Sunday, April 28, 2013

Blog Radio 283: Bước sang một trang mới


Blog Radio
  • Lá thư trong tuần: Nơi bình yên trở lại....
"Có những người chỉ có thể ở trong trái tim mình, chứ không thể hiện diện trong cuộc sống của chúng ta. Tình yêu thì ở trong tim, nó không phụ thuộc vào lời nói hay cách thể hiên bề ngoài..."

  • Truyện ngắn: Bước sang một trang mới
"Khi bạn yêu 1 ai đó thật sự sâu sắc, bạn sẽ coi người đó là cả thế giới của mình.Khi người ta ra đi, đồng nghĩa với việc thế giới sụp đổ trước mắt bạn. Lý do gì để bạn có thể tiếp tục tồn tại?" -Tình yêu, đó là cái gì vậy? Tôi rít một hơi thuốc rồi quay sang hỏi cô bạn thân của mình. Lần nào gặp nhau, câu chuyện của những đứa con gái luôn xoay quanh đề tài tình yêu, với họ tình yêu là thước đo của hạnh phúc hay sao? Cô bạn thân của tôi, Trâm 27 tuổi, có đứa con trai 4 tuổi cực kỳ kháu khỉnh, lại lanh lợi vô cùng. Đến mức một đứa chẳng thích trẻ con như tôi mỗi lần nhìn thằng nhóc là chỉ muốn nhéo má vài cái. Cô ấy có 1 gia đình hạnh phúc, chồng yêu vợ, bố mẹ chồng thương con dâu, mọi việc trong gia đình từ A đến Z đều chẳng phải đến tay. Hỏi sao không thúc giục tôi lấy chồng cơ chứ? Bởi vì cô ấy sống trong sung sướng, nên nghĩ rằng ai lấy chồng rồi cũng hạnh phúc và an phận với cuộc sống gia đình của mình chăng? Hay là do bản tính nghề nghiệp đã thấm sâu vào máu, luôn viết những tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn nên nhìn đời chỉ thấy một màu hồng mơ mộng? -Đừng đùa thế chứ, mày cũng từng yêu rồi cơ mà! -Chỉ là “TỪNG” thôi! Giờ tao chán rồi, chẳng muốn yêu đương gì nữa. 2,3 năm sau, tao sẽ mua 1 căn nhà rộng 5 chục mét vuông, rồi nhận 1 thằng nhóc dễ thương như cu tí nhà mày làm con nuôi, sau đó 2 mẹ con cùng nuôi nhau sống! Đấy, tương lai của tao là như thế! Mày thấy ổn không?- Tôi cười khẩy -Con nuôi, mày có chắc là sau này nó sẽ chăm cho mày như mày đã từng chăm nó?- Cô bạn tôi gắt -Đó là chuyện của tương lai. Tính chuyện bây giờ đã! Nghĩ xa xôi làm gì, đến đâu thì đến! Những câu nói vừa cùn vừa ngang của tôi khiến Trâm chán nản, nhìn mặt cô ấy thất vọng thấy rõ, nhưng vẫn cố thuyết phục tôi bằng những lời lẽ cuối cùng -Dù sao con mình sinh ra, vẫn có tình yêu thật hơn mày ạ! Sinh con? Thôi đừng nhắc tới. Tôi nhếch mép cười, dụi điếu thuốc lá vào gạt tàn. Tôi sợ nhất tới bệnh viện, đến tiêm 1 mũi tôi còn xanh mắt mèo ra rồi nói gì đến việc đẻ 1 đứa con to đùng ra như thế? Vậy thì đau chết mất! Tôi tổn thương về tinh thần đủ rồi. Giờ người tôi như 1 vật thể chắp vá, chỉ cần chịu đau đớn thêm 1 lần nữa thôi là có thể vỡ tung ra ấy chứ! Mỗi lần nghe mấy bà bầu nói chuyện với nhau về việc lên bàn đẻ không hiểu sao tôi lạnh tóc gáy, chỉ nghe thôi đã rùng mình rồi, nói gì đến việc sẽ trực tiếp thực hành và kiểm chứng! -Thế ý mày là tao sẽ kiếm 1 người qua đêm cùng rồi mang bầu sinh con một mình à? Tôi cười khoái chí, cô ấy nhăn mặt khó chịu nhưng có lẽ cũng quen rồi nên tỏ ra không thèm chấp tới 1 bà cô bướng bỉnh, ngang ngạnh như tôi nữa -Ngày nào tao cũng làm việc với tiền, cầm tiền đến nhẵn cả tay nên mất cảm giác rồi. Chẳng còn tình cảm trai gái yêu đương gì nữa đâu. Chắc già rồi nên nó thế! Mà đàn ông bây giờ á? Kiếm 1 người tốt đẹp làm người yêu thì khó lắm! Người tình thì dễ hơn…


Phụ nữ có nhan sắc và có tiền nhưng lại không lấy chồng, nhìn vào người ngoài sẽ nghĩ gì nhỉ? Tôi cảm thấy rất nực cười khi mấy bà cô, bà trẻ trong công ty đồn tôi là Les, nếu không tại sao giờ này vẫn chưa ai dòm ngó và ngược lại? Thú vị thật, ở đâu ra thời gian mà người ta có thể tưởng tượng những thứ phong phú đến độ ấy cơ chứ? Không yêu, không lấy chồng, là bởi vì tôi chẳng còn tin vào thứ mà người ta gọi là Tình yêu nữa. Chồng sẽ là nơi nương tựa của mọi phụ nữ sao? Xin lỗi, tôi làm ra tiền, tiêu còn chẳng hết, cần gì ai che chở hay bảo vệ. Những thứ mà mọi người cần, thuê vệ sĩ là xong phải không? Sau già rồi, không con không cái,không ai chăm nom ư? Vào viện dưỡng lão chứ sao nữa! Được cung phụng như vua chúa, có khi còn tận tình hơn lũ con cháu chỉ chăm chăm vào công việc làm ăn kiếm tiền ấy chứ. Ở cái thời đại này, tiền có thể giải quyết hết toàn bộ mọi thứ! Tôi 27 tuổi, qua cái tuổi 17 đã được 10 năm nay rồi. Qua cái tuổi trẻ con mơ mộng, tin vào những câu chuyện cổ tích hoang đường. Và tình yêu là câu chuyện hoang đường và vô lý nhất trong tất cả mọi thời đại đấy! Nhưng đa số họ vẫn đều cứ tin hoặc là đang cố hy vọng. Còn tôi, tôi chẳng tin, chẳng hy vọng. Tôi không tin Tình yêu có trên đời, tất nhiên sẽ không bao giờ tin Tình yêu là vĩnh cửu. Chỉ là người ta phải lòng nhau vào 1 khoảng thời gian nào đó, rồi đi tới kết hôn, đồng nghĩa với việc đặt dấu kết cho cái sự phải lòng đó. Thế nên người ta vẫn bảo Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu mà! Hạnh phúc 1 năm, 2 năm hay bao lâu sau hôn nhân? Chỉ biết rằng hạnh phúc chẳng thể nào đồng hành cùng ta suốt đời. Vậy tại sao cứ phải chôn mình vào cái hố đấy? Tôi đang sống ở thiên đường, nơi có hạnh phúc và tự do? Lý do gì khiến tôi trói mình rồi nhảy xuống cái hố hôn nhân? Quả thực là viển vông! Có thể nhiều người sẽ thắc mắc không biết cuộc sống của 1 bà cô độc thân diễn ra như thế nào? Thực ra thì cũng vô cùng bình thường thôi. Sáng dậy make up xinh đẹp, chọn quần áo lộng lẫy sau đó lái xe đến công ty. Rồi làm việc với máy tính, với khách hàng, với nhân viên, với các Sếp đến nửa đêm tối mịt… khi bạn bận rộn với 1 mớ công việc liên quan tới tiền tài thì bạn có thể dừng lại và nghĩ tới chuyện yêu đương không? Với 1 kẻ thực dụng như tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ, tôi yêu tiền, kiếm được tiền là 1 niềm đam mê, tiêu tiền là sở thích, có lẽ người yêu của tôi là Tiền đấy! Vậy nên đừng ai hỏi tôi đã yêu ai chưa, bởi vì tôi chỉ yêu Tiền thôi! Cuối tuần, tôi và cô bạn thân cùng thằng nhóc lại đi chơi rồi ăn tối cùng nhau. Khi tôi cõng nó trên lưng tung tẩy trên đường đột nhiên nó ghé tai tôi hỏi:
-Dì Quyên, sao dì chưa lấy chồng? Tôi khựng lại, quay sang nhìn mẹ thằng bé, cô ấy tủm tỉm cười
-Tại vì dì xấu xí, không ai thèm yêu -Không, con thấy dì đẹp mà, đẹp ngang với mẹ con đấy! -Thằng này chỉ biết nịnh, dì Quyên sao đẹp bằng mẹ được?- Mẹ nó nhéo 2 má thằng bé rồi nhấc nó khỏi lưng tôi- Dì Quyên già rồi, cõng con nhiều lưng dì còng mất -Hôm bữa con còn thấy bố cõng mẹ từ cổng lên tầng 3 không mỏi mệt cũng không còng lưng gì cả. Dì không muốn được cõng như mẹ con à? Đến 1 thằng bé 4 tuổi cũng giục tôi lập gia đình, không lẽ tôi già đến vậy rồi sao? Tôi đi spa, nhân viên nói không tin tôi 27 tuổi, chỉ tin tôi 26 thôi! Nghĩ cũng tủi, lúc nào cũng lủi thủi một mình, nhìn các đôi âu yếm bên nhau mà tự tội nghiệp bản thân. Suy nghĩ một lúc tôi quay sang hỏi thằng bé -Con có muốn dì sinh con không? Dì sinh con gái, mai này cho nó lấy con? -Này, mày lại nghĩ ra cái gì đấy?- Cô bạn tôi tròn mắt -Hay tao nhận con nuôi trước nhỉ? Cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi mà! Tôi thả mình vào trong màn đêm cô độc, lặng lẽ bước từng bước đi chậm rãi. Mục đích sống của tôi là gì tôi cũng không biết nữa. Khi bạn còn quá trẻ, nhưng bạn đạt được tất cả những gì mà những người phụ nữ 40 mong ước, ngoài hạnh phúc. Bạn sẽ bắt đầu hoang mang với cuộc sống của mình. Kiếm được nhiều tiền để làm gì? Khi mà không có ai cùng san sẻ cảm xúc? Tôi quay lại nhìn cô bạn của mình, cô ấy cũng đang buồn bã nhìn tôi. Không khí sao mà nặng nề quá, tôi nhoẻn miệng cười: -Về thôi, trời bắt đầu lạnh rồi!
Thằng bé ngả đầu vào vai mẹ nó ngủ một mạch, trên xe chỉ còn 2 người phụ nữ. 1 người lận đận với những mớ tiểu thuyết luôn tôn thờ tình yêu nhưng có một gia đình đầm ấm, người còn lại thành đạt, nhưng lại chỉ lẻ loi trong căn hộ 75m2 của mình. Nếu là bạn, bạn sẽ chọn là ai trong 2 người phụ nữ chúng tôi?


