Truyện ngắn: "Quán Cafe Đá Mặt Trăng"
Tác giả: Ray Đoàn Huy
Audio Book: Ray Đoàn Huy
Nó chỉ là chiếc Cốc bình thường nằm trên bệ cửa sổ một quán cà phê đơn giản với cái tên khá lạ “Đá Mặt Trăng”. Bên ngoài, khi nhìn vào ô cửa kính sẽ thấy một chiếc Cốc trang trí với gương mặt tươi cười. Còn khi đã vào bên trong, người ta sẽ chán ngấy ngay từ góc nhìn đầu tiên bởi cái gương mặt khóc ủ rũ, sướt mướt. Thường thì người ta nhìn, cười khẩy và nhanh chóng quên nó đi. Nhưng cũng có một số ít khác đến gần chạm vào, xoay xoay nó rồi đặt lại vị trí cũ. Vai trò chiếc Cốc chỉ có vậy.
Quán Cafe này đã từng là sở hữu của một cậu thanh niên không đi lại được. Chính cái Cốc là vật chứng kiến toàn bộ cuộc sống của cậu ấy. Từ những lúc Cậu ngồi gục đầu trên bàn, cho đến lúc Cậu với một cô bé sinh viên yêu nhau. Ấy thế mà đã nhiều năm. Bây giờ, cậu thanh niên đã sang Mĩ cùng vợ của mình. Cậu đi để tìm hy vọng mang cuộc sống bình thường trở lại với đôi chân. Còn vợ cậu, không ai khác hơn chính là cô sinh viên khách quen năm nào. Cái Cốc đã chứng kiến mọi thứ và nó rất vui khi mọi chuyện kết thúc thật tốt đẹp.
Bây giờ quán Cafe đã được chuyển sang cho Đại Phong. Một người bạn của cậu thanh niên. Đại Phong là một người khá sôi nổi, đôi khi cũng trầm tư. Nhưng nhìn chung là một người tốt. Cậu có vóc dáng bình thường, cách ăn mặc lúc nào cũng đơn giản nhưng luôn tạo cảm giác gần gũi. Cái Cốc luôn thích nhìn Đại Phong lúc làm việc. Những lúc đó cậu rất nghiêm túc và vững vàng trong mọi câu nói. Thế đấy, nó là cái Cốc và nó đang thích một con người thật sự. Cái Cốc cũng chẳng biết chuyện đó bắt đầu từ khi nào.
Nó chỉ là một cái Cốc và nhiệm vụ của nó là mua vui trang trí. Bây giờ, nó đã quên mất nhiệm vụ của mình mà chỉ lo dõi theo Đại Phong cả ngày lẫn đêm. Mặc cho lũ ly tách ở các góc trang trí khác nhìn nó và phì cười. Nó vẫn tin vào cảm giác mà nó dành cho Đại Phong. Cảm giác của một cái cốc dị dạng hai mặt với một con người. Lũ ly tách vẫn xem nó là một thứ quái dị vì nó có tận hai gương mặt. Hai gương mặt thì đã sao chứ ? Nó đã làm hại ai đâu ? Người ta đã tạo ra hình dáng nó như vậy và việc của nó là chấp nhận, im lặng. Nó chẳng có quyền quyết định về điều đó.
Mỗi ngày trôi qua, cảm giác của nó càng lúc càng lớn dần. Nó bắt đầu không chịu ngồi yên. Nó muốn nhìn thấy Đại Phong mọi lúc. Nó lo sốt vó mỗi khi anh đi ra ngoài về trễ. Nó luống cuống không yên, khi anh bệnh nằm trong quán. Nó lo đó nhưng không làm gì được.
