Sunday, June 17, 2012

Blog Radio 238: Ông bà dấu yêu và những kỷ niệm ngọt lành


Bạn thân mến! Trong những cung bậc xúc cảm của mỗi con người có một góc rất đặc biệt với những xúc cảm vừa gắn bó, yêu thương, ngọt ngào và cũng rất thiêng liêng, đó là những tình cảm mỗi người với ông bà của mình!

Những ngày hè đỏ lửa có ai đó vội vã cho những chuyến nghỉ hè, ai đó bận rộn với những kế hoạch du lịch đến vùng đất mới…  nhưng ngày hè cũng là thời điểm đặc biệt để 1 khoảnh khắc nào đó bất chợt giữa cuộc sống bộn bề và vô tâm với những kế hoạch riêng ta lại khao khát một lần trở về tuổi thơ, rồi chỉ một hình ảnh thoáng qua, một khúc hát nghe vội, một mùi hương thân quen, bất chợt ùa về một nỗi nhớ, nhớ nội, nhớ ngoại, nhớ ông bà dấu yêu đã chở che cả tuổi thơ ngọt lành!

Mời bạn cùng chia sẻ những dòng chảy xúc cảm đặc biệt và thiêng liêng này với các thính giả của Blog Radio trong tuần 238 này!



Bà ngoại yêu của cháu!

Bà biết không? Hôm nay về với bà, cháu thật sự hạnh phúc. Hôm nay cũng như nhiều lần khác được bà cho quà, được bà dành dụm cho cháu, được thấy bà cười, nghe bà nói… Nhưng bà ơi, hôm nay cháu hạnh phúc đến thế, cháu thấy trong cháu thật nhiều cảm xúc khó gọi tên.

Trong hai mươi ba đứa cháu nội ngoại, cháu luôn cảm thấy được bà chiều chuộng. Bà lúc nào cũng để phần cháu những trái ngọt cháu thích nhất. Bà biết từng thứ cháu thích, phần cháu từng cái bánh, cái kẹo. Cháu biết bà rất công bằng với tất cả, bà chẳng bao giờ phân biệt nội ngoại, trai gái đâu, nhưng sao cháu thấy cháu được bà ưu ái đến thế? Có lẽ vì tình thương bà dành cho cháu thật nhiều, ấm áp đến mức cháu tưởng mình đã có cả tình thương của bà, tình thương bà giành cho đại gia đình con cháu 42 người.

Bà biết không? Bà đã cho cháu cả tuổi thơ êm đẹp, bà cho cháu lớn lên trong ngàn vạn tình thương. Bà cho cháu vườn cây muôn vàn trái ngọt, cho cháu quả khế, quả ổi, quả cam đong đầy nắng vàng. Cháu đã lớn, đã 20 tuổi rồi bà ạ. Nhưng sao cháu vẫn luôn thèm được ăn những cái bánh, cái kẹo bà phần, cháu vẫn thích và háo hức thật nhiều mỗi mùa quả chín. Cháu luôn muốn về bên bà, về với bà bởi chỉ có nơi bà mới cho cháu được sự bình yên nhất trong tâm hồn.

Một mình bà với căn nhà rộng, với khu vườn bạt ngàn cây cối,

Một mình bà với con mèo khoang trắng ngoài vườn,

Một mình bà với tất cả yêu thương.

Bà ơi, cháu hứa sẽ học thật nhanh để lại được về với bà

Về để được cùng bà nhặt lá trên những luống rau mỗi mùa lá rụng.

Cháu sẽ về để được gọi: “Bà ơi”!


“Trở về quê ngoại trở về chốn xưa

Trở về ấu thơ tuổi mộng mơ

Cảm xúc trong lòng như nghẹn lại

Quá khứ ùa về một giấc mơ.



Bà ngồi đó bên luống rau muống nhỏ.

Buộc mớ và sáng sớm gánh chợ phiên

Đổi từng hào dành mua quà bánh

Cho cháu nhỏ vui thích tuổi ấu thơ.



Tối lại tối, bà cháu ôm nhau ngủ

Cháu gối đầu lên mái tóc trắng bạc phơ

Ngủ say trong vòng tay ấm áp

Bà ơi bà, đó chẳng phải một giấc mơ.



Truy cháu lớn nhưng tâm hồn còn nhỏ

Vẫn mong về chốn cũ ngày xưa

Nơi có bà, có con mèo mướp trắng

Có tình thương, hoa nắng một trời quê.”

Từ email Vũ Thị Thúy Nhàn venoinangyeuthuong@


Một góc nào đó trong tôi…

Có một người mang lại cho tôi cảm giác yêu thương thật sự, người dành cho tôi sự yêu thương đặc biệt, người gắn bó với tôi trong suốt thời thơ ấu và cho tới tận bây giờ, người giữ một vị trí hết sức đặc biệt trong tôi, người vẫn dõi theo từng bước đi của tôi ngay cả khi lúc bệnh tật, người đã rơi những giọt nước mắt khi tôi đi xa…

Trong kí ức của tôi, ông là người tôi dành tình cảm đặc biệt nhất, đó không phải đơn thuần là tình cảm giữa ông và cháu, tôi không biết gọi tên nó là gì nhưng chỉ biết nó vô cùng, vô cùng lớn.

Tôi thật hạnh phúc khi được sinh ra trong một đại gia đình với đầy đủ ý nghĩa về mặt tinh thần cũng như vật chất, tôi yêu tất cả mọi người, yêu bà, yêu bố mẹ, yêu anh chị em... nhưng với ông tôi lại có một sự gắn bó đặc biệt. Không biết nó xuất phát từ đâu, có từ bao giờ và lớn như thế nào nhưng chỉ biết đến bây giờ ông đã trở thành một phần không thể thiếu trong tôi. Đó không phải là cái gì đó quá cao siêu, to lớn mà chỉ là những khoảnh khắc, hình ảnh hết sức gần gũi, bình thường mà thôi nhưng sao nó có giá trị với tôi đến như vậy? Tất cả không tuân theo một trật tự, một logic nào cả mà chỉ là những điểm chấm tưởng chừng như ngẫu nhiên, không có mối liên quan nào với nhau trong cuộc sống của tôi, nhưng thật kì diệu, chỉ khi tôi nghĩ đến ông tất cả các điểm chấm đó bỗng dưng kết nối với nhau một cách vô thức, đủ mạnh để trái tim tôi thấy nhớ, mắt tôi cay cay.


Tôi nhớ cảm giác ngồi trùm kín chăn vì sợ ma ngồi đợi ông sang ngủ cùng những hôm mẹ đi trực đêm, những lần cùng ông đi chợ, những lần ông cho tôi chúng tôi tiền nhưng rồi lại kéo tôi ra một chỗ khác để cho thêm và dặn giữ lấy phòng khi cần đến và đừng nộp hết cho mẹ, nhớ những lần ông gọi tên tôi nhầm thành tên mẹ, nhớ  những lần ông đỡ đòn cho tôi, nhớ những lần cùng ông đi siêu thị, nhớ những lần ngồi nghe ông đọc văn cúng, và nhớ đến lần ông hỏi về đề văn đại hoc... Và hình như tôi chưa một lần bị ông nạt. Bất kể cái gì tôi làm ông đều tin tưởng dù cho các anh chị đều có thể làm và thậm chí là tốt hơn.  Ông có một thói quen không biết tốt hay xấu nhưng tôi thực sự yêu nó đó là sự cẩn trong một cách thái quá. Ông cất kĩ mọi thứ để khỏi chuột, gián nhưng cuối cùng lúc cần lại tìm không thấy đâu.

Tất cả mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy, cho đến một ngày tôi nghe mẹ gọi điện ra bảo ông bị tai biến. Đến bây giờ tôi không nhớ nổi giây phút đó tôi suy nghĩ điều gì, mà chỉ nhớ được cảm giác nhói đau ở tim vì lo sợ mất một cái gì đó rất quý giá đối với tôi, tôi khóc òa lên không thể ngưng lại được. Bố mẹ, anh chị, dì, cậu gọi điện ra bảo ông ổn rồi mà tôi vẫn không tin. Suốt đêm hôm đó tôi nghĩ về ông, nghĩ đến việc không còn có ông bên tôi nữa... bỗng nhiên thấy hoang mang và trống trải vô cùng.

Hóa ra tôi yêu ông nhiều đến như vây, và ông quan trọng với tôi đến như thế. Cho đến bây giờ khi ông vẫn chưa trở lại bình thường hoàn toàn nhưng bao giờ cũng quan tâm đến từng bước đi của tôi, vẫn mong ngóng tôi về...

