Friday, August 31, 2012

Blog Radio 249: Gia đình - Nơi nương náu bình yên nhất


  • Lá thư trong tuần: Mùa trăng tháng bảy
Tháng nào cũng có một mùa trăng nhưng trong tôi trăng tháng bảy vẫn đẹp hơn hết. Trăng cứ tròn thả từng sợi vàng ôm trọn không gian như vòng tay của mẹ ôm con vào lòng.
Tháng bảy mình ở thành phố mưa sũng nước, những đợt mưa sáng chiều làm thâm tím cả khung trời vốn dĩ trong xanh. Có những ngày hửng nắng và đêm ấy ta thấy trăng treo trên vòm trời đầy mây… Trăng như mẹ hiền luôn muốn gặp con dù trong hoàn cảnh nào. Trăng dịu nhẹ như tiếng mẹ ru. Trăng rằm tháng bảy…
Trăng tháng bảy nghe trong mạch máu mình có dòng máu tổ tiên, nhớ thương về người bởi có người rồi mới có ta... Ơn đức ấy bao giờ ta mới trả được, vậy thì cố gắng một ngày sống đẹp là mang tinh thần tổ tiên về với cuộc sống này.
Trăng tháng bảy mình ta ngồi nghe máu thịt cha mẹ trong thân thể. Cha mẹ cho con hình hài trọn vẹn không chút khiếm khuyết. Cha mẹ cho con một tinh thần sống tuyệt vời. Một đời yêu thương trọn vẹn: tất cả mọi người không bỏ sót một ai. Một chút  lòng nhân chia sẻ ta biết gởi đến mọi người xung quanh.


Trăng tháng bảy ở thành phố không trong như quê mình năm xưa nhưng tình cha mẹ cho con vẫn tuyệt vời. Dù mưa gió, bão bùng mẹ cha vẫn yêu thương trọn vẹn. Những ngày thiếu thốn phải giật gấu vá vai ba mẹ vẫn lo cho con miếng cơm trắng để con từng ngày đến lớp với bước chân sáo. Chưa khi nào ba mẹ dành miếng bánh ngon cho mình, chưa khi nào mẹ may chiếc áo mới cho riêng mình, chỉ biết những ngày vất vả cha mẹ dành cho con tất cả. Những vết nám của mẹ, những vết da nhăn gầy không thể gầy hơn đã cho ta những ngày tươi sáng. Ta bước vào đời bằng vòng nguyệt quế trên đầu, ta cười thật tươi, nụ cười chứa cả giọt mồ hôi cha mẹ. Có khi nào mình biết ngày mình thành công trên đời này có tấm áo sờn vai dưới nắng cháy không dám đến dự cùng con. Nơi góc chợ ấy người một mình tưởng tượng, tự mỉm cười thoả mãn. Mẹ xấu quá không dám đến nơi cao sang ấy...

Trăng tháng bảy ngàn thu nay vẫn thế: Trăng mang màu yêu thương để người người tri ân cha mẹ tổ tiên. Hình bóng cha già yêu thương con hơn thân thể mình, suốt đời cha dành cho con tất cả. Cha là trụ cốt chính trong nhà nhưng lúc nào cha cũng đặt yêu thương lên hết thảy. Cha không đòn roi nhưng con cha vẫn ngoan vẫn thành công trong cuộc sống bởi cha dạy con bằng cả trái tim nhân hậu của cha.

Còn mẹ, hình bóng mẹ vẫn âm thầm cùng ngày nắng đêm lạnh cho con những gì tốt nhất, ngon nhất. Cha mẹ ơi! con không bao giờ trả được ơn này…Nhưng mùa trăng tháng bảy con nhớ nhiều hơn, thương nhiều hơn dù ở xa con vẫn về dâng ba mẹ miếng bánh thơm, ngồi dưới chân ba mẹ dể được ôm đôi chân gầy guộc. Trăng tháng bảy nhẹ nhàng trải xuống mái tóc mẹ yêu chút sợi vàng ngày thu. Con theo sau ngồi ngắm chiếc lưng còng, con ôm vào lòng cánh tay mẹ yếu đuối, con và ba mẹ cùng cười, ấm áp nói không nên lời…
Trăng tháng bảy cho ai đó ngậm ngùi nhớ về cha mẹ đã đi xa. Như khi ba nhìn vào khoảng không xa vắng nhớ về một thời ấu thơ còn ông bà. Dưới mái nhà tranh, ngọn đèn dầu nhỏ ba ngồi học và nội vẫn mải đan rổ rá kiếm thêm tiền cho buổi chợ ngày hôm sau. Những chiều sau buổi cày nội cùng vợ con ăn bữa cơm chiều đạm bạc nhưng chan chứa tình yêu thương và sự bình an ngày ấy. Vì không muốn ba vất vả nghề nông, nội ra sức cho ba học và thành người. Ba cứ lặng và nhớ không nguôi những kỷ niệm về nội...


Trăng tháng bảy mẹ nhớ về ngoại, người đàn bà góa chồng khi chỉ mới 24 tuổi. Một sự hy sinh vô cùng lớn lao khi ngoại ở vậy nuôi mẹ và một đời cùng con nuôi đàn cháu nhỏ. Đàn cháu bảy đứa cứ ăn học dưới sự chăm bẵm, yêu thương của ngoại. Mẹ muốn ngoại đi bước nữa nhưng ngoại ngóai nhìn những đứa cháu nhỏ rồi thương. Mấy mươi năm sống trong sự trìu mến của ngoại để những đứa cháu thành công trong cuộc đời. Rồi ngoại ra đi trong vòng tay con và cháu…Những hy sinh của ngoại sao cao cả quá không gì sánh nổi. Ngoại ơi!

Trăng tháng bảy, con cháu nhớ về ông bà và tổ tiên một cách kính cẩn. Thương nhớ nhiều lắm những khi đứng dưới trăng vàng nhất là trăng tháng bảy, những sợi trăng mỏng mảnh giăng trong đêm như tình cha mẹ yêu thương con vô cùng cao quý, nồng nàn và thiết tha nhất trên đời này. Từng ánh trăng vàng một như vòng yêu thương cha mẹ quấn quít ôm mình vào lòng, như tiếng ru ngọt nào của mẹ giữa đêm khuya. Đời là những gì hữu hạn mà tình cha mẹ là vô hạn con nào diễn tả nổi. Bàn tay con đặt giữa đôi tay chai sần của ba mẹ và con nói ngàn lời thương yêu cũng không bằng.

Trăng tháng bảy mình quê mình đẹp lắm! Trời vào thu những bông hồng đỏ thắm nguyên vẹn trên áo mình, những ngày này khuôn mặt con sáng rạng ngời. Còn gì vui hơn bông hồng thắm cài trên ngực. Trong vòng tay cha mẹ một đời con ấp áp. Trong lòng mẹ một đời con hạnh phúc. Con cười thật nhiều bên cha mẹ.
Trăng tháng bảy mình vẫn nép mình bên bụi trúc bên nhà. Ngọn gió xào xạc và con ngồi trong lòng mẹ ngắm trăng. Vì tháng bảy trời mưa nên mẹ con ngồi trước thềm nhà ngắm trăng. Rồi mẹ ôm chặt lấy con, con quấn lấy áo mẹ ngửi múi hương da thịt mẹ. Mẹ của con!
Tháng nào cũng có trăng  nhưng trăng tháng bảy vẫn lung linh rạng ngời.Trăng tháng bảy mình rất ấm trong thế gian này dù trời có mưa, dù vòm trời đầy mây. Trăng tháng bảy mình ấm áp hạnh phúc vô kể.
  • Bài viết của Diệu Hòa 