Tự dưng nó muốn trở thành một con người để được gần Đại Phong hơn. Nó ôm cái suy nghĩ đó, dằn vặt, khóc thút thít mỗi tối. Lũ ly tách trang trí lại được dịp nhiếc móc, cười cợt. Mặc kệ, nó chỉ biết cảm xúc của nó mới là điều quan trọng. Cái Cốc không biết gọi trạng thái đó là gì. Chỉ biết đó la một điều rất mãnh thiệt, có thể thôi thúc nó làm mọi thứ. Cuối cùng, điều kì diệu đã xảy ra.
Vào một đêm mưa như trút nước. Cái Cốc chưa bao giờ thấy mưa lớn đến vậy suốt nhiều tháng qua. Nó im lặng, ngủ khò bên cạnh ô cửa kính. Đang ngủ, tự nhiên nó thấy trong bụng lành lạnh và ướt sũng. Bất giác nó giật mình vì sợ một con gián hay một con bọ dơ bẩn nào đó chui vào bên trong. Không lâu sau đó, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, mở mắt ra nó thấy cả người ê ẩm và nặng nề. Nó đưa tay dụi mắt và… ơ kìa nó có tay. Cái Cốc chạy nhanh vào nơi đặt chiếc gương trong quán. Nó nhìn thấy trong gương là một con người thật sự. Nó vừa mừng, vừa ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó cố nhớ lại chuyện tối qua nhưng mọi thứ chỉ có một màu đen. Nó chạy đến bên ô cửa sổ. Nơi nó thường đứng bây giờ chỉ là một khoảng trống. Cạnh đó là một mẩu giấy nhỏ. Kèm theo là một sợi dây chuyền với chiếc nhẫn được lồng vào bên trong. Nó cầm mảnh giấy lên và cũng chẳng hiểu tại sao nó lại đọc được thứ ngôn ngữ loằn ngoằn chưa từng tiếp xúc ấy.
Gửi cái Cốc!
Thể theo mong ước Bạn sẽ trở thành một con người trong vòng 30 ngày. Sau 30 ngày nếu như Bạn không thể tìm thấy được hạnh phúc thật sự của cuộc sống thì Bạn sẽ vĩnh viễn biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Từ nay Bạn có thể làm một nhân viên trong quán mà không vấp phải sự nghi ngờ nào. Sợi dây chuyền sẽ là vật hộ thân cho Bạn, hãy luôn đeo bên mình. Nhớ là thời hạn 30 ngày thôi đấy.
Thần Cán Cân!
Chưa bao giờ cái Cốc thấy hạnh phúc như vậy. Cuối cùng, phép màu đã xảy ra với nó. Và điều quan trọng là nó phải nắm bắt cơ hội này để được gần với Đại Phong. Nó chỉ có 30 ngày…
Ngày thứ nhất, mọi chuyện trôi qua nhẹ nhàng. Đúng như lời bức thư, không ai mảy may nghi ngờ sự xuất hiện của cái Cốc. Giống như mọi người đã quen biết nó từ lâu lắm rồi. Cái Cốc thở phào nhẹ nhõm qua ngày đầu tiên. Nhưng nó không hề biết, ngày thứ hai mọi chuyện mới thật sự bắt đầu.
Ngày thứ hai, trời lại đổ mưa. Cơn mưa cứ nhè những ngày này ra mà trút. Khách trong quán sáng nay có kháo nhau rằng một cơn bão đang đến. Quán vắng kinh khủng, cái Cốc chạy đôn chạy đáo lo những việc lặt vặt như lau dọn, sắp xếp, rửa đám ly tách…
Xong đâu đó, nó ngồi bệt xuống ghế nhìn bao quát khắp phòng. Đám ly tách trang trí đứng yên bất động chứ không đưa những bộ mặt nhạo bang ra như lúc nó còn là một cái Cốc. Nó đưa tay vớ lấy một cây viết lông gần đó vẽ râu cho một cái cốc sứ trắng tinh. Đó là thủ phạm vẫn nay cười cợt nó nhiều nhất. Nó ngắm nghía tác phẩm vừa tạo ra phì cười rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Lúc này, Đại Phong mở cửa quán bước vào người ướt sũng. Cái Cốc chạy vội lấy khăn rồi đi pha một bình trà nóng. Đại Phong chẳng nói gì mà chỉ nhìn nó cười. Loay hoay một hồi, Đại Phong ngồi xuống ghế gần đó rồi bắt đầu nói chuyện với cái Cốc. Càng nói, mọi thứ càng đi xa hơn. Từ câu chuyện trời mưa lớn thế nào cho đến việc hôm nay anh lơ đãng nhớ nhầm ngày sinh nhật một người bạn. Bất giác anh hỏi nó:
- Em nè!
