Chương XXVII: Kẻ điên!
Thanh Mai đi khỏi, tôi gồng mình đẩy người ra khỏi mẹ, tôi lao ra ngoài nhà như một kẻ điên loạn. Nhưng đã quá muộn, chiếc taxi đã chuyển bánh, khuất dần vào trong bóng tối. Tôi khuỵ gối xuống lòng đường, nước mắt tôi chợt lăn một vệt dài. Tôi đau! Tôi trở vào nhà trong bộ dạng của một kẻ đang điên, và vô cùng đáng sợ. Tôi đi qua mẹ mà ko thèm nhìn bà lấy một cái. Tôi trở lên phòng, vào nhà vệ sinh, xả nước và gục mặt trong bồn rửa. Nước lạnh làm giải toả cái nhiệt trong tôi. Nhưng hình ảnh Thanh Mai gào thét trong đau đớn khiến tôi nghẹt thở.
Ảnh minh họa |
- Anh Lâm! Anh còn đến đây làm gì?
- Thanh Trúc! Anh xin em đó! Em cho anh gặp Thanh Mai đi! - Em ko nghĩ là hai người lại có thể với nhau. Nhưng việc anh và Thanh Mai có con thì càng không thể chấp nhận! Thôi anh về đi! Mẹ em đang mất bình tĩnh, đợi khi nào mẹ nguôi giận thì anh đến! - Không! Thanh Trúc, anh muốn gặp Thanh Mai! - Thanh Mai… nó…. - Thanh Mai… cô ấy ở đâu? Cô ấy có bị làm sao không? Thanh Trúc anh cầu xin em đó, cho anh gặp Thanh Mai! Anh yêu em gái em thật lòng mà! - Cậu còn đến đây làm gì? - Tiếng bà Thanh khiến cả tôi và Thanh Trúc phải giật mình. - Thôi anh về đi! Mau lên! - Không! Cô ơi! Cho cháu gặp Thanh Mai đi mà! Vừa lúc đó tôi nghe tiếng đập cửa ầm ầm và tiếng gào thét của Thanh Mai trên phòng. - Mẹ ơi! Thả con ra! Mẹ ơi!... Con xin mẹ đó! Thả con ra! - Thanh Mai ơi! – Tôi như một thằng điên gào gọi cô ấy! - Anh Lâm ơi! Anh có ở đó phải không? - Tiếng tay nện vào cửa lại vang lên liên hồi, tiếng gào thét trong nước mắt nhưng yêu ớt cứ dội vào tim tôi. - Anh Lâm ơi…..! Mẹ ơi…. Thả con… ra… - Cậu cút về cho tôi! – Bà Thanh giận dữ, cùng Thanh Trúc đẩy tôi ra khỏi cửa nhà. (...)
No comments:
Post a Comment