Tuesday, June 25, 2013

Blog Radio 291: Một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta ở đâu đó


Blog Radio - Tình yêu, bằng cách này hay cách khác vẫn luôn tồn tại quanh chúng ta. Chỉ cần có niềm tin, chỉ cần biết yêu và sống hết mình vì tình yêu, một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta ở đâu đó.
  • Lá thư trong tuần: Tuổi 25 Ập lòng như bão!
Tất cả mọi cô gái luôn mang trong lòng sẵn những bất an kể cả đó có là những phút giây bình yên nhất của cuộc đời. Một sáng cuối tuần đeo tạp dề vào bếp nấu cho anh một bát canh, rồi hai đứa ra ngồi trên sofa. Cô vén mái tóc dài ra phía sau, nằm lên chân anh kể chuyện về tuổi già, về những đứa con và chăm sóc nó ra sao để trở thành người cha tốt. Phụ nữ thường lo xa, bởi dù sao họ cũng mong đó là người đàn ông duy nhất ở lại trong cuộc đời mình. Nhưng có phải cái nắm tay nào cũng giữ chặt mãi. Chẳng biết thời gian có sợ con người, nhưng con người thì sợ thời gian lắm. Cả cái nắm tay cũng lơi lỏng đến không ngờ. Anh khi đấy đã là chàng trai 24 tuổi, ngập đầu trong công việc sếp giao, ổn định tiền lương gửi vào ATM mỗi tháng, đi ăn, tiếp đồng nghiệp ở những nơi sang trọng đắt tiền, nhiều cô gái vây quanh ngưỡng mộ anh sực mùi nước hoa thơm nức và cái hôn nhanh có mùi son hàng hiệu ở bar. Bao nhiêu đó thôi đã cuốn anh đi, và cô như thể là cái tên bị lãng quên từ rất lâu rồi. Cô khi đấy là sinh viên năm cuối, bận rộn với luận văn tốt nghiệp. Vẫn những mối bận tâm anh giờ đang làm gì, ăn uống như nào và bao tử có cấu cào anh vì rượu. Quan tâm bao nhiêu là đủ, yêu bao nhiêu là đủ,. Khoảng trống lớn dần, tin nhắn và những cuộc gọi ít đi. Cô gái hờ hững ôm eo anh trong chuyến công tác xuất hiện, công khai nắm tay anh tại nơi làm việc. Rón rén hôn anh. Cô bỏ cả buổi làm cơm trưa, háo hức đến rồi lặng lẽ bỏ ra về. Buổi chiều hôm đó cô ngồi trên mái nhà nâu màu gỗ, nước mắt chầm chậm rơi. Cô nén lại, thở nhanh rồi gạt tay lau nước mắt. Tối hôm đó cũng không có một trân cãi vã to nào, cô vẫn gọi anh và nhắc anh ngủ sớm. Anh nghe với cái giọng điệu yêu nhất có thể. Từng lời, từng lời một cứa vào trái tim như muốn tắt lịm đi .Nhưng cô chỉ cho ra một hơi thở dài rồi ôm chăn vào phòng đi ngủ. Cô nhớ có lần cô hỏi anh: "nếu 1 ngày mình chia tay thì sao hả anh?" Cô nhớ rõ lúc đấy anh đã từ chối nhìn vào ánh mắt đang tha thiết của cô mà xoa xoa đầu : Không có đâu em. Rồi bỏ ra ngoài sân. Để lại cái khoảng trống đục ngầu lăn tăn câu hỏi. Có lẽ ngày đó cô cũng đã dự cảm được anh không thể dừng chân. Mà thật là lúc đó cô cũng khóc, biết trước nhưng cô cũng khóc, những giọt nước mắt chỉ đủ làm cay xè mắt nhưng đổi lại rất đau. Cô, ở vào cái tuổi thanh xuân đẹp nhất cuộc đời mình, diện cho mình thật xinh bồng bềnh chiếc váy hoa màu đỏ li ti chấm tròn, thoảng mùi hương hoa nước Pháp, tóc uốn lọn dài màu nâu nhạt buộc rơi vai. Có ai nói là cô vừa trải qua một cuộc tình buồn. Con gái thường dễ buồn, lại rất dễ buông xuôi nhất là với người mình thương, cảm giác bị phản bội cũng chưa đến mức tồi tệ, nhưng có mà hờn trách nhau thì cả đời chẳng tìm được cái lí do để thứ tha. Vậy nên là phải nhẹ nhàng mà đón nhận. Quan trọng là biết mình cần phải sống. Phải sống tốt hơn nhiều so với lúc ấy.


Sài Gòn tháng Năm đầy nắng như cái chảo lửa khổng lồ oi bức và ngột ngạt đến không ngờ. Hình ảnh anh vẫn cứ mập mờ bám đuổi, đằng sau một người phụ nữ thành đạt, thông minh dường như trái tim cô vẫn đóng khép tôn thờ mối tình đầu của những tháng năm trong trẻo ngọt ngào. Làm sao người ta quên được nhau khi đó đã là cả tuổi trẻ để chờ đợi. Làm người ta ngừng nhớ về một người khi đó là tình yêu chưa hề có sự chi li, vụ lợi. Cả lúc cô để anh đi, thì cô vẫn đứng trước mặt anh mà nói rằng : "Em không có dũng cảm chúc anh hạnh phúc đâu, nhưng em mong là anh sẽ yêu chị ấy ". Cả đến lúc ấy người ta vẫn nghĩ cho nhau, thì đủ biết đậm sâu đến thế nào. Một cô gái buông tay trước không phải vì hết yêu, mà là vì tình yêu trong họ quá lớn đi nên muốn cất giữ ở hai từ trọn vẹn. Rồi hãy cứ tin là một ngày nào đó mình gặp lại nhau, anh cũng sẽ chẳng ngại ngần mà hỏi em những ngày tháng qua có tốt. Rốt cuộc thì chỉ cần biết mình đã từng đặt vào tim nhau chữ "yêu" thì có gì là hối tiếc đâu anh. Cô ở tuổi 25 vẫn mạnh mẽ, xinh đẹp. Có một ánh mắt buồn mà không bất kì ai chạm vào được. Cô thích những quán có không gian màu trầm, sàn lót gỗ. Gặp anh trong tình huống hết sức bất ngờ. Ngón tay đeo nhẫn, mặc bộ com lê ngay nếp thơm tho, đôi giày đen được lau chùi nhẵn bóng. Phải rồi, cũng đã rất lâu. Có ai lại đứng lại mãi chờ một bóng hình. Khóe miệng vẫn nét cười như một chú mèo ngoan. Cô hiền lành nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi về chị. Về cuộc sống. Bỗng dưng trong anh có một nỗi niềm trào dâng như là thứ tình cảm ứ đọng lâu ngày. Như là thương, như là yêu. Ở người con gái này luôn có vỏ bọc cứng cáp đến nỗi mà những ngày yêu anh, anh yêu, cả lúc chia tay nữa, mắt cô ráo hoảnh. Vác hành lý ra sân bay rồi nói là: " Anh về đi tiễn em đến đây thôi.". Ánh mắt anh xòa vào gió. Nhìn dáng cô gầy nhom mà xót đến nao lòng. Vậy là cũng từ ngày đó, điện thoại, mail, hòm thư cô cắt hết, chủ động không xen vào cuộc sống của anh. Chắc anh cũng chẳng nghĩ ra là việc rời bỏ thành phố với cô là quyết định không mấy khó khăn.Hôm nay đây, có những xúc cảm mà chỉ dành riêng cho ngày hôm qua. Anh biết mình vẫn phải dẹp lại vì anh giờ đây phải là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Những xúc cảm thương yêu ấy đã chỉ có thể nhìn lại mà bình thản như cô, đó là điều mà anh cho là mình cần làm nhất lúc này. "Em đừng một mình nữa, hãy tìm một ai người đàn ông nào đó yêu thương em đi N". Tuổi 25, nghe câu này vào chính miệng người đàn ông mình từng yêu thương như một lời quan tâm có âm thầm và mong mỏi. Trái tim vẫn nhói đau ấy chứ. Vẫn buồn, nhưng đã bình thản để gọi là đã đi qua những cái xao lòng trả lại mặt hồ tĩnh lặng. Có phải tình yêu nào cũng phải có một cái kết thật vui đâu. Bởi nó vẫn có hậu khi mà chúng ta đã từng hạnh phúc.Cô kéo ghế lặng lẽ chào anh rồi ra về trước, đôi mắt ngước nhìn vẫn tự tin đầy nghị lực. Bầu trời tháng Năm dệt thêu những hạt nắng vàng ươm rơi vào một nụ cười an yên nhất. 