- Sao anh ?
- Em có từng giữ bí mật nào đó quan trọng trong đời mình chưa ?
- Ai cũng có bí mật cho riêng mình mà anh. - Nó trả lời giọng pha chút bối rối.
Anh làm sao ngờ được bên trong nó đang giữ một bí mật rất khó tin và có phần hoang đường nữa là khác. Bí mật của cái Cốc hai mặt trên bệ cửa sổ.
***
Nhờ buổi nói chuyện ngắn, cái Cốc hiểu hơn về Đại Phong. Nó vui mừng vì đã thấy mọi thứ tiến triển hơn rất nhiều. Cái Cốc bắt đầu cảm thấy hy vọng le lói đâu đó.
Hôm nay đã là ngày thứ tư. Mọi thứ vẫn tốt đẹp. Đại Phong ngày càng quan tâm cái Cốc. Lo lắng khi cái Cốc đổ bệnh, mua đồ ăn cho nó mỗi khi công việc xong trễ… Khỏi phải nói cũng biết cái Cốc vui đến chừng nào. Trong cuộc sống nó bây giờ Đại Phong là tất cả. Mọi thứ đang lớn dần lên mất kiểm soát.
Ngày thứ năm đến mang theo một thảm họa. Đại Phong giới thiệu người yêu của anh với cái Cốc. Nó cảm giác mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Từ trước đến nay nó chưa bao giờ nghĩ Đại Phong có người yêu cả. Nó bất giác thấy mất tất cả mọi thứ. Nhìn nó bây giờ trông đến phát tội. Đêm hôm đó, nó cứ ngồi rúc vào một góc cho đến sáng. Ba mươi ngày đang vơi đi từng chút và cái Cốc thì không còn hy vọng gì.
Ấy thế mà nó vẫn cố gắng. Cái Cốc bắt đầu chứng tỏ sự quan tâm với Đại Phong nhiều hơn. Ngược lại, Đại Phong ngày càng xa cách nó thấy rõ. Mọi việc càng tệ hơn vào những ngày kế tiếp.
Hôm nay là ngày chủ nhật, khách ra vào liên tục không ngớt. Cái Cốc chạy đôn chạy đáo khắp mọi nơi nhiều đến mức quên cả những chuyện đang đè nặng lên nó. Đang lúc loay hoay không chú ý, nó vô ý đâm xầm vào cô bạn gái của Đại Phong vừa bước vào. Nét bối rối của cái Cốc biểu hiện rõ rệt, nó lúng túng vội vàng xin lỗi. Đại Phong thấy thế cũng nhanh chóng bước ra. Thấy anh, cô gái nhẹ nhàng cười và nói:
- Không sao đâu anh, chỉ ướt một chút thôi!
- Lần sau cẩn thận nha em! – Đoạn cô gái quay ra nói với cái Cốc miệng vẫn tươi cười. Mọi chuyện nếu chỉ dừng ở đó thì đâu có gì đáng nói.
Đến trưa, khách không còn ai, Đại Phong vừa ra ngoài có việc. Lúc này, cái Cốc đang ngồi sắp xếp lại mấy tờ hóa đơn để lung tung tại quầy. Bất giác cô gái đi đến gần hất cả ly nước lạnh vào người nó. Cái Cốc nhìn cô gái ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô gái lúc này đã thay đổi thái độ không còn giữ dáng vẻ đáng yêu lúc sáng mà thay vào đó là sự kênh kiệu:
- Chị nói cho em biết, cái ly này chỉ là đòn cảnh cáo nhỏ cho em về cái tội hồi sáng làm ướt người chị. Còn lần sau nữa là không nhẹ nhàng thế này đâu.
Cái Cốc lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn lại. Nó chỉ biết ngồi nhìn cô gái đăm đăm không tin vào những gì vừa nghe.
- Sẵn đây chị cũng nói cho em biết luôn, em nên tránh Đại Phong càng xa càng tốt. Em qua mắt được ai chứ không qua mắt được chị đâu. – Nói rồi cô gái quay lưng lấy túi xách đi ra khỏi quán bỏ lại cái Cốc cả người vẫn ướt sũng còn mắt thì đỏ hoe.
Tối đó cái Cốc lại ngồi co ro một góc. Nó cần một người để trút mọi thứ đè nặng. Không có ai trò chuyện, nó đành ngồi nói chuyện với cái cốc từng bị nó vẽ râu ngoằn ngoèo.
- Cốc râu à, mày biết không ? Sẽ chẳng bao nhờ nhặt được một hòn đá trên mặt trăng. Nhưng càng khó đạt được người ta lại càng muốn sở hữu nó. Trong khi cục đá trên mặt trăng nó cũng như cục đá dưới mặt đất. Một cục đá mặt trăng về đến đây nó sẽ được nâng niu, giữ gìn trong tủ kính để hàng ngày có hàng trăm người bỏ tiền mua vé vào nhìn ngắm, trầm trồ. Còn cục đá trên mặt đất vẫn nằm lăn lóc giữa đường ngày qua ngày chẳng ai ngó ngàng đến. Cuối cùng chúng cũng chỉ là hai cục đá. Mấy ai nhận ra đâu ? – Nói xong nó mệt quá ngủ quên lúc nào không hay.
Ngày tháng trôi qua đến đáng sợ. Cứ như một vòng tuần hoàn, sáng ra cái Cốc bắt đầu làm việc xoay tròn đến tối mịt trong trạng thái không vui vẻ gì. Nó ít nói hẳn, thỉnh thoảng còn cười thay cho câu trả lời. Đại Phong liên tục hỏi xem nó đang gặp phải chuyện gì nhưng cái Cốc vẫn im lặng lắc, đầu ra vẻ không có gì xảy ra.
Cô bạn gái anh vẫn ngày ngày đến quán. Cái Cốc nghe được đâu đó nhà cô gái này cũng không khá giả gì nhưng có mối thân tình với nhà Đại Phong. Gia đình luôn muốn anh theo con đường kinh doanh nối nghiệp còn Đại Phong thì lại muốn tự lập từ chính quán café này. Nhìn thấy cảnh hai người cười với nhau hàng ngày mà cái Cốc càng thêm chán nản. Hôm nay đánh dấu ngày thứ 28.
Sau nhiều ngày nắng đẹp, hôm nay bỗng dưng nổi trận bão lớn. Buổi sáng, lúc cái Cốc lỉnh kỉnh với hàng đống ly tách mua từ siêu thị về thì trời mưa như trút. Nó vội vàng ôm gói đồ chạy thục mạng. Cũng may quán không xa là mấy nên chỉ mười phút sau cái Cốc đã đến nơi.
Mở cửa ra, cái Cốc thấy một hình ảnh thật kinh khủng. Đại Phong và cô bạn gái nọ đang ôm hôn nhau. Lúc cái Cốc bước vào, cô bạn gái nhìn thấy càng ôm chặt Đại Phong hơn như muốn chứng tỏ rằng cô ta mới là bạn gái thật sự của anh.
Bao nhiêu cảm xúc dồn nén bùng nổ không kiểm soát được. Cái Cốc đứng khóc. Cổ nó nghẹn đắng. Đến mức này thì không còn gì có thể hy vọng được nữa. Nó quay người lao chạy ra ngoài mưa. Đại Phong đã nhìn thấy cái Cốc, anh đẩy cô bạn gái ra chạy theo nó.
Mưa bão sấm chớp càng dữ dội hơn. Trên phố một túi đồ lăn lóc cùng những mảnh sứ bể tan tành trắng xóa nhòe nước. Thấp thoáng gần đó sợi dây chuyền và chiếc nhẫn được bàn tay ai đó nhặt lên nắm chặt. Ngày thứ 30 đã đến…
***
Hai năm sau…
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Đại Phong ngồi phía cửa sổ quen thuộc đọc tờ báo buổi sáng, trên bàn là một tách café bằng sứ trắng đang bốc khói. Bên bệ cửa sổ, chỗ cái cốc hai mặt giờ đã được thay thế bằng một cái cốc khác tương tự. Nhưng lần này cả hai mặt cái cốc đều là gương mặt cười tươi.
Đột nhiên có một vòng tay từ phía sau ôm lấy Đại Phong cùng với giọng nói quen thuộc:
- Anh đến quán sớm thế!
Bỏ tờ báo đọc dở xuống bàn, Đại Phong quay ra cười một cái:
- Thế ra em không muốn nhìn thấy mặt anh lúc sáng sớm à ?
- Cái này là anh nói chứ em không có nói nha!
- Này thì…!
- Đau anh…
Dáng người từ phía sau nhanh nhẹn ngồi xuống ghế gần Đại Phong, trên cổ lủng lẳng sợi dây chuyền có mặt đeo hình cán cân. Đại Phong lại nói:
- Em vẫn chưa chán món quà anh tặng à!
- Chán gì mà chán chứ. Như anh nói, mặt dây chuyền cán cân này sẽ đem lại may mắn cho em còn gì?
- Ha ha thì anh chỉ đùa thôi mà!
- Thôi, hết vui rồi em đi làm việc đây.
Cái Cốc đứng dậy đi đến quầy pha chế để lại Đại Phong tiếp tục ngồi cạnh cửa sổ cùng tờ báo và ly cafe buổi sáng. Nó quay lại lén nhìn anh rồi cười hạnh phúc. Cuối cùng mơ ước tưởng như xa vời của một cái Cốc dị dạng hai mặt lại có thể trở thành hiện thực một cách khó tin giữa xã hội bộn bề vật chất này. Tất cả đều nhờ cái ngày mưa bão đó. Lâu rồi cô bạn gái cũ không đến tìm Đại Phong. Nghe đâu cô ấy cũng đã xin nghỉ việc cách đây vài tuần để kết hôn với một người giàu có nào đó.
Bên trong quán lúc này vẫn chưa có khách, chiếc máy phát đĩa đang bắt đầu chạy một bài hát mới. Đại Phong lên tiếng:
- Mở lớn giúp anh đi. Anh rất thích bài này.
Cái Cốc đến gần máy phát vặn to nhạc lên như lời Đại Phong:
- Mở lớn quá có làm phiền khách không anh ?
- Còn sớm mà, chưa có ai đâu. Chỉ bài này thôi! – Vừa nói anh vừa nháy mắt.
Sau những chuyện đã qua, cái Cốc nhận thấy một điều rằng đừng bao giờ hết hy vọng vào bản thân. Trong lúc tận cùng nhất thì phép lạ vẫn có thể xảy ra bất cứ lúc nào chỉ cần đúng thời điểm của nó. Và cái Cốc cũng không cần là một viên đá mặt trăng. Nó chỉ là viên đá cuội bình thường nằm lăn lóc ngày qua ngày trên đường. Nhưng là một viên đá cuội may mắn.
Ray Đoàn Huy
No comments:
Post a Comment