Tặng mối tình đầu, tặng cả gia đình Kansai, và tặng những mong manh của tuổi đôi mươi.
Tôi – một đứa con gái 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp Đại học, trong lúc bạn bè như những chú ong vỡ tổ túa đi khắp nơi tìm việc làm, thì vào một ngày đẹp trời, tôi tặng bố mẹ một bản kế hoạch chi tiết rằng mình sẽ đi Nhật Bản, sau đó mới về tính đến chuyện kiếm việc làm sau. Chả bất ngờ gì khi bố mẹ nổi trận lôi đình trong lúc nghe tôi nói về ý định của mình bằng một giọng không-thể-quả-quyết hơn. Tôi đã tốn hàng lít nước mắt, hàng đống chất xám để thuyết phục bố mẹ đồng ý với chuyến đi của mình. Chỉ đơn giản là tôi muốn “Gap year”, tôi muốn được một mình dù vẫn đang rất hạnh phúc về mọi thứ, tôi muốn được đi trên con đường rợp những đám mây hoa anh đào vào tháng Tư, và hơn nữa là bỗng dưng tôi muốn làm một đứa con gái “ngỗ ngược”, đi ngược lại với những suy tính của bố mẹ về tương lai của mình. Lúc đó tôi thấy mình xốc nổi y chang một đứa con gái đang dậy thì đúng hơn là đang ở ngưỡng cửa sắp trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Tôi đã làm một đứa con gái ngoan 23 năm rồi!
Tôi đáp máy bay ở sân bay Quốc tế Kansai –sân bay được xây dựng trên một hòn đảo nhân tạo giữa biển, nối sân bay và đất liền là đường cao tốc dài hàng chục km. Có bước ra ngoài tôi mới cảm nhận hết được những điều kì diệu mà bàn tay con người có thể tạo nên, sân bay này là một điều như thế, một kì quan của thế giới mới, và tôi thấy mình mới tự hào làm sao. Bước ra khỏi sân bay như chiếc lò sưởi khổng lồ, tôi ngay lập tức như dấn thân vào một chiếc tủ lạnh còn khổng lồ hơn cả. Cái lạnh tôi chưa bao giờ trải qua, cảm giác lạ quá, cứ y như mình là chú gà Tây vẫy cùng trong ngăn đông tủ lạnh. Mặc dù khá choáng váng với cái lạnh đột ngột, tôi vẫn hít lấy hít để thứ không khí lạ lùng và sạch sẽ của đất nước văn minh này, tôi giang rộng tay ra để ôm cái hơi lạnh vào lòng cho đến lúc cóng cả lên mới lục đục chạy lên xe bus để tiến vào thành phố. Tôi tiến sâu dần vào trung tâm thành phố cũng là lúc trời vừa hửng nắng. Nắng sớm nhuộm một màu vàng óng ả lên mặt biển phía dưới con đường chiếc xe đang bon bon chạy. Thấp thoáng có đàn hải âu đậu kín mặt nước, phút chốc lại vỗ cánh bay đi, tôi mỉm cười tận hưởng khung cảnh bấy lâu nay chỉ có thể thấy trên tivi hoặc qua những khung hình bố mang về từ Châu Âu, tôi phân vân không biết có phải chính những điều đơn giản này là lý do tại sao tôi như nhảy dựng lên với bố mẹ để đòi đi Nhật.