  • Gửi từ Giày Xanh
  • Truyện ngắn: Nỗi ám ảnh mang tên "quá khứ"
 Dành tặng những bạn trẻ cùng ước mơ được bắt gặp hạnh phúc thật sự sau những vấp ngã.  “Anh chưa từng là gió tưới mát tâm hồn em, cũng chưa từng là nắng sưởi ấm trái tim em. Những gì anh mang đến cho em chưa phải là mạch nước ngầm thấm sâu vào lòng đất, tất cả chỉ là một điều gì đó nhạt nhòa và vô vị, khó định nghĩa, và không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm vào. Vậy thì sao em có thể nhận lời làm vợ anh kia chứ? Hôn nhân đối với anh là điều dễ dàng đến thế sao? Anh đã hiểu hết con người em chưa? Có thể chấp nhận mọi thứ thuộc về em không?...” Lời nói của Khánh Thư cứ vang vọng trong tâm tưởng của Lê Nguyên, đã 2 ngày trôi qua rồi mà dường như thứ âm thanh đó chưa hề có chút thay đổi. Vẫn giọng gằn từng tiếng, lời nói đi kèm với tiếng nấc như đứt quãng, tạo thành một cái gì đó thật đau đớn và nặng nề. Sao thế nhỉ?Anh đã bỏ sót điều gì chăng?Tình cảm 2 năm qua anh dành cho Khánh Thư chưa đủ để xây dựng một tình yêu trong lòng cô sao? Kể từ hôm Khánh Thư từ chối lời câu hôn của anh, cú sốc gần như khiến anh gục ngã, dù rất nhớ cô nhưng anh không còn muốn gọi điện hay nhắn tin, cũng không còn can đảm để đối diện với cô lúc này. Nếu đứng trước cô anh nên nói gì đây? Níu kéo cô cho anh một cơ hội, hay hỏi lý do vì sao? Theo cái cách trốn chạy của Khánh Thư hôm đó thì chưa hẳn cô sẽ chấp nhận gặp anh. Cứ thế anh vùi mình trong muôn vàn câu hỏi mâu thuẫn nhau, mỗi lúc đêm về anh lại say sưa cùng rượu, lại vật vã trong nỗi nhớ Khánh Thư da diết. Những kĩ niệm cứ ùa về trong anh, như những vết dao cứa sâu vào trái tim rỉ máu. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Khánh Thư, ngay lần đầu tiên ấy anh đã bị ánh mắt, nụ cười, và nét dịu dàng đằm thắm nơi cô chinh phục.Từ sau lần đó, anh phải kỳ công lắm mới thuyết phục được nhỏ bạn thân giới thiệu cô cho anh, còn nhờ nhỏ cung cấp thông tin cần thiết về gia đình, nghề nghiệp, nơi ở, số điện thoại của cô để anh làm quen. Bước khởi đầu của anh xem ra có phần gian nan vất vả, trong khi anh cũng là một thanh niên có học thức, gia cảnh và tương lai không thua kém ai. Nhưng chính điều đó, chính sự dè dặt và cẩn trọng của Khánh Thư càng khiến anh yêu cô hơn bao giờ hết.Khi nhận được nụ cười cùng lời chấp nhận làm bạn gái của cô anh đã hạnh phúc biết bao nhiêu.Thời gian cứ trôi qua, khi anh ngỡ tình yêu của mình đã thành trái chín, đã đến lúc thích hợp để xây dựng một mái ấm với người anh yêu thương, thì cô lại đan tâm nói với anh những lời nói đó.Thì ra cuộc đời vẫn còn có những điều ta không bao giờ ngờ tới... Khánh Thư vẫn nhạt nhòa nước mắt trong đêm, nghĩ đến Lê Nguyên, nghĩ về quá khứ và tương lai, bỗng dưng cô thấy mình sợ hãi và hoang mang. Quá khứ ấy vẫn cứ theo đuổi, ám ảnh cô dù thời gian 2 năm đã trôi qua, dù rằng giờ đây cô biết bản thân mình yêu Lê Nguyên rất nhiều, nhưng niềm tin vào hạnh phúc, ước mơ về một gia đình tròn vẹn đã không còn. 


Chính lúc nhận được lời cầu hôn của Lê Nguyên, là lúc nỗi ám ảnh hiện về làm cô đau đớn. Nỗi ám ảnh mang tên “quá khứ”. “Ngày ấy khi còn là một sinh viên năm 2, Khánh Thư ngập tràn trong hạnh phúc với tình yêu đầu đời từ thời còn trung học. Cô và người ấy yêu nhau, tìm hiểu về nhau, động viên và giúp đỡ nhau rất nhiều trong cuộc sống, trong học tập. Cô đã yêu người ấy bằng tâm hồn trinh nguyên trong sáng, bằng tất cả sự chân thành và tin tưởng. Người ấy cũng là người rất tâm lý, biết cách yêu và lo lắng cho cô.Người ấy cũng đã từng cầu hôn cô, hứa hẹn sau khi cả hai ra trường và có việc làm ổn định sẽ đến gia đình hỏi cưới cô.Tình cảm của hai người rất đẹp, và được hai bên gia đình ủng hộ. Vì vậy cô đã ….trót tin lời và trao thân cho mối tình đầu thơ dại. Ai ngờ, sau khi ra trường, có việc làm ổn định, cô trở thành một cô giáo công tác tại trường trung học phổ thông ở quê nhà, người ấy cũng khá thuận lợi với công việc kinh doanh của gia đình. Mọi người chỉ còn chờ đón thiệp hồng báo tin vui từ họ, thì người đó đã nói với cô rằng hai người không hợp nhau, và anh muốn chia tay…. 6 tháng sau đó, người ta đi hỏi vợ, một cô gái khác không phải là cô. Thế mới thấy cuộc đời có những điều thật tàn nhẫn…………” Khánh Thư lấy trong ngăn kéo ra một chiếc nhẫn bạc, là quà cầu hôn của “mối tình đầu” dành cho cô trong lễ valentine.Nhìn chiếc nhẫn mà hai hàng nước mắt của cô tuôn rơi, tự hỏi có ai hiểu được cảm giác của cô lúc này không? Nếu Lê Nguyên biết một cô gái dịu dàng, đằm thắm như cô không còn là một cô gái trinh nguyên thì liệu anh có chấp nhận cô không?Dù đã chấp nhận thì có ai chắc rằng sẽ không bao giờ anh đem quá khứ của cô ra để chì chiết và dày vò hay không? Đã có một thời gian cô nhốt mình trong vỏ bọc do chính mình tạo ra, một vỏ bọc cứng nhắc, lạnh lùng để tránh khỏi những xô bồ, bon chen của cuộc sống, để xa lánh cái gọi là tình yêu. Đối với cô tình yêu không còn là vĩnh cữu, không còn là quan trọng nữa bởi có ý nghĩa gì khi con người ta chỉ sống với nhau bằng dối gian, thực dụng. Chính Lê Nguyên đã cảm hóa cô, làm tan chảy khối băng bao quanh trái tim cô. Anh đã cho cô một lần nữa cảm nhận hơi ấm của tình yêu, sự chân thành và niềm tin được chở che.Nhưng biết phải làm sao khi quá khứ vẫn cứ đi về giữa dòng thời gian của hiện tại và tương lai.Nó vẫn cứ bám lấy cô, ám ảnh cô trong từng giấc ngủ, mỗi khi cô nghĩ về Lê Nguyên. Cảm giác hổ thẹn khi mình là người không xứng đáng vì tấm thân không trong sạch, sự bất an vì niềm tin đã vỡ vụn trong quá khứ, niềm hoang mang cho những điều có thể xảy đến trong tương lai, tất cả tạo nên bức tường thành kiên cố một lần nữa bao quanh trái tim cô. Nó khiến cô đau đớn và mệt mỏi khi thời gian cứ ngày từng ngày trôi qua. Ngày thứ 3, Lê Nguyên lấy hết can đảm gọi điện cho Khánh Thư, sau vài giây chần chừ rồi cô cũng bắt máy. Cô nhận lời hẹn gặp anh ở quán café quen thuộc. Một buổi chiều tàn, ánh hoàng hôn không còn rực rỡ mà rơi dần vào màn đêm tĩnh lặng. Khánh Thư xen vào dòng người trên đường để đến điềm hẹn, mà tâm trí cô thì vẩn vơ nghĩ về điều gì đó rất xa xôi. Gặp rồi sẽ nói gì với anh đây, nói rằng cô không yêu anh, cô chưa sẵn sàng để cùng anh xây dựng một gia đình? Hay cô sẽ thú nhận với anh về quá khứ của mình rồi mặc cho anh chê cười, khinh miệt cô? Quãng đường không đủ dài để Khánh Thư có cho riêng mình một quyết định, mọi thứ là sự hỗn độn đan xen nhau, càng nghĩ cô càng thấy mình bế tắc và chán nản.


