Wednesday, January 30, 2013

Blog Radio 270: Bắt được tình yêu bởi vì tình yêu luôn đến một cách bất ngờ nhất



Blog Radio 270, cùng bạn lắng đọng lại trong những tâm sự được viết bởi những trái tim luôn tin ở sức mạnh của một tình yêu chân thành, dành tặng bạn, những người đã yêu, đang yêu và đang kiếm tìm một nửa của bạn! - những trích đoạn từ cuốn sách thứ 10 của Blog Việt Blog Radio - Bắt được tình yêu! - Bạn tin rằng mình sẽ bắt được tình yêu khi đọc cuốn sách này chứ?
  • Đưa tay để anh yêu thương và em không giấu mình trong cô độc
Sài Gòn đang ngập ngưỡng mùa đông và em lại đi xa anh rồi đấy. Cửa nhà khóa trái, em viết vài dòng như chuẩn bị từ trước đã lâu khô cong nét mực: Em đi ít ngày sẽ về nhanh thôi, anh đừng lo cho em nhé”. Em lúc nào cũng như con mèo nhỏ vờ mình ương bướng, bảo là đi xa rồi lại trốn vào một góc mà khóc thôi. Cứ như hôm anh hỏi hai đôi mắt sưng húp, viện đủ lí do: “Em ngủ muộn vì phải làm thêm bài tập”. Em không nói nhiều, càng không hỏi tại sao anh luôn tìm thấy em mỗi lần em khóc. Sự lặng im đôi lúc nhấn chìm anh làm anh như chết lịm đi vì nghĩ mình không được em tin tưởng, nhưng em biết không để trấn an lòng mình anh lại nghĩ rằng mình chưa tốt, để chỉ biết lặng lẽ kéo em vào lòng mặc nước mắt em rơi mỗi lúc một nhiều hơn.



Anh ích kỉ quá không khi chỉ ước giá như trước anh em nhỏ bé hơn một chút, để anh thấy mình là chàng trai hạnh phúc, dù chỉ một phút giây nào đó thôi có thể chở che cho em trước những nỗi buồn đến đi không báo trước. Em à! Người ta sẽ tự viết ra cho mình một cái kết, cái kết đẹp hay buồn vốn dĩ không nằm trong những giọt nước mắt. Nếu yêu thương cần đáp trả thì món quá lớn nhất của tình yêu là sự hi sinh. Đừng buồn vì người đó có thể hiểu mà không thể yêu em, hoặc giả như chỉ có thể cùng nhau đi đến một đoạn đường nhất định…Tuổi trẻ vốn dĩ dễ mất niềm tin sau một lần đỗ vỡ, như anh vẫn không dám tin từ khi cô ấy rời xa anh lại có thể mở lòng yêu em nhiều đến thế. Quá khứ không tìm chúng ta, quá khứ ngày hôm qua không dễ dàng vứt đi như bóc một vỏ kẹo, nhưng anh, nhưng em, và tất cả chúng ta đều phải sống vậy thì can đảm lên nào: “ Đưa tay đây cho anh, để anh yêu thương em và em không giấu mình trong cô độc nữa”. Sài Gòn lại mưa rồi em ạ, mưa ướt đôi hài nhỏ của em, lấm lem những hạt buồn vương đọng trên mí mắt, anh mong lắm mình là nắng, nắng xua tan những ngày mây mù, để nhìn môi em tươi nguyên, hồn nhiên không nghĩ ngợi. Và vì anh ước ao nhiều lắm nên nghĩ mình phải cố gắng nhiều hơn. Có thể anh sẽ chẳng vì thương em mà chìu chuộng em ăn kem trong tuyết lạnh nhưng anh sẽ gạt qua cả buổi chiều chơi bóng nếu em gọi :” Anh ơi, đưa em đi”. Và còn rất nhiều điều nữa anh biết mình không hiểu hết được đâu nên em hãy thôi đừng im lặng và nói anh nghe nhé.


Anh sẽ không ước mình là một ai khác đâu, lại càng không phải là chàng trai đến trước. Đoạn đường đến trái tim đã đôi lần khiến anh bỏ cuộc không phải vì anh sợ hãi đường dài đâu, chỉ vì luôn tìm cách làm em vui mà nụ cười em chỉ hiện lên trong chốc lát, sự lạnh lùng ấy như sợi dây dai dẳng lại khiến anh nghĩ nhiều hơn. Em đừng giận nhé dù có đôi lần anh vẩn vơ ghen tị xét về khoảng không địa lý và những lời nói vô tình trong quá khứ tổn thương em, anh ta vẫn nghiễm nhiên đứng trong lòng em từ trước. Chúng ta sẽ lại đi qua những ngày tháng 10 hanh hao sắc vàng của cúc để mùa đông nằm dài chờ điện thoại của một ai, em sẽ nhớ chứ chàng trai vẫn nán lại thư viện chờ em để đưa chiếc ô khi mưa đến. Anh tin những ngày bão giông ấy sẽ qua nhanh thôi, như cái ôm từ phía sau của em hôm sinh nhật anh, cái ôm để những ngày sau này anh biết mình có trách nhiệm yêu thương em nhiều hơn. Và khi em mỉm cười tặng anh một điều ước, tay em đã đan vào nhỏ bé nép mình bên anh từ rất lâu chỉ đợi anh siết nhẹ và hôn khẽ lên làn tóc. Mùa đông không có nắng chỉ có những cơn mưa và gió về trong nỗi buồn dai dẳng nhưng tim anh thì nắng đã ngập tràn. P/s: Định mệnh đã buộc ta vào nhau dù anh không là người đến trước, được yêu thương em và em yêu là điều làm anh hạnh phúc nhất, ngốc à!Giày Xanh
  • Gửi từ Ngân Vũ
(...)
  • 1600km và một hạnh phúc bình dị!
Em Nếu thời gian đó không chông chênh, em chọn Đà Lạt thay vì Hà Nội. Nếu hôm đó em chọn một quán tấp nập thay vì chọn Đinh và nếu hôm đó ... nếu hôm đó em bỏ quên cái "máu mê trai" theo cảm xúc bất cần hiện hữu. Anh Nếu không vì chuyện không vui, anh chọn lượn phố thay vì lên Đinh Anh chọn ngồi suy tư thay vì gấp hạc và nếu nếu anh chọn một ai khác không phải là em Thì chúng ta Chỉ là những người cùng ngồi trong một không gian nhỏ, và rồi cũng chỉ là như thế. Cùng trong một không gian nhưng lại sẽ là những người xa lạ cách nhau 1600km...


Nhưng tất cả chỉ là “Nếu" vì hôm đó em đã chọn Hà Nội, đã chọn Đinh và anh đã chọn em, đã cho em một con hạc giấy như đúng ý nghĩa của nó, một con hạc giấy mang trên nó một niềm tin  1600km  Không quá gần để ta tìm ra nhau trong cái bộn bề cuộc sống, nhưng cũng chẳng quá xa để ta có thể đặt tất cả những niềm tin.  1600km ... làm cho mọi thứ trở nên mong manh, nhưng chỉ mong manh khi trong nó không chứa đựng một niềm tin đủ lớn , đủ vững vàng.  Anh _ Em đã đủ “trải “ để biết những gì mình cần và biết trân trọng,  giữ lấy những gì mình có để cho mình một hạnh phúc bình dị  “Cặp đôi kì lạ” là những gì người khác sẽ gọi . Nhưng chúng ta không quan tâm. Vì đơn giản chúng ta là những người trong cuộc là hai cá thể tạo nên một “couple”. Và vì chúng ta biết chúng ta xuất phát từ đâu và sẽ cùng hướng về cái gì.  Một gia đình , một mái ấm , một hạnh phúc bình di _ là cái đích mà chúng ta đang cùng cố gắng . Cố gắng chỉ cho riêng mình vì cái hạnh phúc của mình .Chúng ta là cặp đôi kì lạ và cũng chẳng cần phải giống bất kì cặp đôi bình thường nào khác vì đơn giản chúng ta là chúng ta mà ko phải một ai khác .  “Đã là những mảnh vỡ thì sẽ chẳng bao giờ ghép khớp với những cái lành lặn. Nhưng hai mãnh vở đôi khi lại là những mảnh ghép không tồi cho nhau. Có vỡ rồi thì mới biết đau , mới biết cảm thông và chia sẻ cho nhau, để không làm nhau phải đau, phải vỡ vụn thêm lần nào trong đời". Anh và em chúng ta là hai mảnh vỡ hạnh phúc vì đã tìm được cho mình những mảnh ghép vừa vặn... Cám ơn Hà Nội, cám ơn Đinh.


Em yêu anh!  Yêu anh khi tất cả niềm tin trong em vụn vỡ,    Yêu anh khi em còn không thể nghĩ mình sẽ yêu.   Yêu anh khi mọi thứ với em chỉ là những điều không thể.   Cám ơn anh.   Cám ơn anh vì đã tìm lại niềm tin cho em, đã cho em một hy vọng mang tên hạnh phúc và đã cho em biết rằng vẫn có một điều dành riêng cho em và là của em .  1600km + một hạnh phúc bình dị sẽ không dễ để làm được nhưng chỉ cần em và anh, chỉ cần chúng ta bên nhau cùng cố gắng.   Một niềm tin đủ lớn để làm nền tảng, một tình yêu đủ để chia sẻ để cùng nhau gánh vác và vượt qua.   Cố gắng nhé   Em tin anh và em tin vào chúng ta.   Tin vào một hạnh phúc bình dị nhưng là của riêng mình!
  • Gửi từ Dung Phuong Email phuongdunglee88@

No comments:

Post a Comment