Bố nuôi đón tôi tại trạm dừng cuối cùng của tuyến xe bus sân bay này. Ông trao cho tôi một cái ôm đầy ấm áp giữa những ngày lạnh nhất mùa đông này sau đó xách hành lý cho tôi và chở tôi về nhà. Tôi quen bố nuôi từ những năm cấp 2, khi ông nghỉ hưu ở Nhật và sang Việt Nam làm tình nguyện. Ông cứ gieo vào đầu tôi những điều đáng yêu về nước Nhật, những bức hình chụp hoa anh đào đẹp như mơ mỗi mùa xuân ông về thăm nhà, đấy có phải lại là một lý do nữa để tôi khăng khăng đến Nhật không nhỉ? Thật may mắn khi có bố cưu mang, lo cho tôi chỗ ở khi lần đầu lạ lẫm xách vali đi một nơi quá xa như thế này. Một chuyến bay quá dài, quá cảnh ở Hồng Kông suốt 8 tiếng đồng hồ làm tôi thực sự không còn một chút sức lực nào cả, ngày hôm nay như thế là quá đủ với tôi, gọi điện thoại về Việt Nam cho bố mẹ xong, tôi sắp xếp nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn phải đến công ty xin thực tập để trình diện, những 3 tháng ở Nhật, tôi không thể chỉ có nằm nhà và uống nước để sống được. Tôi miên man trôi vào giấc ngủ, ở đó có bố mẹ đang nhăn nhó, lo lắng đủ kiểu về chuyến đi của tôi, đâu đó trong những cơn mơ chập chờn, xuất hiện một bàn tay rắn chắc mà tôi cứ cố gắng đưa tay ra để níu lại…
Vì là ngày đầu tiên, nên bố nuôi đưa tôi ra tận trạm tàu điện ngầm, chỉ cho tôi cách bắt tàu, cách mua vé tháng, bố còn đưa tôi đến cả cổng công ty, đợi cho tôi bước vào trong rồi mới đi. Đón tôi tại quầy lễ tân là một chị người Nhật má đỏ môi hồng mắt một mí đúng chất Nhật, nói tiếng Anh khá hay tên là Yuri. Sau màn chảo hỏi tất cả mọi người tại phòng nhân sự, tôi nhận công việc của mình ngay, đó là làm trợ lý thứ hai cho Ngài Giám đốc. Đang boăn khoăn không biết tại sao một Giám đốc mà cần đến những hai trợ lý thì một cô gái tóc vàng hoe óng ả, làn da trắng bong không tì vết duyên dáng trong bộ váy công sở đon đả chạy đến chỗ tôi.
-Chào em, chị là Elena, Thư kí của ngài Kiyoshi Vo – sếp của chúng ta. Rất vui được làm việc cùng với em.
Tôi mỉm cười đáp lại hết sức thân thiện và thầm nghĩ, một ông sếp người Nhật, một cô nàng người phương Tây và một con bé Việt Nam như tôi sẽ làm việc cùng nhau. Ôi, đa quốc gia, đa văn hóa là đây. Bỗng Elena kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn những suy nghĩ bằng giọng nói lanh lảnh rằng ngay bây giờ sẽ đưa tôi đến giới thiệu với CEO của chúng tôi, người mà tôi sẽ chăm lo tất cả từ công việc chung đến việc riêng. Đại loại là tất cả các vấn đề mà một thư kí riêng phải làm, Elena có bảo tôi rằng do cô phải đi công tác với Kiyoshi thường xuyên nên đôi lúc công việc ở công ty bị ứ đọng, chính vì vậy nên mới cần có tôi.
-Thưa sếp, đây là thư kí mới của Ngài, cô An Nhiên.
Ôi cái tên tôi nó khó đọc đến thế sao, méo mó cả tên tôi hết cả rồi Elena ơi, tôi thầm nghĩ, mắt thì chống lên rõ to nhìn người đàn ông đối diện.
-Chào Ngài ạ, rất vui được làm việc cùng Ngài. Mong Ngài chỉ dẫn cho tôi.
Tôi nghe thấy miệng mình phát ra những câu tiếng Anh như một cái máy.
-Chào cô, tôi là Kiyoshi Vo. Chào mừng đến với Nhật Bản. Hy vọng cô sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời ở công ty của tôi. Elena, giúp đỡ cô ấy nhé.
Anh ta vừa nói vừa hất mắt về phía Elena.
Tôi vẫn đứng ngây người ra đó, cảm giác ngại ngùng khi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Kiyoshi Vo. Không hiểu sao tôi có cảm giác anh ta nhìn mình rất lạ, đôi mắt nâu sâu thăm thẳm như muốn hút người đối diện vào bên trong mình, đôi lúc tôi bắt gặp những cái nhíu mày, rất nhanh. Tôi bối rối, nhưng rốt cuộc là vì đôi mắt ấy, hay là vì e thẹn khi nhận ra mình mình có cái suy nghĩ khá bảo thủ và lỗi thời về những CEO, cứ nhất định đầu phải hói, bụng phải phệ thì mới làm CEO được.
Cho đến khi được Elena cầm tay dắt ra khỏi phòng, tôi mới thoát khỏi đống suy nghĩ về buổi chào hỏi theo tôi là thật tệ. Elena chỉ cho tôi bàn làm việc của mình – nó là một góc xinh xắn, nhìn xéo sang phải là phòng của vị CEO trẻ tuổi, Elena cũng giao cho tôi một đống những giấy tờ và chỉ dẫn tận tình, sau đó hẹn gặp lại tôi vào giờ ăn trưa và hứa sẽ giới thiệu kĩ hơn về công ty cho tôi.
