phù hợp, dễ thăng tiến tại thành phố sầm uất này. Nhưng như đã nói từ đầu, tôi đã chọn rời xa Hà Nội, rời xa anh, nên tất cả những gì đang và sẽ làm, tôi sẽ cố gắng bằng tất cả sức lực và khả năng của mình. Đây không phải lần đầu tiên tôi đến Sài Gòn, nhưng ở lại và di chuyển thường xuyên trong thành phố cũng khiến tôi bối rối. Nhà cửa, tên các tuyến phố, tuyến đường, các quận thị… Mọi thứ cũng gây cho tôi không ít trở ngại. Thời gian đầu, tôi thật sự mỏi mệt và hoang mang, nhớ Hà Nội và nhớ anh đến muốn bật khóc. Người ta thường kêu Hà Nội ba sáu phố phường, đi lại như mắc cửu, phố chen phố, người chen người. Nhưng có lẽ  quá yêu Hà Nội, nên dù sống ở nơi đấy chưa lâu, Hà Nội đã thuộc nằm lòng trong bàn tay xương gầy của tôi. Sài Gòn những ngày này, nắng nhễ nhại, ra đường là phải bịt kín mình trong áo chống nắng, khẩu trang. Nhưng cái nắng nóng của Sài Gòn chẳng thể nào giống được mùa hè Hà Nội trong tiềm thức của tôi. Vậy là đi giữa phố đông, trong khi người ta ồn ã vụt qua mình, thì tôi cứ chùng chình từng bước. Bởi tôi nhớ. Nhớ da diết một vùng bình yên. Chỉ đến khi cơn mưa đột ngột của thời tiết miền Nam đổ ập xuống vào khung giờ tan tầm, ngày nào cũng thế, như một lịch trình cụ thể và chi tiết, tôi mới chợt nhận ra, thành phố mang tên Bác này có quá nhiều thứ mà tôi cần cố gắng và cần khám phá. Quyết định thay đổi nơi ở và công tác đối với tôi, kì thực là một quyết định chóng vánh và có phần nông nổi. Tôi nghĩ thế. Đứa bạn thân nhất cũng nghĩ thế. Và tôi biết, ngay cả anh cũng – đang nghĩ như thế. Nhưng, khi yêu một người hơn cả cuộc sống của mình, rồi nhận ra mình không thể mang lại hạnh phúc cho người ấy, thì có lẽ, ra đi là một lựa chọn nên làm. Tất cả, bắt đầu trước ngày cưới của chúng tôi một tháng, khi tôi đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng sức khỏe và khả năng làm vợ, làm mẹ của mình.
Blog Radio 284: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?

