Tình yêu là sự hòa hợp giữa hai tâm hồn đồng điệu, là tiếng gọi của trái tim. Bởi vậy tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động và biết rằng ta thuộc về nhau. Trong số Blog Radio này, mời các bạn cùng lắng nghe truyện ngắn về một tình yêu thầm lặng của một cô gái, tình yêu ấy không dễ dàng được người khác chấp nhận. Cô đã chọn cách chạy trốn nhưng cuối cùng cô hiểu rằng chỉ có cách đối mặt với trái tim mình, cô mới có được hạnh phúc thật sự và mang lại hạnh phúc cho người mình yêu. Cô gái ấy đã vượt qua những rào cản và định kiến như thế nào để đến với tình yêu đích thực của mình, mời các bạn cùng lắng nghe: • Truyện ngắn: Tình yêu thì không có sai hoặc đúng
Tôi mệt mỏi đưa mắt ra khỏi thứ ánh sáng nhức nhối của màn hình vi tính. Khẽ nhìn đồng hồ. Đã năm giờ ba mươi chiều rồi, chiều muộn với những bước chân hối hả trên những cung đường trong lòng thành phố Tokyo. Tôi ngước ánh nhìn lên tìm chút nắng rơi rớt giữa hoàng hôn, nhưng ngao ngán thấy bên trên chỉ toàn là cao ốc chọc trời xám xịt, từng ánh đèn trắng vẫn đang oằn mình chiếu sáng trong các căn phòng làm việc chứa đầy những cái bao tử rỗng. Ừm. Tôi đói. Chiều muộn rồi. Tắt vội laptop, tôi bước ra khỏi quán cà phê quen thuộc, tìm một cái gì đó ăn cho yên bụng, rồi sẽ về nhà rồi sẽ làm tiếp những công việc còn dở dang. Chắc chắn thế, cuộc sống của tôi. Bây giờ đang là thế. Tôi thuê một căn phòng vừa phải, nằm cách xa thành phố. Một phòng ngủ, phòng khách và toilet. Cửa sổ bằng gỗ màu trắng nhìn ra dòng sông nhỏ. Hướng về phía Đông. Tôi thường uể oải siết những vòm nắng đầu tiên vào cái khối cơ thể rã rời của mình. Tôi ra đi vào sáng sớm, buông thân vào giữa đám đông chật chội trên tàu điện ngầm, và cũng như vậy, tôi trở về nhà khi trời đã lấp lánh sao đêm. Tối hôm đó cũng là một buổi tối mùa thu êm ả. Tôi gặp lại My. Sau khi (lại) ăn một bữa qua loa đại khái, sau khi gục đầu ngủ một chút trên tàu điện. Tôi bước nhanh về nhà như mọi khi. Nhưng hôm nay bỗng dưng tôi thấy bất an lắm. Công việc, nó không ổn cho dù tôi có chăm chỉ đến đâu. Mọi thứ của tôi, vây quanh tôi đều không ổn. Tôi đi ngang qua một tiệm hoa và cây cảnh. Và tôi quay lại, chợt tôi có ý định muốn mua một chậu cây gì đó để chăm bẵm. Hay chỉ là để có thứ ở nhà đợi tôi về. Sao cũng được. Cửa tiệm có cái tên “Libra” nom đáng yêu với màu xanh dương nhàn nhạt, có cô gái tóc gợn xoăn màu đỏ đang lấp ló vẫy chút nước xuống những nụ hoa hồng đỏ rực , miệng khẽ ngâm nga một bài hát cũ.