-Bao giờ mày mới quên được anh ấy? Câu hỏi của Trâm phá vỡ đi không gian yên lặng vốn có Tôi đột ngột phanh gấp, quay sang nhìn bà mẹ 1 con bằng ánh mắt sợ hãi -Sao bỗng nhiên mày lại nhắc tới chuyện đó? -Mày vẫn sợ, mày không thoát ra khỏi nỗi sợ đó, anh ấy không còn nữa, mày có thể sống vì mày 1 chút được không? -Tao vẫn đang sống vì tao mà, sao lại phải sống thay người khác cơ chứ?- Mặt tôi tái nhợt, răng lập bập vào nhau. Nỗi sợ lớn nhất của tôi là nhắc tới chuyện tình cảm của quá khứ -Sắp tới ngày giỗ của anh ấy rồi, mày tới không? -Không, tao không đi, mà tao cũng chẳng nhớ ngày nào cả đâu!- Tôi nói trong hoảng loạn- Mày đừng nhắc tới nữa, đừng bao giờ nhắc tới chuyện đó với tao nữa- Tôi quay ra nhìn cô ấy bằng ánh mắt cầu xin, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Hai cái nhìn gặp nhau rồi lại quay đi, Trâm trầm giọng nói -Cái gì qua rồi thì cho nó qua đi. Quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ. Mày đừng nên nhìn lại phía sau mình nữa, hãy nhìn về phía trước đi! Đó mới là nơi mày cần đến!


Tôi loạng choạng trên đôi giày cao gót, bước từng bước trên từng bậc thang, ngỡ như cả thế giới đang đè nặng lên vai mình. Mọi thứ trước mắt tôi hiện giờ chỉ là một màu đen đặc kịt, hệt như cái ngày 8 năm về trước, cái ngày mà tôi không bao giờ muốn nó tồn tại trên những cuốn lịch… -Tại sao? Tại sao anh lại muốn chia tay với em cơ chứ? Em đã làm gì sai? Anh nói đi! Em có thể sửa được mà! Tôi khóc lóc, cầu xin anh để nhận được lý do của việc chia tay. Yêu nhau hơn 1 năm, ngọt ngào là thế, đắm say là thế, bỗng vào một ngày ảm đạm anh hẹn gặp tôi chỉ để nói với tôi rằng “Mình chia tay đi!” sao? Tôi không chấp nhận, không thể nào chấp nhận được. -Lý do có cần thiết không? Chỉ là anh muốn được tự do như trước thôi!- Anh lơ đễnh trả lời câu hỏi của tôi -Anh không còn yêu em?- Tôi hỏi trong tuyệt vọng, nước mắt chảy dài, cảm giác lúc này như thể bầu trời đang sập xuống -Chỉ là anh cảm thấy mình không tiến tới với nhau hơn nữa được thôi, chia tay có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai…Mình không nên lãng phí tình cảm em ạ, thời gian trôi đi nhanh lắm!- Anh trả lời mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, anh sợ gì chứ? Anh đã có thể cầm dao đâm thẳng vào trái tim tôi thì sao còn sợ nhìn vào đôi mắt của tôi? Tôi căm hận nhìn anh, chỉ muốn đánh chết con người bạc tình ấy. Lời chia tay từ miệng anh ta nói ra nhẹ nhàng như giữa chúng tôi chưa hề có gì vậy. 


-Đồ tồi! Câu nói cuối cùng mà anh nghe được từ tôi là 2 từ nặng nề đó. Tôi lao trong vô định giữa dòng xe tấp nập. Trong đầu tôi đang nghĩ tới 1 cái chết, nếu chết đi rồi tôi sẽ không phải đối diễn với những chuỗi ngày nặng nề sau cú sốc này. Tôi đã yêu anh đến thế, dành hết tình cảm của mình dành cho anh, vậy mà anh nỡ đối xử với tôi thế sao? Những lời anh hứa, những câu anh nói, chỉ là giả dối thôi sao? Chiếc xe lao tới, tôi nhắm mắt chờ đợi 1 cái chết thanh thản. Nhưng người chết không phải là tôi, anh đã lao tới đẩy tôi ra, chắn ngang chiếc xe đang lao tới. Một màu máu bao trùm cả không gian. Tôi chỉ biết lặng người nhìn vết máu loang lổ giữa lòng đường, sau đó mọi thứ trước mắt tôi mờ dần, tôi không còn biết gì sau đó nữa. Chỉ biết khi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi nhìn thấy là cô bạn thân của tôi, cô ấy nhìn tôi khóc tức tưởi ... -Anh ấy không qua khỏi rồi!!! Khi bạn yêu 1 ai đó thật sự sâu sắc, bạn sẽ coi người đó là cả thế giới của mình. Khi người ta ra đi, đồng nghĩa với việc thế giới sụp đổ trước mắt bạn. Lý do gì để bạn có thể tiếp tục tồn tại? Tôi đã từng nghĩ tới 1 cái chết tiếp theo, mất anh, đồng nghĩa với việc tôi mất đi linh hồn của mình. Nhưng anh đã hy sinh sinh mạng của mình để bảo vệ tính mạng cho tôi. Tôi không thể để sự ra đi của anh là một hành động vô nghĩa. Tôi phải sống, nhất định phải sống thật tốt, mạng sống của tôi là do anh cứu sống, cuộc sống sau này, tôi phải sống cho anh… Tôi không thể để anh cứu tôi 1 cách vô ích… Tôi chỉ không hiểu… anh đã liều mạng vì tôi, chứng tỏ anh còn yêu tôi, vậy lý do gì khiến anh nói ra lời chia tay cay đắng ấy…? Một khoảng thời gian rất lâu sau đó, tôi đóng cửa với thế giới bên ngoài, chỉ biết lao đầu vào học, tôi cần 1 tấm bằng loại Giỏi, 1 công việc thật tốt, 1 chức vụ thật cao. Tôi sẽ sống thay anh cho cuộc sống về sau của mình. Vậy mà đã 8 năm rồi, thật không ngờ thời gian lại trôi đi nhanh đến thế. Địa vị em có hiện nay, điều đó có khiến anh vui không? Em chưa hề yêu ai ngoài anh. Anh là mối tình đầu tiên và cũng là duy nhất. Anh yêu, nơi này em sống tốt! Luôn nghĩ rằng anh vẫn đang ở bên cạnh em. Còn anh thì sao? Anh vẫn tốt chứ? 


Em ôm hình bóng anh vào trong từng giấc ngủ, và chưa bao giờ nghĩ rằng anh đã vĩnh viễn ra đi khỏi cuộc đời em. Chỉ là mình xa nhau 1 thời gian thôi, rồi anh sẽ trở về với em, phải không? Em không bao giờ muốn nhắc lại cái ngày hôm đó, thực tế là nó chưa từng diễn ra trong trí nhớ của em. Vậy mà hôm nay, Trâm lại nhắc tới, cô ấy nói em có thể sống vì mình một chút được không? Lỗi lầm của ngày hôm đó không phải là do em… Cô ấy nói thế đấy, anh bảo em có nên tin hay không? Anh bảo em có thể không cảm thấy tội lỗi được không? Chỉ vì một phút nông nỗi, em đánh mất tình yêu của mình và cuộc đời của người em yêu mãi mãi. Giá như phút giây đó em có thể bình tĩnh, thanh thản chấp nhận lời chia tay đó thì có phải em sẽ được nhìn thấy anh hạnh phúc với cuộc sống của mình không? Anh giỏi hơn em rất nhiều, những thứ anh làm được có thể vượt xa những gì em đang có hiện tại… Mối tình đầu dang dở, tôi tuyệt vọng vào tình yêu. Người ta đến với nhau vì tình yêu, còn chúng tôi xa nhau cũng bởi vì 2 chữ “tình yêu” ấy! Việc đôi lứa cùng nhau viết nên một giai thoại, 1 cái kết đẹp là điều tôi hoàn toàn không thể nào cảm nhận được. Hạnh phúc mong manh em không thể níu giữ, yêu nhau làm gì để rồi lại chia ly? Thế nên tình yêu với tôi mà nói, chỉ là một câu chuyện cổ tích hoang đường giữa thì hiện tại. Ngày giỗ của anh, tôi đã dũng cảm tới để thắp 1 nén nhang cho anh. Trước di ảnh của người yêu cũ, tôi không còn thắc mắc lời chia tay hôm ấy, sao anh lại nói ra nữa. Bởi tôi đã trả lời được câu hỏi: Chia tay rồi, lý do là gì có còn quan trọng nữa không? Tôi đã sống thay anh 8 năm, và ngày hôm nay, tôi chính thức bắt đầu cuộc sống thực sự của mình!
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả, thính giả Silenttear - love_romantic_rainbow@

Blog Radio 282: Chuyện tình tháng 4



Blog Radio

Một chiều tháng tư, mưa bay lất phất. 
Hà Nội lạnh và buồn. 
Trong buổi chiều ấy, lần đầu tiên cô gặp anh...