Bệnh viện phụ sản nằm trên phố Đê La Thành, con phố rợp mát bóng cây và san sát bên đường là các cửa hiệu buôn bán đồ gỗ. Tôi không nhớ trong suốt những tháng năm mình đã sống, đã bao nhiêu lần tôi đi qua nơi đây. Những hình ảnh về giờ tan tầm tắc đường đông nghịt, những hình ảnh về những bà mẹ trẻ bế con mỏi mệt, những chị phụ nữ mang bầu… Mọi thứ, cứ như một “đặc sản” riêng của con phố nhỏ này vậy. Tôi đến nơi đã thấy An - đứa bạn thân nhất của mình đứng đợi ở sảnh, đang vừa nghe điện thoại vừa vẫy tay chào tôi. An là bác sĩ của bệnh viện này. Cũng vì thế nên tôi quyết định chọn nơi đây để “chọn mặt gửi vàng” kiểm tra sức khỏe của mình trước khi kết hôn. Thời buổi hiện đại, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh và dễ dàng, đồng nghĩa với việc có rất nhiều vấn đề về sức khỏe tiềm ẩn mà nếu không phát hiện sớm để chữa trị sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình sau này, cho nên làm trong ngành, nên An khuyên tôi nên đến bệnh viện tiến hành các thủ tục để kiểm tra. - Mày không đi cùng anh Vinh à? – An hỏi, vỗ vỗ vào vai tôi. - Sắp làm cô dâu có khác, mới có một tuần không gặp, mà tao thấy mày xinh ra gấp bội phần đấy, ngon ngon cứ gọi là. Tôi cười thành tiếng trước câu nói đùa của An. Đúng là sắp cưới, sắp làm vợ, làm mẹ, nên tâm trạng của tôi rất háo hức và hạnh phúc, vì thế dạo này, không chỉ An, mà ngay mấy anh chị cùng công ty, rồi ngay cả Vinh, cũng khen tôi xinh và đằm thắm hơn trước rất nhiều. - Thôi con giời ạ, không đùa đâu. Tao xin phép sếp ra ngoài có một tiếng thôi đấy. Nhanh nhanh giúp tao làm thủ tục để kiểm tra đi. An hấp háy mắt và chun chun mũi, cử chỉ đáng yêu vô cùng của cô bạn, mà tôi đã không ít lần nghĩ rằng, nếu là đàn ông, nhất định tôi sẽ lấy một người dễ thương như An làm vợ, chứ không phải kiểu phụ nữ như tôi, suốt ngày miệt mài chạy theo công việc, và tính tình khó hiểu, khó chiều. Vậy mà không hiểu sao Vinh lại chọn tôi, chứ không phải An, dù hai người quen biết nhau trước cả tôi. - Thưa chị, xong hết rồi ạ. Giấy tờ thủ tục em đã làm xong từ sáng cho chị rồi. Chỉ còn đợi chị đến để bệnh viện em được phục vụ thôi ạ. Hí hí. – An lại đùa, mà không hiểu sao câu nói nào của nó cũng có duyên lạ. – Thôi đi vào phòng đi mày, bác sĩ trưởng khoa đang đợi đấy. – An khoác tay tôi kéo đi. - Bao giờ thì có kết quả hả An? – Tôi cấu vào tay cô bạn gái, lo lắng hỏi khi hai đứa đã ra đến bãi gửi xe. - Cũng nhanh thôi, ngày mai mày quay lại là có kết quả rồi đấy. Nếu không qua lấy được thì tao mang đến nhà cho. Chắc là chả có chuyện gì đâu, kiểm tra cho yên tâm thôi mà. – An vừa dắt xe cho tôi, vừa nói một lèo. Giọng nó lúc nào cũng thế, ấm áp và tạo cho người đối diện cảm giác an tâm. Nhưng không hiểu sao lần này, tôi cứ mơ hồ có điều gì đó không bình thường sẽ xảy ra. Đúng khung giờ ấy chiều hôm sau, tôi quay lại bệnh viện. Không gọi trước cho An mà tôi một mình đi lên phòng bác sĩ trưởng khoa, người hôm qua đã trực tiếp tiến hành các xét nghiệm kiểm tra cho tôi. Tầng ba ồn ã. Người ra người vào. Tôi băng qua dãy hành lang, đi đến khu dành cho cán bộ y bác sĩ.  Cánh cửa phòng im lìm, tôi định đưa tay gõ cửa thì điện thoại trong túi reo vang. Số của An nhấp nháy trên màn hình. Tôi toan nhét điện thoại vào túi quần và gõ cửa, nhưng chần chừ thế nào lại thôi. Lúi húi rút điện thoại ngược trở ra, tôi bấm nút nghe và đưa tay áp vào tai. Giọng An, vẫn nhẹ tênh: - Mày đang ở đâu thế? Chiều nay không cần qua viện lấy kết quả đâu. Tao đang cầm đây rồi. Hết giờ làm qua Vience café tao đưa cho nhé. Vience café. Chiều tà. Không khí ngoài đường đặc quánh vì hơi nóng và khói bụi. Những mảng vẩn đục còn lay lắt trong không gian, mà chỉ cần giơ nghiêng chiếc gương soi là sẽ thấy cơ man nào là chất bẩn. Tôi ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, tầng ba, nhìn thẳng ra đường, nơi có một cành bàng vươn dài chạm cả vào gờ lan can. Trên cành bàng này, ngày xưa, cái hồi còn sinh viên, An đã không biết bao nhiêu lần dùng com-pa khắc tên hai chúng tôi lên đó. Qua thời gian, qua mưa nắng, giờ dấu vết không còn, nhưng dáng đứng của cây thì thuộc nằm lòng trong tâm trí mỗi đứa. Tôi uống gần hết cốc sinh tố thì An đến. Dáng vẻ không vội vã, mà rất bình thản, tự nhiên. Không biết bao nhiêu lần, nhìn con bé, tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của bạn mình sau này sẽ yên ả như chính bước đi và dáng điệu của nó. - Mày đến lâu chưa ? – Kéo chiếc ghế và đặt túi xách vào đó trước khi ngồi xuống, An với tay lấy cuốn menu, không rời mắt khỏi đó và lơ đễnh hỏi tôi. - Hôm nay sếp đi công tác, tao trốn về sớm, ngồi đây được một lúc rồi. - Mỉm cười với bạn, tôi quay nửa người, để mặc tóc bay lòa xòa trong gió, nhìn ngắm nhánh bàng một thuở thân quen. -Thế không gọi tao sớm. Chiều tao ở nhà cả ngày, căn đúng giờ mày tan để ra, ai ngờ đi đường tắt rồi mà vẫn tắc. Tôi chẳng nói gì, để mặc An ngồi nghỉ ngơi và gọi đồ uống. Bạn thân khác bạn – bình - thường ở chỗ như thế. Với bạn thân, ta có thể thờ ơ để mặc nó trong chuỗi hành động tiếp nối. Còn với bạn – bè thì khác, không vồn vã, nhưng cũng chẳng ai chấp nhận thái độ hờ hững như thế này. Tôi với An, quen biết nhau từ ngày trong bụng mẹ. Hai gia đình khi hai bà mẹ mang bầu, còn hứa hẹn với nhau nếu một trai một gái sẽ làm thông gia. Nhưng rồi đến khi sinh nở, lại cùng là hai con vịt giời. Ấy thế là chúng tôi trở thành chị em của nhau, lớn lên cùng nhau, tranh giành cãi vã lẫn nhau, và yêu thương nhau như chính bản thân mình. Và một điều mãi sau này tôi mới biết, khi cả tôi và An đều yên ổn trong hạnh phúc của mình, nó mới nói cho tôi rằng, suốt một thời gian dài, An đã yêu Vinh, nhiều như cái cách con bé yêu thương tôi. - Này, mày. – Tôi gọi giật giọng, giống như trạng thái mình vừa nhớ ra điều gì. - Ơi, sao? – Con bé vẫn đang chúi mũi vào chiếc điện thoại trên tay, khẽ ngẩng đầu lên, hếch mũi hỏi. - Kết quả kiểm tra của tao đâu rồi? Có ổn không? - À, ừm. Tao uống xong đã, mình còn ngồi lâu, lo gì. Tôi thấy An lạ lùng. Bình thường nó chẳng bao giờ úp mở với tôi như thế này cả. Phải chăng có điều gì bất ổn đang xảy ra. Hay là, linh cảm như mách bảo tôi điều gì đó. -Thôi, mày nói luôn đi, cứ úp úp mở mở, tao khó chịu lắm. An im lặng, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chăm chú. Tôi có cảm giác đôi đồng tử trong mắt nó đang giãn ra hết mức. Chưa bao giờ thấy nó trầm tư như lúc này. - Tao không biết nên nói như thế nào. Mọi thứ, không ổn lắm mày ạ. Đó là lí do tao hẹn mày ra đây mà không cho mày gặp trực tiếp bác sĩ. Tao nghĩ là tự tao nói với mày sẽ ổn thỏa hơn. - Tao bị bệnh gì nặng lắm sao? Ung thư? Hay như nào hả mày, An? - Không, không, chỉ là, mày không có khả năng sinh con thôi, Linh ạ.
Blog Radio 284: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?