Khánh Thư bước vào góc quán quen trong một tâm trạng hoàn toàn khác như mọi ngày, cảm giác như mình bước vào không gian của sự biệt ly, xa cách, bất giác cô muốn trốn chạy mọi thứ. Cô toan bước vội ra bên ngoài thì một bàn tay đã nắm chặt tay cô kéo lại.  -    Em muốn cho anh ngồi ở đây một mình sao? Khánh Thư quay lại, mặt đối mặt với Lê Nguyên, chỉ mới 3 ngày thôi mà trông anh ốm đi thấy rõ, gương mặt phờ phạc lộ vẻ mệt mỏi. Khánh Thư thấy trái tim mình nhói đau và dòng nước mắt chực tuôn rơi. -    Em có biết là anh nhớ em nhiều lắm không? Vừa nói Lê Nguyên ghì chặt cánh tay, ôm Khánh Thư vào lòng. Cô kịp tự chủ và tránh khỏi anh, cô đi về phía chiếc bàn và ngồi xuống, đối diện Lê Nguyên. Hai ánh mắt giao nhau, trong đáy mắt là tình yêu thương tha thiết, là nỗi đau của Lê Nguyên khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, và thâm quầng của Khánh Thư, là sự xót xa đến da diết của Khánh Thư khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của Lê Nguyên. Vậy mà lời nói thốt ra sao mà lạnh lùng đến kinh ngạc: -    Lần trước em …tôi đã nói rõ với anh rồi, hôm nay anh hẹn gặp có việc gì không? Lê Nguyên không vội trả lời, anh nhìn thẳng vào ánh mắt lảng tránh của Khánh Thư. Rồi quay sang hỏi một câu rất không ăn nhập vào vấn đề. -    Em uống gì để anh gọi -    Gì cũng được, quan trọng là tôi muốn anh kết thúc cuộc nói chuyện càng sớm càng tốt. Lê Nguyên từ tốn gọi phục vụ, tự kêu một sinh tố dâu và một café không đường.Rồi anh im lặng cho đến khi người bồi bàn mang thức uống đến tận nơi. Sau đó anh khuấy ly sinh tố đầy về phía Khánh Thư. Mọi hành động, cử chỉ của anh khiến Khánh Thư như ngạt thở, nhưng cô cũng vẫn im lặng và hướng ánh nhìn của mình về khoảng không gian khác. Rồi Lê Nguyên bắt đầu nói, từng câu từng chữ của anh khiến cho Khánh Thư như chết lặng: -    Mấy ngày qua anh đã tự pha cho mình rất nhiều ly café, để tỉnh táo hơn khi làm việc, cũng như để đối diện với bóng đêm. Và bất giác anh lơ đểnh quên cho thêm đường vào café của mình. Khi đưa lên miệng, nhấp một ngụm, nhận ra vị đắng đến nghẹn lại nơi đầu lưỡi, nuốt vào rồi càng thấy đắng hơn. Lúc đó anh đã nghĩ là do mình quên thêm đường, hay là do mình chưa chấp nhận sự thật rằng café muôn đời vẫn đắng. Anh đã loay hoay đi tìm câu trả lời cho chính mình. Cũng như đi tìm đáp án cho tình cảm của chúng ta. Là do tình yêu của anh chưa đủ để em tin tưởng, hay vốn dĩ là em chưa từng yêu anh? Và anh cũng muốn biết thật ra anh còn có cơ hội để theo đuổi tình yêu của em không? Anh muốn biết suy nghĩ và tình cảm của em trong 2 năm qua dành cho anh là thế nào? Nếu em cần thêm thời gian, hay cần anh sửa chữa khuyết điểm gì, em hãy nói cho anh biết được không Khánh Thư? Khánh Thư không biết phải trả lời thế nào cho câu hỏi chân thành, nhẹ nhàng mà sâu sắc của Lê Nguyên.Trong tình yêu này anh đã dành cho cô sự ngọt ngào vừa đủ như ly sinh tố dâu mà cô yêu thích.Dù vị dâu có chua đến thế nào đi nữa, thì anh cũng không quên thêm sữa vào cho dịu đi vị chua ấy.Còn cô, những gì dành cho anh đến cuối cùng chỉ là đắng nghét như café không đường. Cô tệ thật! Những dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi, quá khứ lại hiện về làm trái tim cô đau đớn, nó cản trở những lời yêu thương, nhung nhớ mà cô muốn nói cùng anh. Rồi sẽ ra sao nếu cô nói với anh mọi thứ?Có phải điều ấy sẽ làm cho ly café đắng có thêm vị mặn chát và càng khó uống thêm thôi. Lê Nguyên đưa tay lên gương mặt của Khánh Thư gạt đi hai dòng nước mắt, anh biết chắc rằng cô cũng yêu anh rất nhiều, nhưng tại sao bước đường đến với trái tim cô lại khó khăn đến vậy? Khánh Thư cầm tay của Lê Nguyên, gỡ tay của anh ra khỏi gương mặt mình, rồi lạnh lùng đáp trả: -    Nếu anh biết người con gái anh yêu thương và muốn lấy làm vợ đã từng chung sống với một người khác, đã không còn là một cô gái nữa.Thì liệu anh có còn giữ lấy tình yêu ấy và trân trọng cô ta nữa hay không? -    Em…… Không để cho Lê Nguyên nói tiếp, Khánh Thư vùng bỏ chạy cũng như lần cô trốn chạy khỏi anh sau lời cầu hôn.Chỉ có điều lần này tay của Lê Nguyên đã không rời tay của cô. Từ phía sau anh vòng tay qua vai cô, xoay người cô đối diện với mình, rồi ân cần lau đi những dòng nước mắt. giọng anh vẫn đều đều, ấm áp: -    Em nhìn thẳng vào mặt anh có được không? Vừa nói, bàn tay anh nâng cằm của cô lên, trái tim anh thoáng chút quặn đau khi nhìn thấy gương mặt người con gái mình yêu sao chứa đầy nỗi sợ hãi, hoang mang. 


-    Anh đã ba mươi tuổi rồi Khánh Thư à, em nghĩ rằng trước đây anh chưa từng trải qua mối tình nào hết sao? Em cho là khi anh muốn làm quen em anh không hề biết một chút gì về em sao? Khi đó bạn thân của anh đã cho anh biết em từng có mối tình đầu sâu nặng, và dở dang vì người yêu phụ bạc. anh biết tất cả về em Khánh Thư à? Khánh Thư vung tay của Lê Nguyên ra, cô không còn lẩn tránh mà giương mắt lên nhìn thẳng vào anh, có một điều gì đó rất tức giận và đau đớn toát ra từ vẻ mặt ấy: -    Có nghĩa là trong hai năm qua anh quen tôi, và anh nghĩ rằng anh đang làm phước, ban phát tình yêu cho tôi hay sao? Anh thương hại tôi vì đã bị người yêu phản bội hay sao? -    Bình tĩnh đi em, anh không có ý đó. Đừng để quá khứ ám ảnh em quá nhiều như vậy có được không? Khánh Thư bỗng dưng im bặt, đôi mắt cụp xuống, Lê Nguyên nói đúng, cô tức giận vì điều gì kia chứ? Vì sỉ diện và lòng tự trọng của cô đã bị anh phá nát, hay vì cô tự xấu hổ với anh?Mà anh có làm gì để cô phải bị tổn thương đâu, đó là một câu chuyện khác, một con người khác và đã thuộc về dĩ vãng rồi kia mà. Lê Nguyên nắm lấy tay của Khánh Thư, dìu cô ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, một tay vẫn nắm lấy tay cô, tay còn lại thì dang rộng ra ôm vai cô tựa vào vai mình. -    Nếu như em không nói với anh những điều này, cứ để anh cưới em về, mọi sự được nằm trong cái “chuyện đã rồi” thì chắc chắn anh cũng không thể bỏ em. Nhưng điều quan trọng là em đã cho anh biết sự thật, điều đó khiến anh tin tưởng rằng em thật lòng xem anh là người đàn ông của cuộc đời em. Em hãy biết rằng “cuộc đời đã cho em gặp một người sai, hay có thể là rất nhiều người sai, để cuối cùng anh vẫn là một nửa duy nhất đúng với em”. Anh yêu em, và cũng yêu cả quá khứ của em. Có thể nó là một quãng thời gian đã lấy đi của em rất nhiều điều quí giá, nhưng anh tin rằng nó cũng là bước đường giúp em trưởng thành hơn lên. Và em của hiện tại chính là tình yêu của anh. Khánh Thư lại rơi nước mắt nhưng vì hạnh phúc. Cô mở rộng vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh rồi thỏ thẻ: -    Em yêu anh rất nhiều. Em đã từng suy viễn nhiều điều rất đáng sợ có thể xảy đến trong tương lai khi anh biết …về chuyện của em. Em đã yêu anh bằng sự lo lắng và bất an từng ngày. Chính sức mạnh từ tình yêu của anh đã đưa em đi qua nỗi ám ảnh ấy, đã cho em có thêm niềm tin và nghị lực để vượt qua. Giờ thì em rất hạnh phúc và muốn nói lời cảm ơn anh, Lê Nguyên. -    Vậy em sẽ chấp nhận làm vợ anh chứ? Không cần Khánh Thư trả lời, Lê Nguyên cảm nhận thấy cái gật đầu khe khẽ nơi lồng ngực của anh. Trái tim anh rộn ràng, lòng anh thật sự vui sướng vì bản thân anh cũng đã chiến thắng nỗi ám ảnh của mình. Làm sao Khánh Thư biết được rằng anh đã từng như cô, đã từng mang nỗi đau mang tên “quá khứ”, cũng đã từng bị nó giày vò và làm cho tan nát. Người yêu của anh không phản bội anh, nhưng cô đã ra đi vĩnh viễn sau một tai nạn bất ngờ. Đã 5 năm trôi qua, anh cứ sống trong những ký ức về tình yêu cũ đã dở dang, tưởng như anh sẽ không thể nào yêu lần nữa.Nhưng chính Khánh Thư đã cho anh bắt gặp lại cảm giác yêu thương ấy, cô đã cho anh cơ hội để được yêu và chăm sóc cho cô. Thế mới nói cuộc đời có những sắp đặt rất ngẫu nhiên và tình cờ, nhưng bất kỳ điều sắp đặt nào cũng có một ý nghĩa riêng của nó.Hãy yêu, hãy đứng lên khi bạn bị vấp ngã, hãy bước đi dù có thể bạn biết rằng mình sẽ vấp ngã lần nữa.Đừng ngoái đầu nhìn lại những vết thương mà hãy tự hỏi bạn đã học được những gì từ nỗi đau ấy. Tình yêu, bằng cách này hay cách khác vẫn luôn tồn tại quanh chúng ta. Chỉ cần có niềm tin, chỉ cần biết yêu và sống hết mình vì tình yêu, một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta ở đâu đó.

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của son nguyen bangthuhc@

Thursday, June 20, 2013

Blog Radio 290: Xin mãi luôn có cha bên đời!



Blog Radio 290: Trong không khí những người con hướng về cha với những tình cảm chân thành tốt đẹp nhất, mời các thính giả Blog Radio dành 30' của chương trình dành tặng cha những tình cảm trân trọng, thân yêu nhất. Đặc biệt cùng chia sẻ, cảm thông với những lá thư của những người con mà cha đã không còn ở bên họ. Mong bạn tìm được sự đồng cảm, sẻ chia và sức mạnh trong những ngày tiếp theo dẫu hôm nay không có cha bên mình. Và rất nhiều thính giả khác, chúng ta sẽ trân trọng, yêu thương hơn phút giây có ba bên mình... 
  • Lá thư trong tuần: Những thông điệp của các thính giả Blog Radio gửi tới đấng sinh thành qua trang Fanpage của Blog Radio
  • Con thèm được gọi bố mỗi ngày!
“Mẹ ơi sao mọi người có bố, có cha mà con lại không có? Hay mẹ mua bố khác về cho con đi!” Tôi còn nhớ như in lúc 3 tuổi tay tôi cầm tấm ảnh của bố, miệng tôi nói với mẹ như vậy. Mẹ chẳng biết nói gì với sự thơ ngây cuả 1 đứa bé 3 tuổi mà chỉ biết khóc. Tôi không được may mắn như nhiều đứa trẻ khác, lúc mới 2 tuổi bố tôi ra đi vì 1 căn bệnh hiểm nghèo bỏ lại 2 mẹ con côi cút nuôi nhau nơi đất khách quê người. Mẹ tôi một mình nuôi tôi ăn học đến nơi đến chốn, thà nhịn đói cho con ăn học tử tế chứ không để khổ như mẹ. Lúc bố ra đi, tôi nào đâu biết mặt bố nhưng mẹ bảo tiếng nói đầu đời của tôi là tiếng "bố" chứ không phải tiếng mẹ như mọi người, lúc mới biết nói tôi chỉ biết gọi "bố", chẳng biết nói từ khác. Mọi người thỉnh thoảng cứ hỏi mày đã bao giờ mơ thấy bố chưa? Thực sự là chưa bởi không biết mặt bố làm sao mà mơ được? Nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được bố cõng đi chơi, được bố đánh khi nó mải chơi không chịu học bài mà tôi thấy tủi thân vô cùng, tôi rơm rớm những giọt nước mắt như lúc tôi đang ngồi viết nhật ký này đây. Tôi cũng mong mình có bố như mọi người, mong được bố cõng đi chơi khắp xóm, mong được bố khuyên những lời khuyên chân thành, mong được bố đánh mỗi khi mình hư hỏng, mong được tâm sự cùng bố mỗi khi mình thích một  ai đó, mong được thấy cả nhà mình cùng ăn chung 1 mâm cơm do mẹ nấu, mong được gọi từ "bố" mỗi ngày...




"Con mong lắm bố ạ, con muốn được gọi thật to 2 tiếng "bố ơi!". Có thể bố sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng con gọi nhưng con muốn nói con yêu bố rất nhiều. Con thèm lắm cảm giác có bố bởi con đâu biết cảm giác có bố sẽ hạnh phúc như thế nào? Không có bố, mẹ con con phải sống trong tủi nhục bao năm qua, bị người ta bắt nạt, bên ngoại thì xa xôi, bên nội thì gần như cắt đứt liên lạc, họ chẳng bao giờ đoái hoài đến con nhưng con vẫn yêu họ lắm, bởi họ dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của con. Có thể họ chẳng nhớ hoặc trong tâm trí họ chẳng bao giờ có con nhưng con vẫn yêu họ bởi họ vẫn là nguồn gốc của con. May mắn thay, cuộc đời không quá bất công với con khi con còn có mẹ, người đã tần tảo nuôi con ăn học, vất cả sớm hôm để con nên người. Nhưng bù lại con đã là được gì cho mẹ? Có thể trong mắt mọi người con là một đứa con ngoan, hiếu thảo nhưng con vẫn thấy mình không xứng với điều đó, con chưa thực sự ngoan, thỉnh thoảng hay cãi lời mẹ làm cho mẹ buồn. Từ nhỏ đến giờ lúc nào con cũng thấy buồn, buồn vì nhiều chuyện, nhưng nỗi buồn lớn nhất là không được gọi tiếng "bố". Những lúc con vui con vẫn thấy trong lòng mình man mác buồn. Có lẽ đến đây thôi, con không viết tiếp nữa bởi con sợ mình sẽ khóc." •    Gửi từ Lưu Tuấn Nghĩa – nghiapito@


cha và con, ngày của cha
  • Nhật ký về cha
Ngày 6 tháng 6 năm 2013 Một tháng sau ngày cha mất, mọi chuyện cũng tạm ổn dần. Mẹ ít khóc hơn nhưng lâu lâu Mẹ lại nhắc về Cha. Thấy cái gì liên quan đến Cha là Mẹ lại nhắc rồi nước mắt Mẹ cũng rơi làm con cũng xót. Mẹ nói “ Nếu Cha con không mất vào lúc này thì Cha con sống thọ lắm”. Con cũng nghĩ như Mẹ nhưng đâu có ngờ số phận này cướp mất Cha đi rồi. Cướp Cha đi bất ngờ quá khiến con không hiểu nỗi lí do là gì. Từ ngày Cha mất con về nhà ba lần nhưng chỉ thấy nét buồn trên gương mặt của cả nhà mình và không khí hiu quạnh đến se lòng. Tiếng cười duy nhất có được khi vui đùa và nhìn thấy sự ngây thơ, vô tư của đứa cháu nhỏ vừa tròn 2 tuổi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó là con lại nghĩ tới Cha vì nó có nét hơi giống Cha và Cha cưng nó lắm. Khi Cha còn bên gia đình mình, nó cũng đeo Ông Ngoại suốt, cứ gọi “ Ông Ngoại ơi! Ông Ngoại đâu rồi?” Thế nhưng từ ngày Cha đi xa nó chẳng gọi “Ông Ngoại ơi” nữa. Mẹ hỏi nó “Ông Ngoại đâu rồi con?”, nó trả lời ngọng nghịu “Ông Ngoại ngủ..chết rồi..” Con thương nó lắm vì nó giờ này cũng giống con lúc nhỏ. Tuổi thơ của con, con chẳng có tí ký ức nào về Ông Bà vì từ nhỏ cả Ngoại và Nội đều mất sớm. Con không biết được  cảm giác được gọi Ông Bà như thế nào và cũng không  cảm nhận được tình thương của Ông Bà là gì. Nhưng từ nhỏ đã như thế nên  con cũng quen dần. Đây là lần thứ ba con về nhà, là lần đầu tiên con xuống xe tốc hành mà không có ai đón con về. Con bước đi trong mưa từ  ngoài lộ lớn hết 20 phút mới vào đến nhà mình vì nhà mình ở trong con đường nhỏ. Con cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa, Một cảm xúc mà trước giờ con chưa từng có. Về đến nhà chỉ còn đươc thấy Mẹ, anh Hai và anh Ba, con ước gì con còn được nhìn thấy Cha và được Cha “la” con rằng “ Trời mưa sao không đục? Có ướt áo không con?” Nhưng rồi đó chỉ là hy vọng và chút ký ức về những gì đã qua, còn bây giờ con phải đối diện với cái hiện tại này…


