Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Chỉ còn lại tình yêu - tác giả Cua Đá
Blog Radio - Trên con đường dài như hút về phía chân trời xa, Mai Mai bước đi những bước thất thểu. Ánh nắng chói chang của ngày hè chiếu vào cái bóng đang rã rời và muốn ngã khuỵu xuống con đường như đang thiêu đốt mọi vật. Cô đang không biết mình đang đi đâu và về đâu nữa… Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má đang lạnh đi của cô. Cô đang khóc cho quá khứ hạnh phúc hay hiện tại phũ phàng đang diễn ra đến chính cô cũng không hiểu. Mọi thứ đến với cô chóng vánh, lạnh lùng và nghiệt ngã… Đôi chân cô muốn chạy thật nhanh để trốn chạy thực tại nhưng trái tim cô, sức lực cô đang làm cô muốn gục xuống.
Mạnh Tuấn đuổi theo cô. Vẫn trong âu phục trắng tinh của chú rể, khuôn mặt anh hớt hải lo lắng, ánh nắng gay gắt làm khuôn mặt anh bỏng rát nhưng có lẽ nó không bỏng rát bằng trái tim anh. Anh níu tay cô thật mạnh. Cô vùng vẫy hất tay anh ra trong chút sức lực cuối cùng:
- Anh buông tay tôi ra!
- Em…
- Anh còn có gì để nói sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
- Anh…
- Anh không có gì để nói đúng không? Anh có biết cảm giác của một người nhìn người yêu mình sánh bước bên người con gái khác trong nhà thờ khi mà vẫn còn nói lời yêu không?
- Anh xin lỗi!
- Một lời xin lỗi là xong ư? Một lời xin lỗi là có thể xóa hết quá khứ, có thể làm lành vết thương bất ngờ nhưng đau đớn này ư? Đây là cách anh nói thay cho lời chia tay sao? Sao anh có thể ác như vậy?
- Anh không mong em tha thứ cũng không mong em hiểu cho anh. Hãy quên anh đi và sống thật hạnh phúc với người sẽ yêu em và đi cùng em hết con đường.
Mai Mai từ từ buông cánh tay anh và bước đi những bước vô hồn. Có lẽ cô không hiểu anh, không hiểu anh đang nghĩ gì và không hiểu trái tim mình đang gào thét đang mất cảm giác?! Cô bước đi nước mắt nhạt nhòa, trái tim tê dại mang vết thương sâu không biết bao giờ lành. Anh đứng đó nhìn theo bóng hình cô. Cái dáng bé nhỏ mà anh từng nghĩ mình sinh ra để che chở đang dần rời xa anh, và có lẽ là mãi mãi cô sẽ không bao giờ gặp lại anh. Anh yêu cô nhưng chỉ biết lặng câm nhìn theo cô. Anh không thể giải thích với cô mọi chuyện bởi anh không muốn làm cô đau thêm, hãy cứ để cô hiểu và hận anh, như vậy chắc sẽ khiến cô mau quên anh, quên đi một người đã mang lại nỗi đau phản bội cho cô. Dáng cô dần khuất vào làn nắng mờ mờ ảo ảo và trong những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt anh. Nỗi đau anh cố kìm nén trong lòng bấy lâu đang bóp nghẹt trái tim anh. Anh gục xuống và anh biết mình đã đánh mất cô, đánh mất tình yêu duy nhất của đời mình…
Cuộc sống không phải chỉ là một con đường thẳng bằng phẳng và dễ đi, đôi khi nó gập ghềnh bởi những cơn bão tố không báo trước của cuộc đời. Chân lý những người yêu nhau sẽ mãi bên nhau tưởng chừng đúng với tất cả khi mỗi người thật sự hạnh phúc vì đã tìm được nửa mảnh ghép của cuộc đời mình. Thế nhưng có những khi con đường tưởng chừng trải hoa hồng ấy lại có những lối rẽ mà người ta không thể biết trước. Phải chăng đó là định mệnh, là thử thách của tạo hóa?
Mai Mai và Mạnh Tuấn gắn bó với nhau đã ba năm, anh yêu cô nhiều hơn chính bản thân mình.
- Anh cứ đứng lặng yên như vậy nhé!
- Em hôm nay có chuyện gì à?
- Hãy cho em ôm anh như thế này lâu một chút nhé! Em thấy bình yên và được che chở khi ôm anh như thế này.
Cô ôm anh thật chặt, anh đâu biết nước mắt cô đang rơi. Cô sợ mình đứng trước anh, gục đầu vào ngực anh , anh sẽ biết cô đang khóc mất. Nước mắt cô rơi ướt lưng áo anh.
- Em khóc đấy à? Sẽ rất xấu đấy?
- Em không khóc mà, chỉ là …
Cô nấc lên nghẹn ngào. Đó là cái ôm ấm áp và lâu của cô với anh trước khi cô đi du học. Cảm giác đó chênh vênh muốn níu giữ cô ở lại bên anh, nhưng cũng chính anh là người mang lại niềm tin cho cô.
- Đó là cơ hội tốt em nên đi. Em không thể vì anh mà đánh mất cơ hội thể hiện mình trước tương lai. Anh yêu em và mãi yêu em. Anh sẽ chờ em trở về.
Những tháng ngày xa anh, cô luôn thấy trái tim mình ấm áp bởi ngày ngày anh gọi điện, chat với cô. Cô mỉm cười khi đọc những tin nhắn yêu thương từ phương xa anh gửi đến cô.
Đến một ngày, nỗi nhớ anh trong cô càng da diết hơn bao giờ khi bỗng cô không còn nhận được tin nhắn của anh. Cô hoang mang trong những suy nghĩ, trăn trở hoài nghi tại sao anh bỗng dưng lại như vậy, tại sao anh lại bỏ rơi cô khi cô sắp trở về bên anh? Yêu anh, thương anh không biết anh xảy ra chuyện gì, cô càng lo lắng, bồn chồn… Điện thoại, nick chat đều không liên lạc được, gọi điện cho những người bạn ở nhà họ đều nói không hay tin tức của anh. Cô cảm giác mình bị bỏ rơi giữa nỗi cô đơn và nhớ thương. Cô mong có đôi cánh để bay về bên anh và nhìn thấy anh bình yên…
Ngày trở về, cô mải miết tìm anh. Cô nhớ anh vô cùng, nỗi nhớ ấy khiến trái tim cô nghẹn ngào. Những tháng ngày sống không có anh bên cạnh với cô thật khó thở. Cô tìm anh trong niềm mong mỏi và hy vọng anh đang đợi cô ở đâu đó.
Nhưng… Cô không tin vào mắt mình nữa, là anh, là anh thật rồi. Anh đẹp rạng ngời thanh tú trong bộ vest trắng có cài hoa hồng bên áo. Anh của cô kia thật sao? Cô khựng lại, đôi chân cô tưởng như tê dại, tai cô ù đi, mắt cô nhòa lệ. Anh, anh đang làm lễ cưới với một người con gái khác. Đây là câu trả lời mà cô nhận được sau bao tháng ngày nhớ nhung mòn mỏi và mải miết tìm kiếm anh sao? Giây phút này với cô là sự thực hay chỉ là một cơn ác mộng nhưng không đứt quãng? Sánh bước bên anh không phải là cô mà là một người con gái khác với nụ cười tươi, khuôn mặt hạnh phúc rạng ngời.
Tình yêu năm năm anh dành cho cô kết thúc bằng một sự thật mà đến trong tưởng tượng cô cũng không nghĩ ra. Anh trốn tránh không liên lạc với cô, anh bỏ rơi cô cũng bởi người con gái kia sao? Nỗi đau đớn, thất vọng như đánh rơi thứ gì quý giá lắm làm cô đau, nỗi đau tức tưởi đang khiến cho cô nấc lên nghẹn ngào. Ước mơ về hạnh phúc của cô đã trở nên xa vời quá, giờ anh đang đứng trước mặt cô nhưng cô không thể nào chạm tới, anh xa cô quá, xa về tất cả. Lời chia tay anh muốn nói với cô là bắt cô nhìn anh hạnh phúc bên người con gái khác sao? Trái tim cô như vỡ vụn ra trong nỗi đau mà cô không ngờ nó lại đến nhanh và khắc nghiệt như vậy… Ánh nắng mặt trời chói chang thiêu cháy con tim bỏng rát của cô, cô nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn anh, nước mắt trào ra đẫm khuôn mặt đang nhợt đi. Cô câm lặng, quay người bước đi…
Mạnh Tuấn chợt nhìn thấy dáng người bé nhỏ từ đằng xa, làm sao anh không nhận ra đó chính là Mai Mai của anh. Anh bỏ chạy theo cô, anh biết cô đang bị tổn thương, và chính anh là người mang lại nỗi đau không thể lành ấy đến với cô. Anh không muốn vì anh mà cô phải đau đớn đến như vậy, yêu cô thương cô nhưng anh chỉ biết níu cô lại trong nỗi câm lặng. Anh không thể từ bỏ những gì mình đã làm và lựa chọn, còn có một người phụ nữ khác cũng đang chờ anh quay trở lại… Trái tim anh rỉ máu khi bản tình ca anh dành cho cô là mãi mãi nhưng anh luôn phải sống trong day dứt, dằm vặt giữa tình yêu và trách nhiệm… Đã có khi trái tim anh mệt mỏi, hoàn cảnh cuộc sống xô con thuyền anh phải rời xa cô, anh luôn trách mình đã không mang lại hạnh phúc cho cô mà toàn là buồn đau và nỗi khổ tâm…
Sau đám cưới của Mạnh Tuấn, Mai Mai chuyển vào nam công tác. Cô ra đi để tìm cho mình một không gian sống mới, một bầu khí quyển mới.
…
Năm năm đã trôi qua kể từ ngày Mai Mai vào làm cho một công ty du lịch . Giữa Sài Gòn phồn hoa và náo nhiệt đã có lúc cô thấy mình cô đơn, lạc lõng muốn trở về nhưng trái tim cô không cho phép điều đó.
Một lần trong chuyến dã ngoại của công ty, buổi tối Mai Mai đi dạo biển một mình. Biển về thêm mang màu đen huyền bí, những con sóng ầm ì vỗ vào bờ như ru biển ngủ. Biển cũng có khi thật tĩnh lặng như chính tâm hồn cô lúc này. Cô nhớ đến Mạnh Tuấn, anh đã từng cõng cô trên lưng đi dọc bãi cát trắng và kể cho cô nghe về san hô và những lâu đài cát… Tiếng cô cười giòn tan hòa với sóng biển đang thi nhau chạy nhảy ngoài kia.
- Em có nặng không?
- Rất nặng nhưng anh sẽ cõng em hết cả cuộc đời này trên lưng anh.
Cô không biết trái tim mình đang trôi về đâu nữa, cô không biết mình còn giận anh không chỉ biết rằng thời gian càng trôi đi tình yêu cô dành cho anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào và mỗi lần nghĩ anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình, trái tim cô lại rưng rưng …
Ánh trăng trên cao chiếu xuống bờ cát thành một dải lung linh sắc vàng. Những cơn gió khẽ làm mái tóc buông dài của cô bay bay phảng phất mùi hương chanh rất mát rất riêng. Cô lặng lẽ thả hồn theo mặt biển tĩnh lặng. Có tiếng bước chân ai đó đang tiến lại gần. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ mặt:
- Cô cũng thích ngắm biển về đêm à?
- Biển đêm rất yên bình mà. Tôi thấy tìm được mình khi ngồi tĩnh lặng và ngắm biển thế này.
Cô và anh cùng nhìn ra biển và trò chuyện. Giọng nói của cô nhẹ nhàng hòa với tiếng sóng biển ngàn năm ru vạn vật dưới ánh trăng. Dường như người con gái với tâm hồn tinh tế, tĩnh lặng như biển về đêm ấy nhưng luôn chứa trong mình những xúc cảm có khi lại trào dâng như những cơn bão dữ dội càng khiến anh khó đoán định và tò mò. Huy Dương và Mai Mai đã tình cờ gặp lại nhau ở công ty
- Cái này có phải của cô đánh rơi tối qua trên bãi biển không ?
Anh đưa cho cô một chiếc vòng màu nhỏ màu nâu
- Đúng rồi, cảm ơn anh. Tối qua tôi đã tìm nó suốt mà không thấy.
- Chiếc vòng này tôi thấy có hình dáng trang trí rất lạ không giống những chiếc vòng bình thường.
Mai Mai mỉm cười:
- Nó có nghĩa là những người yêu nhau sẽ lại bên nhau.
Sau lần gặp lại đó họ trở thành những người đồng nghiệp những người bạn mà trước đó họ không hề hay biết. Huy Dương là một người chững chạc nhưng anh luôn hài hước để khiến nụ cười nở trên môi cô, anh muốn nhìn thấy nụ cười như ánh nắng giữa màn mưa lạnh giá ấy, anh lắng nghe để hiểu cô nhiều hơn. Anh đọc được nỗi buồn trong mắt cô, anh muốn che chở cho cô, muốn cùng cô đi tiếp con đường mà cô vẫn đang cô đơn bước đi, nhưng Mai Mai lại luôn coi anh là người bạn tốt bởi cô biết trái tim mình đã khép cửa, đã băng giá cô sợ sẽ làm tổn thương người khác khi trái tim cô hoàn toàn sống với quá khứ và không đủ dũng khí bước ra thế giới ngoài kia. Huy Dương lắng nghe những chia sẻ của cô, anh biết trái tim cô đã từng bị tổn thương và nó vẫn còn đập những nhịp đập của mối tình đầy hạnh phúc và đau khổ.
Chiều nắng tắt, anh hẹn cô nơi quán cà phê “ Duyên”. Trong bản nhạc chậm, sâu lắng, cô nhìn ra ngoài phố với những xác lá bay xào xạc và những cơn gió đang lướt qua khiến những chiếc lá lìa cành nhiều hơn báo hiệu cho một mùa thu muộn đã sang. Nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh, anh khẽ nói:
- Em hãy cho anh cơ hội để chia sẻ với em.
- Em…
- Anh biết em chưa thể quên người ấy nhưng anh sẽ đợi em và hy vọng em sẽ đón nhận tình cảm của anh.
Anh đặt một nụ hôn khẽ lên đôi mắt cô. Cô lặng người trong chốc lát, trái tim cô sẽ xóa tan hết băng giá bởi tình cảm của anh hay nó cứ mãi bất động trong nỗi ám ảnh của quá khứ…
- Huy Dương bay ra bắc để làm việc với chi nhánh của công ty. Anh đi và để lại cho cô một lời nhắn:
“Có thể mấy hôm em đến công ty sẽ không được nhìn thấy anh nữa đâu, chắc em sẽ rất nhớ anh đấy. Anh ra bắc mấy hôm. Hẹn gặp lại em ở bờ biển mà mình gặp nhau lần đầu. Anh sẽ đợi em ở đó hy vọng em sẽ đến.”
Huy Dương vui mừng khi gặp lại Mạnh Tuấn. Họ là những người bạn rất thân nhưng lâu chưa gặp nhau. Lâu ngày không gặp nên họ tâm sự nhiều và hàn huyên với nhau về những vui buồn thăng trầm của cuộc sống.
- Cậu dạo này thế nào đã có người yêu chưa?
- Chưa có thể là sắp thôi.
- Sao lại sắp, chắc cậu kén quá chứ gì. Cũng 30 rồi còn gì lập gia đình đi là vừa. Cô nào mà lại chưa ưng ngay Huy Dương đẹp trai, phong độ và giỏi giang được chứ?
- Ông có muốn xem ảnh cô ấy không? Người con gái mà tôi rất yêu nhưng trái tim cô ấy cứ mãi sống với quá khứ với người đàn ông đã làm cô ấy cạn khô nước mắt.
Nhìn tấm ảnh hình Mai Mai, Mạnh Tuấn không tin vào mắt mình nữa, đúng là cô ấy rồi. Anh ngắm bức ảnh rất lâu.
- Cô ấy rất đẹp phải không ông bạn?
Huy Dương hỏi trong niềm hạnh phúc.
- Cô ấy sống tốt chứ?
- Rất tốt, trừ trái tim của cô ấy thôi.
Mạnh Tuấn ngắm bức ảnh mà anh thấy sống mũi mình cay cay từ khi nào. Hơi men chuếnh choáng khiến anh vỡ òa trong niềm vui và cả nối khổ đau…
Từ ngày ấy tôi đã cố gắng đi tìm em nhưng càng tìm cành vô vọng, người ta bảo em đã chuyển đi. Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em nhưng hình ảnh em trong trái tim tôi thì vẫn vẹn nguyên. Một thằng đàn ông không thể làm gì cho người mình yêu đã khiến tôi luôn tự trách mình. Tôi cứ ngỡ em sẽ quên tôi, sẽ sớm hạnh phúc bên người khác như tôi đã phũ phàng làm với em, nhưng đến tận bây giờ, đã năm năm trôi qua em vẫn giữ hình ảnh tôi trong em. Tôi đã từng làm em trở thành người bất hạnh bị bỏ rơi còn em lại luôn nghĩ đến tôi và mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi phải đi tìm em, tìm lại hạnh phúc mà tôi đã đánh mất và kiếm tìm bấy lâu nay…
Mai Mai dạo bước một mình trên bãi biển, cô đang đợi Huy Dương đến. Anh nói sẽ có điều muốn nói với cô và dành cho cô một bất ngờ. Cô khẽ mỉm cười khi nghĩ đó lại là một trò chọc của anh để cô cười.
Một đứa bé tiến lại gần cô, đôi mắt nó long lanh tròn xoe nhìn cô. Cô cúi xuống nở nụ cười tươi:
- Ba mẹ con đâu?
Đứa bé chỉ tay về phía xa, dáng một người đàn ông đang tiến lại gần cô.
- Ba con bảo đưa cho cô cái này.
Mai Mai nhìn trân trân chiếc vòng. Tay cô run run cầm chiếc vòng. Nó là chiếc vòng mà Mạnh Tuấn đã đeo. Ghép hai chiếc vòng lại sẽ được một cặp. Cô không tin vào những gì đang xảy ra, hạnh phúc đang ùa về trong cô hay đó chỉ là cơn gió thoảng qua rồi khiến cô giật mình thức dậy như mọi đêm. Nhưng đúng là anh, anh đang đứng trước mặt cô. Anh ôm chầm lấy cô sau bao nhớ nhung xa cách và cả khổ đau. Cô bật khóc nức nở trên vai anh.
- Từ bây giờ em hãy khóc trên đôi vai anh, anh sẽ lau khô những giọt nước mắt của em. Đừng khóc sau lưng anh anh sẽ không biết đâu.
- Em đang mơ hay điều này là thật vậy?
- Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Giờ chúng ta không xa cách nhau nữa.
- Nhưng còn gia đình của anh…?
Mạnh Tuấn đưa cho Mai Mai những lá thư đã úa màu thời gian.
- Đây là những lá thư mà cô ấy đã viết cho em nhưng chưa có dịp đưa . Trước khi đi xa cô ấy nhờ anh trao lại cho em. Mai Mai nhận những bức thư từ Mạnh Tuấn, nước mắt cô vẫn trào dâng.
“Ngày… tháng… năm
Mai Mai, chị xin lỗi khi không thể gặp được em dù chỉ một lần trước khi chị đi thật xa . Chị đã biết em rất đau khổ khi phải chứng kiến cảnh người mình yêu lấy một người khác. Chị hiểu nỗi khổ tâm của em và mong em tha thứ khi chị đã lấy đi người đàn ông mà em yêu quý nhất. Những tháng ngày cuối cùng của cuộc đời chị đã rất hạnh phúc khi được anh ấy chăm sóc và luôn ở bên. Chị biết những giây phút chị được hạnh phúc thì ở đâu đó những giọt nước mắt em đang âm thầm rơi. Chị đã được chút ân huệ cuối cùng của thượng đế khi được sống những tháng ngày làm vợ, làm mẹ. Chị biết anh ấy luôn yêu và nhớ tới em. Anh ấy đã rất khổ tâm khi nghĩ đến em. Em hãy hiểu và cảm thông cho anh ấy.
Chị biết khi em đọc được những dòng chị viết cũng là lúc chị không còn trên đời này nữa. Chị mong em hãy trở về bên anh ấy và chia sẻ những hạnh phúc cũng như buồn đau cùng anh ấy. Chị gửi lại Nguyên Bảo vì hy vọng anh ấy sẽ có người bên cạnh bầu bạn. Em hãy yêu thương anh ấy và Nguyên Bảo thêm cả phần của chị nữa…
Tạm biệt em ”
Ngày ấy trong một chuyến đi công tác cùng đoàn, xe của chúng tôi bị tai nạn, Minh Thu đã dùng thân mình che cho tôi tránh khỏi va đập mạnh. Cô ấy đã cứu tôi thoát chết nhưng não lại bị tổn thương nặng. Bác sỹ nói sẽ có thể bị biến chứng và vỡ động mạch bất cứ khi nào. Tôi không thể để cô ấy cứ vậy mà ra đi. Tôi đã ngỏ lời cầu hôn với Minh Thu, tôi muốn mang lại những điều hạnh phúc vui vẻ đến với cô ấy đó là liều thuốc tốt nhất mà tôi có thể làm.
Tôi không thể nói cho Mai Mai biết rằng tôi sắp kết hôn và cũng không thể giải thích trước mặt em , dù gì tôi cũng chỉ là người mang lại đau khổ cho em tôi không muốn dùng bất cứ lý lẽ gì để biện hộ cho mình. Ngày nhìn thấy em nước mắt nhạt nhòa bước đi trong lễ cưới của tôi tôi đã rất đau khổ nhưng không thể níu bước em vì tôi còn Minh Thu đang cần tôi bên cạnh. Sau lễ cưới bệnh tình của Minh Thu có tiến triển hơn nhưng tình trạng nguy cấp vẫn phải đề phòng. Em nói muốn sinh cho tôi một đứa con để tôi không buồn bã khi em rời xa tôi, và nhìn con thì như nhìn thấy em. Điều đó là rất nguy hiểm cho tính mạng của em nhưng em biết mình sẽ ra đi bất kỳ khi nào nên đã thuyết phục tôi. Ngày Nguyên Bảo chào đời cũng là ngày em ra đi mãi mãi. Em đã mong tôi đi tìm Mai Mai và sống hạnh phúc với Mai Mai cùng Nguyên Bảo. Những người tôi yêu thương lại bị chính tôi làm đau khổ … Và bây giờ tôi muốn mình níu giữ hạnh phúc người mình yêu bù đắp lại những tháng ngày chúng tôi đã lạc mất nhau trong nước mắt sự trêu ngươi của tạo hóa…
Mai Mai nhìn Nguyên Bảo trong ánh mắt ấm áp. Cô ôm Nguyên Bảo vào lòng, những giọt nước mắt thương yêu hạnh phúc đang vỡ òa trên khuôn mặt cô. Mạnh Tuấn quỳ xuống ôm cô và Nguyên Bảo vào lòng, anh muốn ôm hết nỗi đau, nước mắt và cả hạnh phúc mà trải qua giông tố cuộc đời giờ anh mới có thể nắm giữ . Những con sóng xô vào bờ rồi tan ra thành trăm bọt nhỏ nhưng tình yêu của anh và cô sẽ càng bền chặt hơn, đáng quý hơn khi đi qua bão tố cuộc đời. Họ nhìn ra biển khơi xa rồi nhìn vào đáy sâu mắt nhau, niềm hạnh phúc xưa lại trở lại sau bao sóng gió, hy sinh, thử thách và mất mát mà cuộc đời đã đặt ra. Những người yêu nhau sẽ lại trở về bên nhau dù có đi thật xa và thời gian có trôi thật lâu. Yêu và tin một ngày sẽ trở lại để không biết mình đang đi về đâu đang lạc hướng trên con tàu mà sóng gió có thể làm chệch hướng bất kỳ khi nào.
Ba người dắt tay nhau đi trên cát. Bóng của họ đổ lại phía sau còn họ đang bước về phía trước trên một con đường chung, con đường rất xa nhưng không bao giờ lạc mất nhau sau bao nước mắt.
- Gửi từ tác giả Cua Đá
Nguồn: blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment