- Gửi những tâm hồn đã từng bị tổn thương
Khi tình yêu đi mất ta hụt hẫng, bàng hoàng, và thấy trước mắt ta mọi thứ như mù mịt. Ta cảm thấy mình như mất đi một phần cuộc sống, ta mỏi mệt khi phải lê từng bước chân đến nơi làm việc, ta uể oải với từng bát cơm khi phải nâng lên rồi hạ xuống, ta bỗng rơi những giọt nước mắt mặn chát, ta nhìn vào không gian xa xăm vô định, ta tìm đến công việc chỉ để mong không còn thời gian rỗi để mà nhớ mà buồn, nhưng ta đã nhầm và càng làm cho nỗi cô đơn trong ta đầy hơn khi màn đêm ùa về.
Ta cảm thấy cô đơn lạc lõng trên đường đời, ta tìm đến âm nhạc nhưng sao ta lại chỉ nghe những khúc ca buồn để rồi nước mắt lại rơi. Ta lại mệt mỏi tìm đến cái tivi, xem một bộ phim cho khuây khỏa, nhưng kìa ta lại rơi nước mắt cùng nhân vật trong phim bởi ta thấy nó giống với tâm trạng của ta bây giờ. Ta tìm đến bạn bè, lúc đó người bạn thân của ta cũng đang đau khổ và còn đau khổ hơn kìa. Ta tìm đến với người thân, nhưng ta đâu có thể cất nên lời rằng "ta đang thất tình, ta đã bị bỏ rơi", làm như thế những người thân của ta lại thêm lo lắng cho ta. Đúng rồi, ta tìm về với biển, nhưng biển buổi chiều đông vui quá ta lại nén nổi buồn vào trong và nở một nụ cười gượng gạo. Cuối cùng ta tìm đến cuốn nhật ký thân thiết của ta, trút hết nổi buồn vào đấy và ta lại khóc một mình. Rồi ta viết, viết, viết.... xóa, xóa, xóa....tên một ai đó như vô thức, ánh mắt ta như ngây dại. Mệt mỏi ta chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, sáng tỉnh dậy ta thấy còn đọng một giọt nước mắt ở khóe mi.
Ngày thứ hai khi tình yêu ra đi đó là chủ nhật. Ta bỗng ngồi phắt dậy lau đi giọt nước mắt còn vương, ta chải lại đầu tóc và lại tìm ra biển bao la, biển buổi sáng yên bình ôm ta vào lòng, cuộc sống nhộn nhịp của người dân vùng biển cuốn ta vào, ta nhìn ra phía biển xa xa, đưa đẩy bàn chân trên cát tạo hình trái tim. Và khi sóng biển xô vào nó đã cuốn theo trái tim cát, cuốn theo tình yêu và một phần nổi buồn của ta đi. Ta bỗng thấy mình mạnh mẽ, và ta buộc trái tim phải chấp nhận sự thật đó.
Ta rảo bước trên cát, nhặt những con ngao bị sóng biển xô vào bờ, ta thấy lòng nhẹ tênh, ta mải miết nhặt rồi nở một nụ cười tươi như quên mất rằng ta đang thất tình. Ta về nhà quyết định viết ra những gì ta được và mất trong cuộc tình vừa qua. Và rồi khi nhìn thấy những gì ta nhận nhiều hơn ta mất, ta bỗng thấy mình có lỗi, ta không trách người đó nữa và lại thấy thương người đó nhiều hơn. Nhưng ta không níu kéo người đó lại đâu, vì ta sợ ta lại tiếp tục làm người đó mệt mỏi và ta cũng vậy.Ta phải cảm ơn anh vì anh đã nói lời chia tay để ta biết anh rất quan trọng đối với ta, ta nên trân trọng tình yêu, ta nên lạc quan tin vào cuộc sống.
Khi yêu anh, ta biết lo lắng cho một người hơn cả bản thân mình, và như thế ta đã học được cách yêu thương.
Khi yêu anh, ta nhận được sự yêu thương và quan tâm từ anh. Khi đó ta biết được rằng trên thế giới này ta cũng thật đặc biệt với một người.
Khi yêu anh, ta luôn muốn cố gắng sống tốt, làm cho anh vui. Khi đó ta học được cách tự hoàn thiện bản thân.
Khi yêu anh, ta muốn học nấu những món ăn thật ngon hy vọng một ngày được nấu cho riêng anh thưởng thức, như thế là ta đã biết nấu ăn.
Khi anh ốm, anh buồn ta biết anh rất cần sự quan tâm, chăm sóc, như thế ta đã học được cách quan tâm đến một người ngoài bản thân mình.
Khi nghe anh kể về những gì anh phải trải qua, khi đó ta học được cách lắng nghe và cảm thông.
Khi anh nói ta là người cả nể, dễ tin người, khi đó ta biết được điểm yếu của mình và cần phải điều chỉnh cách sống.
Khi anh nói tính ta còn trẻ con, khi đó ta biết được rằng ta nên học cách làm người lớn và hành động như một người trưởng thành.
Khi anh nói anh ra đi vì sự nghiệp, ta chúc anh thành công, khi đó ta học được cách hy sinh vì người khác.
Khi anh nói hãy tin và chờ anh, ta đồng ý. khi đó ta học được cách chờ đợi, kiên nhẫn và tin tưởng.
Khi ta gọi anh không trả lời, hoặc anh nói anh đang bận. Khi đó ta học được chữ nhẫn.
Khi anh nói ta nên tìm một người khác tốt hơn anh để yêu, ta đã rất buồn và mắt ngấn lệ. Khi đó ta học được cách xúc cảm và ta biết ta không vô cảm trong cuộc đời này.
Khi ta chịu buông tay và viết nên những dòng này. Khi đó ta học được cách chấp nhận và tha thứ.
Khi ta lấy lại được cân bằng sau khi tình yêu của anh đi mất. Khi đó ta đã học được cách lạc quan và luôn tin vào cuộc sống".
Đấy bạn thấy không tôi đã có được rất nhiều thứ mà khi tình yêu đi mất. Đâu phải khi chia tay lúc nào cũng mất mát nhiều hơn là nhận được. Khi cuộc sống mang tình yêu của ta đến một nơi khác hay trao cho một người xứng đáng hơn ta. Khi đó cuộc sống cũng công bằng mang lại cho ta những kinh nghiệm sống, những trải nghiệm cuộc đời mà có lẽ nó sẽ có ích cho ta trong chặng đường ta sẽ đi. Chúc những ai đang nắm giữ tình yêu trong tim hãy biết trân trọng, mong những ai không may mắn để tình yêu vụt mất hãy biết chấp nhận và tha thứ. Hy vọng bình minh lên luôn sởi ấm những tâm hồn cô đơn, lạnh giá, những tâm hồn đã từng bị tổn thương.
- Gửi từ email cobecungcoi@...
- Gửi em, người yêu cũ của anh!
Nếu một ngày, vẫn chưa tìm được một nửa của mình... thì em... cũng đừng gọi cho anh nhé... bởi rằng, không phải anh sợ trái tim mình sẽ lung lay, không sợ những kỷ niệm cũ lại tràn về... mà vì, anh sợ, lại làm em tổn thương thêm lần nữa, khi anh... đã và đang hạnh phúc bên người con gái khác...
Em à, con trai thường vô tâm lắm, nói chia tay là chia tay, nói đi là đi, và không bao giờ quay mặt lại, nên...em cũng đừng nhớ về anh nữa nhé, đừng buồn, đừng khóc khi đi qua những con đường mình đã từng đi...
Trời lạnh, gió mùa đông bắc, em cũng đừng tự nhủ, không biết ở 1 phương trời, anh có mặc ấm không...
Khi như vô tình đọc được những dòng thở than của anh trên FB cũng đừng nguyện cầu cho anh nữa nhé...
Bởi rằng...
Cạnh anh, đã có người con gái khác. Người đó mỗi sáng sớm sẽ nhắn tin nhắc anh mặc thêm áo ấm, quàng thêm khăn mỗi khi trời lạnh...
Người con gái đó đang cho anh mượn bờ vai dù để dựa nhẹ vào thôi những lúc anh vấp ngã trên đường đời...
Cô ấy, đang làm thay những việc em đã làm cho anh ngày xưa, nhưng với tâm thế là người yêu anh, người yêu trong hiện tại...
Và quan trọng nhất là, người con gái đó không phải là người thay thế...không phải là người đến sau...
Người yêu của anh, cũng có người yêu cũ, cô ấy biết anh sẽ buồn thế nào khi vô tình nhớ về những thứ đã từng có trong quá khứ
Nên là, anh cũng không thể làm cho cô ấy buồn
Mặc dù có thể là, chẳng bao giờ người yêu anh hỏi về em đâu, hỏi về tình yêu mà anh nghĩ sẽ chẳng có tình yêu nào còn sánh được...
Tôn trọng quá khứ của nhau. Dẫu:
"Có thể anh ấy yêu chị nhiều hơn em
Bởi tình yêu đầu nhiều dại khờ nông nổi
Bởi những rung động đầu đời thường khó nói
Nhè nhẹ thấm vào từng năm tháng qua mau
Có thể anh ấy suốt đời chẳng quên chị đâu..."
Hãy bước đi để tìm thấy tình yêu của mình, như anh đang tìm thấy. Rồi một ngày nào đó, vô tình lướt qua nhau, chúng ta không phải vờ như chưa từng quen biết, mà có thể nhìn nhau cười: "Anh hay em vẫn khoẻ chứ"...
Ghen với quá khứ, ghen với người yêu cũ là điều vô lý nhất, bởi là, nếu chưa hết tình cảm thì chẳng ai chia tay, nếu vẫn còn tình cảm mà người kia chia tay trước, thì cũng chẳng bao giờ níu giữ được, nên, quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi...
Thi thoảng, anh vẫn nghĩ về em, vẫn nhớ về khoảng trời mà chúng ta cũng sánh bước. Bởi đó là Kí ức đẹp, mà cũng chẳng ai muốn, chẳng ai xoá mờ được Kí ức...
Nên, nếu nhớ về anh, em hãy nhớ về như một người bạn, một người đã từng cướp đi khỏi tay em một khoảng trời. Không phải anh thấy mình không xứng đáng, mà đơn giản, em xứng đáng gặp được một người con trai khác, yêu em nhiều hơn anh đã từng yêu...
Anh xin lỗi...
Vì không phải là cả bầu trời của em...
Thư gửi người yêu cũ...
Bình yên em nhé...
Hạnh phúc hơn trong những tháng ngày không anh...
- Gửi từ email khoinguyen_710@
- Anh, ngày mai em cưới…
Anh, ngày mai em cưới…
Anh, ngày mai em cưới…
Rồi một ngày nào đó, em sẽ nhắn cho anh 1 dòng tin nhắn, 1 dòng mail, 1 câu nói duy nhất qua điện thoại. Hoặc, chẳng có tin nhắn cũng như cái mail nào, đơn giản, em chỉ đứng trước gió, rồi thì thầm…
Anh, ngày mai em cưới…
Chẳng biết, sau này anh lấy vợ, có gửi thiếp mời cho em không. Còn em, xin lỗi anh nhé, thôi đừng, ném hòn đá vào mặt hồ yên ả
Quá khứ đi qua, luôn để lại những kí ức. Nếu một người nói rằng, anh đã quên hẳn người yêu cũ, đã không còn chút vương vấn nào với người đó, suy cho cùng, đấy chẳng phải là điều đáng mừng, vì họ đã không trân trọng quá khứ, phủ nhận sạch trơn như thế, thì 1 ngày nào đó, họ cũng rũ bỏ mình mà thôi…
Anh, ngày mai em cưới…
Và một buổi trời đông cây thay lá
Voan cưới cô dâu bay ngợp trước hiên nhà
Khi ấy vô tình chị đi bộ ghé qua
Bâng quơ ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú rể
Em đừng quay ngang rồi chau mày như thế
Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem…
Phố cũ - cơn mưa cũ ướt mèm...
Con phố cũ đã ướt mèm, có thể, ngày mai, ngày kia hay em đang thế nào đi nữa, với anh cũng sẽ như bao người khác. Anh chẳng cần dõi theo bao giờ em cưới, bây giờ em thế nào, anh có hạnh phúc không. Và cũng chẳng như cô gái kia, chẳng cần “vô tình giả bộ ghé qua”
Cũng như em, những năm tháng xưa như một góc kỉ niệm, và đôi khi:
Sợ trái mồng tơi ngủ vùi trong màu tím
Em mỗi ngày đem kí ức ra phơi…
Kí ức đó, em chẳng cần chon chặt trong trái tim mình, thi thoảng, kể bâng quơ cả với người mà qua ngày mai em sẽ gọi là chồng
Ai cũng có quá khứ, ai cũng có một người để gọi là người yêu cũ. Cũng như người đàn ông đang bên cạnh em, có thể, thi thoảng người ấy cũng nghĩ rằng, dù chỉ 1 mình thôi:
Có thể vợ mình cũng có một người yêu
Và người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ
Cũng như mình thôi ngày xưa mình cũng thế
Yêu một cô và giờ cô ấy đã có chồng…
Và, người sẽ là chồng em bây giờ, cả em nữa, cần cảm ơn những ngày hôm qua. Cần cảm ơn anh, cảm ơn người em đang gọi là người yêu cũ. Nếu không có anh, nêu không có những khoảng thời gian giờ đã là kỉ niệm, không có những giận hờn, những chia tay…thì bây giờ, kết cục đó sẽ lặp lại
Quá khứ, là để con người ta trưởng thành, để thấy mình lớn khôn, để biết kìm cái tôi của mình lại, để thứ tha và yêu thương thật nhiều
Những lần vấp ngã, cũng là những lần có bao điều dại dột, là những khi giận hờn vô cớ, xem mình là trên hết. Và ngã rồi, là 1 lần đau. Để khi bước tiếp, như một bản năng, thấy mình phải tránh. Từng mất mát, thì sẽ biết quý trọng
Chẳng có ai hoàn hảo, chẳng thế đổi lỗi cho ai khác, mà cái cần là biết nhìn lại chính bản thân, cảm thông, chia sẻ
Anh, ngày mai em cưới…
Ngày mai em sẽ khoác lên mình bộ váy mà bao cô gái ước ao, đi lại trong những lời chúc tụng, về ở chung nhà với một người có tên gọi như em đã từng gọi em: người yêu của em
Anh, ngày mai em cưới…
Không biết anh có buồn không, có nuối tiếc. Có uống rượu một mình đến say mềm như chúng ta đã từng giả định, khi còn hạnh phúc
Còn em…
Em đang hạnh phúc…
Và ngày hôm qua, như một bộ phim lướt nhanh qua đầu, về những kỉ niệm, những con đường. Nhớ lại, không phải để chạnh lòng, để buồn, để rơi nước mắt…mà là để thấy mình may mắn. May mắn vì đã được yêu thương thật nhiều, đã đi đến được cuối con đường mà em đã lựa chọn
Và, thấy mình đã trưởng thành và lớn khôn rất nhiều…
Không nuối tiếc, vì tuổi trẻ đã có biết bao trải nghiệm, dù buồn, dù vui, dù từng phải rơi nước mắt
Em sẽ không gửi thiệp hồng, không phải vì sợ chạm vào quá khứ. Bởi chẳng bao giờ, quá khứ làm mình đau. Mà để, em và người đàn ông của mình, hạnh phúc chỉ của 2 người thôi, chỉ của hai, và không muốn ai có thể chia sẻ nó
Anh, ngày mai em cưới…
Anh đừng chúc phúc cho em, mà hãy mỉm cười, bước tiếp, rồi một ngày cũng như em, thì thầm với gió
Em, ngày mai anh cưới…
Cho một ngày không xa…
- Gửi từ email Thùy Liên
Nguồn: blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment