Blog Radio 324 - Nếu như tình yêu khiến cho người ta có cảm giác như được sống trên thiên đường thì hôn nhân lại kéo họ trở lại với mặt đất. Những lo toan rất đời thường của cuộc sống khiến cho những hương vị ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu phai nhạt dần, và người ta sống với nhau đơn giản vì trách nhiệm. Liệu sau khi kết hôn tình yêu có còn tồn tại? • Truyện ngắn: Tình yêu đích thực "Chị ơi... Chị ơi…" Vừa nghe tiếng chị An đi học về và chào ông ở buồng bên cạnh, bé Nhi đã chạy ra với chị. An mỉm cười thật tươi, và xòe ngay cho Nhi hai cái kẹo mút, loại kẹo mút Nhi thích nhất, mà trên đường đi học về An đã kịp ghé qua cửa hàng mua cho đứa em gái bé bỏng của mình. Nhưng có vẻ đôi mắt trong veo kia của cô bé 5 tuổi không háo hức đón nhận món quà như mọi hôm, mà lại như có những giọt sóng long lanh trực trào. "Có chuyện gì thế Nhi?" An ngồi xuống cho đôi mắt mình có thể nhìn thẳng vào đôi mắt bé thơ to tròn kia "Ở trường ai bắt nạt em à? Nói chị nghe xem nào?" "Không" Nhi ấp úng, những đứa trẻ con sắp khóc thường như vậy, chúng hình như không tìm thấy từ ngữ thích hợp cho diễn đạt của mình, "Bố…Mẹ…” An như sực tỉnh ra điều gì khi Nhi nhắc tới bố mẹ. Nó liếc sang ông, người vẫn đang mải xem tivi không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai con nhóc, vì ông cũng già và nghễnh ngãng rồi mà. Rồi An kéo tay Nhi vào buồng 2 đứa. "Bố mẹ lại cãi nhau hả?", An đóng cửa lại và hỏi Nhi ngay lập tức. "Bố mẹ sắp li hôn rồi!" Nhi òa lên nức nở. "Bạn Bi bảo li hôn là bố mẹ không ở với bọn mình nữa". Nhi khóc nấc lên, mếu máo như bị ai cướp mất con gấu bông yêu thích. - Ai bảo em thế? Mà em có hiểu li hôn là gì không mà nói? - Ai cũng bảo thế. Hôm nay mẹ đến đón Nhi thay bố và mẹ bảo cô giáo thế, em nghe thấy thế mà. Mẹ cũng nói với bố thế. Ai cũng nói thế. - Nhi ngoan. Bố mẹ không bỏ hai đứa mình đâu. Còn ông nữa mà. Bố mẹ phải chăm sóc ông nữa. - Bi bảo xong chị em mình sẽ phải chia tay nhau khi bố mẹ li dị. Ông là bố của bố, ông ở với bố. - Em đừng nghe Bi nó nói. Bi không biết gì đâu. Có gì em nghe chị nè. Chị lớn hơn Bi và em những 7 tuổi rưỡi lận. Em mà nói linh tinh thì chị ăn kẹo một mình không cho em nữa đấy. Và cái kẹo như một phép thần xua những giọt nước mắt bay đâu mất ngay lập tức, thay vào đó là tiếng nhõng nhẽo đòi kẹo mút quen thuộc của trẻ con.
***
An hé cửa nhìn vào phòng bố mẹ. Đã 10 giờ rưỡi. Bố hôm nay lại không về. Mẹ đang cầm tay dì ruột của An và Nhi trong phòng, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và căng thẳng lâu ngày. Dì đang nói, và cả hai người phụ nữ đều không biết có một cái bóng đang theo dõi mình sau cánh cửa - Chị phải bình tĩnh hết mức có thể! Trước hết mình phải nghĩ đến con cái chị ạ. - Chị đã nghĩ, đã nghĩ rồi chứ. Chị muốn được hạnh phúc, muốn có một người thật lòng yêu thương chị, chứ không phải kẻ suốt ngày chỉ biết chúi mũi vào công việc kia, kẻ hạch sách đủ thứ, cũng không phải kẻ có vợ rồi còn đi lại với người đàn bà khác! Chính anh ta là người phá hoại cuộc hôn nhân này, không phải chị. Con cái rồi cũng phải lớn, chúng rồi cũng sẽ hiểu chị đã vất vả để níu giữ ông chồng tệ bạc này như thế nào. Tại sao cứ phải níu giữ mãi một người không còn tình yêu với mình nữa? Có thể người ta bảo chị nên cố gắng vì 2 đứa, nhưng anh ta đã không muốn thì giữ lại có nghĩa gì đâu? Chỉ càng làm tăng thêm những cuộc chiến vô nghĩa và chỉ làm tổn thương hai đứa nhỏ hơn thôi. - Kìa chị, hai anh chị đã có thời yêu nhau say đắm, đã cương quyết với bố mẹ phải lấy nhau bằng được, sao bây giờ, sao bây giờ chị lại thế? - Tình yêu đã đến, nhưng hôn nhân đã làm nó kết thúc rồi em ạ. Chị thực sự mệt mỏi và chị cần tự do. An từ từ bước dần xa cánh cửa. Nó không nhận ra má mình ướt ướt, không nhận ra nó thương mẹ đến nhường nào. ***
Một buổi chiều được nghỉ học, An ngồi trong phòng khách chơi với ông. “Ông ơi, tình yêu là gì hở ông?” An vừa đấm lưng cho ông, vừa hỏi nhỏ. “Sao con hỏi ông thế? An của ông hôm nay có chuyện gì kể ông à? Con có cảm tình với cậu bạn nào hả?” Ông tủm tỉm cười nhìn cô cháu gái dễ thương của mình. “Không phải thế” An đỏ mặt ngượng ngập Ông nhìn chăm chú An và hỏi nhỏ “Thế sao phải đỏ mặt” “Không phải mà. Bố mẹ con yêu nhau phải không ông?” An hỏi một câu làm ông nội phải giật mình. Tự nhiên ông thấy trong mắt một đôi trẻ đứng trước mặt ông trong một buổi chiều như hôm nay, thề sống thề chết phải lấy nhau. “Chúng con yêu nhau. Con yêu cô ấy. Trái tim con đã thuộc về cô ấy mất rồi. Ba hãy đồng ý cho cho con lấy cô ấy. Không có cô ấy con trai ba sẽ không thể tìm thấy hạnh phúc với một ai khác”. Và một cái gật đầu của ông, cái khuôn mặt đỏ lựng lên vì ngại ngùng của cô con dâu tương lai, tất cả hiện về, trong veo… ***
Bố đang ở trong phòng, tìm kiếm một thứ đồ đạc gì đó trước khi tiếng trẻ con đưa người đàn ông ra khỏi trạng thái mông lung. “Bố ơi”. Người bố ôm Nhi vào trong lòng, gần 2 tuần rồi không gặp con ông đã thấy nhớ con gái rất nhiều. “Sao bố đi công tác lâu thế? Bố không đón con ở mẫu giáo nữa. Con thích đi đu quay với bố sau giờ tan học cơ. Mai bố lại đón con và mua cho con và chị kẹo mút nhé. Được không bố?” “Nhi này….” Bố chần chừ chưa kịp trả lời thì An bước vào phòng và xà ngay vào lòng bố, ôm luôn cả cô em út “Bố ơi bọn con nhớ bố”. Có phải bố thấy những giọt long lanh trực trào ở đôi mắt hai đứa bé, hay là do đôi mắt ông ngấn lệ? Nếu Nhi thừa hưởng đôi mắt trong veo của mẹ thì An giống mẹ ở nụ cười và đôi má lúm đồng tiền, tất cả gợi cho người đàn ông nhớ đến người con gái mà anh từng yêu sâu đậm thời trẻ. Cô gái có đôi mắt trong veo ấy, nụ cười thiên thần ấy, mẹ của hai đứa con anh. "Người đàn bà ngoa ngoắt, chuyên bới lông tìm vết." Anh đã nói thế với cô thế trong những cuộc cãi vã gần đây. Cô không còn là người con gái ngọt ngào anh đã từng yêu. "Cái sự quan tâm thái quá của cô đã đi quá đà rồi. Những việc trong nhà cô tự quyết đi, đâu cần phải làm phiền tôi trong giờ làm?". Và tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tình yêu không còn. Hôn nhân sắp tan vỡ. Một cô gái trẻ trung hơn bỗng xuất hiện trong đời anh. Và anh bị mang tiếng ngoại tình. ***
"Nhi này, em không muốn bố mẹ chia tay đúng không?" Nhi lắc đầu nguây nguẩy… "Thế Nhi phải nghe lời chị nha? Chị có một kế hoạch tuyệt đối bí mật" Nhi gật ngay tức khắc. Đôi mắt trong veo ánh lên đầy lý thú. ***
Cô đến đón con gái cả ở trường, thấy con gái cầm trên tay một xấp ảnh chạy ra và miệng cười tươi như nắng hè. "Hôm nay có gì vui thế hả An?" "Hôm nay ở trường có cuộc thi thuyết trình về gia đình mẹ ạ", An cười tươi "Và con được giải nhì" "An của mẹ tuyệt quá. Thế con cầm trong tay cái gì vậy?" "Con lấy trong album gia đình mình để trong phòng khách mẹ ạ. Những bức ảnh này thật đẹp. Cô giáo chấm con điểm 10 đã bảo con thế" Bà mẹ cầm xấp ảnh lên xem. Những chuyến nghỉ hè với gia đình, An, Nhi, cô và anh ta cầm tay nhau, cùng nhau xây lâu đài cát, bơi và té nước đùa nhau. Bức ảnh hồi An bé đang ôm mẹ và trong bụng mẹ là đứa con thứ hai sinh ra bởi tình yêu. Rồi một bức ảnh cô trong bộ váy trắng dài chấm gót, tay cầm một bó hoa hồng đẹp như khuôn mặt của cô vậy, bên cạnh cô là chàng rể đẹp trai mà bao cô bạn cô đã phải thầm ghen tị với cô vì cô có được. Vậy mà giờ thì sao? Cô đang nghĩ anh ta là anh chàng tệ bạc nhất thế giới này. Và anh ta đã già đi rất nhiều kể từ ngày đó. Cô cũng vậy. "Mẹ ơi mẹ khóc ạ?" "Không, bụi bay vào mắt mà con. Ta đi về thôi" “Mẹ ơi mẹ mua quà cho con được không?” Tự nhiên An hỏi làm cô giật mình, ờ nhỉ, mình phải mua quà cho An vì An được giải Nhì chứ nhỉ? “Con muốn ăn kem hồ Tây” An trả lời mẹ khi cô hỏi con thích gì nhất và cô quyết định đưa An đi mua kem ngay lập tức “Rồi chũng ta mua mang về cho Nhi nữa nhé” Cùng lúc đó, người bố của 2 đưa nhỏ cũng đang ở kem hồ Tây với Nhi. Thật kỳ lạ hôm nay cô bé gái nhỏ không đòi đi chơi đu quay hay mua kẹo như mọi hôm mà lại đòi đi ăn kem “Bạn Bi bảo ăn kem ở đấy ngon lắm, con cũng muốn ăn, rồi hai bố con mình mang kem về cho chị An bất ngờ nhé”. Không biết là có sự trùng hợp tình cờ nào đó hay do có ẩn tình trong đây không nhỉ nhưng cả bố cả mẹ đều không ngờ họ lại gặp nhau ở đây. “Ơ kìa Nhi?” “Chị An, chị cũng ở đây ạ?” Hai đứa bé nhận ra nhau đầu tiên và chạy đến ôm chầm nhau, Nhi chỉ An xem cây kem ốc quế đang ăn dở “ Em đang ăn kem đấy, chị cũng ăn luôn nhé. Bố ơi” “Thôi để mẹ mua cho chị An nhé, hôm nay chị An được giải Nhì cuộc thi ở trường” Mẹ cũng hơi bối rối vì gặp chồng và bé Nhi đang ăn kem ở nơi này nhưng vẫn kịp nhớ ra mình đã hứa mua kem cho An. “Để anh khao hai mẹ con luôn nhé?” Anh bõng chạy ra ướm lời. Kể từ khi cãi nhau đến bây giờ vợ và chồng ít gặp mặt nhau và toàn xưng hô cô - tôi, anh – tôi. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau nhiều ngày cãi cọ và dù sao thì họ cũng không muốn làm ầm ĩ ở nơi công cộng cũng như không muốn làm mất vui hai đứa nhỏ. Cô và chồng lặng lẽ ăn kem và ít nhìn mặt nhau trong khi 2 cô con gái ríu ra ríu rít. Bầu trời chiều hôm ấy rất đẹp, hồ Tây lộng gió và có một gia đình nhỏ đang ăn kem ấm áp bên nhau. Nó giống một hồ Tây khác cách đây nhiều năm chỉ có điều không có hai đứa nhỏ… Chàng thanh niên nọ đang đèo người yêu dọc bờ hồ Tây trên chiếc xe đạp, hai tiếng cười hòa vào trong gió. Gió chiều đùa tóc em, thì thào tình yêu bên tai anh. “Em muốn ăn kem không” “Anh khao à” “Ừ anh khao em” Ngọt ngào và nhẹ dịu, những buổi chiều hẹn hò trôi qua như thế. Những đôi tình nhân không bao giờ biết lúc chia tay sẽ như thế nào. Tình yêu có thể sẽ mang đến khổ đau, nhưng lúc yêu ai quan tâm điều đó chứ, người ta cứ yêu và cuốn mình trong tình yêu, không vì lo lắng hay suy nghĩ rằng một ngày họ sẽ hết yêu. ***
An hé cửa nhìn vào phòng bố mẹ. Bố mẹ đang nói chuyện với nhau, đúng nghĩa từ nói chuyện, không phải cãi cọ. Dè dặt, mẹ định lên tiếng, nhưng rồi ngập ngừng không nói ra, bố cũng vậy, và rồi cả hai cùng nói: - Anh còn nhớ . . . - Em còn nhớ . . . Hai người cùng đồng thanh và rồi lại chìm trong im lăng. Mỗi người có một suy nghĩ riêng nhưng đều hướng về kỷ niệm, họ tìm về quá khứ, những tháng ngày hạnh phúc bên nhau hiện về trong họ. Họ từng yêu tha thiết, nồng cháy, yêu quên mất bản thân mình. Cái gì đã làm họ mất nhau thế này? Hôn nhân ư? Không phải, hôn nhân đã làm tăng thêm hương vị của tình yêu hơn rất nhiều. Họ có những đứa con tuyệt vời, có một album ảnh gia đình, tất cả đều là nụ cười, tất cả đều là niềm vui. Có những phút giây cãi cọ nhưng rồi lại đầm ấm… Điều làm mất tình yêu trong họ là cái tôi quá lớn trong từng, là công việc bộn bề, là những áp lực của cuộc sống gia đình. Điện thoại của ông chồng lại kêu lên đưa cả hai về thực tại. Anh vội tắt máy. Cô chỉ nhìn anh, và không nói gì. Có lẽ những kỷ niệm ấy chỉ còn là quá khứ, người đàn ông trước mặt cô bây giờ chỉ còn là của cô trên giấy tờ, còn trái tim anh có lẽ đã đi theo người khác mất rồi, một cô gái khác trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, cô rùng mình khi nghĩ về điều đó. Anh bối rối nhìn điện thoại tắt dần màn hình, và nhìn cô, bối rối, anh muốn xin lỗi, muốn giải thích, nhưng anh không biết nói từ đâu - Chúng ta nên đề cập đến vấn đề li hôn và sau li hôn, việc phân chia tài sản và chăm sóc ba và hai đứa như thế nào. Cô lên tiếng. Và sau phút ngập ngừng họ thỏa thuận về việc tách hai đứa con hay để chúng sống với bố mẹ theo từng tháng. Mà họ không biết những câu nói của họ làm cô bé đằng sau cánh cửa sốc như thế nào. ***
“Cháu đã tưởng sẽ thành công” An khóc trong phòng ông “Cháu đã làm mọi thứ để bố mẹ về bên nhau. Chẳng lẽ tình yêu không thể khiến bố mẹ cháu về bên nhau sao?” Ông cố lao những giọt nước mắt của cô cháu gái 13 tuổi, nhưng nó vẫn tuôn trào không ngớt. “Cháu đã hứa với Nhi là không để bố mẹ chia tay đâu. Cháu đã làm bố nhận ra mẹ quan trọng như thế nào. Nhi và cháu đã đưa bố mẹ đến nơi mà ngày xưa họ vẫn gặp nhau, vậy mà …”. An ngập ngừng rồi nói tiếp “Bố mẹ không thương cháu và em cháu nữa rồi” rồi An òa khóc to hơn. Tiếng làm bé Nhi cũng tỉnh dậy và chạy ra khóc cùng, vì cô bé hiểu chuyện gì làm chị cô phải khóc. Bố mẹ bỡ ngỡ bước ra khi nghe tiếng khóc của hai đứa nhỏ, họ ra âu yếm vỗ về nhưng chỉ làm An tức giận bỏ vào phòng trong khi bố ôm thật chặt bé Nhi mà Nhi chỉ khóc mà thôi. ***
Vài ngày sau đó cô đang trên đường đi làm về bỗng có tiếng điện thoại reo. Là ba gọi. - Con đi qua hàng hoa mua cho ba bó hoa cẩm chướng nhé, hôm nay là giỗ mẹ. - Vâng ạ. Cô đang làm nhiệm vụ con dâu những ngày cuối cùng, năm ngày nữa, cô và anh sẽ chính thức là người xa lạ, sẽ đệ đơn ly hôn lên tòa án. Sở dĩ phải chờ đợi lâu như vậy vì ông cụ muốn vợ chồng cô phải qua ngày giỗ mẹ rồi mới chia tay và cả hai sẵn sàng đồng ý yêu cầu đó của ông. Ông không muốn bà ở trên cao buồn khi thấy gia đình như vậy. Phải nói ông cụ là một người yêu vợ đến hết mực, yêu đến cuối cuộc đời, yêu bà ngay cả khi bệnh tật và cái chết chia cắt bà và ông. Và kể từ khi bà mất, ông cũng không hề có ý định yêu một ai khác ngoài bà. Ông luôn nhớ loài hoa mà bà thích: hoa cẩm chướng, vì vậy mà mỗi khi vào ngày giỗ bà, ông đều không quên một lọ cẩm chướng. Thật kỳ lạ là cô con dâu của ông cũng thích loài hoa này, hoa cẩm chướng trắng biểu trưng cho tình yêu trong trắng và thanh cao. Cửa hàng hoa yêu thích của cô. - Em ơi cho chị bó cẩm chướng - Thật may cho chị đấy, hôm nay còn đúng một bó. - Ô may thế sao “Tôi muốn mua bó hoa ấy” Một giọng đàn ông vang lên, quen thuộc đến sững sờ, là anh, chồng cô, đang đứng bên cạnh cô lúc nào. Cô bán hàng bối rối nhìn hai người, giống như nhiều năm trước… Đó là lần đầu tiên cô gặp anh. Cô đi mua một bó cẩm chướng, cho chính mình. Cô muốn cắm trong phòng mình. Và hôm đó thật may mắn cho cô khi vẫn còn một bó hoa cuối cùng. Nhưng anh đến và tranh giành bó hoa cuối ấy với cô. “Tôi mua nó cho người mẹ đã mất của tôi” Câu nói đó đã làm rung động trái tim cô vì cô chưa từng thấy một người đàn ông nào kiên quyết và yêu mẹ đến như vậy, và cô đã nhường bó hoa cuối cùng đó cho anh. Anh và cô cũng quen nhau từ hôm ấy… Hôm anh cầu hôn cô, anh tặng cô một bó cẩm chướng trắng, và trong đó cô tìm thấy một chiếc nhẫn cùng một lá thư “Lấy anh nhé”, cô đã xúc động nghẹn ngào, và gật đầu đồng ý làm vợ anh. Hôm nay thì khác, cô và anh đã là vợ chồng, và anh đang tranh giành bó hoa cuối cùng với cô, bó hoa mà người con dâu mua cho mẹ chồng chứ không phải cho chính mình. ***
Nhiều ngày sau đó cô bỗng nhớ ra cô gái trẻ đã xen ngang vào cuộc sống gia đình của cô. Cô hỏi anh “ Thế còn cô ấy?”. Và anh đã trả lời cô miệng cười tủm tỉm: - Có một ai đó đã lấy điện thoại anh và nhắn tin cho cô ấy với nội dung “Đồ phù thủy” - Em không làm thế - Dĩ nhiên em không làm thế, anh biết ai làm mà. - Ai vậy anh? - An đó, anh bắt gặp nó khi nó đang cầm điện thoại anh, và anh đã phạt nó. - Ai dạy nó nói như thế? - Nó bảo là trong phim, tất cả mọi cô gái như thế đều là dì ghẻ và là mụ phù thủy hết. - Anh đã phạt con em như thế nào? - À, thì anh đã bắt nó phải hứa không được nói với ai như thế nữa. - Còn anh và cô ấy? - Ừm thì khi An nhắn tin như thế, anh cũng không giải thích gì với cô ấy và cô ấy cũng bỏ đi. Anh nghĩ cũng nên kết thúc với cô ấy và An đã làm giúp anh. An có trách anh nhiều lắm, và anh có bảo với An rằng anh sẽ không quan tâm tới cô ấy nhiều như thế nữa vì cô ấy không phải người anh yêu. Và An hỏi anh ai là người anh yêu. - Thế anh trả lời An như thế nào? - Nguyên văn là như thế này “ Chính là mẹ con, con, Nhi và cả ông bà nữa. Nói đúng hơn là bố yêu gia đình ta”• Truyện ngắn của Miu Miu
No comments:
Post a Comment