Không hiểu sao lúc ấy đôi mắt cô lại run run, bối rối một hồi lâu khi vô tình chạm phải ánh mắt hờ hững, lạnh lùng vô cớ của anh. Cô thật ngốc, vì đáng ra chính anh mới phải ngại ngùng vì anh nhìn cô khi hai người không hề quen biết, một ánh nhìn lạnh lùng mà như sét đánh vào tim. -    Trời mưa rồi đấy! Anh nói cộc lốc, đưa tay mở tung chiếc ô rồi đứng sát vào cô. Câu nói của anh khiến cô đỏ mặt. Giờ phút ấy cô đã thật sự bối rối. Cái thẹn thùng của cô trước anh có lẽ còn vô cớ hơn cái nhìn của anh hướng về cô khi nãy. Cô lúng túng bước vào chiếc ô của anh, nhưng rồi cứ phải loay hoay lui ra lui vào mãi vì không biết khoảng cách thế nào là phù hợp. Cô xiết chặt đôi tay, những ý nghĩ vẩn vơ đáng ghét nhảy nhót trong đầu. Thỉnh thoáng cô lại ngước lên, rụt rè nhìn anh rồi vội vã nhìn ra chỗ khác vờ như chưa hề làm vậy. Còn anh, chẳng thể nào biết được lúc đó anh đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt lạnh tanh của anh chăm chăm nhìn về phía trước, như không hề thấy, không hề hay biết cô đang đứng bên. Mỗi khi nghĩ lại lần đầu tiên ấy, cô lại bỗng thấy thẹn thùng, cái thẹn thùng y như thế, như thể giây phút ấy chưa hề qua. -    Không lên xe à? Câu nói của anh làm cô giật bắn mình. Thì ra xe đã đến từ khi nãy, chỉ còn chờ anh và cô bước lên mà đúng hơn là chờ cô mới phải. Chiếc ghế đôi đủ rộng để cô không phải lúng túng giữ khoảng cách với anh như khi nãy. Sự e thẹn đã giảm dần nhưng thay vào đó là cái cảm giác ngây ngô khó tả. Còn anh, anh vẫn im lìm với đôi mắt lạnh lùng vẫn thế, vẫn nhìn thẳng về phía trước. Cái nhìn như thả vào mội cõi xa xăm mơ hồ nào đó. Chẳng biết thế nào, nhưng cô đã buột miệng hỏi anh: -    Anh đi về đâu thế? Như một kẻ trộm cắp, vừa hỏi xong chẳng chờ câu trả lời, cô đã lại rụt cái cổ lại như một con rùa, tay mân mê mấy sợi tóc như thể mình vừa làm một cái gì ngộ nghĩnh lắm. -    Tôi đi đâu cô hỏi làm gì? Câu trả lời như một gáo nước lạnh, nhưng hơn thế anh làm cô xấu hổ chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu, muốn độn thổ mất. Cô mím môi lại để che giấu sự vô duyên của mình, nhưng cũng như để thầm nói với anh “Đồ hâm,cáu bẳn… đồ đáng ghét”. Thế đấy, lần đầu tiên gặp nhau, chỉ vì một ánh mắt dường như lạnh lùng dường như đắm đuối của anh trao về cô, đã lần đầu tiên khiến trái tim cô biết rạo rực. Lần đầu tiên cô biết đỏ mặt khi đứng trước một người con trai, hơn nữa lại là một người hoàn toàn xa lạ.


Mãi về sau này cô mới nhận thức được, đó là lần đầu tiên cô biết yêu. Hay nói đúng hơn là biết cảm giác yêu, cảm giác rung động trước một người khác giới. Mặc dù lúc ấy tất cả những thứ đó cứ bay bổng trong cô nhưng mờ nhạt vô cùng, chẳng cụ thể.

Và cũng mãi về sau cô mới biết được rằng ánh mắt, cử chỉ lạnh lùng của anh dành cho cô lúc đó với cô lại là một thứ thật ngọt ngào, để rồi về sau này cô đã nhớ nhung da diết. Còn với anh, cái lạnh lùng ấy lại như là một chốn ẩn nấp an toàn khi anh đã không còn cảm giác với thế giới này nữa. Cũng bởi vậy mà cho tới bây giờ cô không tài nào biết được, lần đầu tiên ấy, anh có cảm giác được gì về sự hiện hữu của cô hay không.

Chiếc xe bus dừng lại ở một bến đỗ ven hồ. Không biết là vô tình hay hữu ý mà nơi cô đến cũng chính lại là nơi anh đến. Anh khoác một chiếc cặp nhỏ, loại đựng máy ảnh, mãi đến lúc xuống xe cô mới để ý thấy là trên người anh có thứ đó.

    -    Tạm biệt nhé!

Anh nói với cô, rồi lẳng lặng bỏ đi về phía bờ hồ, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái. Cô luống cuống chạy theo anh:

-    Này, anh gì ơi,  chiếc ô của anh...
-    Cô cầm lấy, lát nữa mưa thì sao.

Anh nói mà ánh mắt vẫn chẳng chịu nhìn cô, nói đoạn anh lại bỏ đi tiếp.

-    Nhưng mà…

Cô nói với theo, anh chẳng hề để ý, cứ thế đi tiếp. Cô mím môi lại, vừa thấy một cái gì ấm áp, vừa thấy một cái gì kì quặc hết sức buồn cười nhưng cô chưa thể biết được đó là cái gì.
Chần chừ một lúc, cô sực nhớ ra công việc của mình rồi như một con thỏ, cô chạy vội theo anh khi anh đã ra gần tới hồ:

-    Này, tôi cũng ra hồ này đấy, anh cũng ra đây hả?
-    Cô không thấy hay sao mà còn hỏi?

Anh nói rồi đặt chiếc túi vải xuống chiếc ghế đá bên hồ rồi từ từ ngồi xuống, phong thái chậm chạp lại còn cáu kỉnh, khó gần.

Cô bối rối ngồi vào chiếc ghế đá bên cạnh rồi bắt tay vào việc viết lách. Từ hơn một tháng trở lại đây, cô đã có thói quen như thế. Cứ vào mỗi chiều chủ nhật hàng tuần cô lại ra ngoài hồ này để lấy cảm hứng viết văn. Câu truyện cô đang viết có ý tưởng về một chàng trai tự kỉ, tính tình lập dị thầm yêu một người con gái nhưng anh ta không sao nói được cho cô gái biết về tình yêu của mình. Cốt truyện thì cô còn đang xây dựng, chưa hình dung ra nó phải như thế nào và không biết sẽ phải triển khai thêm ý tưởng đó ra làm sao. Cô hi vọng khung cảnh tĩnh lặng, thơ mộng nơi đây sẽ giúp cô nảy sinh ý tưởng, nhất là lại đúng vào những ngày tháng tư ngọt ngào này. Nhưng đã nhiều lần ra đây, mỗi lần cả mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có một ý tưởng nào làm hài lòng cô cả.

Cũng vì thế mà lần này, đang giữa lúc chưa nghĩ được gì cô lại ngước mắt nhìn trộm anh. Có lẽ vì tính hiếu kì hơn là một thứ tình cảm nào khác. Vì anh ta suốt từ nãy cứ đứng ngồi không yên, có lúc gần như nằm dài trên ghế đá, có lúc tựa vào những thân cây ven hồ cầm chiếc máy ảnh ngó nghiêng, chắc hẳn anh ta đang tìm một góc ảnh, nhưng chưa có cái nào vừa ý. Thành ra từ nãy giờ hình như anh ta chưa chụp được bức nào.

Đang lúc anh chán chường ngồi lại vào chiếc ghế thì trời bỗng lại đổ mưa. Những cơn mưa tháng tư vẫn vậy, không nặng hạt có lúc rả rích có lúc bất chợt đến rồi bất chợt tan.


Cô căng chiếc ô ra và như đã có cho mình một lí do chính đáng, một cách rất tự nhiên cô đến ngồi cạnh anh.

-    Trời lại mưa rồi đấy – Cô nói như để giải thích hành động tưởng chừng như vô duyên của mình.

Anh mân mê chiếc máy ảnh và vẫn giọng điệu khi nãy:

-    Cảm ơn cô!

Lần này đã nắm được thế chủ động, cô nói một cách thoải mái:

-    Cảm ơn gì chứ, tôi phải cảm ơn anh mới đúng, chiếc ô là của anh mà. Mà anh làm nghề nhiếp ảnh hả?

Anh bỏ lại chiếc máy ảnh vào túi rồi trả lời cô với giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn khiến cô bất ngờ:

-    Không, tôi chỉ chụp ảnh cho vui. Thế còn cô, cô ra đây làm gì?
-    À, tôi cũng ra đây ngắm cảnh cho vui. Trời lại mưa nữa, thật đáng gét!
-    Cô không thích mưa sao?

Câu hỏi này khiến cô ngập ngừng, cô không nghĩ là anh lại có thể hỏi cô như vậy.

-    À không… Tôi thích mưa chứ - Cô nói, đoạn cười trừ - Nhưng mà là ở nhà chứ không phải ở ngoài đường thế này, dù sao cũng rất cảm ơn chiếc ô của anh.
-    Cô hay ra đây ngắm cảnh lắm hả?

Anh hỏi cô mà ánh mắt vẫn nhìn về xa xăm.

-    Trước đây thì ít, nhưng dạo này thì ra đây luôn.

Bỗng cô nảy người lên, nói hớn hở:

-    Mà cứ chiều chủ nhật tôi lại ra đây đấy, tuần nào cũng như thế cả.
Cô vừa dứt lời, bỗng dưng anh đứng lên nói tạm biệt khiến cô luống cuống.
-    Ơ, trời còn mưa đấy, ô của anh này …
-    Cô giữ lấy ngộ nhỡ lát nữa có mưa, còn mưa thì đã tạnh từ khi nãy rồi, cô không thấy sao?

Anh nói rồi lẳng lặng bỏ đi hệt như khi nãy. Cô vội vã gập chiếc ô lại nhìn theo và có phần bực tức, thì ra mưa đã tạnh từ lúc nào mà cô không hề biết.


