Tại làng nọ, một người có một con lừa. Lừa đã ròng rã bao năm trời chở lúa đến nhà xay. Lúc nắng đổ lửa cũng như lúc rét thấu xương, Lừa vẫn nai lưng chở lúa. Nó làm việc không biết mệt mỏi. Nhưng sức Lừa đã đến lúc kiệt, nó mỗi ngày một yếu, không còn được nhanh nhẹn nữa...
Tác giả: Sưu Tầm - Người đọc: Nhím Xù - Kỹ thuật :Đức Thụy, Nhím Xù
Ảnh minh họa
Thấy Lừa làm việc ngày một đuối, chủ nghĩ cách giết Lừa để lấy bộ da nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chủ thương tình Lừa đã bao năm vất vả với mình nên không giết, mà đuổi Lừa đi: - Xéo mau cho khuất mắt ta! Loại như mày chẳng còn được tích sự gì nữa! Lừa tủi thân lắm! Lúc khoẻ thì được chủ ân cần chăm sóc, còn bây giờ, sức cạn, lực đuối thì lại bị đuổi đi.Lừa nghĩ là nên đến thành Brêm. Tới đó, có thể xin làm một nhạc sĩ của thành phố. Chẳng là Lừa cũng biết đánh đàn. Do có tâm hồn thơ mộng nên tiếng đàn của lừa rất hay...Thế là cuộc hành trình bắt đầu. Liệu Lừa có đến được nơi mình mong muốn hay không? Và ở cái nơi ấy liệu tài năng của Lừa có được trọng dụng hay không? (...)
No comments:
Post a Comment