Các bạn thân mến. Đức Phật dạy chúng ta rằng: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha” Công cha nghĩa mẹ bằng trời bằng biển, có ngôn từ nào kể cho hết nghĩa mẹ tình cha. Nhưng cuộc sống hiện đại cuốn ta vào một cái guồng quay mà đôi khi ta không có thời gian để chăm sóc cho cha mẹ, hay chỉ đơn giản là một cuộc điện thoại hỏi xem cha mẹ có khỏe không. Cha mẹ khó nhọc nuôi ta khôn lớn, trút hết yêu thương ở trong lòng mà bao bọc lấy ta. Để rồi khi ta khôn lớn, ta dang rộng đôi cánh, vẫy vùng trên những khoảng trời của riêng mình. Ta quá bận để nghĩ đến gia đình. Nhưng, có bao giờ bạn tự hỏi: Cuộc đời này ta còn được gặp cha mẹ bao nhiêu lần nữa? Trong số Blog Radio này, xin mời các bạn hãy lắng nghe những tâm sự tự đáy lòng của những người con dành cho cha mẹ của mình.
• Truyện ngắn: Lời xin lỗi muộn Năm nó lên 5 tuổi, mẹ nó mất trong một vụ tai nạn. Trước khi qua đời, bà nắm chặt tay bố nó nhắn ông yêu nó cả phần của bà. Ông nghe lời bà, yêu thương nó hết mực, yêu đến nhu nhược. Năm nó học lớp 11, lần đầu mang xe đạp đi cầm cố. Về nhà nó cúi đầu xin lỗi bố nói rằng nó sơ ý để mất cắp. Ngày hôm sau, nó lại có xe mới khoe khoang với lũ bạn. Năm nó học lớp 12, tính ra nó đã “mất” đến 6 chiếc xe đạp. Năm ấy nó cũng trượt Đại học. Nó nghe lời bố ôn thêm năm nữa. Lại trượt. Nó quyết không ôn nữa, nộp hồ sơ học cao đẳng. Năm nhất, nó cắm chiếc tay ga mới cứng cùng lũ bạn lêu lổng ăn chơi, cờ bạc. Nhà nó không thuộc diện khá giả, bố nó quanh năm đầu tắt mặt tối nuôi nó ăn học, thương con thiếu mẹ ông không bao giờ đánh mắng nó, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Ông nào ngờ, bên ngoài nó gật gù nhận lỗi nhưng trong đầu lại lên kế hoạch cho chuyến phượt sắp tới.
Ngày mẹ nó mất, nhà nó sân vườn rộng rãi, vườn rau xanh um. Qua cái giỗ thứ 18, hiên nhà nó chỉ đủ cho chiếc xe máy để vừa. Đất đai, ruộng vườn bố nó phải mang bán gần hết để trả nợ và chạy vạy cho thằng con trai duy nhất. Hết tiền nó lại về với người cha già đang mòn mỏi. Gần cuối đời, ông chỉ để dành được chút tiền phòng khi tuổi già đau ốm. Con trai ông lấy vợ, sinh con rồi về ngoại sống. Ông chấp nhận xa con, xa cháu để chúng tiện đường đi làm. Thỉnh thoảng nhớ cháu nội, ông gọi điện nhắn con, anh ậm ừ nói bận rồi cúp máy. Tuổi trẻ ông dành cho con, đến già lại lủi thủi một mình, đi ra đi vào cũng chỉ có cái bóng gầy yếu đi theo. Rồi một ngày anh nhận được điện thoại của hàng xóm nói bố anh vừa được người ta đưa đi cấp cứu. Anh vội vã bỏ ngang công việc đang dở dang chạy thẳng vào bệnh viện. Đêm hôm đó, lần đầu tiên anh nói chuyện với bố nhiều đến thế. - Thằng Bi trông giống hệt con ngày xưa, bầu bĩnh, đáng yêu, ai cũng muốn ôm, muốn hôn lên má. Ngày mẹ con mất, con cứ ôm cứng lấy bố khóc. Bố thương mẹ, thương con mà không dám khóc, chỉ vỗ về con. - Năm con học lớp 11, con nói mất xe, bố biết nó ở đâu nhưng không nói ra. Những lần sau nữa, có lẽ bố đã quá nhu nhược nên con mới trượt dài trên vết xe đổ. Bố có lỗi với mẹ con và cả con nữa. - Bố còn chút tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, vài năm nữa thằng