Tố Như về đến cửa thì giật mình khi trông thấy dáng một người đàn ông ngồi rũ rượi. Định thần nhìn kỹ thì ra đó là ba của nàng. Tố Như kêu lên: – Bạ. Ông Vĩnh Thành ngước lên, ông không phải nói mà thều thào:– Tố Như hả con?– Vâng. Con đây. Ba đến lâu chưa?– Ba chờ con mấy ngày nay rồi.Con đi đâu vậy?
Tác giả: Bích Quỳnh - Người đọc: Kún, Mr Kool, Mèo mun - Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
ảnh sưu tầm
Tố Như thở dài nắm lấy tay ba dậy rồi nói:– Ba vào nhà đi!Tố Như mở khóa, đẩy cửa vào, mở công tắc đèn cho căn nhà sáng lên. Nàng dìu ba đến ghế cho ông ngồi xuống. Mãi đến lúc này, nàng mới thấy rõ ông thần sắc hốc hác, bệ rạc, quần áo thì luộm thuộm, đầu tóc thì rối bù. Đâu rồi cái dáng người đàn ông uy quyền giàu có năm nào. Thế mới biết những thay đổi ở cuộc đời thật đáng sợ.Đi rót một ly nước mang tới, Tố Như nhìn ba bằng ánh mắt xót xa:– Ba uống nước đi. Ba tìm con có việc gì không? Dì ấy không chăm sóc cho ba thì ba phải tự chăm sóc cho mình chứ. Con nhìn ba bây giờ cảm thấy buồn lòng lắm Ông Vĩnh Thành uống một hơi cạn ly nước. Dường như ông khát lắm. Ông chìa cái ly đến cho Tố Như bảo:– Cho một ly nữa!Tố Như nhìn ba ứa lệ đi rót ly nước khác mang tới. Ông Vĩnh Thành lại uống cạn, cúi gằm mặt nói:– Ba thật xấu hổ với con.– Lại xảy ra chuyện gì nữa, phải không ba?Tố Như loáng thoáng nghi ngờ, nhưng ông Vĩnh Thành lại gật đầu xác nhận – Bà ấy đã đi rồi, mang giấy tờ nhà đi cầm cố lấy hết tiền rồi bỏ đi mất. Giờ người ta đến đòi nợ, làm ầm ĩ ... ba sợ quá không dám về nhà. Mấy ngày nay ba lang thang ngoài đường. Đói, khát nước ... ba muốn về với mẹ con nhưng không có tiền đi xe. (...)
No comments:
Post a Comment