Thật bất ngờ, Thúy Hoa và Tố Như bước vào thì chạm trán Hải Sơn, Thùy Dung, có cả cô bé Hải Triều vừa từ trong bước ra. Không hẹn mà gặp, cuộc chạm trán khiến cho đôi bên cùng ngây người ra bất động. Nhiều năm rồi và Hải Triều bé bỏng ngày nào giờ đã là một cô bé gái xinh đẹp và dễ thương. Nhìn cô bé mũm mĩm ăn mặc sang trọng, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, đủ thấy nó là một cô bé rất đầy đủ, rất được cưng yêu. Hải Triều hồn nhiên vui đùa với con gấu bông trắng muốt trên tay, hoàn toàn không để ý gì đến cái nhìn như hút lấy gương mặt của nó của người phụ nữ đối diện. Tố Như nhìn con chằm chằm, nàng thật sự muốn nhào đến ôm ghì cô bé vào lòng, nàng thậm chí muốn vồ lấy con bé rồi cướp nó đi nếu có thể. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà nàng mong sao mình có thể là gió, có thể có phép thuật tàn hình, tất cả ... tựu chung lại cũng vì muốn có được Hải Triều. “Ôi con gái!” Tố Như nghẹn thắt cả trái tim vì không thể vỡ òa một tiếng “con” bằng muôn trùng nỗi nhớ nỗi khát khao. “Con ơi! Con gái xinh đẹp của mẹ. Con gái tội nghiệp của mẹ”. Tố Như bỗng nhích đến và như một phản xạ tự nhiên. Thùy Dung vội đưa tay nắm chặt Hải Triều rồi kéo sát con bé vào người mình. Giữa lúc đó thì Hải Sơn lên tiếng: − Lâu quá không gặp.
Tác giả: Bích Quỳnh - Người đọc: Kún, Mr Kool, Mèo mun - Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
ảnh sưu tầm
(...)
ảnh sưu tầm
Tố Như sực tỉnh sau cơn bấn loạn. Nàng cắn nhẹ đôi môi nhìn Hải Sơn và Thùy Dung, hơi mỉm cười nói: − Phải, lâu quá không gặp. Con gái thật là đáng yêu ... đáng yêu quá. Tố Như vừa nói vừa đưa tay chạm vào má của Hải Triều, khiến cô bé ngừng chơi giương mắt nhìn nàng. Thùy Dung đầy lo sợ và hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn gắng gượng nói một câu: − Đây là công chúa nhỏ của chúng tôi được cưng yêu lắm. Hải Triều! Con chào dì một tiếng rồi chúng ta về. − Chào dì! − Ngoan lắm! Tố Như đưa tay ra nắm lấy tay Hải Triều kéo về phía mình định bụng sẽ ôm ghì lấy con một lần, một lần mà thôi. Nhưng không ngờ Thùy Dung lại phản ứng bằng cách kéo giật Hải Triều lại nói nhanh: − Xin lỗi. Anh à! Chúng ta về thôi.
No comments:
Post a Comment