Bữa trưa đầu tiên tại Nhật, tôi chọn một phần cơm nắm phủ muối mè bên ngoài, một phần gà rán tẩm bột kiểu KFC và một bát salad nhỏ. Tôi tranh thủ hỏi Elena về mọi thứ ở công ty, về những khó khăn mà Elena gặp phải khi làm thư kí cho Kiyoshi, tôi sẽ học được rất nhiều từ những điều đó. Nhắc đến Kiyoshi, tôi mới sực nhớ, tại sao tên anh ta phía sau có chữ “Vo” nhỉ, theo như kiến thức ít ỏi của tôi về Nhật Bản, tôi chưa thấy kiểu tên đó bao giờ. Tôi băn khoăn hỏi Elena về điều đó.
-Em không biết gì sao, sếp của chúng ta đâu phải người Nhật, Ngài là người Việt Nam – giống em. “Vo” là họ trong tên Việt Nam thì phải. Elena nhấn mạnh chữ “giống em” phía cuối câu, đồng thời tỏ ra rất ngạc nhiên khi tôi không hề nhận ra anh ta là người Việt.
Lại cú há hốc mồm, mắt mở to lần thứ hai trong buổi sáng làm việc đầu tiên. Anh ta cao quá, lại trắng nữa, khuôn mặt có gì đó hơi Tây, vả lại tôi càng không dám nghĩ rằng mình sẽ gặp người Việt ở đây, mà lại là CEO cơ đấy. Lại một điều nữa tạt gáo nước lạnh vào cái suy nghĩ bảo thủ cổ lỗ sĩ của một cô nàng hiện đại.
-Em thật sự không nhận ra, em chỉ ngờ ngợ rằng Kiyoshi Vo trông không giống người Nhật cho lắm thôi.
-Hy vọng là Ngài ấy sẽ thân thiện với em, nhỉ. Elena nháy mắt đáng yêu.
Tôi mỉm cười méo xệch, không biết anh ta sẽ hồ hởi vì gặp đồng hương trên xứ người, hay là sẽ kì thị tôi vì đã có một màn ra mắt chẳng mấy ấn tượng cùng cái tội “không nhận ra đồng hương”. Dựa trên cảm nhận của tôi cùng với đôi mắt bí ẩn kia, khả năng thứ nhất là rất thấp, tôi thở dài chán nản cho ngày đầu tiên đi làm.
Sáng hôm sau trên đường đi làm, tôi đã kịp chuẩn bị cho mình một tinh thần thép để có thể đối mặt với anh chàng CEO trẻ tuổi của tôi. Nhưng đến khi vừa vào hộp mail để kiểm tra thư mới, tôi đã thấy đứa con gái 23 tuổi trong tôi nhảy nhót loạn xạ cả lên vì Elena báo phải đi công tác với sếp gấp, quay về Công ty mẹ ở Mỹ, những một tháng9, một tháng cơ đấy. Tôi sướng rơn lên khi không phải đối mặt với Mr.Vietnamese, nhưng chốc lát sau cơn lo lắng lại cuộn lên trong lòng, Elena đi ngay sau ngày đầu tiên tôi đến đây, vậy ai sẽ hướng dẫn, sẽ dìu tôi từng bước với công việc quá đỗi mới mẻ này. Thế đấy, đáng mừng và đáng lo cho là mớ cảm xúc hỗn độn của ngày làm việc thứ hai tại INC.
Những buổi chiều cuối tháng Một trời lạnh ngắt nhưng vẫn có nắng màu mật ong trải vàng mặt đường như ngày tôi mới đến Nhật, tôi hân hoan vì kiểu thời tiết lạ lùng này, kiểu khí hậu rất hiếm thấy khi tôi còn ở Việt Nam. Thời gian trôi qua quá nhanh, hay do tôi quá miệt mài với những bận rộn của mình mà không để ý đến việc mỗi ngày mặt trời đến và đi chậm rãi như thế nào. Hôm nay tôi xong việc sớm, tự thưởng cho mình một buổi chiều thong dong dạo bộ quanh khu nhà của bố nuôi. Chợt nhớ rằng từ lúc đến đây, tôi chưa đi bộ ra nơi nào xa hơn khu nhà mình vài cây số để nhìn ngắm phố phường. Nghĩ vậy, tôi chọn con đường vòng từ ga tàu điện ngầm về nhà thay vì đi đường tắt như mọi khi. Một mình trên con đường đi bộ với hoa lá mùa đông dọc hai bên vỉa hè, những lùm cây bụi lá màu đỏ lúp xúp tô điểm cho những thân cây hoa anh đào vươn thẳng lên cao, khẳng khiu và trơ trụi. Tôi tự nhủ mình, cứ kiên nhẫn nhé, cô gái hãy đợi đến tháng Tư, tự nhiên sẽ phủ một phép màu kì diệu lên những tán cây trầm mặc này, và cô sẽ thấy mình hạnh phúc thế nào khi được đắm mình dưới nó. Tôi sẽ đi, tôi phải đi, nhất định sẽ dành thời gian cho Osaka và những vùng lân cận, đi nhiều đến mức có thể, để khi trở về Việt Nam, tôi không hối tiếc cho một chuyến đi, cho 3 tháng của đời mình.
Hôm nay là thứ 2, Kiyoshi và Elena sẽ về, không biết tại sao tôi luôn gọi Kiyoshi Vo là Kiyoshi, có phải như vậy cho nhanh gọn, hay là bản thân tôi luôn tự làm vậy để có thể nghĩ rằng anh ta là một ông sếp Nhật, chả phải Mr.Vietnamese gì cả, thật rắc rối. Tôi sang phòng chào Kiyoshi khi anh vừa mới đến công ty, có cả Elena ở đó, tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu không tôi sẽ thấy ngạt thở mất vì cái không khí sượng sùng do chính mình tạo ra.
Elena về rồi, có nghĩa là công việc của tôi sẽ nhẹ bớt, tôi sẽ được về nhà sớm, cuối tuần có thể dành thời gian để tận hưởng nước Nhật hết mình. Mới nghĩ đến chừng đó thôi tôi đã thấy rạo rực cả lên với những kế hoạch dạo chơi được vạch ra trong đầu, tôi đến Nhật đâu chỉ để làm việc chứ, tôi đến để được thỏa cái ngọn lửa thích “xê dịch” của mình. Bỗng có tiếng gõ cửa phòng, Elena bước vào với đống tài liệu trên tay:
-Nhiên, em cần phải giúp chị giải quyết đống tài liệu này gấp. Đáng ra chị sẽ làm giúp em nhưng sếp mới vừa giao cho chị làm việc khác mất rồi, vả lại chị cũng đang phải vật lộn để sắp xếp lại lịch làm việc chồng chéo của sếp nữa. Khi nào làm xong thì em mang sang cho sếp kí luôn nhé, gấp đấy, em cố gắng nhé.
Sổ sách giấy tờ, mọi thứ nhặng cả lên, đầu óc tôi ong ong, mắt tối sầm lại vì ngồi máy tính quá lâu, tôi gắng đứng dậy đi lấy cho mình một tách trà và lục tung ngăn tủ để kiếm ít bánh lót dạ. Tôi thà hành hạ dạ dày mình như thế còn hơn là lao ra đường trong tiết trời rét mướt như lúc này, và trời thì lại đang mưa, tôi nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, Osaka đang mưa, nhiệt độ ngoài trời là 2 độ C, ôi không đùa chứ. Tôi liếc mắt sang phía phòng đối diện còn sáng đèn, Kiyoshi còn đang làm việc, thấy cảnh đó, tự dưng tôi thấy như được an ủi, ít ra thì không phải chỉ còn mình tôi trơ trọi vật lộn với công việc trong lúc gia đình sum vầy này. Tôi cầm tách trà ra đứng áp sát nơi khung cửa kính lớn, nhìn ngược xuống dưới đường lớn. Trời đang mưa rả rích, đây là lần đầu tiên tôi được thấy mưa Osaka, nhất định phải có lúc tôi thả đầu trần dưới mưa, để xem mưa Osaka có mùi gì, vị gì, có giống với mưa ở quê nhà mình không. Nhìn sâu xuống lòng đường, người người qua lại vội vã, xe nối hàng dài như mắc cửi, giờ tan tầm mà, lại là thành phố lớn, đi đâu cũng có thể thấy cảnh này. Giờ này người ta túa ra từ các tòa cao ốc, các văn phòng, cảnh tượng đông đúc đến choáng ngợp, chẳng mấy chốc lại tản ra các con đường nhỏ, quay về lại với mái ấm sau một ngày làm việc bận rộn. Tôi trầm ngâm, giờ này ở Việt Nam, bố tôi vẫn còn say sưa trên giảng đường Đại học, mẹ chắc đang thảnh thơi tưới cây trong vườn rồi chuẩn bị cơm nước. Bỗng chốc tôi thấy nhớ nhà, tôi thấy mình nhỏ bé và đơn độc giữa chốn xa lạ này, có ai biết tôi, có ai quan tâm đến tôi, ngoài bố mẹ nuôi ở đây, vài đồng nghiệp hay làm việc cùng, chợt thoáng qua một suy nghĩ hối hận vì đã kéo vali sang tận đây, nhưng rồi tôi lại dặn lòng rằng mỗi chuyến đi, mỗi việc xảy ra trong cuộc đời, đều có ý nghĩa riêng của nó. Chiều muộn là khoảng thời gian con người yếu đuối nhất và buồn nhất, tôi chỉ muốn được về nhà thôi. Tôi tưởng tượng mình trong đám đông vội vã dưới kia, bước thật nhanh, và rồi mất hút vào những ngõ nhỏ của Osaka náo nhiệt.
Tôi cứ đứng đó cho đến khi tách trà trên tay nguội hẳn đi, đám đông kia giờ đã không còn, những tòa cao ốc đã lên đèn sáng rực rỡ trong màn đêm lạ lẫm. Một giọng nói vang lên từ phía sau làm tôi nổi hết cả da gà.
-Cô chưa xong việc sao?
Tôi quay lưng lại, thoáng chốc choáng váng vì một giọng nam trầm ấm áp, chậm rãi, và anh ta dùng …. tiếng Việt.
Quá bất ngờ, tôi thoáng suy nghĩ phải trả lời anh ta bằng ngôn ngữ nào đây?
-Dạ vâng, em vẫn còn nhiều tài liệu chưa xem xong, còn phải viết báo cáo nữa ạ. Tôi nghe mình nói bằng tiếng Việt, cả tháng nay tôi chưa dùng đến nó, ngoại trừ khi Skype về Việt Nam cho bố mẹ.
-Công việc ổn chứ, có khó khăn gì không? Anh ta tiếp, hai tay đút trong túi quần, dáng vóc đĩnh đạc, đôi mắt phóng xa sang toàn cao ốc chọc trời đối diện.
-Dạ em cũng hơi bận, nhưng không sao ạ. Em thích nó. Cái tôi muốn nói không phải là về công việc. Tôi muốn nhìn thẳng vào anh ta, hỏi tại sao biết tôi là người Việt Nam mà lại chả nói ngay từ đầu cho tôi biết, làm tôi như một con ngốc đoán già đoán non, rồi lại phải đi hỏi quanh mới biết được. Anh ta phải biết rằng gặp được đồng hương trên xứ người là hạnh phúc thế nào không? Ồ, chắc không đâu, anh ta có không gặp đồng hương chắc cũng vẫn thoải mái vui vẻ như thường, có lẽ anh ta sang đây quá lâu rồi, đổi cả tên cơ mà.
-Anh họ “Võ” ạ? Tôi đánh liều.
-Ừ, cô không nhận ra từ trước sao?
Tôi mỉm cười ái ngại, lắc nhẹ đầu che giấu sự ngại ngùng của mình. Mình thật vô ý, tôi nghĩ.
-Cô cũng là người Đà Nẵng à?
Sao anh ta lại hỏi mình như vậy nhỉ, sao lại có chữ “cũng”, chả nhẽ anh ta cũng cùng quê với mình tất.
-Dạ vâng, anh người ở đâu ạ, nghe giọng anh hình như không giống người Sài Gòn cho lắm, cũng không hẳn là giọng Đà Nẵng. Người Đà Nẵng chúng tôi chất giọng không được chuẩn như anh, anh có gì đấy hơi lai lai giọng Hà Nội, nghe rất hay.
-Tôi người Đà Nẵng.
Lại thêm một bất ngờ nữa về anh chàng sếp của tôi.
-Ôi thế khi đó nhà anh ở đường nào ạ, nhà em ở khu X.
-Nhà tôi cũng gần đấy. Anh nói câu đó, xoáy thẳng mắt vào mắt tôi, trông như muốn gợi mở một điều gì đó, nhưng thấp thoáng lại có chút thất vọng.
Không ngờ tôi và anh chàng này lại có những điểm chung đáng bất ngờ như thế. Lòng tôi hân hoan vì gặp được một người quá “gần” như thế trên đất Nhật này, nhưng cũng chính ánh mắt anh nhìn tôi khi phát ra câu nói vừa rồi lại khiến cơ thể tôi run lên, một ánh mắt rất khó hiểu, và tôi lại rất nhạy cảm với những điều như thế.
-Tôi trông cô rất quen, mình gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?
Anh ta đang có ý định gì thế nhỉ, một câu nói cũ rích của các anh chàng khi muốn làm quen với một cô gái nào đó. Anh ta quan tâm đến tôi ư, ôi không, không đời nào, đó là một suy nghĩ vô lý nhất trong ngày của tôi. Anh ta còn chưa ghét mình là đã may, huống hồ đừng nói là thích.
-Dạ vậy ạ? Chắc là mặt em dạng mặt phổ thông, nên anh thấy quen thôi ạ. Em chưa gặp anh bao giờ ạ. Tôi cười gượng hòng che đi sự bối rối lẫn những suy nghĩ kì quặc trong đầu.
Có tiếng nhạc bài “Everytime I look at you” của Il Divo vang lên, đúng bài tôi thích nhất, tim tôi như nghẹt thở mỗi lần nghe bài hát này, tôi chả hiểu vì sao con tim mình lại hành xử kì lạ như thế. Là nhạc chuông của Kiyoshi, anh ta quả thực khiến tôi phải bận tâm. Sau cú điện thoại, anh ta gật đầu lạnh lùng và bất ngờ y như lúc bắt đầu cuộc trò chuyện. Anh ta có một cuộc hẹn, tài xế đang đợi anh ta dưới sảnh tòa nhà. Một cuộc trò chuyện chớp nhoáng, tôi cũng đã biết được vài điều về anh ta, anh ta có vẻ lại chả để tâm mấy đến những thông tin cá nhân của tôi. Vậy cũng hay, tôi mệt mỏi ra khỏi công ty lúc 9h tối, nhét tai nghe iPod vào tai rồi lầm lũi ôm Osaka đêm vào lòng.
Bắt đầu một ngày làm việc mới, tôi mang đống hồ sơ đã tóm tắt xong sang phòng cho Kiyoshi, bước vào phòng, tôi lên tiếng, đặt hồ sơ lên bàn cho anh, nhưng anh ta ngồi xoay lưng lại, mặt hướng ra khung cửa kính nơi có nắng rọi vào, không quay ghế lại để nhìn tôi.
-Cô cứ để tài liệu đó cho tôi, cô ra ngoài được rồi.
Tôi lấy làm lạ về thái độ của anh ta dành cho mình, anh ta vẫn lạnh lùng đến thế sao, tôi cứ tưởng sau cuộc trò chuyện mấy hôm trước, mối quan hệ của chúng tôi có thể thoải mái và tự nhiên hơn cơ đấy. Dợm bước đi, anh ta quay ghế lại, cất tiếng hỏi:
-Cô đã từng yêu ai lớn hơn mình 6 tuổi chưa?
Anh ta đang hỏi cái quái gì thế nhỉ? Tôi không cho đây là một chủ đề thú vị để bắt đầu một buổi sáng làm việc. Tôi thật thà trả lời:
-Dạ vâng chưa ạ.
-Thế cô đã yêu ai chưa? Anh ta vẫn giữ vẻ mặt tĩnh lặng đến đáng nể.
-Năm một Đại học, nhưng kéo dài cũng không lâu. Tôi đỏ mặt vì khó chịu trước những câu hỏi khiếm nhã của anh ta, nhưng không hiểu sao vẫn thành thật trả lời như một cái máy.
-Thôi được rồi, cô ra ngoài đi. Đó là mệnh lệnh, tôi ngoan ngoãn quay lưng bước ra, bất ngờ với chính những hành động của mình. Vừa nãy, tôi như bị anh ta thôi miên, anh ta thật nguy hiểm, suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi.
… Công việc vẫn chưa xong, tôi thấy trên bàn làm việc có một chiếc túi nhỏ, bên trong là một chiếc Pizza hải sản nhỏ, một phần Sushi cá hồi đã được làm chín và một hộp sữa cacao, tất cả đều vẫn còn nóng hổi. Ai vậy nhỉ, ai đã đặt nó ở đây trong lúc tôi ngủ gật trên bàn, tôi giật mình nhìn trân trân vào túi đồ, thật sự ở thành phố này, tôi chả quen ai đủ lâu, chả ai đủ nhiều tình cảm để làm việc này cho tôi, ngoài bố mẹ nuôi, nhưng chẳng phải bố vừa mới điện giục tôi về nhà đấy ư? Cái cách chăm sóc người khác này của ai đó, đôi khi thật đáng sợ.
Những đêm sau đó, tôi cố gắng về trễ một chút để làm nốt đống công việc kia, tôi thật sự muốn kết thúc tình trạng này sớm, tôi muốn nghỉ ngơi và đi đâu đó. Cứ mỗi lần ra khỏi phòng làm việc một lát, lúc quay lại đã thấy có một chiếc túi đựng thức ăn nóng hổi, mỗi ngày mỗi món khác nhau, nhưng kì lạ thay đó đều là những món tôi thích. Tôi thật sự, thật sự rất muốn tìm ra người giấu mặt nào đó đang âm thầm theo dõi, chăm sóc tôi như vậy. Tôi là đứa con gái rất dễ động lòng dù là những việc rất nhỏ, huống hồ việc làm này, trong hoàn cảnh này, đối với tôi không hề nhỏ một chút nào. Tôi muốn nói tiếng cảm ơn, muốn xem người đó thật ra là ai mà lại cất công làm những việc này cho tôi. Bí mật vẫn chưa được bật mí.
-Cô cứ làm theo những gì tôi bảo, được chứ. Tôi nghe thấy giọng Kiyoshi phía bên kia bờ tường.
-Nhưng sếp ơi, như vậy có vất vả cho Nhiên quá không, cô ấy đã làm thêm giờ từ mấy tuần nay rồi. Tôi trong cô ấy mệt mỏi quá, tôi sợ cô ấy không kham nổi.
-Hãy cứ giữ kín và giao công việc cho cô ấy, Elena.
-Vâng, tôi rõ rồi.
Tôi nghe thấy đâu đó trong giọng Elena là tiếng thở dài khẽ khàng, nửa muốn giúp tôi nhưng lại không dám cãi lời Kiyoshi. Còn tôi, tôi nghe thấy cô gái trong mình đang tức giận, nỗi oan ức nói không nên lời, có chút nước mằn mặn nóng hổi rơi trên má, tôi bấm thang máy chạy vụt lên tầng thượng tòa nhà. Họ không biết tôi đã vô tình nghe thấy tất cả, tôi nức nở, khóc to như gào thét vào gió trên đỉnh toàn nhà. Tôi run người vì lạnh, và vì ghét anh ta. Thì ra từ trước đến giờ, anh ta cố tình giao cho tôi thật nhiều việc, anh ta muốn thấy tôi vắt hết sức lực và trở nên tiều tụy. Tôi không lười biếng, nhưng tôi không muốn người khác mang tình riêng vào công việc như thế, vậy là không công bằng, chẳng nhẽ anh ta ghét tôi đến thế sao, tôi đã làm gì sai?
Chùi nước mắt và chỉnh lại khuôn mặt lấm lem, tôi thở dài rồi lê bước về lại phòng làm việc, tôi có thể làm được gì ngoài việc này chứ, anh ta là sếp của tôi, sẽ thật ngu ngốc nếu tôi nổi đóa lên với anh ta.
Đã giữa tháng 2 nhưng về khuya trời vẫn còn rất lạnh, có đêm còn có cả tuyết rơi nữa, sáng ra đã thấy nóc nhà phủ đầy tuyết trắng, tuyết cũng đóng dày trên cả những nóc xe ô-tô lao vun vút trên đường, tôi thấy mình cứ như lạc vào những bộ phim Hàn Quốc mà trước giờ vẫn cứ say mê. Đêm nay trời cũng xuống khoảng 5 độ C gì đấy, tôi quấn mình trong chăn, hơi ấm từ lò sưởi ru tôi vào giấc ngủ sau một ngày nhiều biến động. Trong giấc mơ, tôi lại thấy mình chìa tay ra cố nắm lấy bàn tay xương xương dài dài, hình ảnh một người con trai mờ nhòe cứ xuất hiện rồi lại vụt mất trước mặt tôi, tôi hối hả đuổi theo nhưng anh ta cứ chạy, chạy mãi. Tôi thức giấc khi người mồ hôi nhễ nhại, không khí trong phòng kín bưng làm tôi khó thở, toan mở cửa sổ, tôi hít đầy lồng ngực thứ hơi sương lạnh tê người nhưng trong lành và sảng khoái. Tôi thấy đầu mình đau buốt, lại cơn đau cũ, tôi lục trong túi xách tìm lọ thuốc, uống vài viên giảm đau, thứ thuốc tôi luôn mang bên mình phòng khi lên cơn đau kể từ khi tôi bị tai nạn năm 17 tuổi, chỉ vài ngày sau khi tốt nghiệp cấp 3.
Hôm nay khi vừa gặp Elena trong thang máy, cô ấy hớn hở bảo rằng ngày mai Kiyoshi sẽ đi Kyoto, có một văn phòng mới mở ở đó, anh ta phải đến đó dự tiệc chào mừng, và lần này tôi là người tháp tùng anh ta. Tim tôi đập loạn xa, không biết là nên vui, hay là nên khóc lóc nức nở trong lòng đây. Tối đến, tôi hồi hộp sắp xếp đồ đạc cho chuyến đi, bỏ vào vali một chiếc đầm đỏ lệch vai quyến rũ cho buổi tiệc mừng, cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa có dịp diện loại trang phục này.
Buổi sáng, ngước cổ nhìn thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà, tôi thầm mong mình sẽ không gây ra chuyện gì đáng tiếc trong chuyến công tác đầu tiên này, hy vọng tôi sẽ không khóc ở Kyoto, hy vọng tôi sẽ không thể hiện ra bất kì suy nghĩ gì của tôi trước mặt Kiyoshi.
-Chào anh! Tôi cúi đầu thấp chào Kiyoshi thật lịch sự đúng chất Nhật.
-Chào cô, hôm nay thời tiết có vẻ đẹp.
Tôi “Vâng” một tiếng không chất chứa cảm xúc nào rõ rệt rồi theo anh ta leo lên xe.
Hôm nay Kiyoshi mặt một chiếc áo sơ mi lenin trắng cùng chiếc quần jeans sẫm màu, trông anh khỏe khắn và trẻ trung lạ thường, khác hẳn với vẻ ngoài lãnh đạm trong bộ vest mà tôi vẫn thấy ở văn phòng. Sáng nay lúc mở cửa xe cho tôi,anh ta nở nụ cười ấm áp như mùa xuân đã về sau những ngày đông ủ dột. Vào giây phút ấy, mọi giận dỗi trong tôi đối với anh như tan biến, nụ cười đó ấm áp, mặc dù biết rằng anh ta dành cho tất cả các cô gái, không riêng gì tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy quá đỗi thân quen, như chỉ là của tôi mà thôi, tôi vội lắc đầu hòng xóa đi những suy nghĩ vớ vẩn đó, không được, tôi ghét anh, vẫn rất ghét.
Chúng tôi đi chung chiếc ô-tô 4 chỗ, tôi ngồi cùng anh ta ở băng ghế phía sau, Mr.Vietnamese cứ mãi đăm chiêu với chiếc iPad trên tay, chắc là giải quyết công việc. Tôi thầm cảm ơn vì điều đó, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất ngại ngùng khi không biết phải nói gì với anh trong khoảng không gian tù túng chật hẹp này. Mặc kệ cho anh bận rộn với công việc, tôi xoay hẳn người sang cửa sổ phía bên mình, thỏa sức ngắm nhìn đoạn đường từ Osaka đến Kyoto mà lòng đầy hứng khởi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Nhật, tôi có cơ hội đi xa đến như vậy. Những hàng cây đâm chồi nhỏ xíu xanh mơn mởn báo hiệu mùa xuân đang đến gần cứ thế trôi ngược về phía sau qua khung cửa kính ô-tô, tôi thích thú ngắm nhìn mọi thứ trên đường, thỉnh thoảng lại mỉm cười khi bắt gặp những khung cảnh đáng yêu đến nao lòng, hình như tôi đang quên mất sự hiện diện của người đàn ông ngồi kế bên.
-Trước đây cô học cấp 3 trường nào?
-Dạ trường TP ạ. Anh ta đang điều tra mình đấy ư?
-Cô có quen bạn bè học trường PCT chứ? Anh ta lại hỏi dò.
-Dạ có ạ, nhưng thời gian cũng qua lâu rồi, nhiều người nếu không chơi thân hoặc ít gặp nhau thì em cũng không còn nhớ rõ về họ lắm.
Anh ta gật gù ra vẻ đăm chiêu, rồi lại kết thúc cuộc nói chuyện bằng cái nhìn xa xăm qua khung cửa kính ô-tô. Tôi bực bội nghĩ, lúc nào mình cũng nằm ở thế bị động, anh ta muốn thì hỏi, không muốn thì im bặt không giao tiếp nữa, mình như cái máy trong tay anh ta, tắt bật tùy ý.
(Còn nữa...)
Giữa cô gái An Nhiên và anh chàng CEO liệu có mối quan hệ gì đặc biệt? Mời bạn đón nghe tiếp phần sau của Chín mươi ngày cho mãi mãi trong số Blog Radio 300...
(.... -Em thích mưa? Tiếng anh ta phả một làn hơi ấm sau gáy tôi.
-Sao anh biết?
-Và thích cả mùa đông?
Tôi lặp lại câu hỏi, hoang mang cực độ.
-Vì trước đây tôi đã từng yêu một người giống hệt em, cũng có thể là chính em!
....)
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn 90 ngày cho mãi mãi... của tác giả Tăng Hà Vân
No comments:
Post a Comment