  • Gia đình - nơi nương náu bình yên nhất
Lần đầu tiên, sau ba năm đi học đại học xa nhà, tôi thật sự thấy canh rau đay rất ngon!
Trước kia, tôi vẫn thường chê cái món ăn đạm bạc ấy. Tôi cằn nhằn với mẹ vì cứ phải ăn cái món ăn đó thường xuyên mỗi dịp hè đến. Tôi bị ốm hơn một tháng trời, ăn cái gì cũng không ngon miệng. Đi ăn cơm bụi thịt cá tràn trề nhưng tôi nuốt không trôi, lần nào ăn cũng bỏ thừa. Lần này vừa về đến nhà, thấy nồi canh nóng hổi nghi ngút khói, bụng lại đang đói meo nên tôi múc luôn một bát húp sùm sụp. Kì lạ thay, chỉ là canh rau đay mà sao tôi thấy ngon đến thế. Vẫn là cái món canh rau ngày trước tôi thường chê bai đấy thôi. Thế mà lần này tôi lại uống ngon lành, hết bát này đến bát khác làm mẹ tôi mắng: “Cái con bé này. Sao lại đi húp canh như thế? Lửng dạ thì làm sao ăn cơm được nữa”. Tôi chỉ biết nhìn mẹ cười hì hì: “Tại canh ngon quá mẹ ạ”.
Bố mẹ tôi ở nhà thường xuyên ăn cơm rau đạm bạc để dành tiền cho tôi ăn học ở thành phố đắt đỏ. Ở nhà có con cá to, con gà béo cũng để phần tôi về rồi mới mổ. Tôi nhớ có lần bố kéo lưới được con cá trắm to đến gần 6kg, nhưng bố lại thả ra, đợi tôi về rồi bắt. Thế nhưng khi tôi về thì chẳng may con cá đã chết từ bao giờ, thế là bố mẹ cũng chẳng được ăn. Tôi xót xa lòng: “Ở Hà Nội con có thiếu cái gì đâu, thịt cá ngày nào con cũng ăn phát ngán, bố mẹ cứ phải để phần con làm gì”. Nhưng mẹ tôi bảo: “Hà Nội khác, nhà mình khác. Ở đó con đi ăn cơm bụi, thịt gà công nghiệp làm sao ngon bằng gà chạy bộ nhà mình”. Bố tôi tủm tỉm cười: “Thế gà nó không chạy bộ thì nó đi xe à?”. Thế là cả nhà được một trận cười. Những phút vui vẻ, ấm áp ấy, tôi không tìm thấy ở một nơi nào khác ngoài gia đình. Bố mẹ ở nhà rất lo lắng cho tôi, lần đầu tiên tôi xa nhà sống một mình, mẹ cứ lo tôi không biết cân đối thu chi, đến cuối tháng hết tiền mà bố mẹ không gửi kịp thì lại bị đói. Lần nào tôi về cũng xót con: “Chẳng biết nó ăn uống có đầy đủ không mà trông nó gầy thế”. Ngày xưa ở nhà, ốm đau có bố mẹ chăm sóc. Giờ đây đi học xa, vẫn có bạn bè bên cạnh nhưng mình vẫn phải tự lo nhiều hơn. Nhưng tôi tự chăm sóc mình cũng không tốt bằng mẹ chăm sóc cho tôi. Phải chăng khi ốm đau là lúc người ta cảm thấy yếu đuối nhất, và nhớ nhà nhất.


Gia đình - Nơi nương nấu bình yên nhất
Tôi vẫn thường tự hỏi, không biết năm nay bị sao gì chiếu mà ốm nhiều thế, lại còn ốm dai, ốm nặng. Không có người thân bên cạnh, tôi không khỏi tủi thân. Bố nhắn tin hỏi: “Con ốm đã khỏi chưa. Về nhà bố mổ lợn sạch cho mà ăn”. Tôi ngậm ngùi trong câu hát: “Con đã lâu sao chưa thấy về? Nơi miền quê mình dáng mẹ đêm ngày chờ mong”. Tôi muốn về nhà. Nhớ năm xưa, khi chia tay mối tình đầu, tôi âm thầm đau khổ. Khi đó Gia đình – Phải chăng là nơi nương náu bình yên nhất, cho những tâm hồn yếu đuối, cho những cõi lòng đang tan nát . Những ngày ở bên bố mẹ và em trai, tôi đã nhận ra rằng chỉ có bố mẹ và anh chị em của mình mới luôn yêu thương mình một cách vô điều kiện. Tôi tự trách mình đã không nghe lời bố mẹ, yêu một người chẳng nên yêu. Chỉ có bố mẹ mới biết điều gì tốt cho con, điều mà khi trải qua rồi tôi mới nhận ra.

Những ngày ốm ở nhà, tôi được ăn cơm nhà mẹ nấu, được sống những ngày thanh thản bình yên. Tôi bị viêm họng cấp lâu ngày, uống hết mấy trăm nghìn tiền thuốc cũng không khỏi. Về nhà ngày nào mẹ cũng đi chòi hoa đu đủ rồi hấp với mật ong và quất non cho tôi ăn. Bài thuốc dân gian này vốn rất hiệu quả với tôi. Lọ mật ong tôi mua cho mẹ, lần này tôi lại dùng hết. Chỉ có mấy ngày về nhà mà cái cổ họng sưng viù của tôi đã đỡ hẳn nhờ bát mật ong hấp quất và hoa đu đủ của mẹ. Tôi bần thần nhớ đến đôi ba câu thơ của Nguyễn Duy:
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta... chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương


Một lần nghe hát chầu văn với bà nội, bà bảo ngày xưa dân mình nghèo, nhà dột nát nên những đêm mưa có khi dột cả vào giường. Thương con nên mẹ nhường con nằm chỗ khô, còn mẹ nằm chỗ ướt. Đêm nằm ngủ con có đái dầm ra giường ướt chiếu thì chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo xê con. Miếng nào ngon mẹ cũng phần cho con hết. Mẹ lo cho con không có đủ cơm ăn, áo mặc, còn riêng mẹ thì:
    Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí, tay bầu
Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa

Tôi mới nhận ra rằng, năm nào mẹ cũng cho hai chị em tiền để mua quần áo mới mùa đông và mùa hè. Nhưng mẹ thường mặc những bộ đồ cũ và ít khi mua sắm cho mình. Mẹ ôm hết sóng gió của đời, để dành cho con những gì bình yên nhất, hạnh phúc nhất. Bởi vì, đơn giản mẹ là mẹ, và mẹ luôn yêu con. Tại sao Nguyễn Duy lại có thể viết nên những câu thơ thấm đượm lòng người đến vậy. Tôi vốn rất thích bài thơ này, bài Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa, bởi vì tôi nhìn thấy hình bóng của bà, của mẹ tôi trong đó:

        Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ, mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?
Để rồi, tôi thấm thía rằng:
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Lời mẹ dạy tôi đơn giản lắm, bình dị lắm, nhưng những tầng ý nghĩa sâu xa thâm trầm trong đó, có khi đi hết cuộc đời, tôi cũng chưa hiểu thấu một cách trọn vẹn. Nhưng tôi biết rằng, mỗi bước chân tôi đi, tôi lại hiểu ra rất nhiều điều. Người ta nói, hiểu cuộc sống mới hiểu cha mẹ, cha mẹ luôn biết điều gì tốt nhất dành cho con và luôn bảo vệ con. Dù mẹ chẳng phải siêu nhân đâu, nhưng khi lâm vào cảnh khó khăn, khốn cùng hay nguy hiểm, có đứa con nào không gọi: “Mẹ ơi”. Vì mẹ là mẹ, và vì con mẹ sẵn sàng làm tất cả, thậm chí hi sinh cả bản thân mình.

Tôi biết vì tôi, bố mẹ phải vất vả, dành dụm, chắt chiu từng đồng, có bệnh cũng không dám chữa để dành tiền cho tôi ăn học. Tôi tự cảm thấy hạnh phúc khi được sinh ra trong gia đình như thế, có những người bà, người bố, người mẹ như thế. Tôi đã sống trong tình yêu thương và được bố mẹ dạy dỗ như thế đó. Tôi không bao giờ tự ti vì nhà mình nghèo. Trái lại, tôi luôn cảm thấy vô cùng tự hào vì bố mẹ tôi, những con người vĩ đại, với cơm canh, dưa cà đã nuôi lớn khôn tôi, cho tôi có ngày hôm nay. Bố mẹ tôi rất thương tôi. Bố chưa bao giờ dùng đòn roi với tôi, bố bảo: “Sinh ra con gái thương lắm, vì con gái lớn lên phải đi lấy chồng, không được ở với bố mẹ nhiều. Mà mười hai bến nước, không biết bến nào trong,...”. Tôi thấy mắt bố rơm rớm. Tôi biết là tôi đi học xa bố mẹ cũng nhớ lắm, nhưng cứ an ủi tôi: “Con cứ yên tâm học hành, bố mẹ ở nhà vẫn khỏe, vẫn vui”. Tôi thấy lòng mình se lại. Bố mẹ tôi đều là con cả của những gia đình đông con, từ nhỏ đã rất vất vả. Có lẽ vì thế mà bố mẹ dồn hết tình yêu cho con cái. Bố bảo: “Hi sinh đời bố để củng cố đời con”. Còn mẹ tôi thì tâm sự với bác hàng xóm: “Ngày xưa mẹ mình đẻ mình ra, nhà nghèo lại đông con nên chẳng được quan tâm chu đáo. Không như mình bây giờ, phải lo cho chúng nó từng li từng tí, có khi đến lúc nó lấy chồng, có con rồi mình vẫn còn phải lo”. Tôi thấy ngậm ngùi, bố mẹ tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ cho con cái. Tôi tự hỏi có bao giờ bố mẹ nghĩ cho bản thân mình?

Thương bố mẹ, tôi tự trách lòng. Tôi chưa làm được gì cho bố mẹ cả. Cuộc sống cuốn tôi đi, tôi không thường xuyên về thăm bố mẹ được, bố mẹ ở nhà chắc buồn và nhớ mong tôi nhiều lắm. Ngoài kia là gió bụi, là gai góc, là đau thương. Chỉ có gia đình là chốn nương náu bình yên nhất, là nơi mỗi chúng ta tìm về sau nhũng bước chân mỏi mệt. Và có một điều mà tôi luôn nhớ:

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha

  •     Bài viết của Nguyễn Hằng Nga - thienngaden161@
Nguồn: blogviet.com.vn

Thursday, August 30, 2012

[Audio Book] Hiệu Lực Cầu Nguyện - Thích Nhất Hạnh



Tác giả: Thích Nhất Hạnh.
Nhà xuất bản: Nxb Tổng hợp TP.HCM

Giới thiệu về nội dung
Bạn là một Phật tử, một tín đồ Công giáo hay cho dù bạn là một người không theo tôn giáo nào cả thì ít nhất một lần trong cuộc sống của bạn đã từng cầu nguyện.

Cầu nguyện là một đề tài rất lớn và rất hay. Chúng ta có thể nói rằng cầu nguyện bao giờ cũng có kết quả, nhưng mức thành công còn tùy thuộc vào phẩm chất của sự cầu nguyện. Nếu biết cầu nguyện thì chắc chắn chúng ta sẽ được đáp ứng.

Thế giới chúng ta đang đi vào một kỷ nguyên y khoa mới - Y khoa Nhất tâm, trong đó tâm thức cộng đồng đóng một vai trò chữa trị hay hoại diệt rất lớn. Thiền tập giúp ích được gì trong lĩnh vực này, chúng ta hãy cùng nhau khám phá!

DOWNLOAD SÁCH NÓI 

NGHE TRỰC TUYẾN SÁCH NÓI

Phần 1:


Phần 2:


Phần 3:


Phần 4:



(Nguồn: kenhsachnoi.blogspot.com)

Wednesday, August 29, 2012

[Audio Book] Cửa Tùng Đôi Cánh Gài - Thích Nhất Hạnh



Tác giả: Thích Nhất Hạnh.
Nhà xuất bản: Nxb Văn Hoá Sài Gòn

Giới thiệu về nội dung
Cửa Tùng Đôi Cánh Gài:
"Khi chàng dũng sĩ về đến chân núi thì trăng cũng vừa lên. Trăng mười chín soi sáng cảnh núi rừng cô tịch. Ánh trăng nhấp nháy đùa giỡn trên lá cây. Đêm thu mát lạnh. Cảnh vật hình như không có gì đổi thay sau bảy năm xa cách. Cảnh vật tuy không xa lạ, nhưng cũng thân mật chào đón người cũ từ phương lạ trở về.
Chàng dũng sĩ dừng lại ở chân núi, nhìn lên. Trước mặt chàng, con đường mòn lên núi đã bị đôi cửa tùng khép chặt. Chàng đưa tay cố đẩy. Nhưng hai cánh cửa kiên cố vẫn im lìm không lay chuyển dưới sức mạnh của đôi cánh tay chàng.
Chàng lấy làm lạ. Ngày xưa chẳng bao giờ sư phụ chàng lại cho đóng chặt cửa lên núi như thế này. Chỉ có một con đường đưa tới am sư phụ mà thôi, nhưng bây giờ lại bị đóng chặt. Hớn hở chàng vỗ tay vào đốc kiếm, phi thân nhảy qua. Nhưng chàng không nhảy qua khỏi. Một mãnh lực gì níu lấy thân chàng trở lại, khiến chàng không cất mình lên khỏi hai cánh cửa tùng. Chàng rút gươm định chém rời cánh cửa. Nhưng khi chạm tới cánh cửa, lưỡi gươm văng trở lại như vừa chạm vào thép cứng. Chàng chùn tay, đưa lưỡi gươm lên nhìn. Lưỡi thép sáng loáng dưới ánh trăng. Cánh cửa tùng rắn quá, và hình như đã thu nhận thần lực của sư phụ chàng, nên đã đóng kìn đường mòn lại một cách hết sức vững chải. Chàng thở dài cho gươm vào vỏ rồi ngồi phịch xuống tấm đá lớn gần bên, ôm đầu nghĩ ngợi.

Bảy năm về trước, chàng còn nhớ rõ khi chàng xuống núi, sư phụ chàng lặng lẽ nhìn chàng một hồi lâu, không nói năng gì. Cái nhìn của Người tuy dịu dàng nhưng có lẫn đôu chút xót thương. Chàng đã cúi đầu im lặng trước đôi mắt dịu hiền và cái nhìn bao dung của sư phụ. Hồi lâu Người mới thong thả bảo chàng:
- "Ta không thể giữ con ở mãi bên ta. Thế nào rồi con cũng phải xuống núi để hành đạo, để cứu người và giúp đời. Ta cho rằng con có thể ở lại cùng ta trong một thời gian nữa trước khi con rời ta xuống núi. Nay con đã muốn xuống thì con cứ xuống. Nhưng con ạ, ta mong con nhớ những điều ta dặn khi con đã đi vào cuộc sống đồng sự và lợi hành". Rồi người cặn kẽ dặn chàng nên làm. Sau hết, Người từ tốn và dịu dàng để tay trên vai chàng: - "Con phải nhớ những tiêu chuẩn hành động mà ta đã truyền thọ cho con trong năm sáu năm trời học tập. Chớ bao giờ làm một việc gì có thể gây khổ đau cho mình và cho kẻ khác, trong hiện tại cũng như trong tương lai. Hãy tiến bước mạnh trên con đường ma con chắc có thể đưa con và mọi người về nơi giác ngộ. Nên nhớ muôn đời những tiêu chuẩn khổ vui và mê ngộ để mà hành Đạo, độ đời"......" (Trích "Cửa tùng đôi cánh gài")

Mục lục:
Cửa tùng đôi cánh gài
Tùng
Giọt nước cánh chim
Một bó hoa đồng

NGHE SÁCH NÓI TRỰC TUYẾN

DOWNLOAD SÁCH NÓI
(Nguồn: dieuphapam.com)

[Audio Book] Trái Tim Mặt Trời - Thích Nhất Hạnh



Tác giả: Thích Nhất Hạnh.
Nhà xuất bản: Nxb Thời Đại

Giới thiệu về nội dung
Người tập thiền xưa nay vẫn biết nhìn bằng con mắt của mình và xử dụng ngôn ngữ của thế kỷ mình. Sở dĩ như vậy vì tuệ giác là một dòng sống linh động chứ không phải là một cổ vật được cất giữ ở viện bảo tàng. Bằng sự sống của chính mình, người thiền giả khơi nối được dòng tuệ giác và làm cho nó tuôn chảy về nhũng thế hệ tương lai. Công trình nối đuốc là công trình của tất cả chúng ta, tất cả những ai biết khai phá để mà đi tới.

Trái Tim Mặt Trời mong ước được làm người bạn nhắc nhở và khích lệ độc giả trên bước đường thiền quán. Bạn có thể mang theo mình và mở ra xem bất cứ lúc nào. Một phút thiền quán phải là một phút thoải mái, thanh tịnh và an lạc. Trái tim mặt trời có thể cho bạn rất nhiều niềm vui và cảm hứng.

NGHE TRỰC TUYẾN SÁCH NÓI

Phần 1:


Phần 2:


Phần 3:


Phần 4:



DOWNLOAD SÁCH NÓI
(Nguồn: kenhsachnoi.blogspot.com)

Friday, August 24, 2012

Blog Radio 248: Tin nhắn gửi tới ông trời



Lời tác giả: “Cuộc đời rất dài và cuộc đời luôn chuyển động, như chính cách tồn tại muôn hình vạn trạng đầy bất ngờ của nó. Kết thúc một cuộc tình có thể là khởi điểm của khổ đau nhưng có khi lại chính là khởi đầu cho một hạnh phúc khác…”

Trạm chung chuyển tàu điện ngầm chật kín người, cô phải rất vất vả mới cắt ngang được dòng người mỗi lúc một đông đổ xuống ray ngầm, hai tay như muốn rời ra vì chiếc thùng đựng đồ cá nhân nặng trĩu. Tàu số 3 rú lên hồi chuông báo gấp gáp, cô thở phào vì cuối cùng mình cũng chen lên được chuyến tàu tan tầm, dù những thanh vịn xung quanh đã không còn nổi một chỗ trống bể bám tay. Đoàn tàu tăng tốc, lao vun vút trong bóng tối của đường hầm rồi nhanh chóng giảm tốc độ ở trạm dừng tiếp theo, người cô chao đảo theo quán tính, chiếc thùng carton rơi xuống sàn, lọ cát thủy tinh đặt ngay trên đống sách vở lăn ra ngoài.

Cô ngồi thụp xuống, mệt mỏi đưa mắt kiếm tìm chiếc lọ, dáng vẻ ngờ nghệch như một kẻ ngốc…

Người ta vẫn bảo những kẻ nặng tình khi chia tay người yêu rất nực cười, cô không tin, vì cô nghĩ hai chữ “nặng tình” đó đâu hấp dẫn đến độ có thể làm trò cười cho người khác. Nhưng giờ thì cô gật đầu và đồng ý với những gì người ta đã nói, cô nghiệm ra rằng trong một trăm trường hợp thất tình ở mọi thể loại thì có đến vài chục phần trăm sẽ có biểu hiện giống như cô. Đầu tiên là sống trong thù hận, sau đó lại tự giải thoát cho mình bằng cách tha thứ hết những hận thù, tiếp đến là nhắc nhở bản thân mình phải quên hết, quên sạch bách những kỉ niệm và kí ức của tình yêu kia, nhưng sự thật thì ngược lại, người ta lại luôn luôn hồi tưởng đến nó vì đâu nỡ quên đi.

Đôi khi cô thấy sợ thành phố này, cảm giác nó đã không còn là thành phố của cô, bước chân đi đến đâu cũng chỉ cảm nhận hai từ đơn độc. Ngay cả con đường về trường mỗi ngày cũng như dài hơn, vắng lặng hơn, dù với cô nó đã từng là con đường đẹp nhất.... Mùa mưa ở Dương Thành rất đặc biệt, nó luôn bắt đầu bằng một buổi sáng trong xanh mát mẻ rồi đột ngột chuyển tiết ngay ban trưa, mây đen ùn ùn giăng kín đặc bầu trời, mưa như trút, dốc sạch hết nước mắt của mây. Cô vẫn một mình bước đi trong mưa, chạnh lòng cho những mùa mưa nơi đất khách. Chiếc ô nhỏ màu xanh của cô đơn độc cuối con đường Ngọc Lan Tây chưa đến mùa nở,  mắt cô nhòe đi, bầu trời nhỏ màu thanh thiên trong ngày mưa ấy che được nước mắt của mây nhưng nào đâu che nổi nước mắt của chính cô đang rơi xuống.

Mưa mỗi lúc một to, lá Ngọc Lan Tây rụng thành những vệt dài vàng úa. Đầu óc cô tối sầm, chiếc xe đạp đi ngược chiều va vào cô đổ ngang ra đường. Cuộc đời đẩy hai kẻ điên rồ dầm mưa vô tình vấp phải nhau,  nhìn nhau bằng ánh mắt hoang dại bất cần. Ném vào mặt nhau những câu xin lỗi chẳng mang một phân thành ý…
và rồi lướt vội qua nhau.

Cô cười nhạt nghĩ vu vơ, cuộc sống là thế đấy, có những người đi lướt qua ta yên bình không một dấu vết, có những người giống như chàng trai kia, đâm sầm vào cuộc sống của ta, biến mất trong hàng ngàn hàng vạn con người mờ nhạt mà ta gặp trong suốt quãng đường đời. Nhưng cũng có những người đã bước ra khỏi cuộc sống của ta lâu rồi mà sao bóng hình của họ cứ mãi ở lại trong tâm trí?

Cô lại thở dài…

Những kẻ nặng tình Đôi khi cũng muốn viết cho mình một câu chuyện tình khác. Trong câu chuyện ấy họ vẫn sẽ là nhân vật chính…

Chỉ có điều cái kết luôn có hậu hơn những chuyện tình đã qua...

Lâu lắm rồi cô mới tới quán đồ ăn Hàn, một quán ăn cũ nằm ngay đầu con phố chỉ toàn người Hàn sinh sống. Cô nhân viên quen thuộc của quán chạy ra mở cửa, tươi cười hỏi han cô sao lâu rồi không thấy đến. Cô gật đầu, lách người ngồi vào chiếc bàn đôi sát vách kính, tay lật quyển menu chăm chú chọn đồ.

Tròn một năm đơn thân, tròn một năm sau lần cuối cùng cô và anh ngồi bên nhau cô mới quay lại đây. Tất cả mọi thứ vẫn như chỉ ngày hôm qua, quán cũ, những con người cũ, hương vị món ăn cũ…

Chỉ có cô đã khác, chỉ có anh đã không còn nơi đây.

Cô nhấp một ngụm trà gạo mát nhẹ tê tê, sự hồi tưởng về những kỉ niệm trong quá khứ khiến cô thấy thời gian và không gian như đảo ngược. Ở nơi thời gian đảo lưu ấy, cô thấy nụ cười hạnh phúc vẫn nguyên vẹn trên môi mình, thấy niềm vui đọng lại nơi ánh mắt anh, nhưng đó chỉ là thứ ảo ảnh đang nhạt mờ trước mắt, biến mất dần theo vị tê tê của ngụm trà gạo.

Cô bé phục vụ rót thêm trà vào cốc cho cô, đôi mắt nhìn quanh thắc mắc “Bạn trai chị hôm nay không đến sao?”

Khuôn mặt cô thoáng buồn nhưng rồi vẫn mỉm cười lắc đầu

“Cho mình một canh Kimchi đậu phụ, một bò trộn chua cay, một gà kho khoai, một…”

“Mình chị có ăn hết chừng ấy món không?” Cô bé khẽ ngắt lời

Cô ngẩng đầu lên có chút bối rối “Ờ…không sao đâu…”

Canh Kimchi đậu phụ, thịt bò trộn chua cay…đó đều là những món mà anh thích ăn nhất mỗi khi đến đây, và cô, cô quên rằng mình đã đơn thân, quên mất rằng mình đang gọi món ăn cho hai người bằng quán tính của thói quen cũ.

Chén rượu Sochu ấm nồng đắng ngắt nơi cổ họng, một giọt nước mắt của cô rơi vội xuống bàn, ngoài kia giông tố cuốn tung chút kỉ niệm còn sót lại giấu vào nơi góc phố.

“Bao ngày trôi qua đã thôi không còn đếm…

Mấy mùa trôi đi đã thôi không còn đợi…

…giật mình nhìn lại…

…Ngỡ…Đã Quên…”

Cô bước ra khỏi thang máy, miệng nghêu ngao mãi mấy câu hát đó, đầu óc mông lung.Cô không để ý rằng Zen đứng chờ ở cửa phòng mình từ lúc nào, nụ cười không hề hiện diện trên khuôn mặt phốp pháp ấy.

Zen nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị pha lẫn hoài nghi “Em tới cái quán đó đúng không?”

“Vâng, thế thì sao nào?” Cô đẩy Zen sang một bên

“Đến bao giờ em mới thôi nghĩ về anh ta?” 

Cô nhắm mắt lại, tay nắm chặt chùm chìa khóa một cách mệt mỏi

“Về đi Zen! Em muốn được một mình”

Zen hình như đã không còn giữ được bình tĩnh hét lên với cô 

“Em còn muốn anh chờ em đến khi nào nữa?”

“Thôi nào Zen, anh biết rõ rằng có hay không có anh ta thì em và anh cũng chỉ có thể là bạn”

“Em vẫn còn yêu anh ta…”

“Em đã quên rồi…”

« Em là đồ nói dối, hãy đối mặt một lần đi, kí ức thì nên đổ đi nhanh để người đến sau đỡ khổ”

“Em…”



Zen bỏ về, bỏ lại mình cô với mớ suy nghĩ ngổn ngang. Cô cười trong cay đắng, câu nói của Zen vẫn còn văng vẳng bên tai “Kí ức thì nên đổ đi nhanh cho người đến sau đỡ khổ…”

Những ngày sau Zen chiến tranh lạnh với cô thật, anh luôn tỏ ra như không hề mảy may bận tâm đến sự tồn tại của cô. Nhiều lần cô tìm cách nói chuyện với Zen nhưng cậu ta đều ra sức lảng tránh. Cô nghĩ, suy cho cùng Zen hành động như thế cũng phải thôi, cậu ta là ai, là gì của cô suốt bao năm qua mà phải tiếp tục sống cho cô chứ? Zen chỉ là cái bóng im lặng song hành bên cô, im lặng mỉm cười chứng kiến tình yêu của cô đến, im lặng gạt nước mắt cho cô khi tình yêu của cô tan. Zen chờ đợi một thứ tình cảm mông lung mơ hồ nơi cô. Zen có thể đúng là một bãi đỗ bình yên, giống như khu vườn mùa hạ mát xanh cho cô cất giữ một đời, nhưng cô, cô phải làm gì cho Zen đây? Khi trái tim cô vốn dĩ chưa từng vì Zen mà rung động…

Quảng trường Văn Hóa mười giờ đêm vẫn sáng đèn, trẻ con nô đùa náo nức, tiếng sáo hồ lô của ông thầy giáo già trầm bổng những điệu nhạc réo rắt. Cô nằm dài trên bãi cỏ, thấy hương vị của mùa hè căng tràn trong khí quản. ViVi chơi đùa chạy vòng quanh chỗ cô đang nằm và cười nói ríu rít, thỉnh thoảng con bé ngồi xuống lấy tay vuốt lên mặt cô đầy âu yếm “Yêu chị Tiểu Dương này!”. Cô làm bộ xấu hổ rồi lấy tay che mặt cười khúc khích.

ViVi là con gái độc nhất của vợ chồng cô Trương Sảnh, cô giáo người Hoa của cô. Nhà cô Trương ở ngay trong trường, buổi tối cô thường hay dắt ViVi ra bãi cỏ cạnh quảng trường chơi với những đứa trẻ khác. Zen rất quý ViVi, cậu ta thường cho con bé ngồi lên vai mình rồi chạy nhảy cười đùa với nó khắp nơi. Cô bé thì luôn dùng lí lẽ đáng yêu của đứa trẻ lên 5 khăng khăng rằng đợi em lớn lên nhất định sẽ cưới anh làm chồng. 

Cô Trương Sảnh kéo ViVi ngồi xuống để lau mồ hôi lưng, bỗng nhiên hỏi một câu làm cô thấy khó xử :

“Tiểu Dương à! Từ hồi ấy đến giờ có còn liên lạc với Nam Phong không?”

Cô vẫn nằm dài trên bãi cỏ, ngước mắt sang nhìn cô Trương đang ngồi bên cạnh rồi lắc đầu.

“Cách đây vài hôm, Nam Phong gọi cho cô hỏi về giấy tờ cũ còn ở trường, cậu ta có hỏi han về em, cô nói rằng em đang sống rất tốt!” “

Thì đúng là em đang sống rất tốt mà cô…”

“Tiểu Dương à Tiểu Dương! Hôm qua là quá khứ, hôm nay mới là hiện tại.Kẻ khôn ngoan sống cho hiện tại và hướng về tương lai. Quá khứ chỉ là thứ vô tri, những gì đang diễn ra mới là cuộc sống”

“Giống như là kí ức thì đổ nhanh cho người đến sau đỡ khổ hả cô?”

Cô Trương phá lên cười “Câu này hay, là em tự nói đấy nhé!”

“Là Zen cô ạ, Zen hét vào mặt em như thế đấy!” Cô vừa nói vừa lồm ngồm ngồi dậy chơi với ViVi.

“Nhìn cô đi Mai Dương, cô cũng đã từng đau khổ dằn vặt mình bao năm trời vì một tình yêu tan vỡ, nhưng giờ cô đang sống rất hạnh phúc em thấy không?” Vừa nói ánh mắt cô Trương vừa nhìn ViVi đầy âu yếm.

“Em cũng sẽ như thế phải không cô?”

Cô Trương vỗ nhẹ lên bàn tay của cô “Chắn chắn!Chắc chắn !”

ViVi bỗng nhiên chen ngang vào câu chuyện của hai người họ “Chị Tiểu Dương! Sao hôm nay anh Zen không đến chơi với ViVi?”

"Vậy con hãy kêu chị Tiểu Dương gọi điện thoại hỏi anh Zen xem vì sao anh không đến?”. Cô Trương nháy mắt đầy lém lỉnh với ViVi. Con bé nhanh nhảu chạy ra ôm cổ cô thì thầm “Chị gọi anh Zen cho em đi!”

Cô xoa đầu ViVi, rút điện thoại trong túi bấm số của Zen.

“Em là ViVi, em và mẹ, cả chị Tiểu Dương nữa đang đi chơi, anh đến chơi cùng đi !!!” - Con bé nói dõng dạc qua điện thoại, thi thoảng gật gật đầu như đồng ý điều gì đó với Zen. Một lát sau Zen xuất hiện, cậu ta xách theo một túi đồ uống đặt xuống bãi cỏ. Cô Trương lấy lí do phải cho ViVi về ngủ nên vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt hai người. Bóng dáng hai mẹ con cô Trương dắt tay nhau vừa đi vừa đùa nghịch khuất dần cuối con đường sáng đèn, hạnh phúc có lẽ đơn giản chỉ là thế…

Zen đưa cho cô một lon bia Dứa, thứ đồ uống mà cô rất thích mỗi khi mùa hè đến. Hai kẻ u sầu ngồi bên nhau không một lời qua lại, chỉ có vị ngọt mà đắng của bia đọng trên đầu lưỡi.

“Bia Dứa nếu gọi là bia cũng đúng,  gọi là nước ngọt cũng chẳng sai…”-  Zen xoay tròn lon bia trong tay nói vu vơ

 Cô chống tay nhìn Zen trêu chọc “Bia Dứa uống chẳng thể say mà sao câu nói này của anh nghe khó hiểu?” 

“Em giống như bia Dứa, mà lại còn là loại sản xuất ở Dương Thành nữa chứ. Không phải là nước ngọt mà vẫn ngọt, không phải là bia mà vẫn đắng. Ngọt đắng lẫn lộn, thế nên mới đáng ghét!”

Cô và Zen nhìn nhau phá lên cười, cô xô Zen ngã về một bên để trả đũa cậu ta vì câu nói đó. Tiếng sáo hồ lô vẫn réo rắt mang nặng tâm tình trong đêm khuya, bãi cỏ dần thưa thớt bóng người.

Zen nằm dài ngửa mặt lên trời, cả một khoảng trời rộng lớn màu hồng nhạt phản lên từ ánh đèn trong thành phố. Zen lấy ngón tay viết những dòng chữ vô hình bằng tiếng Indonesia lên không trung mà cô không hiểu. Zen bảo đó là cách gửi tin nhắn cho ông trời, Zen cầu mong mọi điều tốt đẹp cho những người cậu ta yêu thương, trong đó có cô.

Cô đưa ngón tay út của mình ngoắc vào ngón tay của Zen, tiếng cười giòn tan của cô  lẫn vào sương đêm mát lạnh.

Đêm chìm sâu..

Đài phun nước đã ngừng phun…Ông giáo già lọ mọ xách cây sáo ra về…

Cô ngước nhìn bầu trời đêm mang màu hồng nhạt, ở nơi nào đó rất xa, phải chăng có một tin nhắn của ai đó đã được gửi tới ông trời…
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Cá Rô
Nguồn: nhacvietplus.com.vn

[Audio Book] Bác Sĩ Tốt Nhất Là Chính Mình - Hồng Chiêu Quang




Trân trọng sức khoẻ!
Tận hưởng sức khoẻ!
Sáng tạo sức khoẻ!
Nếu bạn còn trẻ, và mong muốn được sống vui vẻ và khoẻ mạnh, hãy đọc quyển sách này!
Nếu bạn đã già, và mong muốn sống khoẻ sống lâu, hãy đọc quyển sách này!
Nếu bạn nghèo khó, không đủ sức mua thuốc men giá đắt, hãy đọc quyển sách này!
Nếu bạn giàu có, nhưng lại kém sứckhoẻ và kém vui, hãy đọc quyển sách này!
Chỉ cần trích 4 giờ ít ỏi đọc kỹ quyển sách này, nó sẽ mang lại 36.000 ngày thu hoạch quí giá cho cả cuộc đời bạn!.

Mục lục:
Lời khuyến cáo dành cho mọi người
Đôi nét về tác giả
Lời tựa

Phần 1: Quan niệm
Nhiều người không chết về tật bệnh mà chết vì ngu dốt
Điều trị mắc tiền chẳng bằng dự phòng từ ban đầu
Hên xui may rủi nhiều lúc do số mệnh an bài
Sức khoẻ bình đẳng với mọi người, chỉ xem ai theo kịp qui luật sinh tồn
Vòng eo càng lớn, tuổi thọ càng ngắn
Bác sĩ tốt nhất là chính mình

Phần 2: Tu thân
10 chữ vàng ngọc dành cho bữa ăn hợp lý và dinh dưỡng: một, hai, ba, bốn, năm, đỏ, vàng, xanh, trắng, đen.
Một: Một bịt sữa chấn hưng một dân tộc
Hai: 250g thức ăn chính giúp bạn giữ thân hình cân đối khoẻ mạnh
Ba: ba phần chất đạm giúp phụ nữ phương Tây trường xuân
Bốn: bốn câu nói liên quan tới sống lâu sống khoẻ.

Phần 3: Dưỡng ẩm
Tại sao cân bằng tâm lý lại quan trọng như thế?
Đôi khi chỉ một câu nói cũng đủ sức lấy mất một mạng sống!
Tâm trạng căng thẳng đột biến cũng gây bệnh tật
Sức mạnh về trị liệu tinh thần
Quan niệm về hạnh phúc: Vị giáo sư già và ông lão đạp xe lôi ai hạnh phúc hơn?
Ba điều chính xác giúp cân bằng tâm lý
Ba điều cần thiết giữ tâm trạng thoải mái
Ba niềm vui giúp tâm trạng vui vẻ
Ba điệp khúc về gia đình hạnh phúc
Liêm khiết có ích cho sức khoẻ, thối nát có hại cho cuộc sống

Phần tổng kết
Đôi điều còn lại
Thưởng thức gáo nước múc từ nguyên thùng.


DOWNLOAD
(Link fshare: http://www.fshare.vn/folder/TBVD2W1S3T/)

Sunday, August 19, 2012

[Truyện Audio] Hạt giống tâm hồn - Trọn bộ 11 tập (Phần 2)



Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 5: Và ý nghĩa cuộc sống

Cuốn sách gồm những câu chuyện có giá trị vĩnh hằng của cuộc sống, những câu chuyện của những con người bình dị trong tập sách sẽ giúp bạn cảm nhận, tìm lại được những giá trị của bản thân và ý nghĩa cuộc sống mà đôi khi vì băng qua quá nhanh, chúng ta đã vô tình lãng quên. Ý nghĩa sâu sắc từ những câu chuyện ngắn này sẽ như một bàn tay xoa dịu tâm hồn, tiếp thêm nguồn động viên và sức mạnh giúp chúng ta có thể vượt qua những trở ngại tinh thần, những khó khăn thử thách trong cuộc sống để khẳng định mình, theo đuổi ước mơ và vươn đến những điều tốt đẹp hơn.

Qua những sự kiện xúc động, chân tình với những con người bình dị, các câu chuyện đều nhấn mạnh đến tinh thần vượt lên, tìm được sức mạnh tinh thần và niềm tin chiến thắng. Bạn có thể nhận ra những vấn đề của chính mình, của những người xung quanh... để suy ngẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm ra những vấn đề của chính mình.

Những câu chuyện trong cuốn sách là lời nhắc nhở không ngừng rằng bạn luôn có đủ sức mạnh vượt qua tất cả để đạt được những ước mơ của mình, cho dù cuộc sống thế nào đi nữa.

Mục lục:
Hãy tin
Đường đua của niềm tin
Sự chia sẻ bình dị
Những giá trị khác nhau
Trước kia và bây giờ
Hành trang cho cuộc sống
Điều đầu tiên
Câu chuyện về túi khoai tây
Hai mảnh giấy yêu thương
Điều quý giá nhất
Quả bóng màu đen
Một chuyến đi xa
Những món quà vô giá
Người khách qua đêm
Khoảng lặng
Cuộc đời và những vòng tay
Vết sẹo
"Dược chất thần kỳ"
Ai là người giàu có?
Những mảnh vỡ của trái tim
Đồng xu may mắn
Hãy thử một cách khác
Không bao giờ gục ngã
Khoảnh khắc của tình yêu thương
Những đứa con của Veronica
Sức mạnh
Sự chia sẻ cao quý
Chọn lựa trước cuộc đời
Hãy ngẩng cao đầu
Giới hạn
Nuối tiếc
Hai con hổ
Dẫu thế nào đi nữa
Tình đồng đội
Vết nứt và con kiến
Hai chiếc huy chương
Ngôi nhà vô hình
Câu chuyện về Trúc Xanh và Hải Âu
Nếu cha muốn đi xe của con...
Năm phút và sự quan tâm
Mong ước của mẹ
Niềm tin của tôi
Những điều tôi học được từ cuộc sống
Những khả năng vô tận
Tấm lòng thầm lặng
Lòng can đảm
Một ước mơ
Những điều đáng suy ngẫm





Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 6:  Và ý nghĩa cuộc sống

Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có một ước mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường - đó có thể là ứơc mơ của một cậu bé mồ côi mong có ngày được chăm sóc trong vòng tay người mẹ, đó là ước mơ rất đỗi giản dị của một chú bé tật nguyền được bước đi bình thường như bao người khác, ước mơ nhìn thấy ánh sáng của một người không nhìn thấy được, ước mơ tìm được việc làm yêu thích của một chàng trai thất nghệp, ước mơ tìm được một tình yêu đẹp, được sống yên vui hạnh phúc, hoặc có thể là là những ước mơ chinh phục, vượt qua những thử thách, vươn lên khẳng định mình và trở thành người mà mình từng ao ước.

Qua những câu chuyện xúc động, chân tình vớí những con người bình dị, các câu chuyện đều nhấn mạnh đến tinh thần vượt lên, tìm được sức mạnh tinh thần và niềm tin chiến thắng. Bạn có thể nhận ra những vấn đề của chính mình, của những người xung quanh... để suy ngẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm ra lời giải cho cuộc sống của mình.

Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn thêm niềm lạc quan, niềm tin và tình yêu vào cuộc sống để thấy mỗi trở ngại, thử thách như một điều cần có, để bạn có thể mỉm cười và trân trọng những gì bạn đã và đang có.

Mục lục:
Chiều sâu của sự chia sẻ
Cần nên nhớ điều gì
Hãy chọn vẹn với cuộc sống
Miếng đất sét và tách trà quý
Một đêm mưa
Sự khích lệ âm thầm
Tấm gương sống động
Đẹp hơn cả tàng nhang
Danh vọng và hạnh phúc
Niềm tin
Người phụ nữ đẹp nhất
Bí quyết 10/90
Những điều suy ngẫm...
Cái bóng
Dòng chữ trên tường
Khi mẹ nghĩ con không nhận ra
Vấp ngã
Hai loại người khác nhau
Khi cần, phải nói gì?
Món quà vĩ đại
Hãy dành chút thời gian mỗi ngày
Những xâu chuỗi
Ánh sáng của niềm tin
Bài học từ con trai tôi
Cho và nhận
Người bạn chia sẻ thủa thiếu thời
Hạnh phúc tuổi già
Hãy cảm ơn
Brian
Con chim gì cát
Quả bóng lỗi lầm
"Gặp lại cha sau nhé!"
Ánh sáng của trái tim
Lời động viên chân thành
Chiếc ghế an ủi
Khi con lớn lên
Nhìn ra thế giới
Chọn một hướng thành công khác!
Những bí quyết của cuộc sống
Điều bí mật của cha
Lời của biển
Biểu giá cho tình mẹ
Không lời
Thành quả vượt khó
Cái tát
Sự sống





Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 7:  Những câu chuyện cuộc sống

"Hãy cho đi khi bạn vẫn còn khả năng. Vì không có gì thuộc về bạn mãi mãi" - Anphako

Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có một uớc mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường. Nhưng cuộc sống luôn tiềm ẩn những trở ngại, khó khăn, và thử thách bất ngờ - con đường đi đến những ước mơ ấy không hề bằng phẳng. Bao khó khăn, trở ngại và cả bất hạnh có thể xảy ra vào những lúc không mong chờ nhất như để thử thách lòng dũng cảm của con người. Đó có thể là những trở ngại nhỏ ta vấp phải vào một thời điểm nào đó trước khi tự đứng thẳng trên đôi chân của mình.

Cuốn sách này được gửi đến bạn đọc như một món quà tặng của tâm hồn. Mong rằng các bạn sẽ nhận thấy nó như một nguồn tiếp thêm sức mạnh, niềm tin và lòng dũng cảm - như một lời nhắc nhở rằng bạn luôn có đủ sức mạnh vượt qua tất cả để đạt được những ước mơ của mình.

Mục lục:
Kỳ diệu từ những điều giản dị...
Cuộc sống tươi đẹp!
Gieo và gặt
Vang vọng của đất trời
Nụ hôn tạm biệt
Quyền được khóc
Những điều quan trọng của cuộc sống
Giá trị
Đừng chờ đợi
Đốm lửa sẻ chia
Hành động và ý định
Khiếm khuyết hay lợi thế?
Người mẹ vĩ đại
Tình yêu diệu kỳ
Tuổi tác và sự già cỗi
Trái tim còn mãi trong đời
Khi tình yêu hiện diện
Những đồng xu may mắn
Chú mèo không có miệng
Người làm công kỳ lạ
Thành công hay thất bại
Chìa khóa của những điều kỳ diệu
Cậu bé chờ thư
Sức mạnh của niềm tin
Cám ơn người đàn ông lạ mặt
Gắng lên nào, Kelly!
Thiên thần
Ngụ ngôn dành cho những người mẹ
Châm ngôn cuộc sống
Khúc biến tấu
Chuyện nhà rùa
Cứu hộ trên biển
Điều kỳ diệu của đôi bàn tay
Ước mơ
Chân lý cuộc đời
Sức mạnh của lời nói
Hai mặt của sự hy sinh
Nếu một lần nữa sống lại cuộc đời mình...
Niềm tin
Ngày đẹp nhất trong đời





Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 8: Những câu chuyện cuộc sống


Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có một uớc mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường - đó có thể là ước mơ của một cậu bé mồ côi mong có ngày được chăm sóc trong vòng tay người mẹ, đó là ước mơ rất đỗi giản dị của một chú bé tật nguyền được bước đi bình thường như bao người khác, ước mơ nhìn thấy ánh sáng của một người không còn nhìn thấy được, ước mơ tìm được việc làm mà mình yêu thích của một chàng trai thất nghiệp, ước mơ tìm được một tình yêu đẹp, được sống yên vui hạnh phúc, hoặc có thể là những ước mơ chinh phục, vượt qua những thử thách, vươn lên khẳng định mình và trở thành những gì mà mình từng ao ước. Những ước mơ đáng quý, đáng trân trọng đó luôn là niềm hy vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất cho mỗi người để sống, để cảm nhận và hướng đến ngày mai.

Ấn phẩm sẽ là động lực khuyến khích bạn đưa tay cho người khác cũng như mở rộng lòng mình với những ai cần bờ vai để chia sẻ nỗi đau. Quyển sách sẽ mang đến cho bạn niềm lạc quan, niềm tin và tình yêu cuộc sống để thấy mỗi trở ngại, thử thách trong cuộc sống như một hòn đá cần có và dễ dàng bước qua, để bạn có thể mỉm cười và trân trọng những gì bạn đã và đang có.


Mục lục:

Kỳ diệu từ những điều giản dị....
Câu chuyện về cuốn sách và giỏ đựng than
Quà của Annie
Điều này có giúp ích mẹ không?
Có một Johnny khác
Hàn gắn một trái tim vỡ
Tuyên ngôn của cái tôi
Cái nút áo
Hãy cho đi....
Vượt lên chính mình
Giá trị của 20 đô - la
Những dấu chấm câu
Đừng thay đổi thế giới
Thiếu nữ cài hoa
Nếu có lòng
Ba người thầy vĩ đại
Bức chân dung
Nếu bạn vẫn có thể.....
Đôi mắt của mẹ
Thiên thần can đảm

Những bài học từ trẻ thơ
Tình yêu diệu kỳ
Sinh ra từ trái tim
Tình yêu vô điều kiện
Hãy nắm lấy bàn tay!
Phép màu của sự lắng nghe
Lời hứa
Cho và nhận
Lòng tin
Cố gắng thêm chút nữa!
Tiến về phía trước
Đừng bao giờ...
Sắc mầu cuộc sống
Lời yêu thương
Sắc màu tình bạn
Lá thư cho đời sau
Bàn tay cha
Thành công
Vai kịch cuối cùng
Món quà tạm biệt

=> Nghe tiếp phần 3

Saturday, August 18, 2012

[Truyện Audio] Hạt giống tâm hồn - Trọn bộ 11 tập (Phần 1)




Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 1: Cho Lòng Dũng Cảm Và Tình Yêu Cuộc Sống

Sẽ là người bạn đồng hành cùng độc giả vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống thường ngày như nỗi mất mát, nỗi đau tổn thương tinh thần, tình cảm, niềm tin, bệnh tật, những thăng trầm trên bước đường theo đuổi ước mơ của cuộc đời hay vươn lên cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

Qua những sự kiện bất hạnh, những câu chuyện bình thường, những người bình dị...bạn đọc sẽ cùng suy ngẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm thấy câu châm ngôn cuộc sống của mình!

Mục lục:
Kỳ diệu từ những điều giản dị...
Giá trị của thử thách
Đến một ngày...
Tin tốt lành
Không đề
Cội rễ của sự trưởng thành
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ
Mỗi ngày là một món quà
Chắp cánh ước mơ
Những con đường mới
Tâm hồn và tình yêu của Thiên Nga
Người chạy cuối cùng
Lắng nghe những điều giản dị
Tình yêu tạo nên lẽ sống
Những chiến binh tí hon
Có công mài sắc...
Không đầu hàng số phận
Mái nhà chở che
Bước ngoặt cuộc đời
Đừng sợ đối mặt với nỗi sợ hãi.
Tấm huy chương vàng
Sức sống mãnh liệt
Đôi mắt biết nói
Tấm lòng cô giáo
Đêm cuối cùng
Quà sinh nhật
Bàn tay cô giáo
Ước mơ bé bỏng
Người phụ nữ nhân hậu
Sự lựa chọn của mẹ
Không việc gì phải lo
Cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Ý nghĩa của nụ cười
Không bao giờ quá muộn
Lỗi lầm
Mãi mãi tuổi 17
Nguồn động viên
Giai điệu tuyệt vời
Vị ngọt tình yêu
Chiếc bình vỡ
Bộ đồ của ba
Khi bạn vội vã
Bài học về cách chấp nhận
Người chia sẻ với người khác nhiều nhất





Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 2: Cho Lòng Dũng Cảm Và Tình Yêu Cuộc Sống

Hạt Giống Tâm Hồn - Cho Lòng Dũng Cảm Và Tình Yêu Cuộc Sống - Tập 2 (Dùng Kèm 1 Đĩa CD):

Hai tập Hạt giống tâm hồn cho lòng dũng cảm và tình yêu cuộc sống sẽ là người bạn đồng hành cùng độc giả vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống thường ngày như nỗi mất mát, nỗi đau tổn thương tinh thần, tình cảm, niềm tin, bệnh tật, những thăng trầm trên bước đường theo đuổi ước mơ của cuộc đời hay vươn lên cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Qua những sự kiện bất hạnh, những câu chuyện bình thường, những người bình dị...bạn đọc sẽ cùng suy ngẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm thấy câu châm ngôn cuộc sống của mình!

Mục lục:
Sẽ đến lúc
Bí mật hạnh phúc
Bạn để lại gì cho cuộc sống?
Nhận biết chính mình
Món quà của tình yêu
Chấp nhận mạo hiểm
Bữa điểm tâm bằng hồ dán
Những chiếc hộp
Trở về mái ấm
Gã khổng lổ một mắt
Tiếng nói không lời
Mẹ và con gái
Sức mạnh của niềm tin
Không bao giờ bỏ cuộc
Hai anh em
Giấc mơ hảo huyền
Bài học từ một chuyến đi
Quà tặng dành cho trái tim tan vỡ
Bỏ qua oán hờn
Mẹ và cuộc hành trình của bạn
Hồ nước
Tình yêu vô điều kiện
Giá trị của lòng biết ơn

Món quà cuối cùng
Nhận thức
Lời khen quý báu
Tiếng đàn dương cầm
Hãy dám tưởng tượng
Vượt qua bức tường câm lặng
Cách nhìn
Bạn bè và người quen
Bạn bè phải thế chứ!
Cái hũ
Ngôi nhà có một nghìn chiếc gương
Chạm đáy
Đôi tay của mẹ
Vết sẹo
Cha tôi
Dời núi
Khung cửa lấp lánh
Chuyện xây cầu Brooklyn
Nỗi đau sẽ đi qua và cái đẹp ở lại
Chiếc giầy đánh rơi của Gandhi
Lá thư người mẹ
Viên ngọc của mẹ





Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 3: Từ những điều bình dị

Hai tập Hạt giống Tâm hồn - Từ Những Điều Bình Dị tiếp theo này gồm những câu chuyện có giá trị vĩnh hằng của cuộc sống, những câu chuyện chân tình, giản dị từ những con người bình dị đó sẽ giúp bạn cảm nhận, tìm lại được những giá trị của bản thân và ý nghĩa cuộc sống mà ta đã băng qua quá nhanh và vô tình lãng quên. Ý nghĩa sâu sắc từ những câu chuyện ngắn này sẽ như một bàn tay xoa dịu tâm hồn, tiếp thêm nguồn động viên và sức mạnh giúp chúng ta có thể vượt qua những trở ngại tinh thần, những khó khăn thử thách trong cuộc sống để khẳng định mình, theo đuổi ước mơ và vươn đến những điều tốt đẹp hơn.

Qua những sự kiện xúc động, bất ngờ với những ý tưởng hiện thực sâu sắc, các câu chuyện đều nhấn mạnh đến tinh thần vượt lên, tìm được cảm hứng cuộc sống và sức mạnh tinh thần. Bạn có thể nhận ra những vấn đề của chính mình, của những người xung quanh... để suy gẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm ra lời giải cho cuộc sống của mình.

Mong rằng những câu chuyện giản dị này sẽ là động lực khuyến khích bạn đưa tay cho người khác cũng như mở rộng lòng với những ai cần bờ vai để chia sẻ nỗi đau. Hy vọng rằng chúng sẽ mang đến cho bạn niềm lạc quan, niềm tin và sự thanh thản tâm hồn để thấy mỗi trở ngại, thử thách như một điều cần phải có, để bạn sẽ mỉm cười khi thấy mình ở một bậc cao hơn khi vượt qua được và đứng trên nghịch cảnh.

Mục lục:
Đấu trường và cuộc sống
Phút tĩnh lặng
Ý nghĩa công việc
Con đường phía trước
Số phận hay bản lĩnh
Phép màu giá bao nhiêu?
Nhặt vài cuốn sách - cứu một đời người
Bài học từ trò chơi ghép hình
Điều gì đến sẽ đến...
Câu chuyện của hai hạt mầm
Viên đá quan trọng
Lời nói và những vết đinh
Tốc độ, góc nhìn và tổn thương
Bức thông điệp không lời
Phần quan trọng nhất
Hãy bước lên
Bác cũng là cướp biển!
Lá cuối năm
Hy vọng
Bài học từ người thầy dạy võ
Kho tàng trong túi giấy
Điều bình dị
Câu chuyện ven đường
Khó khăn thử thách để lại gì?
Hãy sống với ước mơ
Thời khắc đẹp nhất của cuộc đời
Ai sẽ là người công nhận ta?
Liều thuốc cho sự đau khổ

Đám tang Ngài “Tôi không thể”
Những vòng tròn nước
Món quà vàng
Tiết mục đọc thơ của Patty
Bình yên trong bão tố
Ý nghĩa của những bông hoa hồng
Sức mạnh và dũng khí
Giá trị của sự quan tâm
Mảnh gương vỡ
Cây giữ phiền muộn
Bức thư gởi cuộc sống
Có thể cuộc sống đã công bằng
Chân dung của bạn
Người yêu quý nhất
Dharma
Điều kỳ diệu của tình yêu
Sự chia sẻ chân thành
Làm được điều gì đó
Di sản của cha
Đóa hoa Sơn Chi
Giá trị
Nếu Ngày Mai chẳng bao giờ đến nữa
Bạn đã dành cho gia đình những gì?
Lời khuyên cuộc sống
Lời nhắn gửi muộn màng
Bông hoa đẹp nhất
Bán cho con một giờ của ba!
Ước mơ bình thường
Hãy cố gắng khi còn có thể





Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 4:  Từ những điều bình dị

Tập 4 của bộ sách Hạt Giống Tâm do First News thực hiện sẽ là người bạn đồng hành cùng độc giả vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống thường ngày như nỗi mất mát, nỗi đau tổn thương tinh thần, tình cảm, niềm tin, bệnh tật, những thăng trầm trên bước đường theo đuổi ước mơ của cuộc đời hay vươn lên cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

Qua những sự kiện bất hạnh, những câu chuyện bình thường, những người bình dị, các câu chuyện đều nhấn mạnh đến tinh thần vượt lên, chiến thắng chứ không phải những điều lạ thường, bạn có thể bắt gặp câu chuyện của chính mình, của những người xung quanh hay của những người hoàn toàn xa lạ... để rồi suy ngẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm thấy câu châm ngôn cuộc sống của mình!

Hy vọng những câu chuyện này sẽ là động lực khuyến khích bạn đưa tay cho người khác cũng như mở rộng lòng với những ai cần bờ vai để chia sẻ nỗi đau. Hy vọng rằng chúng sẽ mang đến cho bạn thêm niềm lạc quan, niềm tin và tình yêu cuộc sống để thấy mỗi trở ngại, thử thách trong cuộc sống như một hòn đá cần có và dễ dàng bước qua, để bạn có thể mỉm cười và trân trọng những gì bạn đã và đang có.

Mục lục:
Lời chúc bình dị
Đôi khi...
Đâu là hạnh phúc bạn đang có
Cái giá của sự thông thái
Cảm nhận và niềm tin
Cái giá của sự trung thực
Khi gió đổi hướng
Trở thành một người như thế
Cái hố trên đường
Một ly sữa
Ô cửa sổ bệnh viện
Hộp kem
Hãy đặt ly xuống
Lỗi lầm và sự biết ơn
Chẳng phải tất cả chúng ta đều thế sao?
Ba mươi năm cho một giấc mơ!
Mẹ đang nghe con nói đây!
Chú mèo hạnh phúc
Điểm sáng sau thất bại
Đồng cảm
Nỗi đau
Cái giá của ước mơ
Liều thuốc hy vọng
Hãy là chính mình
Con chim ưng cua Thành Cát Tư Hãn
Điểm tựa
Sự nhầm lẫn ý nghĩa
Hạnh phúc bình dị
Nhờ vậy mà ta trưởng thành
Đừng bao giờ tuyệt vọng
Chuyện về một cành nho
Suy nghĩ, niềm tin, ước mơ và bản lĩnh
Câu chuyện về những quả táo sâu
Nguồn sáng
Điều kỳ diệu
Những bông hồng cho Hoa Hồng
7 trắng, 4 đỏ, 2 xanh
Xem xiếc cùng cha
Cái bình nứt
Vẫn ngủ được khi trời giông bão
Trong cơn nóng giận
Thêm một ngày con ở bên mọi người...
Cứu mẹ trong đêm
Chiếc phong bì nhân ái


=> Nghe tiếp phần 2