Friday, August 24, 2012

Blog Radio 248: Tin nhắn gửi tới ông trời



Lời tác giả: “Cuộc đời rất dài và cuộc đời luôn chuyển động, như chính cách tồn tại muôn hình vạn trạng đầy bất ngờ của nó. Kết thúc một cuộc tình có thể là khởi điểm của khổ đau nhưng có khi lại chính là khởi đầu cho một hạnh phúc khác…”

Trạm chung chuyển tàu điện ngầm chật kín người, cô phải rất vất vả mới cắt ngang được dòng người mỗi lúc một đông đổ xuống ray ngầm, hai tay như muốn rời ra vì chiếc thùng đựng đồ cá nhân nặng trĩu. Tàu số 3 rú lên hồi chuông báo gấp gáp, cô thở phào vì cuối cùng mình cũng chen lên được chuyến tàu tan tầm, dù những thanh vịn xung quanh đã không còn nổi một chỗ trống bể bám tay. Đoàn tàu tăng tốc, lao vun vút trong bóng tối của đường hầm rồi nhanh chóng giảm tốc độ ở trạm dừng tiếp theo, người cô chao đảo theo quán tính, chiếc thùng carton rơi xuống sàn, lọ cát thủy tinh đặt ngay trên đống sách vở lăn ra ngoài.

Cô ngồi thụp xuống, mệt mỏi đưa mắt kiếm tìm chiếc lọ, dáng vẻ ngờ nghệch như một kẻ ngốc…

Người ta vẫn bảo những kẻ nặng tình khi chia tay người yêu rất nực cười, cô không tin, vì cô nghĩ hai chữ “nặng tình” đó đâu hấp dẫn đến độ có thể làm trò cười cho người khác. Nhưng giờ thì cô gật đầu và đồng ý với những gì người ta đã nói, cô nghiệm ra rằng trong một trăm trường hợp thất tình ở mọi thể loại thì có đến vài chục phần trăm sẽ có biểu hiện giống như cô. Đầu tiên là sống trong thù hận, sau đó lại tự giải thoát cho mình bằng cách tha thứ hết những hận thù, tiếp đến là nhắc nhở bản thân mình phải quên hết, quên sạch bách những kỉ niệm và kí ức của tình yêu kia, nhưng sự thật thì ngược lại, người ta lại luôn luôn hồi tưởng đến nó vì đâu nỡ quên đi.

Đôi khi cô thấy sợ thành phố này, cảm giác nó đã không còn là thành phố của cô, bước chân đi đến đâu cũng chỉ cảm nhận hai từ đơn độc. Ngay cả con đường về trường mỗi ngày cũng như dài hơn, vắng lặng hơn, dù với cô nó đã từng là con đường đẹp nhất.... Mùa mưa ở Dương Thành rất đặc biệt, nó luôn bắt đầu bằng một buổi sáng trong xanh mát mẻ rồi đột ngột chuyển tiết ngay ban trưa, mây đen ùn ùn giăng kín đặc bầu trời, mưa như trút, dốc sạch hết nước mắt của mây. Cô vẫn một mình bước đi trong mưa, chạnh lòng cho những mùa mưa nơi đất khách. Chiếc ô nhỏ màu xanh của cô đơn độc cuối con đường Ngọc Lan Tây chưa đến mùa nở,  mắt cô nhòe đi, bầu trời nhỏ màu thanh thiên trong ngày mưa ấy che được nước mắt của mây nhưng nào đâu che nổi nước mắt của chính cô đang rơi xuống.

Mưa mỗi lúc một to, lá Ngọc Lan Tây rụng thành những vệt dài vàng úa. Đầu óc cô tối sầm, chiếc xe đạp đi ngược chiều va vào cô đổ ngang ra đường. Cuộc đời đẩy hai kẻ điên rồ dầm mưa vô tình vấp phải nhau,  nhìn nhau bằng ánh mắt hoang dại bất cần. Ném vào mặt nhau những câu xin lỗi chẳng mang một phân thành ý…
và rồi lướt vội qua nhau.

Cô cười nhạt nghĩ vu vơ, cuộc sống là thế đấy, có những người đi lướt qua ta yên bình không một dấu vết, có những người giống như chàng trai kia, đâm sầm vào cuộc sống của ta, biến mất trong hàng ngàn hàng vạn con người mờ nhạt mà ta gặp trong suốt quãng đường đời. Nhưng cũng có những người đã bước ra khỏi cuộc sống của ta lâu rồi mà sao bóng hình của họ cứ mãi ở lại trong tâm trí?

Cô lại thở dài…

Những kẻ nặng tình Đôi khi cũng muốn viết cho mình một câu chuyện tình khác. Trong câu chuyện ấy họ vẫn sẽ là nhân vật chính…

Chỉ có điều cái kết luôn có hậu hơn những chuyện tình đã qua...

Lâu lắm rồi cô mới tới quán đồ ăn Hàn, một quán ăn cũ nằm ngay đầu con phố chỉ toàn người Hàn sinh sống. Cô nhân viên quen thuộc của quán chạy ra mở cửa, tươi cười hỏi han cô sao lâu rồi không thấy đến. Cô gật đầu, lách người ngồi vào chiếc bàn đôi sát vách kính, tay lật quyển menu chăm chú chọn đồ.

Tròn một năm đơn thân, tròn một năm sau lần cuối cùng cô và anh ngồi bên nhau cô mới quay lại đây. Tất cả mọi thứ vẫn như chỉ ngày hôm qua, quán cũ, những con người cũ, hương vị món ăn cũ…

Chỉ có cô đã khác, chỉ có anh đã không còn nơi đây.

Cô nhấp một ngụm trà gạo mát nhẹ tê tê, sự hồi tưởng về những kỉ niệm trong quá khứ khiến cô thấy thời gian và không gian như đảo ngược. Ở nơi thời gian đảo lưu ấy, cô thấy nụ cười hạnh phúc vẫn nguyên vẹn trên môi mình, thấy niềm vui đọng lại nơi ánh mắt anh, nhưng đó chỉ là thứ ảo ảnh đang nhạt mờ trước mắt, biến mất dần theo vị tê tê của ngụm trà gạo.

Cô bé phục vụ rót thêm trà vào cốc cho cô, đôi mắt nhìn quanh thắc mắc “Bạn trai chị hôm nay không đến sao?”

Khuôn mặt cô thoáng buồn nhưng rồi vẫn mỉm cười lắc đầu

“Cho mình một canh Kimchi đậu phụ, một bò trộn chua cay, một gà kho khoai, một…”

“Mình chị có ăn hết chừng ấy món không?” Cô bé khẽ ngắt lời

Cô ngẩng đầu lên có chút bối rối “Ờ…không sao đâu…”

Canh Kimchi đậu phụ, thịt bò trộn chua cay…đó đều là những món mà anh thích ăn nhất mỗi khi đến đây, và cô, cô quên rằng mình đã đơn thân, quên mất rằng mình đang gọi món ăn cho hai người bằng quán tính của thói quen cũ.

Chén rượu Sochu ấm nồng đắng ngắt nơi cổ họng, một giọt nước mắt của cô rơi vội xuống bàn, ngoài kia giông tố cuốn tung chút kỉ niệm còn sót lại giấu vào nơi góc phố.

“Bao ngày trôi qua đã thôi không còn đếm…

Mấy mùa trôi đi đã thôi không còn đợi…

…giật mình nhìn lại…

…Ngỡ…Đã Quên…”

Cô bước ra khỏi thang máy, miệng nghêu ngao mãi mấy câu hát đó, đầu óc mông lung.Cô không để ý rằng Zen đứng chờ ở cửa phòng mình từ lúc nào, nụ cười không hề hiện diện trên khuôn mặt phốp pháp ấy.

Zen nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị pha lẫn hoài nghi “Em tới cái quán đó đúng không?”

“Vâng, thế thì sao nào?” Cô đẩy Zen sang một bên

“Đến bao giờ em mới thôi nghĩ về anh ta?” 

Cô nhắm mắt lại, tay nắm chặt chùm chìa khóa một cách mệt mỏi

“Về đi Zen! Em muốn được một mình”

Zen hình như đã không còn giữ được bình tĩnh hét lên với cô 

“Em còn muốn anh chờ em đến khi nào nữa?”

“Thôi nào Zen, anh biết rõ rằng có hay không có anh ta thì em và anh cũng chỉ có thể là bạn”

“Em vẫn còn yêu anh ta…”

“Em đã quên rồi…”

« Em là đồ nói dối, hãy đối mặt một lần đi, kí ức thì nên đổ đi nhanh để người đến sau đỡ khổ”

“Em…”



Zen bỏ về, bỏ lại mình cô với mớ suy nghĩ ngổn ngang. Cô cười trong cay đắng, câu nói của Zen vẫn còn văng vẳng bên tai “Kí ức thì nên đổ đi nhanh cho người đến sau đỡ khổ…”

Những ngày sau Zen chiến tranh lạnh với cô thật, anh luôn tỏ ra như không hề mảy may bận tâm đến sự tồn tại của cô. Nhiều lần cô tìm cách nói chuyện với Zen nhưng cậu ta đều ra sức lảng tránh. Cô nghĩ, suy cho cùng Zen hành động như thế cũng phải thôi, cậu ta là ai, là gì của cô suốt bao năm qua mà phải tiếp tục sống cho cô chứ? Zen chỉ là cái bóng im lặng song hành bên cô, im lặng mỉm cười chứng kiến tình yêu của cô đến, im lặng gạt nước mắt cho cô khi tình yêu của cô tan. Zen chờ đợi một thứ tình cảm mông lung mơ hồ nơi cô. Zen có thể đúng là một bãi đỗ bình yên, giống như khu vườn mùa hạ mát xanh cho cô cất giữ một đời, nhưng cô, cô phải làm gì cho Zen đây? Khi trái tim cô vốn dĩ chưa từng vì Zen mà rung động…

Quảng trường Văn Hóa mười giờ đêm vẫn sáng đèn, trẻ con nô đùa náo nức, tiếng sáo hồ lô của ông thầy giáo già trầm bổng những điệu nhạc réo rắt. Cô nằm dài trên bãi cỏ, thấy hương vị của mùa hè căng tràn trong khí quản. ViVi chơi đùa chạy vòng quanh chỗ cô đang nằm và cười nói ríu rít, thỉnh thoảng con bé ngồi xuống lấy tay vuốt lên mặt cô đầy âu yếm “Yêu chị Tiểu Dương này!”. Cô làm bộ xấu hổ rồi lấy tay che mặt cười khúc khích.

ViVi là con gái độc nhất của vợ chồng cô Trương Sảnh, cô giáo người Hoa của cô. Nhà cô Trương ở ngay trong trường, buổi tối cô thường hay dắt ViVi ra bãi cỏ cạnh quảng trường chơi với những đứa trẻ khác. Zen rất quý ViVi, cậu ta thường cho con bé ngồi lên vai mình rồi chạy nhảy cười đùa với nó khắp nơi. Cô bé thì luôn dùng lí lẽ đáng yêu của đứa trẻ lên 5 khăng khăng rằng đợi em lớn lên nhất định sẽ cưới anh làm chồng. 

Cô Trương Sảnh kéo ViVi ngồi xuống để lau mồ hôi lưng, bỗng nhiên hỏi một câu làm cô thấy khó xử :

“Tiểu Dương à! Từ hồi ấy đến giờ có còn liên lạc với Nam Phong không?”

Cô vẫn nằm dài trên bãi cỏ, ngước mắt sang nhìn cô Trương đang ngồi bên cạnh rồi lắc đầu.

“Cách đây vài hôm, Nam Phong gọi cho cô hỏi về giấy tờ cũ còn ở trường, cậu ta có hỏi han về em, cô nói rằng em đang sống rất tốt!” “

Thì đúng là em đang sống rất tốt mà cô…”

“Tiểu Dương à Tiểu Dương! Hôm qua là quá khứ, hôm nay mới là hiện tại.Kẻ khôn ngoan sống cho hiện tại và hướng về tương lai. Quá khứ chỉ là thứ vô tri, những gì đang diễn ra mới là cuộc sống”

“Giống như là kí ức thì đổ nhanh cho người đến sau đỡ khổ hả cô?”

Cô Trương phá lên cười “Câu này hay, là em tự nói đấy nhé!”

“Là Zen cô ạ, Zen hét vào mặt em như thế đấy!” Cô vừa nói vừa lồm ngồm ngồi dậy chơi với ViVi.

“Nhìn cô đi Mai Dương, cô cũng đã từng đau khổ dằn vặt mình bao năm trời vì một tình yêu tan vỡ, nhưng giờ cô đang sống rất hạnh phúc em thấy không?” Vừa nói ánh mắt cô Trương vừa nhìn ViVi đầy âu yếm.

“Em cũng sẽ như thế phải không cô?”

Cô Trương vỗ nhẹ lên bàn tay của cô “Chắn chắn!Chắc chắn !”

ViVi bỗng nhiên chen ngang vào câu chuyện của hai người họ “Chị Tiểu Dương! Sao hôm nay anh Zen không đến chơi với ViVi?”

"Vậy con hãy kêu chị Tiểu Dương gọi điện thoại hỏi anh Zen xem vì sao anh không đến?”. Cô Trương nháy mắt đầy lém lỉnh với ViVi. Con bé nhanh nhảu chạy ra ôm cổ cô thì thầm “Chị gọi anh Zen cho em đi!”

Cô xoa đầu ViVi, rút điện thoại trong túi bấm số của Zen.

“Em là ViVi, em và mẹ, cả chị Tiểu Dương nữa đang đi chơi, anh đến chơi cùng đi !!!” - Con bé nói dõng dạc qua điện thoại, thi thoảng gật gật đầu như đồng ý điều gì đó với Zen. Một lát sau Zen xuất hiện, cậu ta xách theo một túi đồ uống đặt xuống bãi cỏ. Cô Trương lấy lí do phải cho ViVi về ngủ nên vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt hai người. Bóng dáng hai mẹ con cô Trương dắt tay nhau vừa đi vừa đùa nghịch khuất dần cuối con đường sáng đèn, hạnh phúc có lẽ đơn giản chỉ là thế…

Zen đưa cho cô một lon bia Dứa, thứ đồ uống mà cô rất thích mỗi khi mùa hè đến. Hai kẻ u sầu ngồi bên nhau không một lời qua lại, chỉ có vị ngọt mà đắng của bia đọng trên đầu lưỡi.

“Bia Dứa nếu gọi là bia cũng đúng,  gọi là nước ngọt cũng chẳng sai…”-  Zen xoay tròn lon bia trong tay nói vu vơ

 Cô chống tay nhìn Zen trêu chọc “Bia Dứa uống chẳng thể say mà sao câu nói này của anh nghe khó hiểu?” 

“Em giống như bia Dứa, mà lại còn là loại sản xuất ở Dương Thành nữa chứ. Không phải là nước ngọt mà vẫn ngọt, không phải là bia mà vẫn đắng. Ngọt đắng lẫn lộn, thế nên mới đáng ghét!”

Cô và Zen nhìn nhau phá lên cười, cô xô Zen ngã về một bên để trả đũa cậu ta vì câu nói đó. Tiếng sáo hồ lô vẫn réo rắt mang nặng tâm tình trong đêm khuya, bãi cỏ dần thưa thớt bóng người.

Zen nằm dài ngửa mặt lên trời, cả một khoảng trời rộng lớn màu hồng nhạt phản lên từ ánh đèn trong thành phố. Zen lấy ngón tay viết những dòng chữ vô hình bằng tiếng Indonesia lên không trung mà cô không hiểu. Zen bảo đó là cách gửi tin nhắn cho ông trời, Zen cầu mong mọi điều tốt đẹp cho những người cậu ta yêu thương, trong đó có cô.

Cô đưa ngón tay út của mình ngoắc vào ngón tay của Zen, tiếng cười giòn tan của cô  lẫn vào sương đêm mát lạnh.

Đêm chìm sâu..

Đài phun nước đã ngừng phun…Ông giáo già lọ mọ xách cây sáo ra về…

Cô ngước nhìn bầu trời đêm mang màu hồng nhạt, ở nơi nào đó rất xa, phải chăng có một tin nhắn của ai đó đã được gửi tới ông trời…
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Cá Rô
Nguồn: nhacvietplus.com.vn

No comments:

Post a Comment