cha và con, ngày của cha


Con về được một tuần rồi con lại đi.  Và con chẳng còn biết cảm giác vui khi về nhà là thế nào nữa. Ở nhà một tuần bao ký ức về Cha cứ xuất hiện trong đầu con, con nghĩ về cha và cảm giác buồn nhiều hơn khi con ở Thành Phố. Ở Thành Phố con có thể tạm thời quên đi nỗi đau này bởi nhịp sống ồn ào nơi Đất lạ nhưng về nhà có quá nhiều thứ quen thuộc làm con nao lòng. Và đây cũng là lần đầu tiên con đi lên Thành Phồ cũng không có ai đưa con ra xe vì ai cũng bận bịu. Cảm xúc bây giờ chỉ có thể tóm gọn trong một từ  “nhói”. Lúc trước còn có Cha, mỗi lần con đi là cả nhà mình đều xúm xít lại khi con chuẩn bị hành trang lên thành phố và anh Ba là người đưa con ra xe, rồi Cha và Mẹ luôn nhìn theo từng bước chân của con vậy mà giờ đây…chỉ mình con lẻ loi tự bước đi một mình. Bây giờ nước mắt con không rơi nhiều nữa, những lúc nhớ và nghĩ về cha con thấy cay cay nơi khóe mắt. Mỗi buổi tối khi ngồi bên cái máy tính con lại buồn và không  thể nào ngăn được cảm xúc của mình, chênh vênh, hụt hẫng lắm. Bao nhiêu cảm xúc cứ rối bời. Con sợ nhất là cái cảm giác đau lắm nhưng nước mắt không rơi được.Gía như nước mắt có thể rơi để vơi đi nỗi đau này. Những lúc con cần khóc thì nước lại không rơi chỉ có thể khóc trong suy nghĩ, trong lòng mình... Con không biết là mình quá mạnh mẽ hay vì con đã chai lì với những cảm xúc. Có quá nhiều nỗi buồn xảy ra trong cuộc sống của con khiến con hận cuộc đời này và hận cả bản thân mình. Hận đời này vì nó bất công và phủ phàng, đắng cay và nghiệt ngã với con, với những người thân con yêu thương nhất. Và con hận cả bản thân mình vì đã 20 tuổi đầu mà con vẫn không chiến thắng nỗi mình, con chưa làm được điều gì cho gia đình mà chỉ khiến cả nhà phải lo lắng cho con. Đôi lúc con ghét mình lắm, sống thế nào để rồi khi nhìn lại quá khứ chỉ thấy buồn và tiếc nuối cho những gì đã qua. Giờ đây không còn được Cha che chở và lo lắng cho con nữa, con nhận ra mình phải tự bước đi trên con đường này mặc dù cuộc đời chông chênh theo từng bước chân của con. Con sẽ cố để không gục ngã trước số phận mặc dù con đã té rất đau và đang dần ngã quỵ. Con sẽ cố đứng dậy và bước đi thật vững vàng để không phụ tình thương mà Cha đã dành cho con và những gì mà Cha đã lo cho con có được ngày hôm nay và con biết ở nơi xa đó Cha luôn dõi theo đứa con gái út này. Con thương Cha nhiều lắm…!
  • Gửi từ Van Nguyen <angmaynho@>
cha và con, ngày của cha
  • Chốn bình yên xa xăm
“01665376XXX” – “ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc đươc” . Dẫu biết rằng đầu dây bên kia sẽ vang lên câu nói ấy, nhưng sao tôi vẫn cứ bấm những con số ấy trong vô thức. Hình như nó đã là thói quen của tôi kể từ ngày đó, cái ngày mà ông trời đã mang ba rời xa tôi mãi mãi.  Hằng ngày tôi vẫn tự hỏi tại sao ba không giữ lời hứa chứ, ba từng nói ba sẽ luôn nhắn tin cho con gái cơ mà. Đứng canh mộ ba tôi như đang ở nơi cuối con đường, nước mắt hay nước mưa đang rơi nhỉ?” Ba à, ba khỏe không”, “ Ba à, ba ăn cơm chưa” …. “con nhớ ba lắm” chỉ mong được nói chuyện cùng ba, chỉ mong những tin nhắn tôi gửi đi được báo 2 chữ “thành công” nhưng đó vẫn là giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Phải chi thời gian quay lại, phải chi con trò chuyện cùng ba nhiều một chút, phải chi con có thể nói một lần rằng: “ con yêu ba” thì giờ đây con đã không phải hối tiếc đến thế này. Trước đây có ai đã từng nói: “ vô tư quá cũng là một cái tội” giờ đây tôi đã thấu hiểu, hiểu để trưởng thành hơn, hiểu để sống tốt hơn, hiểu để trân trọng những gì đang có. Giờ đây khi cuộc sống của mỗi người trong gia đình đã trở về binh thường, mẹ , anh và chị bắt đầu lại công viêc và tôi cũng đã bận rộn cho bài báo cáo thực tập tôt nghiệp nhưng hằng đêm hình ảnh ba vẫn luôn hiện lên trong tôi để rồi để tự hỏi mình : “ cái gì đang rơi thế không biết, sao mắt mình lại cay thế này”. Cuộc đời là một bộ phim dài tập và ba à con đã cùng ba trải qua 22 tập, 22 năm sống trong tình thương sự bảo boc, che chở của ba, con thầm cảm ơn duyên phận đã đưa con đến là con gái của ba. Tôi vẫn luôn tự bảo rằng sẽ cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn một chút nhưng sao khó quá, một vết thương không biết bao giờ lành. Ở nơi xa ấy tôi biết ba vẫn luôn âm thầm dõi theo bước chân của chị em tôi, ba vẫn như ngày nào quan tâm lo lắng dù là những lúc công tác xa hay ở tận trời cao xa xăm kia. Ba không muốn con gái ba khóc, không muốn con buồn vì vậy mà lặng lẽ ra đi, ra đi mà không gặp chị em con lần cuối. Nhưng ba à, tha lỗi cho đứa con hư này, con sẽ vẫn khóc, vẫn đau nhưng rồi khi nhìn lại những yêu thương đã qua, những hạnh phúc đã có trong quá khứ con sẽ đứng dậy nhanh thôi, một ngày nào đó đứng trước mộ ba con sẽ mỉm cười thật tươi ba nhé. Đúng là khi mất đi mới biết cảm giác đau là thế nào? hi vọng tất cả mọi người luôn trân trọng những gây phút hạnh phút bên người thân của mình vì đó là những giây phút vĩnh cửu, hãy nói rằng ban yêu họ nhiều lắm vì trong vô số người trên trái đất này vì sao lại có duyên là người thân của nhau. Con sẽ mạnh mẽ hơn đổi lại ba phải sống tốt nha, con sẽ vẫn nhắn tin, gọi điện hằng ngày ba sẽ không bao giờ cô đơn vì mẹ và chị em con luôn cạnh ba. “ Con yêu ba” ba vẫn đang nghe đúng không? Bình yên ba nhé!

•    trang pham email trangpham.qn59@

Thursday, June 13, 2013

Blog Radio 289: Hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với ta



Blog Radio 289: Dành tặng bạn, để bạn cảm thấy hạnh phúc hơn, để bạn dễ tìm kiếm và tìm thấy những bí mật thật giản dị của hạnh phúc trong cuộc sống còn nhiều khó khăn. Bạn biết không Hạnh phúc không chỉ dành cho những người đang yêu mà hạnh phúc dành cho tất cả chúng ta, miễn chúng ta tìm kiếm và giữ ĐỦ niềm tin rằng một ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng ta. Blog Radio trực tuyến tại mục Blog Radio website blogviet.com.vn - Blog Radio mới nhất phát sóng vào 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - đồng phát vào 0h30 đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần trên kênh VOV3 Đài Tiếng Nói Việt Nam
  • Lá thư trong tuần: Điều bí ẩn giản dị của hạnh phúc - Khám phá Hạnh phúc là gì qua những con chữ H-a-p-pi-n-e-s-s - Những câu danh ngôn ý nghĩa về hạnh phúc - Câu chuyện ngụ ngôn về Hạnh phúc
  • Chia sẻ: Hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với ta

Đêm nào cũng nghe Blog Radio chợt thấy xao xuyến lạ, nhắm mắt lại ta nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, mơ những giấc mơ thật đẹp như giọng nói ấm áp, như những câu chuyện cổ tích đưa ta vào những giấc mơ diệu kì ta chợt nhận ra có những điều nhỏ bé, giản dị nhưng lại mang đến thật nhiều ý nghĩa, chiếc lá rụng cuối thu, những tia nắng đầu hạ, một nụ cười của ai đó, một ánh mắt nhìn trìu mến, một cái ôm nhẹ giữa mùa đông giá rét đủ để cảm nhận được yêu thương và giữ lấy yêu thương… Ta vô tình nhận ra những yêu thương quanh ta, vô tình nhận ra ta đã lãng quên những điều ta cần phải nhớ, vô tình nhớ rồi vô tình quên lãng, để khi soi rọi vào tâm hồn ta mời thấy nó thật đẹp, nhẹ nhàng và bất chợt ta thấy yêu cuộc sống hơn. Có những mối tình chợt hóa thành kỉ niệm khi mà nó còn chưa kịp bắt đầu để lại những khoảng trống vô hình, có những đau thương, mất mát, có những người ra đi để lại trong lòng người ở lại những vết thương sâu thẳm. Để rồi ta biết ta cần trân trọng những gì ta đang có… Chợt nhận ra ta cũng thật nhạy cảm, cũng khao khát yêu thương, chở che, cũng mơ về 1 miền cổ tích, nơi có chàng hoàng tử và nàng công chúa và hoàng tử sẽ đánh thức công chúa bằng một nụ hôn thật nhẹ, thật nhẹ đủ để nàng cảm nhận được hơi ấm. Ta cũng xao xuyến với mùa thu, với hương hoa sữa thơm từng góc phố, một mình ta bước giữa con đường thơm mùi hoa sữa ấy. Ta cũng yêu màu bằng lăng tím, tím cả khoảng trời mỗi khi hè về, ta yêu cả những khoảng trời rực màu phượng đỏ, mỗi lần ngắm nhìn hai sắc màu ấy, ta lại nhớ về những người bạn, nhớ tuổi học trò áo trắng thơ ngây, nhớ một thời tà áo dài tung bay trong gió, ta cười hồn nhiên không chút suy  tư. 

Blog Radio 289: Hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với ta

Và Ta yêu Hà Nội dù nó ồn ào, náo nhiệt bởi Hà Nội là những kí ức về anh - mối tình đầu ngây thơ, trong sáng, về những góc phố quen, những con đường thơ mộng đã đi vào trái tim ta thật nhẹ nhàng. Và giờ đây, ta yêu Hà Nội bởi Hà Nội đã lấp đầy những khoảng trống mà anh tạo ra, bởi nơi đây đã cho ta những tình cảm mới — những tình cảm mà ta trân trọng…  Ta sợ, sợ những mộng mơ của tuổi trẻ, sợ khi mang trong mình một trái tim nhạy cảm, một tâm hồn lãng mạn để rồi không khi nào ta thấy mình hạnh phúc trọn vẹn, ta hụt hẫng trước hiện tại và ta sợ sẽ làm tổn thương những người quanh ta, những người yêu ta thật lòng. Nhưng ta biết cuộc sống có những hạnh phúc rất đỗi giản di, nó chẳng ở đâu xa xôi mà ở ngay bên cạnh ta, ta sẽ học cách nâng niu, học cách yêu thương và học cách chấp nhận. Ta biết ta đã làm tổn thương nhiều người và ta ước cho những vết thương sẽ sớm lành, ước cho những trái tim cùng chung nhịp đập sớm tìm thấy nhau, ước cho những ai yêu nhau sẽ bên nhau mãi mãi và ta ước cho riêng ta một hạnh phúc trọn vẹn.  Hà Nội đang chuyển mình sang hạ, những ánh nắng chói chang khiến ta thèm cái cảm giác se lạnh cuối đông, ta biết có những điều qua đi ta mới thấy nó đẹp như thế nào, ta biết có những điều chỉ đẹp khi mà nó đi qua và có những điều khi lặp lại sẽ chẳng còn gì là thú vị như ta và anh, như cuộc tình dang dở, như mối  tình đầu chưa hề có bắt đầu và kết thúc ấy, ta sẽ giữ nó trong tim như một kỉ niệm đẹp, ta biết ta cần sống hết mình cho hiện tại, cho ngày hôm nay.  Sẽ còn mãi những yêu thương, nhung nhớ, những khúc tình ca  của tuổi trẻ. Vẫn còn đó những khao khát yêu thương. Và ta đã từng mơ, mơ về mái nhà đầy ắp tiếng cười trẻ thơ, nơi có những loài hoa mà ta yêu thích, ta sẽ tô vẽ ngôi nhà thật đẹp và ấm áp, sẽ là màu trắng tinh khôi và sắc hồng rực rỡ của hoa giấy và hoa tigôn, một ngôi nhà mà  bao người mơ ước, không chỉ bởi vẻ ngoài của nó mà còn bởi những tình cảm tuyệt vời mà mỗi thành viên trong gia đình giành cho nhau. Ta từng mơ, đang mơ và vẫn sẽ mơ… nhiều lắm và ta tin, tin rằng điều đó sẽ trở thành hiện thực khi trái tim ta vẫn đỏ những khao khát yêu thương.

Blog Radio 289: Hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với ta

Và ta đang chờ, chờ một nửa yêu thương, một nửa của cuộc đời ta, hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với những người biết kiên nhẫn chờ đợi và người biết nuôi dưỡng niềm tin, ta cũng tin, tin vào những điều kì diệu trong cuộc sống dù ta biết cuộc sống chứa đựng rất nhiều những nỗi đau, những mất mát nhưng hãy cứ tin đi vì cuộc sống này vốn rất công bằng, lấy đi của ta một thứ, sẽ đem đến cho ta một thứ khác, chỉ là chúng ta cứ mãi nhìn vào thứ đã mất mà thôi… Ngoài kia trời đang mưa, những cơn mưa đầu hạ… ta đã từng rất sợ những cơn mưa trong đêm khuya vì ta sợ, sợ nỗi cô đơn ngự trị. Nhưng  giờ đây ta đã mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để vượt lên những nỗi sợ hãi, mạnh mẽ vì ta tin một ngày nào đó yêu thương sẽ  gõ cửa, hạnh phúc sẽ mỉm cười với ta. Chúc cho những trái tim cô đơn sớm tìm được một yêu thương của mình và trong thời gian chờ đợi hãy làm mới tâm hồn mình, hãy dọn dẹp, gói ghém thật kĩ những gì thuộc về quá khứ để có thể cười—một nụ cười đơn thuần, ai đó đã từng nói: “nếu bạn đã dốc hết sự ngây ngơ để yêu một người trong quá khứ, thì hãy yêu người đến sau bằng tất cả sự trưởng thành”. Ta sẽ yêu người đến sau, bằng tất cả sự trưởng thành!
  • Gửi từ Nguyễn Hương - huong56dkto@g...

Blog Radio 288: Lối về tuổi thơ


Blog Radio - Bạn yêu Blog Radio thân mến! Trong cuộc đời chúng ta có những ký ức, những kỷ niệm, những hình ảnh của tuổi thơ đã một lần đi qua để trái tim mãi thổn thức nhớ về. Hy vọng Blog Radio 288 sẽ đưa bạn cùng trở về hay mơ về một lối nhỏ tuổi thơ. Một lúc nào đó giữa những bộn bề cuộc sống, những hình ảnh thân thương gần gũi này sẽ mang lại cho ta một nụ cười dịu ngọt, một chốn bình yên tuyệt đối trong trái tim mỗi người... Blog Radio 0h15' thứ 7 hàng tuần tại blogviet.com.vn - đồng phát trên sóng phát thanh vào 0h30' đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần trên Hệ thông tin giải trí VOV3 - Đài tiếng nói Việt Nam
  • Những lối về ấu thơ
Lần đầu tiên trong nhiều năm ... có lẽ Con muốn quay về thuở bé thơ Con muốn ba ôm con vào lòng và hát Hai bài ca mà con nhớ đến bây giờ... Lần đầu tiên trong nhiều năm ... có lẽ Con muốn vẫn là cô bé tí ti Ðược mẹ cột tóc, cột dây nơ sau áo Cột tuổi thõ con vào những yêu thương. Lần đầu tiên trong nhiều năm ... có lẽ Em muốn kể với anh  về tuổi thơ em Về những nụ cười và ... những giọt nước mắt Về những suối nguồn tạo ra em hôm nay. Chiếc vé kia hôm nay đã hết Ngày mai liệu còn bán ko anh? Hay luôn nằm trong trái tim ta đó Để em tìm về trong ký ức mong manh ... Lần cuối cùng em... tìm mình như vậy Sẽ vẫn là em- cô bé của ngày xưa Ấu thơ trôi qua nào có ai lấy lại Giữ trong lòng trong sáng tuổi thơ em. Thế là đã mấy năm học trôi qua . Hoa phượng bắt đầu nở rộ khắp sân trường, báo hiệu một mùa hè đã đến . Gió thổi xào xạc vi vu làm lung lây từng nhánh phượng trên những cành cây rộp lá xum xuê đan xen vào nhau , tạo thành từng chùm hoa đỏ rực ở một góc trời. Nhìn những cánh phượng đỏ làm Tôi chạnh lòng nhớ lại tuổi thơ ngày trước cứ mỗi độ hè về. Nhớ những trò chơi dân dã của trẻ em vùng sông nước, nhớ những ngày lênh đênh trên biển cùng ba. Nhớ những cánh cò bay thẳng cánh trên khắp cánh đồng. Tôi liên tưởng đến khu xóm nhỏ quê Tôi nhộn nhịp hẳn lên..  Khoảng lặng của ngày hè bỗng vang lên tiếng gà gáy trưa, Nó đưa tôi trở về với những dòng kí ức đang ùa vào trong tâm trí tôi . Nó làm tôi nhớ lại cái thời ấu thơ ngu ngơ và ngây dại.Giờ đây trong tâm trí tôi là hình ảnh của những cánh diều đang thảnh thơi bay lượn giữa cánh đồng quê hiền hòa , những bờ đê đã mòn lối chân người và cả những con đò nhẹ nhàng khua nước trên sông. Tôi nhớ những ngày hè mấy anh em Tôi đi đá bóng, tắm ao. Tôi nhớ như in những ngày mấy anh em tôi đi mò trai, bắt ốc, nhớ những buổi đi đánh cá mùa nước nổi.  Tôi quên sao được  những kỷ niệm một thời của mấy anh em Tôi. Cái thuở còn nhỏ xíu xiu , Tôi thích nhất là mùa hè . Không đứa nào vướng bận chuyện học hành, Tôi và các bạn chơi đùa thỏa thích với các trò chơi mang đậm chất bản sắc dân gian rất thú vị. Đứa nào cũng thích… Nào là các trò tạt lon, đánh quay, trốn tìm, rồng rắn lên mây, bắn bi, và các trò nguy hiểm hơn một chút là chơi súng phốc… Đến các trò nữ tính như nhảy dây, kéo co, lò cò... trò nào Tôi cũng không bỏ qua. Tuổi thơ Tôi lớn lên với những nụ cười hiền của người dân quê, với những khúc tình ca dịu nhẹ, những câu vè, những bản đồng dao âm vang vào buổi chiều tà trên cánh đồng mênh mông. Vẫn là những đêm đồng bằng yên ả với gió, với trăng, với tiếng ếch văng vẳng đầu làng. Tôi thấy có nụ cười của thằng nhỏ chăn trâu, thấy có cái nắm tay rất chặt của chị gái, thấy mùi thơm của ngô, khoai, sắn trên những cánh đồng, và Tôi thấy có bóng bạn dập dờn sau những nương ngô. Nơi đó, có tuổi thơ của Tôi, của bạn. Nhớ những lần bố hoặc mẹ đi đâu đó, Tôi lại nhõng nhẽo, theo sau khóc nhè và nói: “Cho con theo với”. Nhớ những buổi chiều, ra những con đường ngóng trông mẹ đi chợ về. Tuổi thơ của Tôi cũng là những buổi trưa hè nắng cháy đi bắn chim và tung tăng thả diều cùng mấy anh em trai, lũ bạn trên những cánh đồng. Nhớ những ngày mưa tuổi thơ, những cơn mưa bong bóng bên chiếc cửa sổ. Nhớ lắm những tiếng gà trưa, những lời ru hiu hiu trưa hè của mẹ bên chiếc võng. Nhớ, nhớ lắm hình bóng gày gò thức khuya dạy sớm mỗi khi sáng tinh mơ của mẹ. Quên sao được cái cảm giác hạnh phúc khi ngồi sau chiếc xe đạp của ba mỗi khi đến trường. Tôi đang nhớ ngoại, nhớ những kỷ niệm về ngoại Tôi, nhớ những vườn cây trĩu quả của ngoại.  Tuổi thơ Tôi là những tối mùa hè cùng gia đình nằm trên trần đếm sao. Đếm và ngủ lúc nào không biết. Những lúc như vậy bố và mẹ thường bế mấy anh em tôi xuống giường lúc nào không biết. Quên sao được những đêm hè gió lộng cùng bố mẹ và mấy anh em ngắm trăng ngoài sân nhà trên chiếc chõng. Còn đâu những ngày vui đùa cùng bố, ngủ trên vai bố.  Nhớ những câu truyện của bố mẹ, của ngoại đưa Tôi vào giấc ngủ. Nghĩ lại ngày ấy thật vui và hạnh phúc. Tuổi thơ của tôi cũng chính là những lần đi lang thang ven biển để bắt con cua, con ngao… Nhớ những tiếng gọi đò gọi người của vùng biển mỗi buổi sớm mai. Những tiếng người tấp lập mua bán để chuẩn bị cho phiên chơ sớm và phiên chơ chiều. Nhớ hình bóng thân quen của bố trên con tàu, nhớ những lần ra biển ngóng trông bố về. Tôi nhớ những con đường thân thuộc. Mỗi lần về quê, tôi vẫn thường một mình đi bâng quơ khắp các ngả, từ nhà bước ra rồi rẽ dọc, rẽ ngang, rẽ vô tình tuỳ hứng. Vậy mà rẽ đến đâu cũng chạm vào ký ức. Nhớ những ngày cả xóm có độc một chiếc tivi đen trắng, người lớn trẻ nhỏ ngồi xếp thành những hàng rào đông đúc để xem phim. Tôi nhớ lắm những bộ phim ngày ấy, nào là phim hoạt hình ”Vua Sư Tử”, “Thủy Thủ Mặt Trăng”, nào là những phim truyện “Đất phương Nam”, “Tây Du Ký”… Tôi nhớ lắm mùi củi cháy, mùi rơm rạ ngút khói đến cay mắt. Tôi mơ màng nghĩ về chén cơm nóng hổi với món trứng chiên của mẹ. Nhớ những tiếng goi của mẹ về ăn cơm khi đang mãi chơi cùng lũ bạn. Nhớ những bữa cơm đạm bạc có cà, ít rau muống luộc của một thời nghèo khó .  Những bữa đói vì hết gạo, những bữa vui vì hôm ấy anh tôi kiếm đựơc vài chú cá rô ron,cái niềm vui tưởng như nhỏ nhoi ấy lại vô cùng ý nghĩa đối với tôi.Tôi không còn nhớ đã bao nhiêu lần tôi được đi đánh cá cùng anh tôi nữa nhưng có lẽ chỉ một lần đầu tiên thôi cũng đủ để tôi cảm nhận được cái nhọc nhằn của anh trai tôi. Giờ đây, mỗi người một nơi thì còn đâu những bữa cơm sum họp đầy ấm áp cùng gia đình nữa.”Con thương mẹ những đêm mưa, trời lạnh, những bữa cơm một mình bên mâm cơm, cứ mong ngóng về phương xa”. Nghĩ đến đó, nghĩ đến những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc của tuổi thơ cùng mẹ và gia đình, Tôi lại dưng dưng nước mắt.


Một nỗi buồn man mác, một nỗi nhớ bất chợt đã đưa tôi về với những kỷ niệm dưới đình làng, cây đa, mái trường xưa. Nơi đây, những người thầy, người cô, bạn bè đã đi qua đời Tôi. Nhớ những ngày đi học cùng lũ bạn đến trường. Tiếng trống trường kêu vang. Tôi nhớ những tiếng ve kêu mùa hè, những bài giảng thày cô dạy năm nào. Bất chợt Tôi nhớ bài thơ “Nhớ rừng” của Thế Lữ, than ôi thời oanh liệt nay còn đâu? Còn đâu những buổi trưa hè nắng cháy, tay cầm ngọn cỏ lau, miệng hò hét vờn nhau của những đứa bạn? Còn đâu tiếng ếch gọi đàn những chiều sau mưa?  Chiều nay, sau cơn mưa rào, tôi bỗng nghe những chú ếch phồng má ỗm ờ giai điệu trống vang. Thật tuyệt vời khi quê tôi có những âm thanh thế này, và có lẽ dù thời gian có làm thay đổi mọi thứ, khúc nhạc đồng quê vẫn giàu chất trữ tình, đượm một nét buồn đặc trưng của vùng cái đất này... Tôi nhớ lắm những tiếng rao "ai bánh khúc, bánh giò, bánh chưng, bánh nếp không"? Tiếng rao như bản hòa ca trong màn đêm, tiếng mời gọi lúc du dương lúc trầm lúc bỗng về đêm trên những con đường, những ngóc ngách quê Tôi, của những người chị, người mẹ. Giờ còn đâu nữa tiếng mời gọi êm êm "ai bánh khúc, bánh giò, bánh chưng, bánh nếp không?"... mà nhường chỗ cho những thanh âm hỗn loạn ngày và đêm, từ trong loa trong đài. Nhớ những buổi trưa chiều Tôi háo hức theo đám bạn hẹn nhau ra đầu làng có dòng sông trong mát, có lũy tre nghiêng mình che bóng mát, chúng bạn hò reo phấn khích lao vào chơi quên cả thời gian. Nhớ một vùng quê yên bình ngày ấy.  Nhớ những người đã gắn bó với tuổi thơ ta. Còn đó những đêm hè là những kỷ niệm mà Tôi không thể nào quên. Ngày ấy, cứ đêm về bố tôi lại đem chiếc chõng tre ra sân để mấy ông cháu hóng mát và không khí dịu mát của đồng quê. Chiếc chõng tre không biết có từ lúc nào? Tôi chỉ biết nó đã gắn bó với tuổi thơ của mấy anh em Tôi. Chiếc chõng tre là nơi ru mấy anh em tôi vào giấc ngủ khi đêm về qua những câu chuyện của ông của bà. Là nơi mấy chị em chúng tôi đã vịn tay vào để tập những bước đi chập chững đầu tiên của cuộc đời. Có những đêm rằm, trăng tròn vành vạnh, mấy ông cháu mang chõng tre ra sân nằm trông trăng. Ánh trăng nhuộm vàng lên vạn vật, từ khu vườn đến tàu dừa, mái ngói... Tôi say sưa ngắm ông trăng tròn huyền diệu. Bao mùa trăng lên rồi trăng lặn, theo thời gian tôi đã lớn rồi, chiếc chõng tre vẫn còn đó nhưng ông tôi thì không còn nữa... Cuộc sống nơi đô thị tấp nập cứ tưởng sẽ khiến cho hình ảnh chiếc chõng tre nhạt nhòa dần trong tâm trí của tôi. Nhưng bất chợt một ánh trăng trong cái thành phố tấp nập đã làm khơi dậy trong tôi biết bao kỷ niệm tuổi thơ về chiếc chõng tre ngày nào.

