Sunday, April 21, 2013

Blog Radio 281: Khi yêu thương chỉ còn là vỡ vụn



Blog Radio - 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - đồng phát 0h30' đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần trên kênh VOV3 - Đài Tiếng Nói Việt Nam
  • Lá thư trong tuần: Câu chuyện Bạn đang ở đâu?
  • Truyện ngắn: Khi yêu thương chỉ còn là vỡ vụn
Lời tác giả: "Tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu nói thế này :” Khi một người phụ nữ quyết định quên đi một người đàn ông, đó không phải vì họ hết yêu mà chỉ có thể vì nỗi đau đối phương mang đến cho họ quá đậm sâu.”. Khi đó tôi thật sự chưa thấu hiểu nhiều lắm, đơn giản chỉ nghĩ rằng, tổn thương nhau mãi thì cũng giết dần cảm giác yêu, hết yêu thì quên nhau thôi. Nhưng rồi đến một ngày tôi hiểu ra ý nghĩa sâu xa bên trong câu nói ấy, một sự thấu hiểu trọn trịa và sâu săc vì tôi đã chứng kiến tận mắt “nỗi đau sâu đậm ấy” từ một cô gái. Tôi không dám chắc rằng con đường cô ấy chọn là sai hay đúng, vì tôi tin bất cứ con đường nào cũng đều có ngã rẽ của nó. Chỉ mong cô gái nhỏ trong câu chuyện của tôi sẽ đứng lên thật vững, và tiếp bước bằng những bước đi chậm rãi, yên bình. "

Những ngày tháng 3 đến và đi bình lặng như những ngày tháng khác trong năm, có khác chăng đó là sự oi bức mà nó mang đến để báo hiệu một mùa hè rực lửa. Có khác chăng là đối với Hạ Vy, tháng 3 là mở đầu cho một ký ức hay một nỗi ám ảnh ngọt ngào, đau thương, hạnh phúc và cay đắng. Nó là sự hòa trộn của tất cả những thứ hương vị cuộc sống, nó khiến cho cổ họng Hạ Vy nghẹn cứng, và mí mắt cô lúc nào cũng rưng rưng. Hai năm rồi, hầu như năm nào cứ đến tháng 3 là Hạ Vy lại trở bệnh, căn bệnh nan y khó giải mà người bạn thân như Thanh Dung cũng chẳng thể giúp ích được gì? Vy vẫn đi làm, đi học thêm buổi tối, nhưng cô cứ như một thể xác không hồn, hầu như đêm nào cũng trăn trở và thổn thức đến gần sáng, rồi lại thiếp đi trong những dòng nước mắt. Dung nằm cạnh bên, chẳng thể nói gì, chẳng thể an ủi hay động viên, chỉ biết xót xa và lo lắng. Phải làm gì để nỗi đau của Vy có thể lành lặn nhỉ? Những ngày tháng 3 nặng nề cũng đã sắp trôi qua, rồi những ngày tháng 4 sẽ đến, có lẽ mọi thứ sẽ còn kinh khủng hơn và ….Dung không dám nghĩ đến nữa, chỉ hi vọng rằng thời gian trôi qua mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó, những vết thương dù sâu đến độ nào rồi cũng sẽ lành. Vậy mà chẳng hiểu sao thời gian cứ như đùa giỡn với con người, cứ chầm chậm và nặng nề đến mệt mỏi, khiến cho vết thương vừa khép miệng của Hạ Vy cứ như đang xát muối. Thanh Dung nhìn thấy rõ nét buồn bã và đau khổ trên gương mặt của nhỏ bạn thân. Đau, đau đến thắt lòng mà không biết phải mở lời thế nào. Vy cứ cặm cụi với sách vở, và không quên nấu những bữa ăn cho Thanh Dung, nhưng mà….cơm canh giờ cũng nhạt nhẽo như bản thân của người làm ra chúng. 


Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, bức tường cũ nát và xiêu vẹo dù có cố gắng đến đâu rồi cũng sẽ sụp đổ. Hạ Vy đã gục ngã trước mặt Thanh Dung như thế vào một buổi chiều cuối tuần. Khi cả hai chuẩn bị cho một chiều café thư giãn, khi Hạ Vy đã vận chiếc váy màu hồng nhạt xinh xắn lên người, thì bỗng dưng nước mắt cô ấy không ngừng tuôn chảy, và rồi cô như một cánh hoa tigon mỏng manh, rơi xuống, người cô đổ sập trên nền nhà, trước ánh mắt hoảng loạn và tiếng kêu thất thanh của Thanh Dung….. Nhờ những người bạn ở phòng trọ kế bên giúp đỡ, Thanh Dung cuối cùng đã đưa được Hạ Vy đến một bệnh viện gần đó. Vy được truyền dịch và tiêm thuốc, theo chuẩn đoán ban đầu là suy nhược cơ thể và tuột canxi huyết. Thanh Dung biết, sớm muộn gì chuyện này rồi cũng xảy ra vì nhiều ngày qua Vy chỉ ăn uống sơ sài, đêm nào cũng thức đến khuya, chăm chăm vào mấy trang sách mà lòng dạ thì ở đâu đâu, cô còn nghe thấy những tiếng nấc của Vy trong lòng đêm sâu thẳm. Thanh Dung chỉ biết thở dài một tiếng rồi đi vào thăm cô bạn tội nghiệp của mình. Hạ Vy vẫn còn mê man trên giường bệnh, không biết cô đang ngủ say hay chỉ thiếp đi vì liều thuốc của bác sĩ khi nãy. Chỉ biết rằng, gương mặt cô tràn ngập một nỗi đau, những giọt nước mắt cứ lặng rẽ rơi ra từ hai khóe mắt. -    Con ơi, mẹ xin lỗi con ! Lời van lơn của Hạ Vy, nhỏ nhẹ, ân cần, nhưng cũng không kém sự hoang mang, tội lỗi. Âm thanh đó nó làm Thanh Dung phải rung mình, lo lắng. Cô lay mạnh tay Hạ Vy. -    Vy, mày tỉnh dậy đi, mày làm sao vậy, lại nằm mơ sao. Dậy đi Vy. Hạ Vy choàng tỉnh, hai tay ôm lấy Thanh Dung, nước mắt ràng rụa, những tiếng nấc lớn hơn, day dứt hơn thay cho câu trả lời. Dung tỏ ra chán nản và lớn tiếng với Hạ Vy: -    Tại sao mày cứ mãi sống trong mộng mị và quá khứ kia chứ. Mọi chuyện đã qua hãy để nó qua đi, mày muốn chết đi theo cái cách như thế này hay sao? -    Tao xin lỗi, tao sẽ không sao đâu, mày đừng lo. Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà! Dung không nỡ lớn tiếng với bạn nữa, khi thấy cô ngoan ngoãn dùng hai tay gạt lấy gạt để hai hàng nước mắt, Vy cứ như một đứa trẻ làm người khác không thể giận được.


Sáng hôm sau, Vy được xuất viện về. Gương mặt vẫn còn mệt mỏi và u buồn lắm. Nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản và vui cười để Thanh Dung không lo lắng. Cô thấy có lỗi với bạn mình thật nhiều, và cô cũng biết cô đã phụ tấm lòng của bao người yêu thương cô. Cô đang cố gắng để vượt qua mọi thứ, để quên đi quá khứ của mình. Nhưng không hiểu sao, mọi sự khó khăn đến vậy? Điện thoại Hạ Vy reo, nhìn vào số máy hiện trên điện thoại, gương mặt Vy dường như vô cảm, cô lạnh lùng tắt máy mà chẳng chút áy náy, bận tâm. Thanh Dung biết Hạ Vy đã quyết tâm quên đi Hoàng Thái, nhưng rõ ràng cô cũng nhận thấy Hạ Vy yêu Hoàng Thái hơn cả bản thân mình. Cô nhỏ giọng với Hạ Vy: -    Sao mày không nghe điện thoại? -    Tao không muốn nghe, nghe rồi sẽ thế nào? Có cứu vãn được điều gì không? Có thay đổi được gì không? Có thể xoa dịu những vết thương không? Hay tất cả càng tồi tệ hơn. Thanh Dung im lặng, Hạ Vy ngã người nằm xuống tấm nệm mỏng lót ở sàn nhà. Mệt mỏi nhưng không quên dặn dò nhỏ bạn thân: -    Tao không khỏe lắm, cũng chưa muốn ăn gì. Mày đi ăn trưa ở tiệm nhe, sẵn tiện mua dùm tao ít cháo, khi nào đói tao ăn. -    Tao biết mà, mày lo cho sức khỏe đi. Tao đi mua một ít đồ ăn. Hôm nay trổ tài nấu cháo cho mày. Thanh Dung đi rồi. Hạ Vy ngồi dậy, lục trong một ngăn túi xách, mấy thứ đồ lâu rồi cô không dùng đến đều cất ở đấy. Tối qua khi lấy chiếc váy màu hồng ra mặc cô vô tình nhìn thấy mấy bộ đồ trẻ sơ sinh, những thứ mà cô chuẩn bị cho con của mình, mặc dù khi đó nó hãy còn nhỏ lắm, nhỏ xíu như một giọt máu. Hạ Vy không còn khóc nữa, khóe mắt cô ráo hoảnh, nhưng chân tay thì rung lên, cô ôm chầm những bộ đồ bé nhỏ vào lòng. Có lẽ, thời gian qua cô đã khóc quá nhiều, giờ thì nước mắt đã cạn, chỉ còn lại nỗi đau, còn lại chăng là cảm giác tội lỗi và nhớ thương da diết. Cô bất giác đưa tay lên sờ soạng bụng mình, bóp chặt, để xác định một điều gì đó, để bản thân cảm thấy nỗi đau mà bàn tay mình vừa gây ra. Nhưng không có gì cả ngoài sự trống rỗng, ngoài cái đau đớn thuộc về thể xác do 5 dấu tay để lại, chẳng có gì so sánh được với vết thương nơi trái tim cô, nơi tâm hồn cô lúc này. Điện thoại lại reo, vẫn là số máy của Hoàng Thái, nhưng lần này cô không tắt máy, cô mở loa nghe và im lặng. Đầu dây bên kia, Hoàng Thái không chờ nghe tiếng nói của Hạ Vy, anh nói, giọng nói vẫn trầm ấm, chân thành và tha thiết đến nao lòng: -    “ Anh yêu em, em có biết anh đã rất nhớ và lo lắng cho em không Vy? Anh biết anh có lỗi rất nhiều với em, xin em hãy tha thứ cho anh, được không Vy? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em?” Những giọt nước mắt rơi, Hạ Vy lại lần nữa khóc vì con người ấy, vì lời yêu thương ấy. Nhưng giờ đây, cô không xác định được mình khóc vì cảm thương, xúc động hay khóc vì trách giận và xót xa cho bản thân mình? Cô nhớ con cô, nhớ nhiều lắm -    Bé Quỳnh Như khỏe chứ anh? Con bé chắc đã lớn lắm rồi anh nhỉ? -    Hạ Vy! Anh xin em, em có thể không nhắc đến Quỳnh Như được không? Em… biết anh đau lòng lắm không? Hạ Vy không lớn tiếng nhưng cô nói gằn từng tiếng, giọng dứt khoát  nhưng âm thanh thì hụt hẫng do tiếng nấc và những giọt nước mắt. Cộng với cái giọng cười khảy khinh miệt, xót xa. Tất cả tạo nên một sự đay nghiến và cay đắng đến tột cùng: -    Anh đau lòng sao? Ngày anh mở miệng kêu tôi bỏ con, anh có thấy đau lòng đến vậy không? Ngày con anh sinh ra là ngày con của tôi mất đi anh có đau lòng hay không? Anh đã ở đâu? Anh đã từng yêu tôi sao? Tôi đã bỏ qua mọi thứ, tôi đã chạy trốn và cố gắng để quên đi, sao anh không buông tha tôi? Anh mong chờ điều gì ở tôi? -    Anh xin lỗi Hạ Vy, nhưng mà em hãy hiểu cho anh, trong hoàn cảnh đó nếu giữ lại đứa con cả em và con sẽ chịu khổ. Anh…. -    Tôi không muốn nghe anh nói nữa. Tôi cầu xin sự bình yên từ anh, anh hãy sống hạnh phúc và lo cho gia đình của mình. Hạ vy cúp máy, đầu dây bên kia là tiếng gọi vang vọng của Hoàng Thái. Anh muốn nói cho cô biết rằng anh và vợ đã ly hôn, anh thực sự yêu và muốn xây đắp gia đình với cô. Giọt nước mắt của người đàn ông chực tuôn trào, Hòang Thái ngước mắt nhìn lên trần nhà để mặc cho dòng nước mặn chát xát muối lên trái tim loang lổ những vết thương của anh. Là do bản thân anh gây ra biết trách ai bây giờ?


Hạ Vy ôm mặt khóc nức nở, cô nhớ đến ngày cô hay tin vợ Hoàng Thái sinh, đó cũng chính là lúc cô báo tin cô có thai với Hoàng Thái. Với niềm tin trong lòng là Thái không hạnh phúc, và đang ly thân, sống riêng biệt với vợ của mình. Với niềm tin về một tình yêu định mệnh kéo dài trong gần 10 năm, cô đã ngỡ mình sẽ hạnh phúc để đón chào đứa con thân yêu, kết tinh của tình yêu cổ tích. Nhưng … không ngờ, mọi thứ sụp đổ trong cô chỉ trong phút chốc. Lúc ấy, mọi thứ chỉ còn là bọt biển….tan vào hư vô. Hoàng Thái muốn cô bỏ con, vì nếu giữ lại anh sẽ không thể chu toàn cho cô, sẽ không thể ở cạnh bên chăm lo khi cô đến ngày sinh nở, ….Đã gần 3 năm vậy mà mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong cô, lời nói đó, cùng với cảm giác của cô. Cảm giác như có ai bóp nghẹt trái tim mình, không thở được, không nói được, chỉ muốn hét lên một tiếng thật to và biến mất như chưa hề tồn tại. Cô lao đi, cảm giác hụt hẫng và đau xót, cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị tổn thương, mọi thứ đè nặng lên cô và khiến cô ngã gục. Như khi cô gục ngã vào tối qua trong căn phòng trọ của mình….. Lúc tỉnh dậy thì cô đã không còn con bên mình…..Định mệnh! Thanh Dung bước vào nhà, lại thấy cảnh Hạ Vy bưng mặt khóc nức nở, trên tay cô còn cầm chiếc áo trẻ sơ sinh áp sát vào gương mặt nhòe đi vì nước mắt. Dung giật lấy cánh tay của Hạ Vy, nói những lời như an ủi -    Mày còn yêu Hoàng Thái đúng không? Tao vừa được đứa bạn cũ cho hay anh ấy đã ly hôn với Quyên, mày và anh ấy có thể đến với nhau, rồi lại sẽ có những đứa con…. Thanh Dung ngưng bặt trước ánh nhìn xa lạ của Hạ Vy. Không còn tiếng nấc, không còn những nức nở, xót xa, chỉ có tiếng nói cương quyết của Hạ Vy, cùng hai hàng nước mắt chảy dài trong lặng lẽ -    Tao vẫn còn yêu Hoàng Thái, thậm chí là yêu hơn cả bản thân mình. Nhưng mày biết không? Tất cả yêu thương giờ chỉ còn là vỡ vụn…… Trong tận sâu đáy mắt ấy Dung nhìn thấy nỗi đau, niềm chua xót và cả sự mạnh mẽ, để vùng vẫy thoát ra khỏi nỗi đau ấy. Có lẽ Dung chưa từng đặt hết niềm tin vào ai, chưa từng đón nhận niềm vui trở thành một người mẹ, nên không hiểu được cảm giác của người bị lừa dối và người mẹ mất con là thế nào? Nhưng chỉ cần nhìn Hạ Vy là cô hiểu, mọi thứ thật khó khăn cho một sự bắt đầu trở lại…. Và thật không công bằng cho Hạ Vy khi bắt cô phải đối diện với vết thương ấy một lần nữa. Dù có yêu Hoàng Thái đến thế nào đi nữa, thì cảm giác mà cô còn lại bên anh chỉ là sự bất an, đau đớn và …mệt mỏi mà thôi. Khi yêu thương chỉ còn là vỡ vụn...

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Son Nguyen - bangthuhc

No comments:

Post a Comment