Friday, July 6, 2012

Audio book: Chị ơi, anh yêu em - P.7






 Chẳng đi đâu xa , mình chở chị đến chỗ câu cá quen thuộc của 2 đứa mỗi lần rủ nhau trốn học. Dự định ban đầu của mình là muốn xin lỗi chị về chuyện đi Vũng Tàu , về cái chai, về việc có mặt của chị Thảo trong buổi cafe hôm đó. Mình định nói với chị mình đã hiểu lầm tình cảm chứ thật ra mình ko yêu chị, mình muốn trở lại là chị em như xưa, mình muốn níu kéo một cái gì đó, vô hình... Nhưng không hiểu sao đến phút cuối mình lại thay đổi ý định, dường như tình cảm chất chứa kìm nén trong lòng mình bấy lâu nay nó bùng phát một cách bất ngờ khi mình ngồi đối diện chị, nhìn chị hiền lành ngồi co ro chờ nghe mình nói. Như một cây kim đâm vào chiếc lốp xe đang căng mọng , mình túm chặt lấy tay chị nói như chưa bao giờ được nói , nói lan man và rất dài dòng, tung tóe và thật dữ dội .. Chị ngồi im re, thỉnh thoảng chị nói rất lí nhí: - Mình là chị em mà , mình là chị em mà..đừng làm chị sợ mà... Mình đứng bật dậy, ôm chặt chị và quát rất to: - Chị nói dối, chị cũng yêu em, chị nói là chị thương em lắm mà, sao chị ko dám nhận chứ…chị nói đi, nói yêu em đi...
Tác giả: CusiuvOz – Người đọc: Kún, Mèo Mun – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

Ảnh minh họa
Ôi cái thằng Hà điên này, mày chỉ là thằng ngộ nhận ngu ngốc thôi, ai mà thèm yêu một thằng điên như mày chứ, mày điên rồi Hà ạ, mày thật sự điên mất rồi... Nhân viên của chỗ câu cá thấy ồn ào nên chạy lại xem, chị thấy thế nên đẩy mình ra. Mình vẫn giữ chặt lấy chị, tưởng như khi thả chị ra rồi, chị sẽ chạy mất. mất hút như chú cá giật sẩy, sẽ ko bao giờ còn câu lại được nữa... Thấy chị khóc, mình mới chịu bỏ chị ra. Chị vừa khóc vừa nói: - Hà ơi đừng làm chị sợ mà, chị chỉ muốn mình là chị em thôi, chị không muốn yêu ai nữa hết, hứa với chị đi Hà ơi... Mình rất sợ nước mắt, đặc biệt là của chị. Mình ngồi thần một lúc không nói được gì, không dám hứa gì cả. Mình muốn kết thúc thật rồi, mình đã suy nghĩ rất nhiều và mình không muốn làm chị em nữa. Chị em để rồi một ngày nào đó có người khác cướp chị đi mất như lão Mãn, lúc đấy làm sao mình sống nổi, làm sao mình có thể dành lại chị, sẽ không có một chị Thảo thứ 2 nào hết.... Một tuần sau đó chị không nghe máy của mình, tìm mọi cách trốn tránh mìn, chị đang sợ phải đối mặt với mình. Những tin nhắn yêu đương nhớ nhung của mình gởi đến chị luôn nhận được những tin reply rất ngắn gọn và giống nhau: - Mình là chị em mà Hà ơi, chị không xứng đâu em ơi... Mình cảm giác như chị nói câu này bằng hơi thở, nói đi nói lại đến lạc giọng. Mình thì cứng đầu nghĩ sẽ làm chị thay đổi , sẽ không nhượng bộ chị một lần nữa. Sẽ không làm chị em nữa, chị sẽ thuộc về mình, sẽ là cô gái của mình, mình sẽ làm được. .. (...)

No comments:

Post a Comment