Blog Radio
-Này anh! Sao lúc nào mặt anh cũng buồn thế. Chẳng nhẽ cuộc sống của anh đầy nỗi buồn thế sao?
Anh cười, rồi im lặng.
Cô 24, cái tuổi đủ có thể gọi là chín chắn để xây dựng một gia đình hạnh phúc cho riêng mình. Như bao cô gái khác, cô đang trên con đường tìm kiếm một nửa của hạnh phúc, đôi khi mệt mỏi, chán nản cô tự nhủ. Ừ thì duyên số chưa đến mà thôi.
Cô không đẹp, không giàu có cũng không tham vọng, cô chỉ là một cô nhân viên văn phòng bình thường. Tất cả những gì cô mong ước là một gia đình nhỏ cho riêng mình, một cuộc sống bình dị, và được chăm lo cho người chồng và những đứa con thân yêu.
Anh hiền, khuôn mặt buồn với chiếc má lúm đồng tiền rất duyên... Anh khá chỉn chu, lãng mạn và tâm lý, anh không quá tháo vát trong cuộc sống nhưng đủ làm điểm tựa để cô yên tâm bên cạnh. Cô quen anh trong buổi chiều đông đó, khi cô nằm co ro trong chăn và oline trên mạng. Thấy nick anh tâm trạng nên cô hỏi thăm vu vơ thôi, cô và anh đã kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối.
Buổi tối mùa đông mưa phùn lạnh giá, cái lạnh se sắt khiến con người ta cảm thấy cô đơn hơn, yếu đuối hơn, cô vẫn thói quen hằng ngày của dân văn phòng mở nick nằm nghe nhạc lướt web.
-Đi uống nước không em?
-Giờ này à, muộn rồi, trời lại đang mưa nữa. Hôm nào tạnh thì đi cho ấm.
-Vậy em ở nhà nhé, anh lang thang đây, mưa đi mới thích
-Anh đang buồn à?
-Không, chỉ là muốn lang thang thôi
-Thôi được rồi, anh qua đón cô đi, cô đi cùng anh cô lạnh cỡ nào. Cô nhắn tin cho a địa chỉ nhé, khi nào qua thì alo cho cô.
20 phút sau anh có mặt. Trong cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt ấy, những hạt mưa bay bay cũng khiến cho áo khoác ướt mềm, có 2 con người hoàn toàn xa lạ cùng lang thang trên đường phố. Trong ánh đèn, những hạt mưa bay bay đáng ghét trở nên đẹp lạ thường, lâu lắm rồi cô không còn cái cảm giác lãng mạn cùng ai đó đi lang thang dưới mưa, cho tay vào túi áo của người đàn ông ngồi dằng trước và hát vu vơ…
9h48 phút, sau hồi lang thang mấy khu phố Huế, Bà Triệu, anh ghé vào quán café vỉa hè, cô ngồi co ro vì lạnh, mặt mũi tím tái…
-Sao nhìn anh tâm trạng thế, thất tình à?
Anh im lặng một lúc rồi nói:
-Nhiều khi anh thèm lắm một nụ hôn, 1 cái ôm, nhưng rồi anh lại sợ. Sợ không yêu người ta, và sợ hơn cả là nếu yêu nhưng không làm người ta hạnh phúc…
Cô cười, chắc vì đa tình quá nên mới thế chứ gì?
Cô kể anh nghe về cô, mọi người thường bảo cô đa tình vì chẳng thích ai quá 2 tháng cả. Cuộc đời này thật nhàm chán, đã thế con người còn nhàm chán hơn. Chẳng có ai thú vị để cùng song hành cùng mình cho cuộc sống nhàm chán này thêm thi vị.
Anh cười, rồi lấy mũ bảo hiểm đội cho cô. Hình như lâu lắm rồi, rất rất lâu rồi, từ ngày cô chia tay mối tình đầu, chưa có người con trai nào đội mũ cho cô như thế. Cái cảm giác này rất thích, nó khiến cô lặng một chút như một nhát dao từ trong quá khứ xuyên vào tim. Vậy mà cô cứ nghĩ, nỗi đau này từ lâu đã chìm trong quên lãng.
Xe dừng trước ngõ nhà cô, ngõ cách nhà cô 10m.
-Em đi bộ vào trong đi
-Anh ướt hết áo rồi, về thay áo đi kẻo lạnh
Cô lon ton chạy vào nhà, với tay mở khoá cửa nhưng chẳng thấy tiếng xe máy nổ. Cô chạy vòng ra thấy anh vẫn đứng lặng truớc ngõ.
-Cô ôm chào tạm biết anh nhé
Anh dựng xe đi về phía cô, ôm thật chặt và đặt lên môi em một nụ hôn thật nhẹ.
Sau buổi tối hôm đó, cô và anh thân với nhau hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn. Và vụ mai mối kia dường như không được nhắc đến nữa. Cô kể cho anh nghe rất nhiều về cô, về gia đình cô, không bí mất nào là cô không kể anh nghe. Hằng ngày, anh như một chiếc máy thu âm để nghe những điều cô nói.
Anh quan tâm đến cô, anh sợ cô lạnh, sợ cô ốm.
Cô lo lắng cho anh, thấy anh buồn, lòng cô cũng thấy đau như cắt nhưng như một sự ngầm định, cô không xen vào cuộc sống của anh, không phải cô không quan tâm, mà vì cô tôn trọng cuộc sống riêng đó, đơn giản nếu anh cần chia sẻ, thì anh sẽ tự nói ra. Anh khác cô là, chuyện gi cô cũng kể anh nghe, còn anh, nỗi đau nào cũng giữ và gánh chịu một mình.
Cô hồn nhiên đi bên cạnh anh, lúc nào cũng cười nói như một đứa trẻ. Anh lặng lẽ âm thầm quan tâm đến cô, nhưng cái thứ tình cảm của cô dành cho anh và của anh dành cho cô, cô chẳng biết đặt tên nó là gì cả.
-Cô à, anh nhớ cô. Cô có nhớ anh không?
-Cô cũng nhớ anh
-Anh sợ anh sẽ yêu cô mất
-Vì sao anh lại sợ
-Vì anh sợ sẽ mất cô, sợ không thể mang lại hạnh phúc cho cô, gia đình anh có chuyện, bản thân anh cũng đang có chuyện, anh sợ sẽ làm cô buồn, sợ không mang lại điều gì tốt đẹp cho cô.
-Cô không hiểu gia đình anh hay bản thân anh đang có chuyện gì, nhưng anh à, những điều anh không muốn nói cô cũng không bắt anh phải kể cô nghe. Anh cứ bên cạnh cô thế cũng được. Bên cô lúc buồn, chia sẻ cùng cô niềm vui. Có nỗi đau nào mà cô chưa trải qua đâu, có mất mát nào cô chưa phải chịu đựng. Nên chẳng ai có thể làm em đau thêm được nữa đâu.
Cô và anh bên cạnh nhau như định mệnh, không phải tình bạn, không phải người yêu, càng không phải người dưng. Cô và anh luôn tạo cho mình một khoảng cách để đủ không ai làm phiền lòng đến ai. Cô tôn trọng cuộc sống riêng của anh, và anh cũng thế.
Cô ở bên anh vì cô yêu anh và anh cũng thế, có phải vì cô ngộ nhận hay không cô không dám khẳng định, nhưng giữa họ như có một khoảng cách, có thể là vết thương lòng hay nỗi đau trong quá khứ. Cô cố tình đặt cái tên cho thứ tình cảm đó giống 2 con người hoàn toàn xa lạ, tìm đến nhau như một điểm tựa tâm hồn.
Anh đến bên cô như tình khúc nhẹ nhàng, đủ để trái tim em say nắng giữa cái mùa đông lạnh giá. Cô vẫn thường nghĩ, liệu cơn say nắng này sẽ tồn tại được bao lâu, phải chăng đó là cảm giác nhất thời bởi cái sự gặp gỡ không nền tảng. Nhưng rồi cô nhận ra rằng, cô yêu anh. Cô vẫn thường cho rằng sau những ngọt ngào và đắng cay ở mối tình đâu, cô đã mất đi cái cảm giác đau, cảm giác yêu thương, nhưng rồi cô nhận ra trái tim mình vẫn thổn thức, khóe mắt vẫn còn cay mỗi khi không có anh bên cạnh.
-Anh này, nếu sau này cô lấy chồng, anh có đến dự đám cưới của cô không?
Nói xong, 2 người lặng đi 1 lúc. Cô chẳng hiểu câu chuyện của cô và anh là đùa hay thật. Chỉ thấy tim cô đau nhói, cô chỉ muốn nói với anh rằng:
“Anh à, cô muốn nếu cô lấy ai đó thì người đó là anh, cô muốn mình sẽ mặc một chiếc váy cưới thật đẹp, trang điểm thật đẹp, nắm tay anh trong lễ cưới”
Nhưng cô không nói, bởi có lẽ tình yêu nó sẽ tự đến, cô chẳng muốn làm gánh nặng cho anh, cứ bình lặng đi bên cuộc đời anh đến khi nào có thể. Là gi cũng được, chỉ cần bên cạnh anh. Cái tôi trong cô đủ lớn, đủ để lấp đầy cái khoảng cách tình yêu cô dành cho anh, để không chạm vào anh, vào nỗi đau của cô, vào cái thế giới vô hình cô và anh vô tình hay cố ý đã dựng nên.
24 tuổi, cái tuổi để qua cái thời mơ mộng, xa rồi cái tuổi chỉ yêu cho vui. Nếu còn có thể yêu mơ mộng cho vui như thế được thì tốt, không vấn vương lo toan muộn phiền. Cô cứ vờ nghờ nghệch ngốc nghếch để trốn trốn tránh chính cô, trốn tránh cái câu hỏitình cảm anh dành cho cô là gì, cố tình không phận định cái thế giới mong manh đó. Cô sợ, sợ với anh cô chỉ là trò chơi cút bắt, sợ rằng người mà cô yêu thương sẽ lại là người làm tổn thương cô. Cô sợ sẽ mất anh! Mà không đúng, đúng hơn là chưa bao giờ có anh.
Ngày … tháng… năm
Hôm nay lại là một ngày mưa phùn, hình như lần nào cô gặp anh cũng là ngày mưa. Ghé vào quán cafe ven đường, cô đã kể cho anh nghe rất nhiều truyện cười, mong sao đôi má lúm đồng tiền lại hiện trên gương mặt anh. Cô thấy rõ trong mắt anh phần nào đó ưu phiền giảm đi đôi chút, anh hay cười hơn, cũng nói chuyện với cô nhiều hơn.
Cô thích cái cảm giác lúc này, được cạnh anh, gần bên anh, tay anh nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, đầu cô tựa vào vai anh như tìm một chỗ dựa cho tâm hồn, một chốn bình yên và hạnh phúc. Hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi.
Anh như cảm nhận được suy nghĩ của cô, anh phá vỡ cái không gian im lặng đó bằng tiếng thở hắt ra thật nhẹ. Không phải tiếng thở dài…
Kết thúc buổi hẹn hò, lại là một nụ hôn ngọt lịm. Cô không dám thả lỏng cho cảm xúc của mình vỡ òa, cô biết hình như cô đã yêu anh và cô cố giấy cái cảm giác đó của chính cô vì cô sợ, sợ rằng rồi lúc nào đó anh đáp lại tình cảm của cô, cô lại chán anh như chán những người đàn ông khác bước nhẹ vào cuộc đời cô, rồi cô bỏ rơi người ta trong tuyệt vọng. Cô muốn có một tình bạn, một chỗ dựa cho tâm hồn nhưng nhất định không phải tình yêu.
Ngày…. Tháng……năm
Cô ngày càng nhớ anh và yêu anh nhiều hơn. Cô vẫn thường tự nhủ rằng “Kiến ơi, hãy yêu bằng một trái tim nóng và một cái đầu lạnh”, nhưng sao tim cô vẫn không thắng nổi lý trí. Cô yêu anh như bản năng của một người phụ nữ, nó còn sâu đậm, mãnh liệt hơn cả mối tình đầu mà cô nghĩ sẽ mãi chẳng bao giờ cô quên.
Cô luôn che giấu cái con người yếu đuối trong cô bằng cái vỏ bọc bất cần, nhưng anh biết không, cô cần anh, cần sống bên anh, cần yêu anh, và cần được anh che chở. Cô muốn được cùng anh sánh vai nhau trong lễ cưới, cô sẽ sinh cho anh những đứa trẻ đáng yêu, cô sẽ thật tốt với anh, yêu thương những người thân của anh, như máu thịt mình vậy. Cô chưa bao giờ nói với anh điều đó, bởi cô biết anh có lý lẽ của riêng mình, cô không muốn anh phải bên cô vì trách nhiệm, không muốn anh lấy cô vì một lý do nào đó không phải tình yêu. Thà anh cứ bên cô, đi bên cạnh cô, như một người tình cũng được. Cô chỉ mong có thể thôi!
Ngày……tháng…….năm
Hôm nay, cô tình cờ đọc câu truyện “ Tình yêu đi mượn”. Cô bỗng chạnh lòng, cô giận anh, giận chính bản thân cô. Vì sao cô lại yêu anh chứ, cô với anh là một hiện tại không đầu không cuối. Sẽ lại được gì đây, lại những tổn thương dành cho nhau, hay lại mối tình dang dở. Cô đã mong về một mái ấm, một ngôi nhà, một người chồng yêu thương cô. Còn anh, anh mang tới cho cô hạnh phúc, tình yêu, nhưng cô chờ đợi gi ở người đàn ông không muốn lấy cô làm vợ.
Nếu có thể đưa tay anh nắm
Ta sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời
Không phải tình nhân cũng không bè bạn
Anh là anh, cô là cô thôi!
Cô cảm thấy nhói lòng, cô không dám nghĩ đến tương lai, tất cả những gì chỉ là hiện tại, hiện tại là cô cần có anh bên cạnh, cần được anh yêu. Cô đã tự an ủi bản thân rằng, anh yêu cô, anh không thể lấy cô vì anh có nỗi niềm riêng của anh, nhưng nhìn về thực tại, cô nhận ra rằng: cô chẳng là gì cả. Chỉ là người tình nhỏ bé của anh.
Ngày…..tháng……năm
Anh và cô khao khát thuộc về nhau, họ đã hòa vào nhau cả về tâm hồn và thể xác. Cô nhận ra rằng, cô đã yêu anh bất chấp ngày mai ra sao. Cô không biết nên vui hay buồn, cô đã từng nghĩ, sau những tổn thương mà người trước dành cho cô, cô sẽ không còn yêu ai thêm 1 lần nữa, nhưng sự thật là cô đã yêu anh. Rất rất yêu anh. Nhiều lúc cô tự hỏi, cô sẽ sống như thế nào, cô sẽ ra sao nếu ngày mai không còn có anh đi bên đời, không còn anh để yêu thương, hờn ghen và che chở. Cô sẽ nhớ lắm những nụ hôn ngọt ngào, sẽ nhớ lắm cái ánh mắt nhìn cô trìu mến, sẽ nhớ lắm bàn tay ấm ôm cô, che chở cho cô.
Cô nhận ra anh gầy hơn trước, da anh sạm hơn, anh mệt mỏi vì công việc, vì gia đình có chuyện, tiếc rằng cô chẳng là gi để chia sẻ cùng anh. Đã nhiều lần cô muốn hỏi anh về những thắc mắc trong lòng cô nhưng cô không thể, có phải vì chính bản thân cô cũng chưa bao giờ dám tin chắc tình cảm của anh dành cho cô là một tình yêu, hay với anh cô chỉ là người tình/Và cô thấy đau nhói trong lòng.
Ngày… tháng…. Năm
Hôm nay tình cờ vào gmail, cô phát hiện ra hình ảnh của người cũ vẫn trên avatar của anh. Cô thấy chạnh lòng lắm, cô cảm thấy bản thân buồn ghê gớm, cô ghen, cô hờn giận… Mọi cảm giác đủ cả, nhưng cô lại tự an ủi lòng mình. Lấy tư cách gì mà ghen đây, khi trong lòng cô, chính bản thân cô cũng mặc đinh với anh cô chỉ là người tình.
Anh có yêu cô không? Vì sao anh không nói anh muốn lấy cô làm vợ? Vì sao cô không đủ can đảm để hỏi anh lý do? Vì sao không yêu cô mà cứ bên cô, chăm lo cho cô, ích kỷ với cô không cho cô quen với những người con trai khác? Vì sao không muốn lấy cô làm vợ lại cứ ôm lấy cô, ko đẩy cô đi tim hạnh phúc của riêng cô? Hàng ngàn câu hỏi vì sao anh ạ. Nhưng rồi cô lại tự bào chữa cho mình rằng. Vì anh quá yêu cô đó thôi, vì anh không muốn làm cô khổ, vì anh có nỗi khổ của riêng anh. Nhưng cô muốn hét lên rằng. Cô yêu anh, cô muốn bên cạnh anh, chia sẻ cùng anh. Anh yêu ạ!
Ngày…. Tháng… năm
Hôm nay anh đã hỏi cô cái người cô lưu trong danh bạ tên Béo là ai? Cô đã bối rối lắm. Vừa sợ anh ghen, vừa không biết giải thích với anh như thế nào cho thỏa đáng. Chắc anh đã đọc tin nhắn trong máy cô, cái máy nhỏ mà ít khi cô dung tới. Hôm đó chúng mình đã giận nhau vì câu trả lời của cô “Cô có thể không nói về người ấy được không” Cô thấy nực cười hay hạnh phúc, khi thấy anh hờn ghen. Lý trí cô thầm nghĩ anh có tư cách gì ghen cô chứ, anh thật ích kỷ, quá ích kỷ. Anh đâu có muốn lấy cô làm vợ, đâu muốn chăm lo cho cô cả cuộc đơi, vậy người khác chăm lo cho cô thì không được sao. Thế mà trái tim cô lại rung lên thổn thức, anh ghen vì anh quá yêu cô đó thôi, anh ghen vì anh muốn cô chỉ có mình cô đó thôi.
Ngày….tháng……năm
Hôm nay cô đã đi với người yêu cũ. Cô không nói với anh, vì biết thể nào anh cũng giận. Người ta thường bảo, tình cũ không rủ cũng đến, sao gặp người đó cô thấy dửng dưng thế. Một chút tình cảm, chút kỷ niệm cũng không còn. Suốt cuộc nói chuyện cô kể về anh không ngớt, kể về chúng ta, kể anh tốt với cô như thế nào. Anh ấy ngắt lời câu chuyện của cô bằng giọng khá bức xúc.
Cuối cùng Anh ấy chúc cô hạnh phúc bên anh, bên người mà cô đã yêu, yêu hơn cả mối tình đầu nhiều kỷ niệm.
Ngày…. Tháng….. năm
Cô chính thức công khai anh là người yêu cô với mọi người. Điều mà xưa nay cô rất ghét. Anh được mọi người trong nhà yêu quý và tôn trọng như người trong gia đình. Cô thấy vui khi mọi người rất quý mến anh, thân thiện với anh. Thấy vui khi chính anh cũng muốn gắn bó, tìm hiểu thậm chí lấy lòng mọi người. Rồi cô lại thắc mắc, anh làm điều đó làm gì khi anh đâu xác định hay hứa hẹn sẽ lấy cô làm vợ. Điều đó không cần thiết, nếu với anh cô chỉ là người tình/ Đúng không anh?
Ngày…tháng…..năm
Dạo này cô thấy anh lạ lắm, anh thường xuyên nhắn tin nhiều hơn, bên cạnh cô anh thường để im lặng, sau đó dùng điện thoại nhưng không sử dụng khi ngồi gần bên cô. Cô cảm giác anh đang giấu diếm điểu gì đó. Một chút nghi hoặc, một chút ghen tuông lẫn chút chạnh lòng. Cô lại vội trấn an mình, mình đâu là gì để mà ghen, tại sao mình phải ghen khi mình chỉ là người tình.
Nhiều khi cô đã nực cười chính bản thân cô, tại sao cô lại trở nên cao thượng thế,trong tình yêu cần cả sự ích kỷ cơ mà. Nhưng mà, tình yêu đơn phương, yêu một người dù biết rằng ngày mai không ra sao chẳng phải là tự chấp nhận rồi ư? Ngốc thế, mâu thuẫn liên tục diễn biến thế này thì liệu sẽ như thế nào. Bình yên trong tâm hồn tôi nhé!
Cuộc đời có nhân quả, mình làm cho người khác đau, ắt sẽ có người làm cho mình đau, Anh này, anh làm cho cô đau đấy, có lẽ vì chính cô làm người khác đau. Nhưng chưa bao giờ cô muốn ai khác làm anh đau, chưa bao giờ đâu anh. Vì CÔ YÊU ANH, từ YÊU được viêt hoa theo đúng nghĩa.
Ngày….tháng….. năm
Không hiểu sao dạo này cô hay chạnh lòng thế. Mỗi lần nghĩ về anh, về kết thúc của 1 chuyện tình cho mối quan hệ không rõ dàng này cô lại thấy tim mình đau nhói. Cô cảm tháy cô dần ích kỷ, cô đòi hỏi anh một câu trả lời, vì sao? Vì sao? Anh không muốn lấy cô làm vợ? Nhưng rốt cuộc cô không chiến thắng nổi chính mình. Và cô im lặng, lại chịu đựng, chịu đựng trái tim và lý trí cào xé nhau. Có phải tinh cảm giữa cô và anh như bóng bóng xà phòng vậy. Đẹp, lung linh nhưng dễ vỡ. Bong bay theo gió trên không trung, muốn lắm dùng tay đỡ bong lại nhưng chạm vào. Bóng vỡ rồi, để bay tự nhiên rồi sẽ vỡ, nếu chạm vào nó thì tức khắc bóng sẽ vỡ luôn. Vậy thì làm sao, cứ kệ đi, bong sẽ vỡ muộn hơn, ít ra còn được ngắm nhìn trong chốc lát. Chạm vào rồi, bóng vỡ đi, đau lòng lắm!
- Gửi từ Mèo Ú: Đây là câu truyện của chính tôi, tôi muốn viết đoạn kết, nhưng thực sự trong lòng rất hoang mang. Sợ rằng tình yêu sẽ mất, sự rằng mọi thứ sẽ hết. Nhưng câu chuyện nào cũng vậy. Dù hay, dù dở thì vẫn phải kết thúc thôi…
No comments:
Post a Comment