“Chị có cần tôi giúp gì không ạ?”- Cô gái bước đến khi thấy tôi cứ lúi húi mãi giữa những đám cây. “À vâng, tôi đang muốn tìm một chậu cây nhỏ. Và…”- Tôi nói tiếp mà không ngước đầu lên “Và là một loài cây thật ấm áp”. Tôi biết ngay, vừa dứt lời, giọng cô gái nói xen lẫn giữa tiếng cười trong trẻo “Ô, cậu vẫn thật là thú vị. Vậy, cây ớt nhé?” Rồi rất nhanh nhẹn, cô cúi xuống và đưa cho tôi một chậu cây bé xíu. “Cậu…” “Ừ. Mình đây” – My nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Hệt như ánh mắt của cô bé con sáu năm trước. “Vậy có được không? Chỉ mới gần bảy giờ tối…” “Không sao. Gặp lại cậu như thế này, mình còn thể ngồi yên và tiếp tục bán hàng à?” – My kéo công tắc đèn xuống và bước ra bên ngoài. Treo lên cửa kính tấm bảng “Close”. Tôi ôm chậu ớt vào lòng, ngập ngừng hỏi My có muốn về nhà tôi uống trà không. My gật đầu. Chúng tôi đi bên nhau giữa một đêm đầu thu. Trăng tròn thật là tròn. Tôi từ hồi bé đã rất ít nói. Thường cười cho có thôi. My thì ngược lại, cô nói nhiều lắm. Nói về đủ thứ trên bầu trời rồi dưới biển sâu. My có một tiếng cười rất lạ. Nghe nhẹ lòng. Như tiếng chuông khẽ vang lên giữa một cánh đồng hoang vậy. My hiền. My ấm áp. Gặp lại nhau sau sáu năm dài đằng đẵng, hai đứa tôi chỉ lặng lẽ bước đi. Hai đôi bàn chân lặng lẽ dẫm lên đám lá khô xác xơ dưới chân. Tiếng lá vụn vỡ nghe nhói cả tim. “Lâu lắm rồi, nhỉ?”- My nói như ngữ điệu của những người xa lạ, bằng tiếng Việt, rõ ràng từng chữ một. Khiến tôi thấy hơi chênh vênh. Không biết, từ lúc nào tôi đã chẳng còn nghe thấy tiếng của đất nước mình nữa. Tôi đã ở đây. Một mình mà. “Cậu sang từ bao giờ, và tại sao thế?” – Tôi hỏi dồn dập. My đáp “Được nửa năm rồi.” “Rôm rốp…rôm rốp” Âm thanh của lặng thinh đó lại dấy lên một nỗi buồn ghê gớm. “Chỉ là bỗng dưng mình muốn đi đâu đó thật xa…” – My cắn môi. Những lúc My ngập ngừng, cô thường cắn môi. – “Thật xa, đủ xa để nghĩ về mọi thứ đơn giản hơn.”- My nói. Ánh mắt My dịu dàng và bình yên ôm trọn lấy màn đêm. “Thế, cậu đang chạy trốn à?” – Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ. “…Ừm, không hẳn”. “Cậu đang yêu?” – Tôi cười yếu ớt. “Ừ.” – My nói. Nhẹ tênh. Tôi thoáng thấy cổ họng mình nghẹn đắng. My quay sang ngắm nghía tôi hồi lâu, rồi cô cười “Cậu đẹp hơn trước nhiều đấy. Kiểu tóc rất hợp”. “Thế à. Chỉ là, mình cắt tóc ngắn để đỡ vướng hơn thôi. Vả lại…” – Tôi bỏ dở câu nói. My rất xinh. Từ hồi bé đã xinh lắm rồi. Dáng My mảnh khảnh và gương mặt nhỏ nhắn. Làn da trắng, có phần xanh xao. Vừa nhìn đã thấy mong manh. Nhưng My không yếu đuối, không yếu đuối một chút nào. Tôi luôn trăn trở rằng, chẳng rõ cái sức mạnh vô hình ẩn trong thân thể bé nhỏ kia rốt cuộc là có tên là gì. Tôi không trả lời được. Chỉ biết rằng đối với bất cứ ai My cũng sẽ mang lại cảm giác cô đủ mạnh mẽ và sự tinh khiết. Để có thể vỗ về những linh hồn đã lấm lem. Một cơn