Bi đi học, con lấy ra lo cho nó, đừng để nó phải tủi thân với bạn bè. Những giọt nước mắt người cha già lăn dài hòa với những giọt nước mắt ân hận của đứa con một thời ngỗ ngược. Anh nhớ lại những ký ức đẹp đẽ bên cha, những lo toan trăn trở của cha một thời. Đến khi có con, cũng nuôi con, sống vì con, anh mới hiểu làm cha khó đến thế nào. Anh nắm chặt bàn tay xương xương của người cha già, muốn nói gì đó, muốn níu giữ gì đó. Bàn tay ấy cũng nắm lấy tay anh rồi từ từ buông thõng… Tiếng máy đo nhịp tim kêu lên những tiếng rời rạc, vô hồn. Phòng bệnh chỉ còn những tiếng nấc nghẹn. - Con xin lỗi! Bố ơi, con xin lỗi… Lời nói ấp ủ bấy lâu, khi nói ra được cũng đã quá muộn màng…
• Truyện ngắn của Trinh Trang Các bạn thân mến. Yêu thương không bao giờ là quá muộn màng khi trái tim của bạn vẫn còn tình yêu. Hãy quan tâm, chăm sóc cha mẹ khi bạn còn có thể, bạn nhé. Tiếp theo chương trình là một lá thư của một người con dành cho người mẹ đang ở phương xa. Vì hoàn cảnh đặc biệt mà người mẹ ấy không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với những đứa con, cũng không thể làm tròn chữ hiếu đối với mẹ già ở quê hương. Mời các bạn cùng lắng nghe
• Thương mẹ tôi nơi quê nhà không thể trở về Trong cuộc đời này, có biết bao nhiêu số phận bi hài, những hoàn cảnh ngặt nghèo đến đau thương. Có những đứa trẻ khi cất tiếng khóc đã bị tước đi cái quyền được hiếu thảo, cũng có những người con lại chối bỏ với cái nghĩa vụ thiêng liêng ấy khi đấng sinh thành còn ngay bên đời. Nhưng mẹ tôi? Người nào có quên mất gương mặt của đấng sinh thành đã tạo nên hình hài của ngày hôm nay. Người nào có chối từ một khoảnh khắc ít ỏi nếu như được trở về? Nhưng buồn cười thay, có còn đâu vòng tay nào đón chờ người nơi mảnh đất quê nhà xưa cũ? Liệu rằng người mẹ tóc đã bạc đầu nơi ấy có còn nhớ đến đứa con là mẹ tôi nơi đây? Giọt nước mắt có rơi trong những đêm mất ngủ cũng phải nén lòng mà chảy ngược vào tim, rồi lại bật cười thương xót cho phận người đổi trắng thay đen. Liệu rằng còn được bao nhiêu năm nữa? Còn được bao nhiêu mùa Vu Lan để mong mỏi một ngày trở về? Tôi quyết định viết những dòng chữ này khi giai điệu của bài hát “ Đạo làm con” vang lên những ca từ nhức nhối. Dù Cha ra sao cũng luôn là đấng sinh thành , Dù Mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau , Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại những việc làm của ta. Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên tất cả, nghĩ tới Cha Mẹ vẫn đang đong đầy yêu thương. Chỉ một giây thôi... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại ta tìm mẹ nơi đâu Nhưng tôi lại cảm thấy đối với mẹ tôi - người như đứt từng khúc ruột. Ngày ông nhắm mắt từ giã cõi đời, nào có ai biết những ngày tang lễ lại là khoảnh khắc cuối cùng mà gia đình được sum vầy, dẫu cho những gương mặt ấy đang chảy cùng một dòng máu của người đã khuất nhưng lại nhìn nhau nhạt hơn cả màu nước lã. Phải làm thế nào đây khi mẹ tôi, đạo làm con không thể vẹn toàn? Cha mẹ là duy nhất đối với con cái, nhưng tôi nghẹn ngào tự hỏi tất cả những đứa con có phải duy nhất của cha mẹ?