Có thể một ngày nào đó tôi sẽ phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã khi không còn ông bên mình nhưng đối với tôi những tình cảm đó sẽ mãi vẹn nguyên, tôi sẽ chôn chặt tình cảm thiêng liêng này vào sâu thẳm nhất trong tôi.

Gửi từ email Ha Trang – hoanghatrang.neu.ht@...

Bát cháo của bà nội

Hôm nay con nấu bát cháo đường. Chẳng hiểu sao bưng bát cháo lên, ăn được một miếng mà con không thể nào cẩm nổi nước mắt. Bát cháo đường không phải không ngon, không phải khó nuốt mà nó làm con nhớ đến bà.

Con nhớ những ngày này của 3 năm về trước, mỗi buổi trưa con đi học về, đói, mệt chưa có gì ăn bà lại cho con bát cháo đường bà đã nấu từ sáng. Bát cháo đặc quánh, sánh ngọt mát và mặc dù đã nguội ngắc nhưng mùi thơm của gạo nếp quện với đường khiến dạ dày con sôi sùng sục khi ngửi thấy. Lần nào cũng vậy, bà múc cháo vào chiếc bát nhỏ xíu, cháo ít con chỉ húp hai lần là hết sạch. Nhưng con vẫn thích lắm. Bát cháo của bà có vị đặc biệt mà chưa ai có thể nấu được như thế bà ạ. Không quá nhão, không nhiều nước, nhưng cũng không quá sệt. Cháo bà nấu mang vị ngọt ngào của yêu thương, đây cũng là vị làm con nhớ nhất, làm con cảm thấy ấm áp nhất nhưng lại là điều làm con ân hận nhất. Con ân hận vì con nhận ra những yêu thương của bà quá muộn.

Ngày bà còn sống con chỉ biết ăn cháo bà nấu mà chưa có một lời cảm ơn đến bà. Con chỉ biết ăn cháo ngon lành, biết quên đi cái đói mà không biết cả sáng bà hì hục bên bếp nấu cho con ăn.

Con chỉ biết than phiền, chê oải chê oai khi không may trong bát cháo có lẫn ít tro bếp mà không biết rằng bà đã đỏ sọng hai mắt vì khói, vì bụi.

Con chỉ biết ăn cháo thật nhiều như nó là sở thích của mình mà không biết bà đã phải ăn ít đi mỗi lần nấu để cho con.

Con chỉ biết ăn cháo bà nấu khi bà còn khỏe mà chưa một lần nấu cho bà bát cháo nào khi bà ốm nằm đấy.

Con chỉ biết ăn thột ngon, thật lo và đến trường với niềm vui của con mà không dành nhiều thời gian hơn nữa bên bà khi bà bệnh nặng.



Để rồi...

Con khóc thật nhiều khi bà ra đi.

Con ngất đi và chỉ muốn kéo cỗ xe đò lại khi mọi người tiễn đưa bà.

Con bất lực khi nhòa qua những giọt nước mắt, họ đắp đất, chôn cất bà nơi đồng hoang.

Con ân hận thật nhiều khi nhận ra con đã bỏ qua bao yêu thương của bà.

Con giận mình khi đã vô tâm mà sống quên rằng con có bà nội lúc nào cũng đầy ắp quan tâm dành nơi con.

Mất bà rồi con mới biết con đã nghiện bát cháo đường ấy như thế nào. Mất bà con mới biết con cần có sự quan tâm, dạy dỗ của bà biết bao nhiêu. Mất bà con mới biết con đã mất ngàn vạn yêu thương mà không bao giờ con lấy lại được.

Con vẫn biết chẳng bao giờ con được ăn bát cháo mang hương vị đặc biệt ấy nữa. Nhưng con biết yêu thương của bà vẫn còn bên con, đi cùng con trên mọi nẻo đường đời. Bên thế giới khác, bà vẫn dõi theo con bằng ánh mắt trìu mến bà nhỉ. Con sẽ cố gắng học tập và sống tốt để xứng đáng với những mong mỏi của bà. Và con sẽ nhớ mãi bát cháo ấy, 'bát cháo yêu thương của bà'.


  • Gửi từ email Yêu thương nắng - venoinangyeuthuong@

No comments:

Post a Comment