Một khoảng im lặng kéo dài. Không gian như đặc quánh lại. Thời gian như ngừng trôi. Tôi nghe rõ cả tiếng thở của mình, của An, nhưng tuyệt nhiên chẳng còn nghe thấy sự náo nhiệt, ồn ào ngoài phố nữa. Không, tôi vẫn rất bình tĩnh, không như người mất hồn, nhưng cảm giác, giống như vừa bị đẩy từ trên vực sâu ngã xuống. Trái tim tôi nghẹn ứ lại, giọng tôi lắp bắp, môi tôi run run, và cơ thể tôi lạnh toát. Giá mà không phải đối diện với bất kì điều gì đó lúc này. Giá mà không phải đang ngồi ở Vience, không phải xuống gọi thanh toán, dắt xe và chạy trên phố đúng giờ tắc đường. Nếu là ở nhà, trong phòng, tôi sẽ đóng kín cửa, rồi ôm lấy An mà khóc nức nở, mà đập phá đồ đạc trong phòng, mà cào cấu con bé cho vơi bớt những đau đớn mà tôi vừa phải đón nhận. - Mày à, mày không sao chứ? – An lo lắng nắm lấy bàn tay tôi. Tôi rụt tay lại như một phản xạ vô điều kiện, ôm lấy mặt, và gục xuống bàn. - Tao xin lỗi. Tao xin lỗi, Linh ơi. – An rù rì bên tai tôi, giọng con bé, sao mà đầy tội lỗi như thế. An có làm gì có lỗi với tôi đâu, hơn hết, nó còn giúp tôi phát hiện ra điều tồi tệ này, để mà rời xa Vinh, để anh không phải vì tôi, vì đám cưới với tôi mà mất đi hạnh phúc. Cứ như thế, tôi để mặc cảm xúc của mình trôi tuột đi. Và An, tôi dường như quên mất sự tồn tại của con bé bên cạnh mình. Nhưng tôi biết, có một điều, mãi mãi, dù bất cứ nơi đâu, An cũng sẽ ngồi bên cạnh tôi, dù là im lặng, chỉ im lặng thôi cũng đủ rồi, để tôi biết mình không bao giờ cô độc. Tôi không nhớ là mình đã tốn mất bao nhiêu thời gian, chúng tôi đã ngồi như thế bao nhiêu lâu, chỉ nhớ là khi cảm xúc đã dịu đi một chút, khi tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình, tôi đã ngồi thẳng lưng, thẳng mặt, để cho đôi mắt mình chạm thẳng vào mắt An, nhìn đứa bạn thân bằng ánh nhìn trìu mến và yêu thương nhất. Rồi tôi đặt cả hai bàn tay mình lên mặt bàn, vươn dài ra ngoài khỏi cốc sinh tố, tôi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của An, nắm chặt trong tay mình. Tay An lạnh, xanh xao. Gương mặt nó đau khổ vô cùng. Chao ôi, giá có cách nào đó mà ôm cả Hà Nội vào trong cái ôm dành cho con bé. - An này, sau này ấy mà, con mày, cũng sẽ là con của tao, được không? - Chắc chắn rồi mà, mày biết điều đó mà. Tôi bật cười thành tiếng. Nụ cười, có vui không? - Mày với Vinh, sẽ vẫn hạnh phúc mà, có thể xin con nuôi, đúng không? – An nói gấp gáp, những tưởng như nếu không nói nhanh con bé sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội được nói nữa. - Không, tao sẽ hủy đám cưới, sẽ chia tay Vinh, mày ạ. – Tôi nói dứt khoát. - Mày sao thế? Tại sao mày phải làm thế? Tình yêu đâu nhất thiết kết quả cuối cùng phải là sinh con? - Tình yêu thì không, nhưng hạnh phúc thì bắt buộc phải như thế. Nếu không làm cho nhau được hạnh phúc, thì hãy chấm dứt đi, mày vẫn nhắc tao như thế mà. Tao không mang được hạnh phúc cho Vinh, nên tao quyết định từ bỏ. Mày hiểu mà, An? – Tôi nói gay gắt, dữ dội. Những chữ cuối cùng, tôi nhấn mạnh, không cố ý đâu, nhưng tôi biết nó sẽ đâm vào trái tim An, sâu và rộng và nhức nhối. - Thế còn đám cưới? Còn bố mẹ? Còn Vinh? - Giọng con bé yếu ớt, vô vọng. - Mọi thứ sẽ ổn, tin tao đi. Lắc lắc tay An, tôi mỉm cười. Chiều muộn lắm rồi, đèn đường đã bật sáng, Hà Nội huyền ảo và lung linh, nhưng sao tôi thấy mình đang rơi tự do, không thể chạm vào mặt đất, chạm vào Hà Nội của tôi?
Blog Radio 284: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?

Cuộc sống ở Sài Gòn không dễ như tôi hình dung, mặc dù khi ra đi tôi biết mình sẽ phải đối mặt với những khó khăn. Những vất vả đó không chỉ về mặt vật chất, công việc, các mối quan hệ và môi trường mới, mà nguy hiểm hơn, đó là những ám ảnh và thiếu thốn về tình cảm. Đâu dễ gì nói kết thúc là kết thúc ngay được. Dù dứt khoát chia tay Vinh và hủy đám cưới với lí do hết yêu nhau rồi, nhưng kì thực trong tim tôi chưa giây phút nào nguôi nhớ thương Vinh vô tận. Và An, cuộc sống gần ba chục năm có nó bên cạnh, như một nửa của mình, như cái bóng của mình, giờ đây, rời xa nó và bỏ lại Hà Nội, tôi thấy trống rỗng và thiếu thốn và hụt hẫng, những thứ mà tôi biết sẽ rất lâu nữa, hoặc có thể là cả cuộc đời này tôi không thể nào cân bằng lại được. Và, ở một góc khuất nào đó, cứ va đập trong các dây thần kinh của tôi, là câu nói của An trong chiều muộn hôm nào trên Vience “không có khả năng sinh con”. Nó như một cây kim sắc nhọn, từng mũi một, đâm thẳng vào các tế bào trong tôi, và giết chết tôi bằng sự ăn mòn. Thảng hoặc có đôi khi đi trên đường, đi qua những cửa hàng váy cưới, đi trong công viên, thấy một vài đôi đang tạo dáng chụp ảnh cưới, tôi lại thấy chạnh lòng. Rồi tự cắn chặt vào đôi môi được tô trát kĩ dưới lớp son màu đỏ mận, để quên đi những cảm xúc không thể gọi thành tên. Trong công ty mới, sau một thời gian dài làm việc, tôi cũng đã có đôi ba người bạn – xã giao, dĩ nhiên, không thể có một ai có thể bước vào cuộc đời tôi và thay thế vị trí của An trong đó được. Tôi đã xóa tất cả những thứ liên quan đến mình như yahoo, mail và facebook, để An và Vinh không thể tìm thấy tôi trong một thời gian dài trước mắt – khi tôi trốn chạy để đi tìm sự bình yên trong tâm hồn. Nhưng rồi thói quen yêu thương đã chiến thắng lí trí, tôi lập một tài khoản facebook mới, xin kết bạn với Vinh và An, và lặng lẽ quan sát cuộc sống của hai người từ xa. Có đôi lúc trong giờ giải lao, bạn bè trêu đùa nhau, hay khi đi tổ chức các sự kiện, khách hàng thường hỏi vu vơ, bao giờ chị lấy chồng, xinh như chị, thành đạt như chị, tìm một người tử tế và thành đạt, chắc không khó. Những lúc ấy, tôi lại lảng tránh sang câu chuyện khác. Vì chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lấy ai ngoài Vinh. Sau khi dừng lại đột ngột mọi thứ với anh, tôi dường như từ bỏ hoàn toàn ý định yêu và kết hôn. Tôi sẽ sống độc thân, ổn định công việc và xin một đứa con nuôi. Rồi sau đó sẽ trở ra Hà Nội. Khi ấy, chắc Vinh đã có gia đình, An cũng vậy. Và chúng tôi sẽ trở lại một mối quan hệ - bình thường và yên ổn như trước đây.
Blog Radio 284: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?

Nhưng rồi tôi đã chẳng cố gắng đợi được đến lúc ấy. Khi Vinh và An tìm đến tận công ty tôi, vào tận phòng làm việc của tôi, tôi biết mọi nỗ lực và cố gắng của mình trong mấy tháng qua đã là vô nghĩa. Tôi không thể và không đủ can đảm để từ bỏ những yêu thương và những người quan trọng trong cuộc sống của mình, để đổi lấy thứ gọi là sự cao thượng trong tình yêu. Ôm riết lấy An trong tay, để mặc cho nước mặt mình chảy dài trên gò má và bàn tay ấm áp của Vinh, tôi thì thầm tự hỏi bản thân mình, phải chăng có nỗi nhớ nào đó đã rơi qua kẽ tay. Và vì đã đánh rơi nó một cách dễ dàng như vậy, nên lúc này đây, tôi biết mình cần trở về, trở về Hà Nội, với Vinh, với An, để tìm lại những yêu thương và một nỗi nhớ - có tên, rồi khép chặt bàn tay năm ngón nhỏ xinh của mình lại, để không bao giờ đánh rơi điều gì quý giá bất tận nữa. Và đám cưới giữa tôi và Vinh, bắt đầu lại hay không, không quan trọng, điều sau cùng giá trị tôi nhận ra, đó là hạnh phúc. Đừng nói là không thể mang lại hạnh phúc cho nhau thì phải rời xa để mỗi người đi tìm hạnh phúc mới. Hạnh phúc, căn nguyên trong hai tiếng thiêng liêng này, đã là sự TỒN TẠI của mỗi người – trong cuộc đời người kia rồi.
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Nguyễn Minh Hiền - minhhien0601@

Saturday, May 4, 2013

[Audio Book] Chiến Thắng Trò Chơi Cuộc Sống - Adam Khoo (Cập nhật 18/11/2013)


Bất kỳ ai cũng có thể... CHIẾN THẮNG TRÒ CHƠI CUỘC SỐNG
Tôi Tài Giỏi, Bạn Cũng Thế! dành cho người trưởng thành
Quyển sách được chính tác giả Adam Khoo công nhận là quyển sách hay nhất mình từng viết
Tác giả: Adam Khoo
Dịch giả: Uông Xuân Vy - Trần Đăng Khoa

Audio Book: Tôi tài giỏi bạn cũng thế

Nhiều người nghĩ rằng người trưởng thành nghĩa là một người đã đạt đến một độ tuổi nhất định nào đó trong cuộc sống. Tuy nhiên, đó là định nghĩa cổ điển về mặt sinh học. Trong xã hội hiện đại ngày nay, nếu một người có nhiều tuổi nhưng vẫn sống dựa vào người khác, vẫn không nỗ lực tự phấn đấu, vẫn ỷ lại, chây lười, ăn bám,... thì liệu có khác gì một đứa trẻ. Một người như thế không thể được coi là một người có kinh nghiệm sống và càng không thể được coi là một người trưởng thành, mà chỉ đáng được gọi là một đứa trẻ có nhiều tuổi.
Kinh nghiệm sống và sự trưởng thành không phụ thuộc vào việc bạn đã sống bao lâu, mà phụ thuộc vào việc bao nhiêu năm qua bạn đã và đang sống như thế nào. Người trưởng thành là người:
  • Muốn làm chủ vận mệnh của mình, thay vì ỷ lại, chây lười, ăn bám, đổ lỗi cho số phận,...
  • Muốn hoàn thành tốt công việc của mình để có một sự nghiệp rạng rỡ.
  • Muốn biến những khó khăn thách thức thành cơ hội giúp mình thành công hơn.
  • Muốn giữ vững vị thế và lợi thế cạnh tranh trong một thời đại mà sự cạnh tranh đang trở nên ngày một quyết liệt hơn.
  • Muốn liên tục xây dựng và phát triển lòng tự trọng và sự tự tin của mình để ngẩng cao đầu mà sống.
  • Muốn vượt lên trên bản thân và làm chủ những cảm xúc bên trong một cách hiệu quả.
  • Muốn tạo ra vận may cho chính mình thay vì cầu mong vận may đến với mình.
  • Muốn gặt hái những kết quả đột phá trong nhiều khía cạnh của cuộc sống như: gia đình, sự nghiệp, địa vị xã hội, các mối quan hệ,...
  • Muốn có một cuộc sống không chỉ thành công mà còn hạnh phúc trọn vẹn.
Nếu bạn mong muốn những thứ đó, chắc chắn bạn đã là một người trưởng thành cho dù bạn đang ở bất kỳ độ tuổi nào, thậm chí là một học sinh đi nữa, bởi vì thật sự có rất ít người đã biết mong muốn như trên ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Hơn thế nữa, một người trưởng thành không chỉ mong muốn, mà còn hành động. Hơn ai hết, những người trưởng thành hiểu rằng mong muốn suông thì rốt cuộc cũng chỉ là những giấc mơ mãi không thành hiện thực. Những người trưởng thành hành động và biết cách xem cuộc sống này như một trò chơi thú vị.
Trong trò chơi ấy, có những người tham gia để thắng và cũng có rất nhiều người dường như "bị buộc phải tham gia", cho nên họ chỉ tham gia để "không bị thua". Nếu bạn là một trong số ít những người muốn chơi để thắng thì quyển sách Chiến Thắng Trò Chơi Cuộc Sống sẽ mang đến cho bạn những lợi thế cạnh tranh mạnh mẽ.
Bạn sẽ phát hiện ra rằng, bất kỳ ai cũng có thể trở thành người chiến thắng trong trò chơi cuộc sống - để xuất sắc trong công việc, tận hưởng những mối quan hệ tốt đẹp, dư dả về tài chính và hạnh phúc dài lâu. Chỉ cần bạn tìm hiểu và áp dụng chiến lược của những người trưởng thành như bạn nhưng đã thành công tột bậc trong cuộc sống.

Nếu bạn mong muốn nhiều điều và khao khát chiến thắng, đã đến lúc phải hành động! Hãy để Chiến Thắng Trò Chơi Cuộc Sống là người bạn đồng hành cùng bạn trên con đường vươn lên.

DOWNLOAD FULL