Blog Radio 288: Lối về tuổi thơ

Kỷ niệm trẻ thơ ấy luôn lưu giữ trong ký ức của Tôi. Giờ Tôi và các bạn đã trưởng thành . Mỗi người đi theo hướng đi riêng của mình. Lâu lâu Tôi họp mặt lại với chúng bạn . Nhắc lại mấy câu chuyện hồi nhỏ . Nhiều cái trò ngây thơ đến hồn nhiên mà cả bọn thi nhau kể lại tạo nên một bầu không khí vui nhộn sôi nổi nhiều phen cười bể bụng. Có những khi đi học về hoặc khi có dịp về quê chơi , Tôi ngang qua lũy tre làng năm nào. Nhìn thấy các em nhỏ chơi trò bịt mắt bắt dê hay chi chi chanh chanh , tay trắng tay đen.. Nhìn các em chơi mà Tôi muốn nhảy vào tham gia góp vui cùng để ôn lại kỷ niệm thời xa xưa đó. Nhưng nhìn lại Tôi đã lớn rồi mà còn chơi thì chắc các bạn che mặt phì cười thì ngại lắm. Thôi gác lại , Đành phải ngồi cổ vũ cho mấy bé nhỏ vậy . Ánh hoàng hôn buổi chiều buông xuống làm hiện lên một khung cảnh đẹp mà nên thơ như tranh vẽ . Thì cũng đúng lúc Tôi phải về rồi . Tạm biệt các em nhỏ , kỷ niệm thời thơ ấu ngày nào của tôi. Tạm biệt trò chơi dân gian lưu luyến ấy... Trong cái nhịp sống hối hả, vội vàng như ngày nay, các làng quê đang khoác lên cho mình một chiếc áo mới, các trò chơi tuổi thơ, những kỷ niệm đẹp bên khóm tre, mái đình, dòng sông…đang dần mất đi những hình ảnh vốn có. Với các thế hệ sau này, có lẽ nó sẽ nằm trong trí tưởng tượng, qua những lời kể. Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà Đến nhà ga, xếp hàng, mua vé Lần đầu tiên trong nghìn năm Có lẽ “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ Vé hạng trung” Người bán vé hững hờ Khe khẽ đáp “Hôm nay hết vé” (Thơ Robert Rojdesvensky)
  • Blog Radio chuyển thể từ email thính giả Bùi Vững <buivungck3.yy@>
Blog Radio 288: Lối về tuổi thơ
  • Bình Ba Quê Hương Tôi
Quê hương tôi là một miền đất xanh thẳm .... một xứ đảo đậm nét Quê hương tôi là những con sóng êm đềm, mặt nước xanh biếc Quê hương tôi là những buổi sớm mai tinh khô Quê hương tôi là cảnh những ngư dân sớm hôm thả lưới bắt cá Quê hương tôi ... tảo tần nuôi tôi lớn khôn Hai tiếng Quê hương nghe sao tha thiết, với những đời người quê hương là những gì thiêng liêng nhất. Trong tôi cũng vậy,tiếng quê hương mỗi lần vang lên lại đem đến bên tôi biết bao cảm xúc khó tả… Quê tôi cũng chẳng có đường tàu , không sân bay lại không có những chiếc xe hối hả chen chúc nhau mà đi  … chỉ có những con sóng chằng chịt uốn mình, cái vẻ đẹp mặn mà của mấy đứa con gái xứ dậy thì…Cũng vì thế mà người quê tôi hay đi đò , một người bạn đồng hành bấp bênh trên biển mỗi ngày. Ôi sao mà thân thương, gần gũi khi cùng nó bên ngàn phố, ngàn sâu...nhưng giờ đây đã có nhịp cầu nối những bờ vui, bởi quê hương tôi đã có tất cả. Dân làng ít khi sang bên thành thị chỉ khi cần đến mới rời khỏi đảo. Quanh quẩn ở làng làm biển và chật vật nuôi con .Hồi nhỏ con mắt tôi chỉ biết mơ mộng thoát ra khỏi không gian chật hẹp bằng cách leo lên trần nhà những chiều hoàng hôn , ngắm nhìn ra xa bên kia đại dương, một thế giới khác , ồn ào hơn , tấp nập hơn …giờ thì lại thấy mình lạc lõng nơi xứ người. Muốn tìm gì đó một chút bình yên của biển, mặn đắng của gió và những buổi chiều mát mẻ ngồi trên cát hay ngâm mình dưới nước. Biển mênh mông, đôi lúc hiền hòa nghe như lời ru của mẹ, lúc thì gầm gừ của tiếng sóng như muốn nuốt chửng vùng trời bình yên đó., Nó cứ cuồn cuộn màu xanh của nước, cuốn chảy đi bao vết thời gian mà vẫn giữ trong tôi kí ức nhỏ bé ngày nào.Dữ dội là thế, biển đã từng làm cho bao nhiêu gia đình mất ăn mất ngủ lo nghĩ  nơi cất giữ đồng tiền vốn có của mình dưới lòng biển. Cũng đã làm cho dân làng hoảng sợ tìm nơi trú ẩn tránh những cơn gió mạnh, bão về, lũ đi. Bình Ba cổ kính với con đường thân thuộc, làng tôi có những con đường đất đẹp lắm, mặc dù mãnh đất khô cằn… nhưng nuôi dưỡng con người và cây cỏ nơi đây,đất cho tôi tuổi thơ đẹp với những trò nghịch ngợm phá làng phá sớm.Ô quan, bắn bi, nhảy dây,nhảy ngựa,u mọi...nghe thì lạ tai nhưng chơi rồi mới biết. Có cả những lúc hái trộm hoa quả nhà người ta để thỏa mản tinh nghịch của mình, rồi những trò chơi đấu chiến, xung trần, đá cược bằng những hột me, giấy vở.  Giờ nghe tên những trò này thấy ngộ và buồn cười quá , nhưng hồi bé nó là trò phổ biến và dễ chơi nhất của bọn trẻ con tụi tôi. Cũng được gọi là mùa chơi, cứ đến mùa nào thì hú hí nhau để chơi… Nhưng tôi không quên được cái tuôỉ thơ đầy thơ mộng ngày nào đã tiếp thêm ý chí và nghị lực cho tôi khi phải xa quê…Không hẳn là lãng quên đi theo năm tháng, cũng không hẳn là còn hiện hữu mà cứ mỗi khi chúng tôi họp mặt đồng hương lại nao nao, xúm xít lấy tuổi thơ ra rồi cười nói vô tư sau bao ngày mệt mỏi với công việc, bôn ba với cuộc sống. Mỗi người chúng ta ai cũng có những tháng ngày tuổi thơ vô tư,hồn nhiên,trong sáng ấy. Khi lớn lên vì dòng đời ngược xuôi xô đẩy, cuốn chúng ta theo trong cái tất bật, trong những nỗi lo thường nhật về "cơm,áo,gạo, tiền".... mà quên đi những tháng ngày hoa mộng ấy.

Blog Radio 288: Lối về tuổi thơ

Đến một lúc nào đó chợt ký ức tuổi thơ từ một cõi xa xăm trong tiềm thức ùa về khiến cho lòng ta như lắng lại, hồi tưởng lại những tháng ngày đã qua mà không khỏi thầm tiếc nuối, nhớ nhung... Quê hương mãi mãi ở trong ta Dẫu có tha phương biệt mái nhà Đất Tổ là gì ai cũng hiểu ... Như là ....chỉ một Mẹ và Cha ......! Quê tôi nổi tiếng ‘Tôm hùm’,được trời ban phú cho dòng nước trong xanh, êm đềm của sóng, ngọt ngào bởi đất đã đi vào huyền thoại  lòng người nơi xứ biển. Bình minh vừa rạng sáng, là lúc đông vui nhộn nhịp nhất, người người chen lấn nhau để được mồi cho tôm ăn, cả đàn ông lẫn đàn bà, trẻ nhỏ lẫn thanh niên ai nấy mặc sức mà “đấu chiến”. Phiên chợ cá diễn ra trong tích tắc, lúc bấy giờ cuộc chiến tranh dành mồi dừng lại. Ai nấy cũng có phần, họ cười cười nói nói rôm rã…mặc dù chỉ mới hỗn độn đây thôi.Là thế đó, nó cứ diễn ra hằng ngày vào mỗi buổi sáng tinh mơ, nếu ai đã từng đến và thấy hình ảnh thân thuộc này chắc hẳn cũng ngac nhiên đôi chút về cuộc sống nơi đây. Ồn ào, xô đổ vậy đó nhưng tình cảm của mỗi người dân nơi đây yêu mến, hòa thuận bởi họ hiểu rằng mình là một mái nhà. Đi trên mỗi con  đường được nối theo nhiều ngã rẽ ngoằn ngoèo, chằn chịt nhà cửa là những quán ăn san sát nhau. Song không phải nhà hàng, hay món ăn vỉa hè mà chỉ tạm bợ một góc nào đó trước hiên nhà cũng được gọi là “quán”. Bánh xèo, bánh căn, bánh canh cá tất cả quen thuộc nhưng lại mang mùi vị màu sắc khác với các vùng miền. Nó không cầu kì, chỉ đơn thuần giản dị, đơn sơ giống như người dân nơi đây. Họ không phải suy nghĩ nhiều về cuộc sống ngột ngạt chỉ đơn giản là đủ ăn đủ mặc sống vui từng ngày bên gia đình. Nhớ lại hồi đó, cứ năm ba trăm đồng lại được thưởng thức nhiều món ăn hấp dẫn , đến tận bây giờ tôi vẫn không quên đi mùi vị từng món ăn. Thế thôi! Cũng đủ nuôi sống lũ trẻ chúng tôi hằng ngày.Tôi còn nhớ, đứa thì đầu trần ,chân đất, quần áo sệch soạt, tụm năm tum bảy rong chơi ngoài đường mặc cho trời nắng gắt, cháy thui cả da vẫn kéo nhau đi chơi, trèo cây, leo núi hái những quả ngon. Rồi đến xế chiều cả đám ùa nhau ra cầu, leo lên mui ghe là nơi cao nhất của thuyền. Lúc này thì mặc sức xem ai “nhảy cầu” điêu luyện và xoáy nhiều vòng nhất .Còn gì bằng cái cảm giác “tung chưởng” xuống biển, rồi lặn sâu dưới tận lòng biển…Vậy mà, chúng tôi cũng lớn khôn đó thôi, đứa nào đứa nấy đều rắn chắc, khỏe mạnh  hơn hẳn trẻ con nơi thành thị. Bởi chùng tôi là những đứa con của biển được mang trong mình hơi thở của nước, được bao bọc lớp phù sa của cát. Tôi yêu quê hương đơn giản chừng ấy vì nơi ấy tôi được sống trong vòng tay của người Mẹ thân yêu, người Cha đáng kính, có làng sớm và có cả tuổi thơ tinh nghịch, một thời học sinh quậy phá. Yêu biển, yêu con người nơi ấy, hay yêu quê bởi cái nắng gay gắt của chiều tháng 6, bởi dòng nước tắm mát cuộc đời tôi. Bình Ba! Nó chỉ là câu từ được gắn ghép có vần điệu mà thôi. Nhưng dù vần điệu ấy có đôi lúc lạc nhịp thì vẫn còn con sóng vỗ về khi lòng người còn bịn rịn giứa thành phố đông đúc và ngột ngạt này. Cũng giống như Đỗ Trung Quân đã hỏi: Quê hương là gì hở Mẹ Mà cô giáo dạy phải yêu Quê hương là gì hả Mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều… Đối với tôi làm sao không khỏi chạnh lòng khi nhớ về miền ký ức tuổi thơ?. Làm sao ta có thể quên cái nôi đã cho ta một cuộc đời. Cảm động, xao xuyến, và da diết nhớ thương là tất cả những cảm xúc của tôi mỗi khi nghe ca khúc này. Giai điệu nhẹ nhàng cứ chảy tràn vào tận mọi ngóc ngách tâm hồn tôi - một đứa con đi học xa nhà. Để rồi theo mỗi bước đường đời, ngọn lửa ấy bùng cháy, thôi thúc tôi sống cho quê hương và sống với quê hương khi mà giữa cuộc sống xô bồ hiện tại, thời buổi mà con người ta dám mua bán danh vọng, danh dự để chạy theo đồng tiền. Nhưng một điều chắc chắn rằng biển quê tôi vẫn luôn luôn chảy, nó có thể cuốn đi những ưu phiền và bồi đắp phù sa của niềm vui sống, là điểm trở về bình yên của ta trong cuộc đời nhiều bươn trải. Ngày nào đó chợt nghe trong tim lao xao tiếng hát của Biển – Bình Ba ơi?
  • Blog Radio chuyển thể từ email thính giả Bình Minh - binhminh@...