Mùa Vu Lan năm nay mẹ tôi hay tin ngoại mắt đã mờ hơn trước, đôi chân gầy gộc có lẽ lại càng yếu. Chỉ là tin xa, được nghe lại từ người thân ở trong quê. Còn tôi thì được biết, hằng ngày ngoại vẫn luân phiên những công việc bếp núc thường nhật trong ngôi nhà khang trang hơn ngày xưa rất nhiều. Trớ trêu thay lời kể đó là từ một người thân may mắn được giữ lại bên đời của người tóc đã bạc. Tôi nghe nghẹn ngào thay khi lời kể đó được thể hiện với tâm thái vô vàn hạnh phúc? Hạnh phúc? Là hạnh phúc thật sao? Hạnh phúc trọn vẹn đến thế sao? Có thật như vậy không khi mẹ tôi, dì tôi nơi đây vẫn không ngừng mong ngóng, vẫn không ngày nào thật sự nguôi ngoai mà quên đi khúc ruột tình thân đã bị cắt thật sâu. Chỉ có mấy mùa Vu Lan thôi, mà tóc ngoại đã trắng, mắt ngoại đã nhạt, đôi bàn chân có còn kịp để bước đến cho những năm về sau khi tiếng lòng “mẹ con” vẫy gọi. Yêu thương cũng như những hạt cát nhỏ bé chứa trong chiếc đồng hồ - là hữu hạn. Yêu thương có thể theo cùng thời gian, nhưng thời gian thì không bao giờ chờ đợi yêu thương. Khe hở của thời gian luôn chắt chiêu những hạt cát yêu thương, nhưng chúng ta sao lại để cho yêu thương vụt bay đi dễ dàng quá? Hay tình thân đó chỉ cần một người con, một đứa cháu đã là đủ rồi chăng? Cuộc đời này, ai chưa hiểu được hai chữ vô thường? Bạn hiểu không? Tôi hiểu không? Người người mấy ai khi thốt ra hai chữ đó mà có cảm thấy xót xa đắng lòng, như là nỗi tiếc nuối đã muộn màng. Tôi không muốn nhìn mẹ cứ thế bật cười cho hai tiếng vô thường quá đỗi cay nghiệt. Dù mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau, nhưng sao không thể nhớ đến những đứa con khác cũng là dứt ruột sinh ra. Tất cả đều là con và các con cũng chỉ có một mẹ duy nhất, dù là bất kỳ ai, dù là hoàn cảnh nào thì sự thật ấy mãi mãi bất biến. Và giọt máu đào vẫn còn ấm nóng, vẫn còn rạo rực chảy trong tim của những người con, sự thật đó không ai có quyền chối bỏ hay là biện minh bởi lí do gì chăng nữa. Thương lắm mẹ tôi, nhớ người mẹ già phương xa. Thương lắm mẹ tôi mong mỏi cho ngày đoàn viên của một gia đình. Gia đình ấy từng rất nghèo, chỉ là một vách nhà tranh với tường đất sét. Ngôi nhà ấy vẫn in đậm trong kí ức tuổi thơ tôi và gương mặt khắc khoải nỗi buồn của mẹ. Buồn cho tình mẹ con, tình chị em, tình bà cháu cứ từng ngày từng ngày trở nên vô thường bởi những vật chất mưu toan. Hạnh phúc gia đình kia, ai đó đã may mắn hơn tôi, có được thì hãy trân trọng. Yêu thương nào phải chỉ thốt ra bằng lời, gọi là hạnh phúc thì có chắc đã trọn vẹn? Cứ phải chờ đến cơn biến cố của nhân quả cuộc đời mới thực sự nhận ra thì…. Than ôi! Tất cả đều đã vô nghĩa… Thương lắm mẹ tôi, nơi quê nhà không thể trở về… Thương quá đỗi ngoại tôi, người phương xa có hay chăng nỗi lòng mẹ tôi không được trọn vẹn Đạo Làm Con. • Gửi từ Hàn Vi Ngày 20.10, ngày phụ nữ Việt Nam, các bạn đã chuẩn bị những lời chúc dành cho những người bà, người mẹ, người vợ, người em,…? Những người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời bạn? • Lá thư trong tuần: Mẹ vẫn chờ một cuộc điện thoại của anh Anh trai của em. Đã lâu lắm rồi anh nhỉ, anh em mình chưa tâm sự cùng nhau như những người bạn. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh cưới vợ, em không biết do anh, tại em, hay vì một điều gì đó, anh em mình không dễ dàng chia sẽ cùng nhau. Dù thế, em vẫn luôn thương yêu anh, vẫn luôn ngưỡng mộ anh như cái hồi em còn là cô trò nhỏ trường làng. Đơn giản vì anh là anh trai em, vì anh tài giỏi. Anh cũng biết điều đó, đúng không anh. Nhưng hôm nay, ngồi viết những dòng này gửi đến anh, em không muốn nói về những vấn đề to lớn ngoài thế giới rộng lớn kia. Em cũng không muốn nói rằng em muốn được nhỏ lại để thần tượng anh, để được anh yêu thương chiều chuộng. Mà hôm nay, em muốn được nói cùng anh những nghĩ suy của em về điều em chưa từng giãy. Đó là những yêu thương chúng ta dành cho mẹ. Sẽ là thừa khi em nói với anh rằng, chúng ta có người mẹ thực sự vĩ đại. Thật là thừa khi em nói anh nghe những đắng cay, khổ cực mẹ đã trải qua. Cũng chẳng cần em phải kể về những hi sinh, bao dung mà mẹ dành trọn cho anh em mình, anh nhỉ? Những điều ấy, những người con của mẹ hiểu rõ hơn ai hết. Và cả anh lẫn em đều biết, thế giới của anh em mình chỉ còn có mẹ.
Bố đã rời xa mẹ và anh em mình khi chúng ta chưa đủ trưởng thành để kịp làm cho bố một điều gì đó. Ngày em vào đại học, em đã hình dung lúc em ra trường, nhận tháng lương đầu tiên, em sẽ mua tặng bố một bộ vest mới. Em đã hình dung niềm vui, nỗi tự hào hiện lên trên gương mặt của bố. Vậy mà, em chưa kịp tốt nghiệp, bố đã đi xa… Em khóc, khóc vì sự ra đi đau đớn của bố, khóc vì những lúc em mắc lỗi với bố, khóc cho những điều em dự định mà chưa kịp làm cho bố. Và, có một điều tệ hơn, đó là chưa một lần em nói Bố nghe câu: "Con yêu bố". Em giận và trách bản thân mình nhiều lắm, anh à. Em biết, anh trai em cũng vậy. Anh trai em cũng đau nỗi đau xa bố, cũng hối hận vì nhiều điều. Từ ngày bố đi, em sợ sự mất mát. Nếu trước kia em thường nghĩ đến hạnh phúc, thành công, thì từ ngày bố đi, em cầu mong có nhiều sức khỏe. Hàng đêm, em luôn nguyện cầu cho mẹ có thật nhiều sức khỏe, mong Thần Sức khỏe luôn cạnh bên để che chở, bảo vệ mẹ. Em đã nghĩ như vậy đó anh à. Từ ngày bố đi, em biết sống chậm lại, lo lắng nhiều hơn cho những người em thương yêu . Anh em mình đều làm việc và học tập xa nhà, mẹ ở nhà với cháu nhỏ, em càng lo lắng nhiều hơn. Mẹ luôn dặn em yên lòng, học tập tốt, đừng lo gì cho mẹ cả. Nhưng không lo sao được hả anh? Em kể anh nghe những điều này, anh đã hiểu đúng không anh. Chúng ta chỉ còn có mẹ. Mỗi lần nghe câu: "Mẹ già như chuối chín cây…" là em lại thắt lòng. Em lo sợ. Em thực sự lo sợ anh biết không? Hàng ngày, dù ít dù nhiều, em luôn gọi điện về thăm mẹ. Em cũng tự dặn mình phải quan tâm mẹ thay phần của anh. Vì anh là con trai, anh ít bộc lộ cảm xúc hơn con gái như em. Mẹ cũng hiểu điều đó nên chẳng bao giờ buồn vì lâu không thấy anh gọi điện về, anh à . Ngày anh cưới vợ, mẹ vui. Nỗi mừng vui của Mẹ hiện rõ nơi khóe mắt, khuôn mặt. Mẹ hạnh phúc vì con trai mẹ yên bề, mẹ hạnh phúc vì mẹ có thêm một người con. Em cũng vui, cũng hạnh phúc như mẹ, như anh. Trong niềm vui của em còn nhen nhóm thêm chút hi vọng, anh biết là gì không anh? Là em hi vọng rằng, chị dâu sẽ thay anh quan tâm mẹ, gọi điện về hỏi han mẹ những lúc rãnh rỗi, thăm mẹ những ngày lễ Tết, nấu cho mẹ một nồi nước xông khi mẹ đau…Vì em biết mẹ chúng ta không bao giờ đòi hỏi ở con cái bất cứ điều gì lớn lao, nên những hi vọng của em cũng không quá cao, quá xa. Em đã mĩm cười với niềm hi vọng bình dị của mình. Nhưng, mẹ đã không nhận được những điều đó....
Anh trai Mẹ chúng mình thật hiền, thật bao dung phải không anh? Mẹ thật hiền nên chưa một lần Mẹ trách mắng dù con dâu làm điều gì đó sai. Mẹ thật hiền vì mẹ luôn dậy sớm, nấu bữa sáng đầy đủ đợi con dâu dậy ăn những ngày anh chị về thăm nhà.... Mẹ thật hiền vì nụ cười mẹ luôn thường trực, dù tim mẹ đau lắm, anh biết không anh? Em không trách ai cả. Bởi em biết tính anh trai mình, luôn chu toàn cho công việc, cho xã hội, nên đôi lúc những thăm hỏi hàng ngày anh không để ý đến. Bởi em biết chị là con dâu, nên đối với mẹ chồng dù yêu thương đến mấy cũng không thể vẹn tròn. Em không trách ai, nhưng sao lòng em vẫn muốn nói ra một điều gì đó, với anh, và đôi lúc, em muốn nói cùng chị nữa. Nhưng em lại không đủ can đảm. Anh biết không? Em chưa lấy chồng, chưa làm dâu, nên em không biết những khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng em tin, sau này, em sẽ yêu thương mẹ chồng em đúng như cách em đang yêu thương mẹ mình vậy. Vì, cả hai cùng là mẹ em. Em cố gắng làm được điều đó, không có nghĩa em có quyền đòi hỏi người khác cũng phải giống em, anh nhỉ? Chỉ là, em hi vọng, em mang yêu thương đến mọi người, mẹ chúng ta cả đời nhân hậu, quả mẹ gặt được sẽ luôn ngọt ngào, lòng mẹ sẽ luôn đầy hạnh phúc, yên an. Em mong từ giờ phút này trở đi, những điều mẹ mình nhận được chỉ toàn niềm vui, hạnh phúc. Em đau khi thấy mắt mẹ buồn, em bất lực khi nhìn mẹ khóc. Anh sẽ giúp em, đúng không anh? Mẹ mình đã 65 tuổi. Thời gian trôi nhanh như gió thổi. Đừng để một ngày nức nở, vì quá muộn để trao gửi yêu thương, anh nhé! Ngày của mẹ đang đến gần, mẹ có thể đang chờ điện thoại đổ chuông, anh nha. Em gái của anh. • Gửi từ Chiêm Lê • Bài thơ: Mai con về với mẹ được không? Mai con về với mẹ có được không? Mùa Vu Lan mình con nơi xa xứ Mùa Vu Lan hiểu mình khuyết nhiều thứ Con dặn lòng mình đừng đánh đổi tình không. Mai con về với mẹ có được không? Tháng bảy trăng nghiêng, lòng con nghiêng ngả Mùa báo hiếu biết thương mẹ vất vả Với chị, với con, với cả những gánh gồng Mai con về với mẹ có được không? Gác những toan lo bên đời lên xó bếp Nép vào lòng mẹ lúc con biết mình rất mệt Mẹ sẽ cười hiền với con gái thích long nhong
Mai con về với mẹ có được không? Đổi những buồn thương một đời của mẹ Đổi cả đớn đau khi mẹ mang hình hài nhỏ bé Để mẹ được yên bình tựa khúc hát dòng sông Mai con về với mẹ có được không? Phố ồn ào với người xa kẻ lạ Lòng người lạnh khác gì mùa đông giá Chỉ là người dưng, cớ chi phải bận lòng? Mai con về với mẹ có được không? Nói yêu nói thương với mẹ con nhiều lắm Những điều giản đơn ở trong lòng sâu thẳm Chưa một lần con dám nói với mẹ yêu… Mai con về với mẹ, mẹ ơi!
• Gửi từ Như Nguyễn
No comments:
Post a Comment