gió lớn ùa tới cuốn lấy những xác lá về trời. Về tới gần nhà, tôi nghe phảng phất trong gió phong vị dìu dịu và ướt đẫm của dòng sông, xen lẫn chút vị bánh mì nướng ngọt lịm rồi tan ra trên đầu lưỡi. Bóng dáng mùa thu đang dần rõ rệt theo những chút se lạnh. Tôi gấp gáp mở cửa phòng, gấp gáp đặt vội chậu ớt lên bệ cửa sổ, gấp gáp nấu nước pha trà. Trà nóng chắc sẽ khiến câu chuyện nồng ấm hơn. Tôi thật không muốn thấy My quá xa tôi. Như bây giờ. Như bây giờ thì đau lòng lắm. Đặt ấm trà xuống bàn, tôi rót vào hai cái tách nhỏ. Một cái màu hồng. Một cái màu xanh. “Gặp lại cậu. Mình đã bất ngờ lắm đấy.” – Tôi nói thêm “Cứ như là nằm mơ vậy”. “Trà ngon thật”. My đáp. Tôi không chịu nổi cảm giác rời rạc này, tôi thấy khó chịu nên tôi hơi lớn tiếng. “Cậu sao thế? Cậu đã thay đổi. Hay cậu nghĩ mình đã thay đổi?” “Ai rồi cũng thay đổi. Cậu biết đấy, sáu năm rồi cơ mà.” – My vẫn nhẹ nhàng. Càng khiến tôi thấy bực hơn. Cho dù đó là lẽ đương nhiên, cái điều mà My nói ấy. Là lẽ đương nhiên. Chúng tôi đã lớn rồi. Đã thật già, thật già và thật cằn cỗi. “Mình cũng bất ngờ lắm chứ. Cứ nghĩ rằng suốt đời này cũng không gặp lại cậu nữa.” Giọng My đều đều, rất bình thản, đến nỗi tôi có cố gắng hình dung vẻ bất ngờ của cô ấy cũng chẳng được. “Vậy mà…Đã gặp lại cậu rồi đấy. Tuyệt vời nhỉ?” – My không nhìn tôi. Tay cô vân vê quai của chiếc tách màu hồng. Đầu hơi cúi xuống. Rồi chợt My ngước nhìn tôi và hỏi “Cậu sống cùng ai à?” “Không. Một mình mình thôi.” “Thế, người yêu?” “Không có.” My cầm chiếc tách màu hồng lên, môi cắn lại. Rất nhanh. “Vậy cái tách này dành cho ai?” “Mình thấy xinh, nên mua. Còn cậu, là người đầu tiên chạm môi vào nó.” Phải. My là mối tình đầu của tôi. Tôi đơn phương thôi. Chẳng rõ, My biết hay không.
Năm mười lăm tuổi, tôi biết mình không là một đứa con gái bình thường. Tôi quen My từ khi còn bé xíu, hai đứa học cùng lớp vẽ mùa hè dành cho thiếu nhi. Hồi đó chũng tôi chơi thân với nhau, đơn thuần và trong sáng. Nghĩ lại, thì ngày xưa hai chúng tôi trắng tinh như là Thiên sứ vậy. Bất kể đứa trẻ nào cũng từng là Thiên sứ. Lên cấp ba, chúng tôi gặp lại nhau trong cùng một lớp. Chúng tôi vẫn thật thân thiết với nhau, tất nhiên. Chỉ khác là, tôi đã không còn như trước. Tôi thích My. Tôi đã bị trục xuất khỏi Thiên đường. Sáu năm trước, ở Việt Nam. Tình cảm đó là thứ không được phép tồn tại. Mà có lẽ bây giờ vẫn thế thôi. Tôi biết. Tôi biết và tôi biết tôi phải dập tắt cái ánh sáng chỉ mới le lói trong trái tim mình. Nhưng có lẽ, đã quá muộn. Không dừng lại được nữa. Nên tôi chọn cách bước tiếp. Thật lặng lẽ bên My. Tôi tìm mọi cách để có thể ở bên My như một cô bạn gái thân thiết. Tôi để tóc thật dài. Tôi ăn mặc thật nữ tính. Tôi cùng My bàn tán về những anh chàng đẹp trai. Tôi làm mọi thứ. Rồi tôi kết thúc mọi thứ. Tôi sang Nhật. Tôi chạy trốn. Tôi không thể cứ sống với nỗi bất an rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ cười thật tươi và nhìn My tìm thấy tình yêu của cô ấy. Còn tôi? Tôi không tiếp tục được. Tôi sẽ chết mất nếu cứ phải tồn tại một cách trống rỗng và giả dối. Tôi đang làm đau chính mình. Mười tám tuổi. Tôi chỉ muốn mình tan biến. Thế rồi tôi cũng tan biến. Ít nhất thì là khỏi cuộc đời My từ đó. Hẳn cô ấy giận tôi lắm. “Giận mình cũng được. Ghét mình cũng được. Nhưng xin cậu. Xin cậu đừng quên đi những ngày tháng cậu có mình”. Tôi đã rất muốn nói như thế với My. Vào cái lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy. Nhìn từ đằng sau lưng, trông My lúc nào cũng như đang khóc. “Cậu có giận mình không?” – Tôi hỏi dè dặt. “Nhiều lắm.” “Nhưng mà...rất lâu sau, mình đã nghĩ khác” – My chợt cười. Vẫn là nụ cười thật ấm áp quấn quýt ôm lấy tôi. “An đi vì cậu ấy muốn thế. An có lý do của riêng cậu ấy. Và có cuộc sống mà cậu ấy đã chọn…Mình đã nghĩ thế đấy. Nên mình không còn giận cậu một tí nào. Chỉ là…Là mình hụt hẫng thôi. Vì cậu đã chọn một thế giới không có mình.” My nói rồi uống cạn ly trà. Cô ấy đứng lên vội vã và nói phải về. Tôi trơ người mất mấy giây. Vội vã theo My ra cửa. Đứng trước cửa, tôi hỏi: “Cậu. Sẽ lại tới uống trà chứ?” “An này.” “Sao My?” “Ra đi một mình như thế, cậu thấy nhẹ nhàng lắm phải không?” Tôi không trả lời. Đứng ở cửa nhìn mãi. Nhìn mãi cho tới khi không còn nhìn thấy nữa. Từ đằng sau lưng, trông My lúc nào cũng như đang khóc. Tôi. Ra đi rồi, tôi có nhẹ nhàng hơn không? “Có nhẹ nhàng hơn không? Có nhẹ nhàng hơn không?” – Chợt tôi bật nói thành lời. Và tôi ngồi trượt xuống trên sàn nhà, mắt mở to. Trống rỗng. “Mình không hề thấy nhẹ nhàng. Không thấy một chút nào cả.” Đêm hôm đó, tôi đã khóc suốt đêm. Khóc vì cái gì, tôi chẳng rõ nữa.
Tôi sốt cao những hai ngày. Trong hai ngày này, tôi chỉ suy nghĩ, rồi ngủ, rồi lại suy nghĩ, rồi lại vùi mình ngủ. Tôi nghĩ về My. Tôi nằm mơ thấy cô ấy và những chuyện của ngày trước. Những ngày mà tôi có My. Chúng tôi có nhau. Cái giây phút tôi đặt chân lên máy bay để ra đi, tôi đã thấy mình không phải đang sống nữa, mà là đang trôi. Tôi trôi. Rồi cái gọi là “chi phí sinh hoạt và học tập” nhấn chìm tôi tự bao giờ. Từ bao giờ mà tôi đã quên đi My và tất cả. Nhưng quên không phải là một sự giải thoát. Nó chỉ làm tôi khổ sở hơn những khi ký ức trở lại thôi. Ngày thứ ba, trời mưa từ sáng. Tôi tỉnh giấc khi cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, tạo thành tiếng lóc cóc trên mái nhà. Tôi nằm lại một lúc lâu, nhưng không ngủ được, chợt lại thả tâm trí theo một miền quá khứ xa xôi. Một ngày mưa nào đó… Cửa sổ…đêm qua hình như tôi chưa đóng cửa sổ, còn cả cây ớt nữa. Tôi quấn chăn quanh mình và vội bước xuống giường. Những trái ớt còn bé xíu đã ướt nhẹp nước mưa. Những trái ớt nhỏ màu xanh. Tấm rèm cửa màu trắng. Tất cả đều đang rung rinh. Tôi ra đường với chiếc dù trong suốt, tay ôm chậu ớt. Mưa rơi xuống trên đầu, chạm phải mảnh dù bằng ny lông, mưa vỡ tan và trượt dài. Giày tôi ướt sũng. Tôi dừng lại trước cửa tiệm Libra, dưới mưa trông đáng yêu như một bức tranh bằng màu nước. Tôi treo dù lên cây móc ở dưới mái hiên, rồi bước vào, đưa mắt tìm My giữa rất nhiều loài hoa. Tôi muốn tìm loài hoa dành riêng cho mình, một mái tóc hơi xoăn màu đỏ. “Cô gái, tìm gì thế?” – Tiếng một phụ nữ vang lên, rồi ngay sau đó người cũng xuất hiện, một phụ nữ có vẻ đã hơn ba mươi tuổi. Nhưng rất đẹp. Là con lai, tôi nghĩ nhanh. “À xin lỗi, cho tôi hỏi có My ở đây không ạ?” “Ồ, cô gái nhỏ người Việt Nam ấy à?” “Vâng, là cô ấy đấy.” Người phụ nữ đẹp kia chợt ngắm nghía tôi hồi lâu rồi cười thật tươi. “Em, là An phải không?” Tôi bước từng bước về nhà. Như là đang đi trong một giấc mộng. Trong đầu, tôi nhẩm đi nhẩm lại những lời nói của người phụ nữ ấy một cách rời rạc. “My dễ thương. My hay kể về người cô ấy thích, My đến Nhật vì một lời hứa với người con gái ấy, My thường đỏ mặt. Và cô ấy đã xin nghỉ việc ở đó rồi, hai ngày trước. Không liên lạc được”. Tôi. Tôi phải làm sao? Tôi lúc nào cũng chỉ biết lo sợ và trốn chạy. Tôi viện đủ lý do để vùi lấp đi tình yêu ấy. Bao giờ cũng thế, hôm qua hay hôm này, quá khứ hay tương lai. Tôi mãi mãi vẫn ôm lấy chính mình rồi ủ mình vào cô độc, cô độc trong cái lớp áo len mà tôi cứ ngỡ là an toàn. Nhưng chưa bao giờ tôi trốn thoát khỏi cái giá lạnh của sự bất an và sợ hãi. Tôi sai rồi. Tôi đã làm đau chính mình. Và đã làm đau cả người tôi yêu thương nữa. Một tình yêu như thế, một tình yêu làm đau lẫn nhau… Tôi về Việt Nam, ba tháng sau đó. Sau khi giải quyết mọi thứ, tôi bỏ công việc thiết kế rồi làm ở tiệm Libra khoảng hơn hai tháng. Để níu kéo một cơ may rằng My sẽ quay lại thăm cô chủ. Nhưng tuyệt nhiên, My vĩnh viễn biến mất. Tôi cay đắng hiểu được cái cảm giác của My khi mà tôi bỏ lại cô ấy một mình. Khi thấy không còn gì để phải tiếc nuối, tôi lại thu dọn đồ đạc và ra đi. Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông, vào một đêm mùa thu, tôi cùng My uống trà, dù chỉ một lần duy nhất. Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông, mỗi lần trời mưa to tôi lại mất ngủ. Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông. Giờ trống trải đến mủi lòng. Tôi chẳng mang theo gì nhiều, tay vẫn ôm chậu ớt. Ở sân bay, tôi chợt nhớ ánh mắt vô cùng dịu dàng của My, sáu năm trước, My đã nhìn tôi bằng đôi mắt đen huyền ấy mà nói rằng “Tuy chẳng biết là bao giờ, mình sẽ sang Nhật Bản tìm An”. Khi ấy, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tôi vốn dĩ luôn xem My như một đứa trẻ nhỏ. Tôi vẫn luôn nghĩ, My chẳng biết gì đâu, nhưng chỉ cần cô ấy cười là được rồi. Khi gặp lại tôi, My không hề cất tiếng cười nghe nhẹ lòng như tiếng chuông của cô ấy. Không hề. “Em đang nghĩ gì thế?” “Một vài chuyện, không có gì.” Tôi cười nhạt và lại cúi xuống bản vẽ nháp cho sản phẩm mới. Quân vẫn ngồi đối diện tôi, nhẩn nha uống ly cà phê của mình, uống mãi vẫn không hết. Ngồi yên được một lúc, anh chàng lại cằn nhằn. “Em đừng có vẽ nữa, nói chuyện với anh chút đi.” “Chán thì về đi, em đâu giữ.” “Em lì thật.” “Quá khen.” Quân dằn mạnh cái tách cà phê xuống bàn. Đứng lên, cầm áo khoác và bỏ đi. “Này, Phan Ngọc Tú An!”. Quân quay lại sau năm phút. Tôi đặt bút chì xuống và ngước lên. “Nói đi. Em nghe.” “Em yêu ai đó rồi à?” “Vâng.” Đột nhiên tôi lễ phép, có lẽ do vẻ mặt Quân trở nên nghiêm túc. “Thế, bao giờ mới hết yêu?” “Không phải là bây giờ”. Quân nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài. Trông cũng tồi tội. Lát sau Quân đưa cho tôi bó hoa hồng đỏ rực và lời nói rằng “Anh thích em”. Tôi hỏi đùa. “Chỉ thích thôi?” “Anh không thể yêu em được.” “Vì?” “Em không bao giờ muốn người khác yêu em à?” “…Anh nói vậy, là sao?” – Trong một thoáng, tôi nghe tim mình đập mạnh. “Thật khó để nắm bắt được suy nghĩ của em. Nếu muốn người khác yêu, thì em phải để người ta chạm vào chính con người em chứ. Em ở đây, ngay trước mắt anh. Nhưng thực sự anh biết rằng chưa bao giờ anh gần được bên em”. Tôi im lặng. Thật lâu. Khẽ ôm bó hoa hồng đầy những gai là gai, vào lòng. Trước khi đi, Quân cúi xuống bên tôi, nói nhỏ vào tai tôi. “Tình yêu của em, thật đáng thương.” Sau lần đó, Quân không lẽo đẽo theo tôi nữa. Nhưng những lời anh ta nói, vẫn không ngừng ám ảnh tôi. Vào một sáng chủ nhật, tôi chợt thấy mình cô đơn. Mỗi khi thấy cô đơn hay buồn phiền, tôi lại đi dọn dẹp căn nhà nhỏ của mình. Tôi lau nhà, tôi rửa chén, tôi giặt áo quần. Bỗng một mảnh bìa cứng rơi từ túi áo khoác màu đen của tôi xuống đất. Mảnh bìa rất đẹp theo phong cách vintage, được viền bằng những họa tiết hoa li ti. Trên đó là tên của một flower shop “Warm Pepper” – Tôi đọc thành tiếng. Là tiệm hoa mà Quân đã mua hoa hồng. “Cho tôi một cây ớt ấm áp” Tôi bước vào tiệm hoa và hỏi. Mái tóc đỏ gợn xoăn của cô gái đang thấp thoáng giữa những chậu hoa chợt quay về hướng tôi.
“Nhưng quý khách đã có một cây như vậy ở nhà rồi cơ mà.” – Cô gái lạnh lùng đáp. Tôi nhún vai. “Vì chỉ có một, nên chẳng thấy ấm áp tí nào.” Nói rồi không kịp để My trả lời, tôi vội vàng bước đến bên cô, tay tôi vẫn ôm chậu ớt của mình. Đã hai năm rồi kể từ khi tôi mang nó về Việt Nam. Tôi nhẹ nhàng cầm tay My lên và hỏi: “My này. Mình yêu cậu. Và cậu có muốn bước vào thế giới của mình không?” Tình yêu của tôi. Không phải là một mối tình làm đau lẫn nhau. Không phải là một mối tình không được phép. Cũng không phải là một mối tình đáng thương. Tất cả đều không đúng. Nó giống như những tình yêu khác thôi. Chỉ là nó đến hơi chậm, nhưng không trễ. Chỉ là chúng tôi sẽ ở bên nhau. Khi còn có thể.
• Truyện ngắn của Nguyen Ni
No comments:
Post a Comment