Chiều xuống thấp. Mặt trời sau một ngày bận rộn đi về lặng lẽ khác hẳn với buổi sáng đầy sức sống kiêu hãnh. Mặt trời chiều nhuộm biển một màu da cam, biển trông kỳ lạ hơn. Tố Như lại ra biển. Nàng nhỏ nhắn thanh mảnh trong chiếc đầm màu trắng phất phới trong gió chiều. Nàng đi một vòng quanh biển rồi ngồi xuống bờ cát khô, quay mặt ra biển ngắm hải âu, tai lắng nghe sống biển rì rào vỗ về cuốn đi những lo âu phiền muộn.
Tác giả: Bích Quỳnh - Người đọc: Kún, Mr Kool - Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
ảnh minh họa
Đột nhiên nàng nghĩ tới Hải Sơn, nàng vừa nghĩ đến anh thì giống như có phép mầu, anh nhẹ nhàng hiện ra và gọi tên nàng nhẹ nhàng như tiếng gió: – Tố Như! Chừng như không dám tin vào sự “linh thiêng” hay “thần giao cách cảm” gì đó, Tố Như đầy ngạc nhiên bật kêu lên: – Hải Sơn! Là anh ấy à? – Không ngờ phải không? Tố Như đứng lên mỉm cười. – Hơi bất ngờ. – Tố Như có vẻ thích biển lắm? Chiều nào Như cũng ra ngắm biển thế sao? – Không phải chiều nào mà mới vài chiều nay thôi. Tôi là dân Sài Gòn. Vậy ta là đồng hương rồi. Hải Sơn cười tươi gật đầu: – Anh mời Như uống nước được không? – Dạ được. Tố Như gật đầu ngay. Một lát sau, nàng và Hải Sơn đã ngồi một quán nước ven biển. – Như uống gì? – Dừa lạnh. Hải Sơn gọi hai trái dừa lạnh rồi nhìn Tố Như hỏi: – Như đi ngoài này nghỉ mát hay là công chuyện? – Nghỉ mát. Đi một mình thôi sao? – Vâng. Còn anh? ...
ảnh minh họa
No comments:
Post a Comment