Hà Nội, những ngày cuối đông trôi đi chậm dãi. Chậm đến nỗi có cái cảm giác như thời gian đang ngừng lại. Buổi chiều về trên từng con phố nhỏ. Thi thoảng những cơn gió lạnh buốt người bất chợt đến cuốn lá bay xào xạc. Đâu đó dưới những rặng cây bên hồ, từng đôi tình nhân lặng lẽ bước bên nhau trong nắng chiều nhạt.
Và đâu đó trên con đường nhỏ ven hồ, anh vẫn lang thang đi tìm những góc ảnh cho bộ sưu tập của mình. Với anh đó cũng là niềm vui cuối cùng trong quãng đời ngắn ngủi còn lại. Có niềm đam mê nhiếp ảnh từ bé, nhưng cuộc sống xa hoa buông thả của đứa con trai duy nhất trong một gia đình quyền quý đã lu mờ đi tất cả tình yêu nghệ thuật trong anh. Chỉ khi biết mình đã mang căn bệnh thế kỉ, anh mới chợt bừng tỉnh, mới nhận ra được giá trị đích thực của cuộc đời này. Nhưng phải chăng là sự thức tỉnh muộn màng? Năm tháng còn lại của cuộc đời anh chỉ còn được tính trên đầu ngón tay. Càng nhận thức được sự phí hoài của quãng thời gian đã qua, càng thấy được vẻ đẹp của sự sống, của nghệ thuật bao nhiêu anh lại tiếc nuối bấy nhiêu. Đã có lúc trong cơn tuyệt vọng cùng cực, anh nghĩ đến cái chết vì với anh dù sao đó cũng đã là một sự thật hiển nhiên, chỉ còn chờ thời gian một quãng thời gian rất ngắn ngủi nữa. Và sự thật là đã có một lần anh đi tìm cái chết. Giữa lúc ấy, chiếc máy ảnh cũ kĩ bỏ quên bấy lâu nay treo trên tường đã thức tỉnh anh. Anh quyết định đi tìm một vẻ đẹp, một vẻ đẹp vĩnh hằng của cõi tạo hóa này, để rồi khi ấy có nhắm mắt cũng yên lòng.

Kể từ đó, đã hơn một năm nay anh rong ruổi khắp nơi để tìm kiếm cái đẹp để chụp cho được một bộ ảnh để đời. Sau từng ấy thời gian anh đã chụp hơn mười nghìn bức ảnh và đã chọn được chín mươi tám bức cho bộ ảnh của mình. Chỉ còn lại bức ảnh cuối cùng, bức ảnh thứ chín mươi chín để hoàn thành bộ sưu tập. Nhưng suốt hai tháng nay, anh chưa tìm thấy được một vẻ đẹp nào như anh muốn cả thành ra anh chưa chụp được bức nào.      

Từ lần gặp mặt đầu tiên ấy, mặc dù không hẹn trước nhưng cứ đến chiều chủ nhật anh và cô lại đến hồ cùng một thời điểm, và ra về cùng một lúc. Có một cái gì đó vô hình đang xen vào giữa cô và anh, một cách rất tình cờ và hết sức vô cớ.

Có vẻ như ngoài công việc chính, hai người còn đang tìm kiếm một cái gì mà chính hai người cũng không biết được. Chỉ biết là có một lần anh đến muộn, ánh mắt cô cứ mãi nhìn về chiếc ghế đá bỏ không, chiếc ghế mà anh vẫn thường ngồi, để rồi khi anh xuất hiện cô bỗng quay ngoắt đi chỗ khác như thể là mình chỉ vô tình nhìn vào chiếc ghế ấy thôi. Còn một lần khi cô trễ xe, anh đã ra tận bến mong ngóng. Khi cô bất chợt đến, anh luống cuống cởi chiếc túi đựng máy ảnh ra khỏi vai như để chứng minh mình cũng vừa đến vậy.
  
Cũng sau lần gặp nhau đầu tiên ấy, những lần gặp sau này hai người không hề trò chuyện hay nói với nhau một câu gì. Chỉ thi thoảng vô tình hai ánh mắt chạm nhau, họ lại vội vàng ngoảng mặt đi chỗ khác như thể cái nhìn ấy quả đúng là vô tình thật.

Có một lần cô để cuốn sổ và cái bút trên ghế đá rồi bỏ đi đâu đó không biết, chẳng may cái bút rớt xuống, anh chần chừ mãi rồi rón rén đến nhặt cái bút lên đúng lúc cô quay lại. Anh liến vội vàng thả cây bút xuống đường, rồi nhòm vào máy ảnh chụp lia lịa như không hề có chuyện cây bút rớt xuống khi nãy và việc anh đến chụp ảnh chỗ chiếc ghế đá cô ngồi là hoàn toàn ngẫu nhiên.    

Ngày tháng cứ thế trôi đi, cho dù trước mặt cả hai đều tỏ ra không hề để ý đến sự hiện hữu của nhau và việc tới bờ hồ này hoàn toàn là vì công việc của mỗi người, nhưng mỗi lần ra về cả hai đều cảm thấy trống rỗng và công việc hôm nay mình làm dù tốt cũng chỉ được một nửa thôi.

Cho đến chiều chủ nhật hôm nọ, một chuyện bất ngờ đã xảy ra khi cô rời chiếc ghế đá đến ven hồ ngắm cảnh hoàng hôn. 


Chiều hôm đó như hầu hết những buổi chiều cuối tháng tư khác, Hà Nội se lạnh một cái lạnh man mác, buồn rười rượi. Có cái cảm giác như của mùa thu. Bên đường dòng người vẫn tấp nập lại qua, nhưng không hiểu sao vẫn có cái cảm giác chậm chạp lặng lẽ đến hiu quạnh. Phía dưới mặt hồ, những ánh nắng vàng của hoàng hôn lấp lánh trên ngọn sóng, trải dài sang tới bờ bên kia và cứ thế trải dài mãi tới tận chân trời rồi bỗng đỏ rực hẳn lên ở phía trời xa chỉ có thoáng vài gợn mây. Ở giữa màn nắng mong manh ấy, rặng cây bên hồ trở nên láp lánh như những ngọn nến lung linh cuối buổi cầu nguyện, còn những tòa nhà cao ở phía xa kia thì cứ mờ dần.

Không gian và thời gian khiến ta tưởng chừng như thế giới này chỉ có thể đẹp, chỉ có thể buồn được đến như thế, rồi qua chiều nay sẽ chẳng còn gì hết nữa…

Giữa lúc ấy, cô đã đến bên hồ lặng ngắm.

Mái tóc cô buông hờ, lơ thơ trong nắng. Dưới màn nắng ấy, có lúc người ta chẳng phân biệt được đâu là rặng liễu đâu là mái tóc của cô. Đôi môi cô tươi tắn nhưng không phải là cái tươi tắn mới mẻ mà là một nét tươi tắn đang héo dần mà có lẽ là đã rất mòn mỏi, nhưng không phải vì thế mà mất đi cái rạo rực gọi mời, bởi vì những ánh nắng vẫn cứ hôn mãi môi cô rồi như tan biến hẳn trên đôi môi ngọt ngào ấy.
Giấu kín dưới làn tóc mai là đôi mắt nâu buồn, cô thả về một nơi xa xăm nào đó. Đôi tay cô khoanh lại ôm trọn thân hình mảnh dẻ và mỗi lúc càng xiết chặt hơn…
Có phải cô đang mải nghĩ ngợi về câu chuyện viết dở của mình? Không phải như thế, vì chưa bao giờ cô như thế cả. Hay vì chiều lạnh quá? Cũng không phải, cái lạnh không thể làm cho cô buồn và ngậm ngùi đến thế. Bởi trên đôi mi mỏng manh bất chợt những giọt nước mắt đã rớt xuống, lăn dài trên má và có lẽ cô cũng không hề biết.   

Có lẽ  vì cô… cô đơn! Cô cần lắm một vòng tay ấm áp xiết chặt cô lúc này, mà vòng tay ấy cô đã thấy gần gũi biết mấy, thậm chí đã có lúc cô cảm giác như nó sắp chạm vào mình. Cô cần một người để sẻ chia, để không phải một mình im lặng, âm thầm đến thế.

Sau lần gặp nhau ấy, và những lần về sau cô đã chợt nhận ra một điều, dù điều đó cô cũng không sao hiểu được là dường như cô đã yêu anh. Cô nhận ra điều đó là bởi vì cô đã thấy nhớ anh da diết trong suốt những ngày không được gặp. Nhiều khi cái cảm giác nhớ nhung ấy làm cô bứt rứt, cồn cào không yên, có cái gì đó như thiêu như đốt trong lòng. Vào buổi tháng tư, cô ngồi tựa bên khung cửa đọc sách một hồi lâu. Chỉ đến khi có một cơn gió mạnh làm cô cay mắt thì cô mới sực nhớ ra là từ nãy tới giờ vẫn trang sách ấy. Cô khẽ cúi xống, mím môi lại thẹn thùng rồi đưa tay giật giật mấy sợi tóc như thể trách mình là sao cứ nhớ về anh một cách vô duyên như vậy.

Cô biết một cách mơ hồ là dường như ở anh có cái gì đó mà cô cần, cũng như ở cô có cái gì đó mà anh cần, nhưng cô không thể nào nghĩ ra được thực sự đó là những cái gì. Cô cũng biết anh yêu cô như chính cô yêu anh vậy, hoặc nếu chưa phải là yêu thì phải là một cái gì tương tự thế. Con tim mách bảo cô như vậy và không thể nào nhầm lẫn được. Nhưng tại sao anh không nói, tại sao anh không thổ lộ với cô bất cứ điều gì ngoài ánh mắt đắm đuối ấy. Câu hỏi ấy dằn vặt cô suốt một thời gian dài. Tuy nhiên, nhiều khi cô nghi hoặc về tình cảm của anh vậy nên cô không đủ tự tin và can đảm để thổ lộ. Thậm chí cô nghi hoặc cả chính con tim mình nữa.

Thành ra mỗi lần cô và anh gặp nhau tưởng cô sẽ được thỏa nỗi nhớ nhung, nhưng trái lại cô thấy hoang mang, bối rối vô cùng. Cô cảm giác được giữa cô và anh có cái gì gần gũi lắm như thể hơi thở đã chạm vào nhau rồi, nhưng cái cảm giác ấy vừa thoáng qua thì ngay lập tức cơn hoang mang ùa vào. Lại một lần nữa cô không thể nào hiểu được những cảm xúc của chính mình.
Chỉ có hai điều cô nhận thức rõ được là cô thích cái dáng vẻ công tử hào hoa đáng gét của anh và cái tính cách kì quặc của anh thì lại rất giống nhân vật trong câu chuyện dở dang mà cô còn đang bế tắc. Giống một cách kì lạ, cứ như thể anh ta nhảy ra từ trong ý tưởng của cô vậy.



Giữa lúc cô đang say sưa ngắm hoàng hôn với những ý nghĩ vẩn vơ đó, thì bỗng cô giật bắn mình, khi nhận ra anh đã đứng bên cạnh từ lúc nào không biết. Anh đứng bên cô rất gần, gần đến nỗi cô cảm giác được hơi ấm từ hơi thở anh khi cô bất giác quay mặt lại về phía anh. Anh không nói gì nhưng đôi mắt nâu buồn của anh nhìn sâu vào mắt cô. Cô bàng hoàng, chính là đôi mắt ấy, đôi mắt của lần đầu tiên. “Trời ơi, là anh..” - Cô thầm nghĩ, đôi môi mấp máy dường như thốt lên, rồi thì cô cũng chỉ nghĩ được có thế. Đầu óc cô quay cuồng như trong một cơn mộng mị, cô không còn thể nào nghĩ gì được nữa, chỉ thấy con tim bất giác loạn nhịp, đập thình thịch trong hơi thở gấp gáp. Chiếc áo ngực mỏng manh phập phồng lên xuống. Hơi thở ấm áp của anh và cô đan vào nhau rồi tan biến trên hai gương mặt im như tượng. Anh cúi xuống, gần hơn. Mỗi lúc cô lại thấy hơi thở anh nóng dần trên má rồi lan nhanh xuống bầu ngực còn đang hổn hển. Đôi mi cô từ từ khép lại như để đón chờ một cái gì khao khát cháy bỏng đã từ lâu. Rồi bỗng cô rùng người lên, co rúm lại khi có một cái gì như là da thịt chạm vào môi nhưng gồ ghề, lạnh ngắt. Cô bất giác giật mình mở mắt ra, rồi gần như là hét lên tức giận: “Anh…!” Thì ra cái chạm vào môi cô khi nãy không phải là cái mà như cô đã tưởng tượng, mà là những ngón tay anh. -    Tôi,…tôi xin lỗi! Anh cúi xuống nói giọng trầm buồn. Điều cuối cùng trên gương mặt buồn rầu của anh mà cô còn có thể nhớ được là ánh mắt anh đã gần như khóc lên.

Cô luống cuống, không còn biết làm thế nào cho đỡ ngượng và không nói năng gì, cô chạy lại chiếc ghế đá cầm vội chiếc túi xách rồi bỏ đi mất, như thể đó là cách tốt nhất để vượt qua cái giây phút khúng khiếp này.

Hà Nội những ngày cuối tháng tư, cơn mưa rào bất chợt đến rải trắng mặt đường đã thưa người qua lại. Những cây xưa, cây sấu cổ thụ cả những cây hoa sữa bên đường đứng im lìm trong mưa, nhành lá rũ xuống trong cái lạnh khe khẽ đến ngọt ngào.
Mưa nhanh đến, cũng nhanh đi để lại sau đó màn nắng tươi, ấm áp mới mẻ nhưng đôi khi cũng thoáng buồn. Khiến người ta có cảm giác giống như lúc tỉnh dậy sau giấc ngủ buổi chiều.
Mặt hồ im vắng, đã mấy tuần nay, không còn thấy anh và cô ra đây nữa. Không biết hai chiếc ghế đá kia có cảm nhận được sự vắng vẻ ấy không nhưng những chiếc lá đã ngày một nhiều hơn, phủ kín chỗ ngồi.

Rồi tháng tư và tất cả… cũng sẽ qua!


Vào dịp cuối năm ấy, một nhà xuất bản nổi tiếng tổ chức buổi họp báo công bố cuốn sách hay nhất và album ảnh đẹp nhất của năm. Đúng như nhiều bạn đọc đã dự đoán giải thưởng sách hay nhất đã thuộc về tập truyện ngắn của một tác giả trẻ. Vì những câu truyện trong đó không những có một lối viết cách tân, sáng tạo, rất cuốn hút. Mà ẩn sâu trong từng câu chữ là vẻ đẹp bất diệt của tình yêu trước số phận.
Khi công bố đến giải thưởng album ảnh đẹp nhất. Cả khán phòng đã im lặng, khi biết rằng tác giả của album ấy đã không còn nữa.

Chín mươi tám bức ảnh là chín mươi tám khoảnh khắc tuyệt đẹp, hiếm hoi của thiên nhiên cũng như cuộc sống con người. Có những chuyên gia đã khẳng định rằng “Thật là một kiệt tác. Bất kì ai trong chúng ta một lần được thưởng thức những bức ảnh đó, sẽ không thể không thốt lên rằng “Cuộc sống này thật tươi đẹp”, cho dù đó có là người đang trong lúc tuyệt vọng nhất đi nữa”.

Và rồi cả khán phòng nín lặng, có người đã không kìm được nước mắt khi bức ảnh cuối cùng, bức ảnh thứ chín mươi chín hiện lên …

… Một chiều tháng tư đẹp chưa từng có. Đến nỗi nhiều người hẳn sẽ nghĩ rằng sẽ không còn bức ảnh hoàng hôn nào có thể đẹp được như thế nữa.

Mặt hồ tịch lặng, mong manh trong nắng chiều. Người ta thậm chí còn có thể cảm nhận được những làn gió rất nhẹ đang ngập tràn trên phố. Con đường phía bên kia mập mờ với dòng người lại qua. Hàng cây dưới màn nắng nghiêng nghiêng đã gần như sáng lên. Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp nhưng buồn da diết.

Giữa chốn ấy, một người con gái đang lặng lẽ đứng ngắm hoàng hôn với đôi tay xiết chặt, đôi mắt nhìn về xa xăm, như khao khát một cái gì và cũng giống như đang hi vọng một cái gì.

Người ta đã không xác định được là tác giả không đặt tên cho bức ảnh hay vì không kịp đặt tên cho nó. Chỉ thấy phía cuối bức ảnh là một dòng chữ nguệch ngoặc, khó khăn, có lẽ tác giả đã phải gắng gượng lắm mới có thể viết được: “Tạm biệt tháng tư, tạm biệt em…!”.

Giữa lúc ấy, tác giả của tập truyện ngắn bỗng đứng vụt dậy, bỏ cả giải thưởng vừa nhận được, nức nở lao ra khỏi khán phòng. Ngoài phố, mưa vẫn rơi tầm tã …

Tạm biệt tháng tư, tạm biệt em…!
* * *

Chiều đã buông trôi về cuối phố
        Em còn bên ô cửa ngóng mưa
        Mùa đã qua đông còn rét mướt
        Mười ngón tay suôn trượt song dài


        Em đếm hàng cây tự ngẩn ngơ
        Đâu đây cơn gió vẫn ru hờ
        Tìm trong xao xác hơi thở ấm
        Chỉ thấy lạnh thêm tiếng yêu đầu


        Chiều phố bâng quơ rồi em khóc
        Cơn mưa đã đến tự bao giờ
        Ngoài phố mùa đông như trở lại
        Còn như ai đó bước qua đêm.

                                                                         <.GÓC PHỐ MÙA ĐÔNG.>


  •  Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Thạch Phan - thachphan.univ@...

Sunday, April 21, 2013

Blog Radio 281: Khi yêu thương chỉ còn là vỡ vụn



Blog Radio - 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - đồng phát 0h30' đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần trên kênh VOV3 - Đài Tiếng Nói Việt Nam
  • Lá thư trong tuần: Câu chuyện Bạn đang ở đâu?
  • Truyện ngắn: Khi yêu thương chỉ còn là vỡ vụn
Lời tác giả: "Tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu nói thế này :” Khi một người phụ nữ quyết định quên đi một người đàn ông, đó không phải vì họ hết yêu mà chỉ có thể vì nỗi đau đối phương mang đến cho họ quá đậm sâu.”. Khi đó tôi thật sự chưa thấu hiểu nhiều lắm, đơn giản chỉ nghĩ rằng, tổn thương nhau mãi thì cũng giết dần cảm giác yêu, hết yêu thì quên nhau thôi. Nhưng rồi đến một ngày tôi hiểu ra ý nghĩa sâu xa bên trong câu nói ấy, một sự thấu hiểu trọn trịa và sâu săc vì tôi đã chứng kiến tận mắt “nỗi đau sâu đậm ấy” từ một cô gái. Tôi không dám chắc rằng con đường cô ấy chọn là sai hay đúng, vì tôi tin bất cứ con đường nào cũng đều có ngã rẽ của nó. Chỉ mong cô gái nhỏ trong câu chuyện của tôi sẽ đứng lên thật vững, và tiếp bước bằng những bước đi chậm rãi, yên bình. "

Những ngày tháng 3 đến và đi bình lặng như những ngày tháng khác trong năm, có khác chăng đó là sự oi bức mà nó mang đến để báo hiệu một mùa hè rực lửa. Có khác chăng là đối với Hạ Vy, tháng 3 là mở đầu cho một ký ức hay một nỗi ám ảnh ngọt ngào, đau thương, hạnh phúc và cay đắng. Nó là sự hòa trộn của tất cả những thứ hương vị cuộc sống, nó khiến cho cổ họng Hạ Vy nghẹn cứng, và mí mắt cô lúc nào cũng rưng rưng. Hai năm rồi, hầu như năm nào cứ đến tháng 3 là Hạ Vy lại trở bệnh, căn bệnh nan y khó giải mà người bạn thân như Thanh Dung cũng chẳng thể giúp ích được gì? Vy vẫn đi làm, đi học thêm buổi tối, nhưng cô cứ như một thể xác không hồn, hầu như đêm nào cũng trăn trở và thổn thức đến gần sáng, rồi lại thiếp đi trong những dòng nước mắt. Dung nằm cạnh bên, chẳng thể nói gì, chẳng thể an ủi hay động viên, chỉ biết xót xa và lo lắng. Phải làm gì để nỗi đau của Vy có thể lành lặn nhỉ? Những ngày tháng 3 nặng nề cũng đã sắp trôi qua, rồi những ngày tháng 4 sẽ đến, có lẽ mọi thứ sẽ còn kinh khủng hơn và ….Dung không dám nghĩ đến nữa, chỉ hi vọng rằng thời gian trôi qua mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó, những vết thương dù sâu đến độ nào rồi cũng sẽ lành. Vậy mà chẳng hiểu sao thời gian cứ như đùa giỡn với con người, cứ chầm chậm và nặng nề đến mệt mỏi, khiến cho vết thương vừa khép miệng của Hạ Vy cứ như đang xát muối. Thanh Dung nhìn thấy rõ nét buồn bã và đau khổ trên gương mặt của nhỏ bạn thân. Đau, đau đến thắt lòng mà không biết phải mở lời thế nào. Vy cứ cặm cụi với sách vở, và không quên nấu những bữa ăn cho Thanh Dung, nhưng mà….cơm canh giờ cũng nhạt nhẽo như bản thân của người làm ra chúng. 


Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, bức tường cũ nát và xiêu vẹo dù có cố gắng đến đâu rồi cũng sẽ sụp đổ. Hạ Vy đã gục ngã trước mặt Thanh Dung như thế vào một buổi chiều cuối tuần. Khi cả hai chuẩn bị cho một chiều café thư giãn, khi Hạ Vy đã vận chiếc váy màu hồng nhạt xinh xắn lên người, thì bỗng dưng nước mắt cô ấy không ngừng tuôn chảy, và rồi cô như một cánh hoa tigon mỏng manh, rơi xuống, người cô đổ sập trên nền nhà, trước ánh mắt hoảng loạn và tiếng kêu thất thanh của Thanh Dung….. Nhờ những người bạn ở phòng trọ kế bên giúp đỡ, Thanh Dung cuối cùng đã đưa được Hạ Vy đến một bệnh viện gần đó. Vy được truyền dịch và tiêm thuốc, theo chuẩn đoán ban đầu là suy nhược cơ thể và tuột canxi huyết. Thanh Dung biết, sớm muộn gì chuyện này rồi cũng xảy ra vì nhiều ngày qua Vy chỉ ăn uống sơ sài, đêm nào cũng thức đến khuya, chăm chăm vào mấy trang sách mà lòng dạ thì ở đâu đâu, cô còn nghe thấy những tiếng nấc của Vy trong lòng đêm sâu thẳm. Thanh Dung chỉ biết thở dài một tiếng rồi đi vào thăm cô bạn tội nghiệp của mình. Hạ Vy vẫn còn mê man trên giường bệnh, không biết cô đang ngủ say hay chỉ thiếp đi vì liều thuốc của bác sĩ khi nãy. Chỉ biết rằng, gương mặt cô tràn ngập một nỗi đau, những giọt nước mắt cứ lặng rẽ rơi ra từ hai khóe mắt. -    Con ơi, mẹ xin lỗi con ! Lời van lơn của Hạ Vy, nhỏ nhẹ, ân cần, nhưng cũng không kém sự hoang mang, tội lỗi. Âm thanh đó nó làm Thanh Dung phải rung mình, lo lắng. Cô lay mạnh tay Hạ Vy. -    Vy, mày tỉnh dậy đi, mày làm sao vậy, lại nằm mơ sao. Dậy đi Vy. Hạ Vy choàng tỉnh, hai tay ôm lấy Thanh Dung, nước mắt ràng rụa, những tiếng nấc lớn hơn, day dứt hơn thay cho câu trả lời. Dung tỏ ra chán nản và lớn tiếng với Hạ Vy: -    Tại sao mày cứ mãi sống trong mộng mị và quá khứ kia chứ. Mọi chuyện đã qua hãy để nó qua đi, mày muốn chết đi theo cái cách như thế này hay sao? -    Tao xin lỗi, tao sẽ không sao đâu, mày đừng lo. Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà! Dung không nỡ lớn tiếng với bạn nữa, khi thấy cô ngoan ngoãn dùng hai tay gạt lấy gạt để hai hàng nước mắt, Vy cứ như một đứa trẻ làm người khác không thể giận được.


Sáng hôm sau, Vy được xuất viện về. Gương mặt vẫn còn mệt mỏi và u buồn lắm. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản và vui cười để Thanh Dung không lo lắng. Cô thấy có lỗi với bạn mình thật nhiều, và cô cũng biết cô đã phụ tấm lòng của bao người yêu thương cô. Cô đang cố gắng để vượt qua mọi thứ, để quên đi quá khứ của mình. Nhưng không hiểu sao, mọi sự khó khăn đến vậy? Điện thoại Hạ Vy reo, nhìn vào số máy hiện trên điện thoại, gương mặt Vy dường như vô cảm, cô lạnh lùng tắt máy mà chẳng chút áy náy, bận tâm. Thanh Dung biết Hạ Vy đã quyết tâm quên đi Hoàng Thái, nhưng rõ ràng cô cũng nhận thấy Hạ Vy yêu Hoàng Thái hơn cả bản thân mình. Cô nhỏ giọng với Hạ Vy: -    Sao mày không nghe điện thoại? -    Tao không muốn nghe, nghe rồi sẽ thế nào? Có cứu vãn được điều gì không? Có thay đổi được gì không? Có thể xoa dịu những vết thương không? Hay tất cả càng tồi tệ hơn. Thanh Dung im lặng, Hạ Vy ngã người nằm xuống tấm nệm mỏng lót ở sàn nhà. Mệt mỏi nhưng không quên dặn dò nhỏ bạn thân: -    Tao không khỏe lắm, cũng chưa muốn ăn gì. Mày đi ăn trưa ở tiệm nhe, sẵn tiện mua dùm tao ít cháo, khi nào đói tao ăn. -    Tao biết mà, mày lo cho sức khỏe đi. Tao đi mua một ít đồ ăn. Hôm nay trổ tài nấu cháo cho mày. Thanh Dung đi rồi. Hạ Vy ngồi dậy, lục trong một ngăn túi xách, mấy thứ đồ lâu rồi cô không dùng đến đều cất ở đấy. Tối qua khi lấy chiếc váy màu hồng ra mặc cô vô tình nhìn thấy mấy bộ đồ trẻ sơ sinh, những thứ mà cô chuẩn bị cho con của mình, mặc dù khi đó nó hãy còn nhỏ lắm, nhỏ xíu như một giọt máu. Hạ Vy không còn khóc nữa, khóe mắt cô ráo hoảnh, nhưng chân tay thì rung lên, cô ôm chầm những bộ đồ bé nhỏ vào lòng. Có lẽ, thời gian qua cô đã khóc quá nhiều, giờ thì nước mắt đã cạn, chỉ còn lại nỗi đau, còn lại chăng là cảm giác tội lỗi và nhớ thương da diết. Cô bất giác đưa tay lên sờ soạng bụng mình, bóp chặt, để xác định một điều gì đó, để bản thân cảm thấy nỗi đau mà bàn tay mình vừa gây ra. Nhưng không có gì cả ngoài sự trống rỗng, ngoài cái đau đớn thuộc về thể xác do 5 dấu tay để lại, chẳng có gì so sánh được với vết thương nơi trái tim cô, nơi tâm hồn cô lúc này. Điện thoại lại reo, vẫn là số máy của Hoàng Thái, nhưng lần này cô không tắt máy, cô mở loa nghe và im lặng. Đầu dây bên kia, Hoàng Thái không chờ nghe tiếng nói của Hạ Vy, anh nói, giọng nói vẫn trầm ấm, chân thành và tha thiết đến nao lòng: -    “ Anh yêu em, em có biết anh đã rất nhớ và lo lắng cho em không Vy? Anh biết anh có lỗi rất nhiều với em, xin em hãy tha thứ cho anh, được không Vy? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em?” Những giọt nước mắt rơi, Hạ Vy lại lần nữa khóc vì con người ấy, vì lời yêu thương ấy. Nhưng giờ đây, cô không xác định được mình khóc vì cảm thương, xúc động hay khóc vì trách giận và xót xa cho bản thân mình? Cô nhớ con cô, nhớ nhiều lắm -    Bé Quỳnh Như khỏe chứ anh? Con bé chắc đã lớn lắm rồi anh nhỉ? -    Hạ Vy! Anh xin em, em có thể không nhắc đến Quỳnh Như được không? Em… biết anh đau lòng lắm không? Hạ Vy không lớn tiếng nhưng cô nói gằn từng tiếng, giọng dứt khoát  nhưng âm thanh thì hụt hẫng do tiếng nấc và những giọt nước mắt. Cộng với cái giọng cười khảy khinh miệt, xót xa. Tất cả tạo nên một sự đay nghiến và cay đắng đến tột cùng: -    Anh đau lòng sao? Ngày anh mở miệng kêu tôi bỏ con, anh có thấy đau lòng đến vậy không? Ngày con anh sinh ra là ngày con của tôi mất đi anh có đau lòng hay không? Anh đã ở đâu? Anh đã từng yêu tôi sao? Tôi đã bỏ qua mọi thứ, tôi đã chạy trốn và cố gắng để quên đi, sao anh không buông tha tôi? Anh mong chờ điều gì ở tôi? -    Anh xin lỗi Hạ Vy, nhưng mà em hãy hiểu cho anh, trong hoàn cảnh đó nếu giữ lại đứa con cả em và con sẽ chịu khổ. Anh…. -    Tôi không muốn nghe anh nói nữa. Tôi cầu xin sự bình yên từ anh, anh hãy sống hạnh phúc và lo cho gia đình của mình. Hạ vy cúp máy, đầu dây bên kia là tiếng gọi vang vọng của Hoàng Thái. Anh muốn nói cho cô biết rằng anh và vợ đã ly hôn, anh thực sự yêu và muốn xây đắp gia đình với cô. Giọt nước mắt của người đàn ông chực tuôn trào, Hòang Thái ngước mắt nhìn lên trần nhà để mặc cho dòng nước mặn chát xát muối lên trái tim loang lổ những vết thương của anh. Là do bản thân anh gây ra biết trách ai bây giờ?


Hạ Vy ôm mặt khóc nức nở, cô nhớ đến ngày cô hay tin vợ Hoàng Thái sinh, đó cũng chính là lúc cô báo tin cô có thai với Hoàng Thái. Với niềm tin trong lòng là Thái không hạnh phúc, và đang ly thân, sống riêng biệt với vợ của mình. Với niềm tin về một tình yêu định mệnh kéo dài trong gần 10 năm, cô đã ngỡ mình sẽ hạnh phúc để đón chào đứa con thân yêu, kết tinh của tình yêu cổ tích. Nhưng … không ngờ, mọi thứ sụp đổ trong cô chỉ trong phút chốc. Lúc ấy, mọi thứ chỉ còn là bọt biển….tan vào hư vô. Hoàng Thái muốn cô bỏ con, vì nếu giữ lại anh sẽ không thể chu toàn cho cô, sẽ không thể ở cạnh bên chăm lo khi cô đến ngày sinh nở, ….Đã gần 3 năm vậy mà mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong cô, lời nói đó, cùng với cảm giác của cô. Cảm giác như có ai bóp nghẹt trái tim mình, không thở được, không nói được, chỉ muốn hét lên một tiếng thật to và biến mất như chưa hề tồn tại. Cô lao đi, cảm giác hụt hẫng và đau xót, cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị tổn thương, mọi thứ đè nặng lên cô và khiến cô ngã gục. Như khi cô gục ngã vào tối qua trong căn phòng trọ của mình….. Lúc tỉnh dậy thì cô đã không còn con bên mình…..Định mệnh! Thanh Dung bước vào nhà, lại thấy cảnh Hạ Vy bưng mặt khóc nức nở, trên tay cô còn cầm chiếc áo trẻ sơ sinh áp sát vào gương mặt nhòe đi vì nước mắt. Dung giật lấy cánh tay của Hạ Vy, nói những lời như an ủi -    Mày còn yêu Hoàng Thái đúng không? Tao vừa được đứa bạn cũ cho hay anh ấy đã ly hôn với Quyên, mày và anh ấy có thể đến với nhau, rồi lại sẽ có những đứa con…. Thanh Dung ngưng bặt trước ánh nhìn xa lạ của Hạ Vy. Không còn tiếng nấc, không còn những nức nở, xót xa, chỉ có tiếng nói cương quyết của Hạ Vy, cùng hai hàng nước mắt chảy dài trong lặng lẽ -    Tao vẫn còn yêu Hoàng Thái, thậm chí là yêu hơn cả bản thân mình. Nhưng mày biết không? Tất cả yêu thương giờ chỉ còn là vỡ vụn…… Trong tận sâu đáy mắt ấy Dung nhìn thấy nỗi đau, niềm chua xót và cả sự mạnh mẽ, để vùng vẫy thoát ra khỏi nỗi đau ấy. Có lẽ Dung chưa từng đặt hết niềm tin vào ai, chưa từng đón nhận niềm vui trở thành một người mẹ, nên không hiểu được cảm giác của người bị lừa dối và người mẹ mất con là thế nào? Nhưng chỉ cần nhìn Hạ Vy là cô hiểu, mọi thứ thật khó khăn cho một sự bắt đầu trở lại…. Và thật không công bằng cho Hạ Vy khi bắt cô phải đối diện với vết thương ấy một lần nữa. Dù có yêu Hoàng Thái đến thế nào đi nữa, thì cảm giác mà cô còn lại bên anh chỉ là sự bất an, đau đớn và …mệt mỏi mà thôi. Khi yêu thương chỉ còn là vỡ vụn...

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Son Nguyen - bangthuhc

Friday, April 12, 2013

Blog Radio 280: Tháng tư về chỉ mình em bên anh



Blog Radio
Tháng 4 lại ùa về với những khoảnh khắc giao mùa gợi nên thật nhiều ký ức và xúc cảm trong lòng mỗi người.
Blog Radio 280
Dành tặng tháng 4
Dành tặng những người yêu tháng tư
Dành tặng những người nhớ tháng tư
Dành tặng những người có thật nhiều kỷ niệm với tháng 4
Tặng tháng 4 bình yên! 

  • Viết cho người yêu tháng Tư
Cùng phòng hồi trước có một thằng bạn, nó đẹp trai và sát gái. Nó hát dở tệ nhưng tán gái rất tài. Mình hồi đó cù lần và rất phục nó ở cái tán gái đó. Vũ khí lợi hại của nó là bài hát Tháng Tư Về, phải nói trong tất cả những bài hát tệ hại của nó, thì đó là bài nó hát hay nhất. Có lẽ nó yêu tháng Tư hoặc cũng có lẽ nó yêu những người con gái yêu tháng Tư, nên nó khổ công luyện, luyến láy để cưa đổ các nàng. Chuyện đó đã cũ rồi, giờ nó đã có vợvà con.
Với tôi mỗi thángTư về tôi lại nhớ về một Giấc mơ nào xa lắm đã qua về em.
Em yêu tháng Tư, không phải vì em sinh vào tháng Tư, đơn giản thôi bởi vì em yêu hoa Loa Kèn, mà chỉ mỗi tháng Tư mới có hoa Loa Kèn.
Trước đó tôi không biết hình dạng hoa Loa Kèn là sao, hoặc đã từng nhìn thấy nhưng không biết tên và không để ý nhiều về loại hoa này. Tôi rất ít khi mua hoa về chơi trong nhà.
Hồi quen em, em nói rằng em rất thích hoa Loa Kèn, anh biết loài ho đó không?
Tôi ngơ ngác: Hoa Loa Kèn nó như thế nào nhỉ.


Em say sưa tả loài hoa đó. Hoa Loa Kèn màu trắng, khi nở, những cánh hoa trắng muốt, những chiếc lá xanh như những lưỡi mác và nụ hoa khi chưa nở như một hộp son nhỏ chứa bí mật e ấp của những cô gái. Những cành hoa Loa Kèn đặc trưng bởi màu xanh và trắng,màu xanh của sự sống và màu trắng tinh khôi được ví như tâm hồn của thiếu nữ.
Em nói rằng, hoa Loa Kèn chỉ có vào tháng Tư trong năm, khi mà mùa xuân bắt đầu chuyển sang hạ. Những cơn mưa lấm tấm xuân, được thay thế bởi những trận mưa rào xối xả và cái nắng nóng đỏ lửa của mùa hạ nữa. Hoa Loa Kèn nở rộ vào khoảng thời gian ấy.Nhìn những cành hoa nhỏ, những cánh hoa trắng tinh khôi mỏng manh, ít ai ngờ được rằng lại vươn lên mạnh mẽ và đẹp rực rỡ đến thế dưới những trận mưa rào đầu hạ hay những đợt nắng nóng rát da.
Phải chăng hoa Loa Kèn chính là hình ảnh của em, một người con gái có thân hình mỏng manh, tâm hồn trong sáng nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Em đã trải qua nhiều chuyện buồn, nếu là anh, hay nhiều người con gái khác gặp phải chắc sẽ khụy ngã. Với em, em vẫn âm thầm, mạnh mẽ đối mặt vượt qua.
Tháng tư về, gió hát mùa hè Có những chân trời xanh thế
Mây xa vời, nắng xa vời Con sông xa lững lờ trôi
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng
Hát giấc mơ nào xa lắm
Em mong chờ, mãi mong chờ Bao nhiêu vẫn cứ đợi anh.
Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ
 Quanh co lối mònhoa dại nở
Chỉ mình em bên anh, bên anh
Nghe...bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ
Ta chia tay những ngày xuân để hát
Một mùa hè, mùa hè
Nắm tay em, những ngón tay như những búp hoa Loa Kèn e ấp và em tựa vào vai anh.
Trong tôi giai điệu bài hát nhẹ nhàng chợt về thấy thật bình yên.
“Chỉ mình em bên anh, bên anh”
Tôi yêu hoa loa kèn lúc nào không biết. Có lẽ vì tôi yêu em, và em yêu loài hoa đó.
Buổi sáng nắng, ra đường gặp một gánh hàng hoa Loa Kèn trắng muốt. Tôi thẫn thờ: Tháng Tư về, giờ em nơi đâu?.
  • Gửi từ Lee Nemo

  • Dành tặng tháng 4
Mưa. Sáng thức giấc nghe mưa về qua phố. Cơn mưa đầu mùa mang theo những mát lành, xoa dịu những ngày tháng Ba bỏng rát, lộc vừng trước nhà vươn mình thêm những chồi non, chuẩn bị đơm bông...Tháng Tư về.
Tháng Tư, lẫn với khúc hát mùa hè, là lúc những chiếc xe chất đầy hoa loa kèn rong ruổi khắp các ngõ phố Hà Nội. Có những ngày tháng chật chội em bỏ quên những mùa sang, nhưng nghe lòng dịu lại khi bắt gặp những gánh hoa rong đủ sắc màu trên đường, những gánh hoa tháng Tư.
Ngày tháng khi ấy cũng bớt những chồng chất, bộn bề... Nhớ bài thơ về tháng Tư em đọc vội ở đâu đó:
"Loa kèn đang nở
Tháng Tư xanh
Em vẫn hát những bài ca cũ
Hà Nội buồn chông chênh...."
Tháng Ba chầm chậm trôi qua. Những cơn mưa về phủ lối tháng Tư. Em vẫn luôn thích tháng Tư trong quán nhỏ ngắm mưa, một mình. Em thích tháng Tư trong màu trắng hoa loa kèn, và thích cả tháng Tư của những hàng cây xanh mướt một màu. Tháng Tư xanh.
Tháng Tư. Những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng em trùng xuống. Khẽ đưa tay mình ra đón những hạt mưa, em bất giác thở dài khi về những điều cũ kĩ. Tháng Tư ngày ấy, ngày chúng mình quen nhau, với những câu chuyện tưởng như không dứt, những cuộc gọi điện thoại đường dài mỗi đêm, mà mỗi lần cúp máy cũng đã quá nửa đêm. Hai đứa cứ nhường nhau cúp máy trước, chẳng ai chịu cúp máy trước cả, rồi câu chuyện lại kéo dài thêm một chút nữa... Ngày ấy, những cơn mưa cứ vô tình gắn liền với những cuộc hẹn hò của chúng mình, đến nỗi anh bảo nếu hai đứa đi với nhau mà không có mưa thì mới là kì lạ.
Mưa... có gì như là nhớ mong, có gì như là chờ đợi, có gì như là xa xôi... Em vẫn luôn yêu những cơn mưa một cách kì lạ, như chính bản thân em cũng không thể hiểu nổi. Giống như cách mà em yêu những cơn mưa Hà Nội của em, em luôn có thể một mình lang thang dưới những cơn mưa ấy hàng giờ đồng hồ, mà ai đó nghe em kể lại chỉ có thể nói rằng em thật ngốc nghếch mà cũng thật lạ kì. Những lúc ấy em chỉ cười... Em thích đắm mình trong mưa. Chỉ khi mưa em mới thấy Hà Nội của em bớt ồn ào, mà cũng bớt chật chội hơn... Nhưng hôm nay Hà Nội sao vẫn chông chênh thế, những cơn mưa cũng chẳng đủ để Hà Nội của em bình yên trở lại sau bao ngày tháng mệt nhoài, chất đầy những lo toan, những trăn trở,những nhớ mong... Em vẫn thường nghe lại những bản tình ca của những ngày tháng đã cũ ấy, tự nhủ mình bao ngày tháng đã qua sao vẫn không thôi chờ đợi. Em biế tmình cố chấp. Kỷ niệm đã hằn lên tháng năm bằng những xanh xao mùa cũ. Em biết có những năm tháng em phải quên đi. Em biết một tháng Tư nữa lại đang về.


Tháng Tư. Tháng của những lời hẹn ước. Tháng Tư với những con đường quanh co chờ đợi, với những cơn mưa đong đầy miền ký ức. Tháng Tư, những ngọn gió trốn cả vào nỗi nhớ. Thật lạ kì, Tháng Tư em thấy có rất nhiều những khung cửa sổ để ngỏ đón mặt trời... Người ta cũng như em, chờ đợi...
"Em đợi anh
Tháng Tư sắp khóc rồi....
Em ngồi bên bậc thềm
ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu đỏ
Tháng Tư khóc thật rồi..."
Em luôn có một tình yêu và sự hi vọng, niềm tin đến kỳ lạ.Vì thế mà em cứ luôn chờ đợi, chờ đợi một phép màu sẽ đến. Nhưng em cũng đủ lớn rồi để hiểu, những phép nhiệm màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi. Và những ngày tháng ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu đỏ, chờ đợi và chờ đợi, em cũng nhận ra rồi rằng mình đang chờ một người chẳng bao giờ quay về. Tháng Tư của em đã khóc. Em biết.
Đến lúc rồi tháng Tư - em cần một sự bắt đầu mới.
Mưa tạnh rồi. Chẳng có cơn mưa nào rơi mãi bao giờ, rồi nắng lại về và hong khô tất cả.
Tháng Tư, em cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽlá. Tháng Tư, em gọi yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng Tư, em chầm chậm đi đón những điều thật giản dị. Tháng Tư... em chờ đợi những sự bắt đầu...Chờ yêu thương lấp đầy trái tim.
  • Gửi từ Mưa Phố
  • Gửi anh một ngày Hà Nội trở gió
Gửi anh dấu yêu!
Tháng Tư về rồi,anh biết chưa?
Lại một tháng Tư nữa cho anh đào nở rộ, cho lòng em dâng lên những xúc cảm bồi hồi. Trưa nay nghe lạibài hát anh đã từng gửi cho em, lòng em lại nhớ anh da diết. Nơi phương trời xa ấy, có khi nào, trong khoảnh khắc nào, anh chợt nghĩ rằng, có một người, vẫn còn khắc khoải vì anh?
Anh dấu yêu, cho em được gọi anh như thế thêm một lần nữa, một lần nữa thôi, trong lúc em yếu lòng, cho em được nhớ về anh, một chút thôi anh nhé! Em đã ước rằng mình thật mạnh mẽ, để có thể sống những ngày tháng không anh, từ 3 năm trước cơ mà. Một lối rẽ không nhau, một phố không mùa, lòng em cũng không còn phương hướng. Em đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhất, những ngày tháng đau khổ nhất, và giờ đây là những ngày tháng bình thường nhất. Em đang sống những ngày rất bình thường, rất đỗi bình yên, em lao đầu vào công việc, không còn rảnh rỗi như cô sinh viên của ngày nào, em cho phép mình thật mệt mỏi, để đặt lưng xuống giường là thiếp đi, không còn những băn khoăn của ngày xưa. Em đã cố gắng xếp lại tất cả, tập cho mình một lối không anh, và hình như, em đã thành công anh ạ. Em đã chấp nhận rồi đấy, chỉ là hôm nay, nhân một ngày Hà Nội đổi gió, cơn gió se lạnh cuối mùa lại làm em nhớ đến anh của ngày nào mà thôi. Không sao nhé, rồi em sẽ ổn. Em sẽ làm được mà, anh nhỉ!


Tháng Tư, những ngày tháng Tư ngập tràn gió lộng, gió như hát khúc tình ca khiến lòng em bồi hồi.Tháng Tư, hoa loa kèn bắt đầu ngợp trời Hà Nội. Và tháng Tư, nơi ấy cũng đang ngợp sắc anh đào. Anh ạ, em biết, sẽ chẳng khi nào ta thuộc về nhau cho dù mình đã từng ở cạnh nhau, vì những bộn bề cuộc sống, vì em không cho phép bản thân mình và vì khi một trái tim không còn là của em, thì có níu kéo cũng trở thànhvô ích. Nhưng có lẽ, em cũng đã sai, khi thỉnh thoảng, em mong anh không hạnhphúc, chỉ là những suy nghĩ ích kỉ đôi phút trào dâng, chỉ là đôi chút ích kỉ củamột trái tim yêu không lối thoát. Anh ạ, em mong anh đến phát điên, đến bật khóc vào những ngày em coi là kỉ niệm, em mong được nghe thấy giọng anh vô cùng, hay chỉ cần một tin nhắn offline. Em vừa mong, nhưng cũng vừa sợ, em sợ phải nghe thấy giọng anh, để rồi lòng em sẽ thổn thức, trái tim như muốn nổ tung thành trăm mảnh, tất cả những cảm xúc đó, em chỉ có thể dấu trong lòng, vậy mà khi có cơ hội để gặp anh, em lại từ chối. Em đã từng rất hối hận, hối hận vô cùng. Nhưng có là gì, khi giữa em và anh, không phải hai đường thẳng song song, như em từng nói, mà có lẽ là hai đường thẳng, đã từng cắt nhau, gặpnhau một lần duy nhất rồi không bao giờ gặp nhau lần nữa. Em cũng đau đến nhói lòng, khi nhận được những gì từ một người đã từng thân từ khi anh đi khỏi cuộc đời. Chắc có lẽ, anh đang rất hạnh phúc bên chị ấy, một người xứng đáng với anh hơn ai hết, thế nên, em sẽ cầu nguyện cho anh được bình an bên người đó!
Em trở về thực tại,vẫn là em, là em một mình với những suy nghĩ vu vơ quẩn quanh không lối thoát.
Em sẽ gói tất cả vào ngăn sâu nhất nhất trái tim mình: ngăn kỉ niệm anh nhé, để em có thể mạnh mẽ bước đi trong cuộc đời này!
                                                                      - Gửi anh nhân một ngày gió về-
  • Thiensu_cupid


  • Tháng tư về trên đất Sài Gòn
Ngày tháng tư về trên đất Sài Gòn, nắng hanh hao nhuộm màu vàng hoe khắp nẻo phố phường. Nắng về, gió từng đợt thổi qua mang những phút giây nhẹ nhõm trong tất bật độ rộn ràng của cuộc sống. À, thế là đã bắt đầu tháng tư rồi đấy, nhanh quá! Cái nóng gắt gỏng, nhõng nhẽo của miền Nam làmlòng ai đó thoáng chút bối rối. Mới tết đấy mà 8 tháng nữa lại hết năm rồi. Đời người dài bao lâu, chớp mắt thấy tất cả chỉ còn là kỉ niệm.
Tháng tư về, những cảm xúc không tên theo từng cơn gió thổi ào về trong ký ức. Bồi hồi chút, hoang mang chút, nhớ chút chút. Muốn ngồi một mình, ly cà phê sữa thân quen, một góc nhỏ, ngắm dòng người qua lại. Tự nhốt bình yên vào trái tim xao xuyến đó, cho nó những phút thinh lặng.
Tháng tư về, những nỗi nhớ da diết làm lòng trống không tựamơ mồ. Chẳng định nghĩa được mớ cảm xúc hỗn độn đó là gì, thấy hụt hẫng, ngừngnghỉ để quyết định nên đi tiếp hay rẽ ngang. Nhớ ba mẹ, nhớ những người trong kíức, nhớ những con đường quen, nhớ tất thảy.
Tháng tư về, đã bắt đầu thấm được nhạc Trịnh Công Sơn. Cũng yêu lắm, thích lắm nhưng không phải lúc nào cũng thưởng thức được. Người bảo già, ngẫm không già, chẳng qua là hơi đậm sâu với đời. Mỗi vần điệu vang lên da diết trong phòng, cười nhạt, nghe vọng vào từ cửa: “bữa nay tâm trạng hay sao mà bày đặt nghe thể loại này”. À không, chỉ vì thích, có nhiều thứ quá đúng khiến con người vật lộn để thoát ra, ru ngủ những rộn ràng trong lòng.


Tháng tư về, bất kỳ ai dù là có người thương hay chưa, đều có lúc thấy buồn. Không hẳn cô đơn, chỉ là cảm giác tiếc nuối một số điều, đứng im trước những vận động trước mắt. Nỗi buồn, là điều tất thảy hiển nhiên len lỏitrong cuộc sống, không trốn tránh được. Chỉ duy cách, đối diện và yêu nó, cho nó khoảng không riêng để rồi đi qua nó nhẹ nhàng.
Tháng tư về, chớp mắt đã thấy mọi vật thay đổi đến lạ,con người, sự vật hoặc vì cuộc sống hoặc vì cố gắng, không còn như xưa nữa. Yêu rồi ghét, ranh giới cũng tựa như một sợi chỉ mong manh, buông ra bên này lại thấy bên kia.
Tháng tư về, đón những điều mới mẻ về trước mắt. Gửi nỗi buồn theo gió cuốn đi, ngày gió ngừng thổi, tất cả biến mất. Hay thôi, cứ mang đến rồi ra đi, đỡ nhàm chán hơn.
Tháng tư về, gửi cho người những yêu thương. Lạ thật, đã từng dặn lòngsẽ cho đi không tiếc nuối. Với đời, đều như vậy. Nhưng tình yêu, chưa bao giờ chấp nhận vậy, tổn thương nhiều nên sợ lặp lại. Lại thấy có lỗi với người, đã không hết lòng. Vậy thôi, đã qua đi sẽ không tiếc nuối, tình cảm là vậy, về cơ bản là đặt vào một ai khác mà thôi. Chỉ một lần đi qua tuổi trẻ, đã quyết định viết vào lish "Before i die, i want to..." một điều nữa : yêu vô điều kiện một người. Nghĩa là, chấp nhận đắng cay, nước mắt, thất vọng cả hạnh phúc, không bao giờ tiếc nuối.
Tháng tư về, chẳng muốn nhắc đến hai từ may mắn. Tin chắc rằng trên thế gian này mọi thứ đã được định sẵn bởi "DUYÊN". Dù có cố gắng trốn tránh cũng không tránh được, kể cả người hay sự việc. Chỉ biết rằng, yêu thương đôi khi cho đi không được đáp lại bởi người đó, mà chắc chắc, sẽ bởi một người khác ở một thời điểm khác.

Lê Phương Thảo Hoàng
  • Blog Radio được thực hiện bởi ChitXinh - Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio